Dưới ánh nắng vàng rực rỡ, một bóng người nhỏ bé băng qua khu vườn xanh mướt lấp lánh sương đêm, tựa như những viên ngọc tỏa sáng rực rỡ soi rọi dung mạo xinh đẹp của thiếu niên. Đôi mắt lục sắc tựa như món quà từ biển cả, tinh khiết và tuyệt mỹ. Làn da trắng nõm hồng hào mềm mại như nước, mái tóc vàng ánh kim mượt mà óng ả rủ xuống gương mặt tinh xảo. Khi người ngoài nhìn vào, cứ ngỡ rằng cậu bé chính là thiên sứ mải rong chơi dưới nhân giới, một sắc đẹp non nớt nhưng lại mê hoặc tới mức người khác không dám nhìn thẳng.
Nếu một du khách mới tới, bọn họ sẽ tò mò và hỏi thăm người dân xung quanh về thân phận của đứa bé. Người dân chỉ cười và đáp lại rằng “Hẳn là ngài/ cô mới tới đây đúng không? Ở thủ đô không ai không biết đứa trẻ duy nhất nhà Billton, Aliel Billton- con trai của tên nhà khoa học điên tai tiếng.”
“Nhà khoa học điên tai tiếng? Chẳng lẽ đó là…”
“Phải, ngài/ cô đoán đúng rồi đấy, chính là Avari* Tham Lam trong truyền thuyết, kẻ có thể khởi tử hồi sinh, lấy lại mạng sống của bất kỳ ai từ tay tử thần, người đã tạo ra phương thuốc giúp cho Vô linh giả thức tỉnh dị năng, còn tạo ra vô số nghiên cứu và phương thuốc khác gây chấn động toàn tinh tế.” người dân thở dài đáp, sau đó bỗng nhiên nhỏ giọng, thanh âm có chút run rẩy cùng sợ hãi “Nhưng thành tựu có to lớn cỡ nào, cũng chẳng thể lấn áp được sự tàn bạo và điên cuồng của hắn ta. Nhà khoa học Avari là người duy nhất dám trực tiếp thực hiện các cuộc thí nghiệm nhân thể trước tai mắt của chính phủ và quân đội, hắn đã làm không biết bao nhiêu chuyện vô nhân tính, vậy mà chính phủ lại chẳng thể chạm vào một góc áo của hắn.”
*Avari: cái tên được viết tắt từ tên Latinh Avaritia, một trong bảy con quỷ trong kinh thánh tượng trưng cho bảy tội lội của con người.
Lucifer: pride (superbia), ngạo mạn.
Mammon: greed (avaritia), tham lam.
Asmodeus: lust (luxuria), dâm dục.
Leviathan: envy (invidia), đố kỵ.
Beelzebub: gluttony (gula hoặc gullia), phàm ăn.
Amon hoặc Satan: wrath (ira), phẫn nộ.
Belphegor: sloth (acedia), lười biếng.
Vị khách nhìn thấy đứa trẻ xinh đẹp như thiên thần liền lo lắng hỏi “Cậu bé đó sẽ không sao chứ? Có một người cha đáng sợ như vậy…”
“Hổ dữ còn không ăn thịt con mà, ai trong thủ đô đều biết tên điên kia yêu thương sủng nịch con trai tận lên trời. Cuộc sống của công tử nhỏ nhà Billton so với hoàng tử đế quốc càng cao quý, sang trọng hơn.” người dân chậc chậc tặc lưỡi “Nhà khoa học điên kia suy cho cùng cũng không tệ hại không cứu chữa được.”
Nói là oán hận, bọn họ càng tôn kính và sợ hãi tên nhà khoa học Avari nhiều hơn. Hắn ta đã sử dụng hàng trăm mạng người để cứu hàng tỷ người trên tinh tế, hắn phá vỡ cán cân giữa cường giả và phế vật của Vô linh giả. Có một số người luôn nhìn hắn tựa như một vị thần không thể xâm phạm, hắn có thể là thiên thần ban tặng sự sống, cũng có thể là tử thần đoạt mạng người dễ dàng.
Avari không chỉ trở thành huyền thoại mà còn là truyền thuyết của thủ đô, một nhân vật trường tồn cùng thời gian vĩnh cữu.
Những lời ca tụng đó, những lời tai tiếng đó, đứa trẻ tên Aliel đều nghe thấy được, cậu vô cùng tự hào và hãnh diện khi có một người cha như vậy.
Cha thật sự rất yêu thương nó!
Ngay cả mẹ cũng không nhận được nhiều sự quan tâm và ân cần của cha như vậy.
Aliel cảm thấy vô cùng hạnh phúc và ngọt ngào, quãng thời gian bên cạnh gia đình như mật ngọt hòa tan vào trái tim của cậu.
Hôm nay là ngày sinh nhật 10 tuổi của Aliel, cha cậu đã hứa sẽ chuẩn bị một bữa tiệc thật thịnh soạn và tặng một món quà vô giá cho cậu.
Tò mò quá đi…
Bất kỳ trân bảo trên thế gian, chỉ cần Aliel muốn cha Avari đều sẽ mang về. Vì vậy cậu rất hiếu kỳ không biết cha sẽ tặng món quà gì cho mình.
Một viên bảo thạch màu xanh?
Quyển sách cổ nằm trong hầm mộ?
Dù là thứ gì, Avari luôn mang lại cho Aliel một bất ngờ lớn.
Cậu không thể chờ đợi được nữa…
Aliel háo hức mở cánh cửa ra, vội vàng bước dọc hành lang tìm bóng dáng của người cha thân yêu, một giọng nói yếu ớt và dè dặt vang lên khiến cậu nán lại.
“Al…”
Aliel lạnh nhạt nhìn người mẹ nhu nhược của mình, bà ta luôn giữ khoảng cách với cậu và cha, cố gắng khép mình trở thành không khí. Nhưng trên tất cả, cậu cảm thấy khó chịu trước sự hiện diện của bà ta trong ngôi nhà.
Rõ ràng cha không quan tâm bà ta nhiều bằng Aliel, nhưng cậu vẫn khó chịu.
A, thậm chí Aliel còn không biết tên mẹ của mình.
Aliel mỉm cười đầy chế giễu “Chỉ có cha mới gọi tôi là Al thôi, bà đừng xưng hô tùy tiện kiểu đó.”
Vẻ mặt người mẹ đầy khổ sở, bị chính đứa con mình sinh ra ghẻ lạnh, làm một người mẹ… không… có lẽ bà không có tư cách để làm mẹ đi.
Bà sợ hãi người đàn ông đó, ngay cả kháng cự cũng không dám…
“Cha đang chờ con dưới tầng hầm.” lấy lại bình tĩnh vốn có, bà nhìn chằm chằm Aliel nói.
Bà còn nhớ rõ thỏa thuận của Avari, nụ cười thản nhiên cùng thanh âm thờ ơ.
“Tình cảm sao? Với con quái vật đó? Bà quả nhiên sống trong nhà kín quá lâu nên hóa điên rồi sao? Đừng có phạm phải sai lầm, không phải mẫu thể nào tôi cũng cho cơ hội được tự do đâu.”
Đủ tàn khốc… đủ vô tình…
Người đàn ông đó, vốn chẳng biết gì về thứ cảm xúc xa xỉ, phức tạp của con người.
Đối với hắn ta, tình cảm có lẽ chỉ là một món đồ phiền toái mà thôi.
Một giọt nước mắt rơi nhẹ trên gò má, bà khóc thút thít tựa như một đứa trẻ.
Cuối cùng, bà cũng thoát khỏi chốn địa ngục này.
Còn về phần Aliel, bà không thể làm gì hơn.
Cậu ta phải nhận lấy số mệnh của mình.
Hãy trách bản thân đã đầu thai không đúng lúc.
Vì khi vừa mới sinh ra, Aliel đã là một con quái vật.