Rừng cây tuyết tùng trải dọc hai bên con đường đất hoang vắng, trông âm u và đáng sợ. Sự yên tĩnh gần như tuyệt đối cùng với màn đêm đen đang bao trùm lên cánh rừng, khiến nó trở nên cô quạnh và lạnh lẽo đến mức rợn người. Những cơn gió đôi khi thổi vào trong không khí, chúng cố luồn lách qua những tán lá và thân cây cao lớn để tạo ra những tiếng xào xạc gần giống với tiếng cười. Nhưng lại là cười một cách ghê sợ, tựa như đang phải chứa đựng một cỗi cam phận không thể nào có thể giải thoát, bị đè nên trong suốt hàng ngàn năm.
Bóng tối vẫn đang dần nuốt chửng lấy chút ánh sáng còn sót lại của mặt trời. Để khi những thân cây sần sùi đứng san sát lại với nhau càng làm cho mọi thứ trở nên đen ngòm và buồn thảm. Một vùng đất tẻ nhạt, không ưa vận động, nó cứ lặng lẽ sống một cách hời hợt, chỉ chờ cho đến ngày giấc ngủ vĩnh hằng tới ôm trọn lấy mình. Điều đó bất giác khiến cho ta hiện lên suy nghĩ phải chạy thật nhanh, nếu không sẽ bị mắc kẹt tại đây mãi mãi.
Trên con đường đất gồ ghề ấy một bóng đen nhỏ bé từ từ xuất hiện vàng lúc càng rõ ràng, là một cô gái. Trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi màu nâu nhạt, đeo trên vai balo bằng vải, làn da trắng sứ, mái tóc dài đen tuyền được cột lên gọn gàng. Khuôn mặt ấy bị bóng tối dấu đi một phần, nhưng vẫn không thể che đậy hết vẻ đẹp tà mị bức người. Ánh mắt cô lặng lẽ cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh.
Sự tĩnh mịch của màn đêm đè nặng lên tâm trí cô, giống như sức ép của mặt nước lên cơ thể người thợ lặn, mỗi lúc lặn sâu xuống là mỗi lần cơ thể lại phải gánh chịu thêm đau đớn. Cô cố duy trì nhịp thở đều đặn, chỉ tập trung vào con đường trước mặt, duy trì sự tỉnh táo, để tránh cho bản thân không bị hoảng loạn. Nhưng càng bước đi, cái cảm giác có một thứ quái dị nào đó đang quan sát mình từ trên cao lại càng rõ ràng, giống như nó chỉ có một mục đích duy nhất là chực chờ cho tới khi cô ngã quỵ.
Chỉ với việc đi qua cánh rừng cũng đã vắt kiệt sức lực của con người. Cơ thể cô dường như đã muốn bỏ cuộc nhưng ý trí vẫn ép buộc bản thân bước tiếp, phải đi, không được dừng lại, phải tiếp tục bước đi.
Một giờ trôi qua, rồi một giờ tiếp theo. Cô gái vẫn cô độc mắc kẹt với đêm tối. Cánh rừng như đang thách thức từng giới hạn của con người, vắt kiệt cả thể lực lẫn lí trí.
Ánh sáng? Là ánh sáng thật sao? Cuối cùng cô đã thấy được thứ quý giá ấy. Là ánh đèn hắt ra từ một căn nhà gỗ nhỏ trông vô cùng cũ kĩ với mái nhà lợp ngói trắng đã ngả màu, nó nằm lặng lẽ một mình trên sườn đồi, xung quanh cũng chỉ có những gốc cây bách cổ thụ để tách biệt chính mình với khu rừng tuyết tùng.
Khi cô chỉ vừa mới gõ lên cánh cửa thì liền có một người phụ nữ lớn tuổi chậm rãi mở ra, nhanh đến mức dường như là đã đứng chờ sẵn ở đó ngay từ đầu vậy. Sau đó bà lão từ tốn tự nhận mình là chủ nhân của quán trọ này. Mái tóc bà đã chuyển sang bạc trắng, khuôn mặt cũng hằn lên những vết nhăn của thời gian. Bà mặc bộ kimono tối màu đã cũ sờn, dáng người khá nhỏ bé. Người phụ nữ già chào đón khách với một nụ cười niềm nở và hiền từ nhưng lại khiến cho ta có một cảm giác kì quái khó hiểu.
Cô gái ngạc nhiên khi được biết cũng có một người tới trọ giống mình, vì chỉ có những kẻ điên khùng hoặc những tên chuyện mờ ám mới dám đi qua khu rừng vào buổi tối như thế này, còn cô thì lại thuộc về một trường hợp đặc biệt khác. Dù có chút tò mò về con người kia nhưng cô cũng không muốn mình trở thành kẻ nhiều chuyện. Tiếng cửa kéo phòng tắm bất ngờ vang lên, trái ngược với những tưởng tưởng của mình về một tên thuộc thế giới ngầm to xác, hay một tên điên rồ nào đấy, thì đó chỉ là một người thanh niên trẻ.
Anh ta mặc một bộ đồ đen thuần đơn giản, trên đầu phủ bằng một cái khăn màu trắng che đi nửa khuôn mặt. Mái tóc đen ngắn ướt rũ lên đôi mi cong dài cùng với cặp mắt lạnh lùng vô cảm. Người con trai ấy thu hút cô ngay lập tức, bởi vì anh giống như một đoá hoa hồng đen tuyệt đẹp, băng lãnh đầy bí ẩn, vô cùng thu hút nhưng lại không thể chạm vào. Lần đầu tiên cô có ấn tượng mạnh mẽ với người khác giới nhiều đến vậy chỉ bằng một ánh mắt liếc nhìn.
Người con trai ấy cũng đưa mắt sang một lúc rồi đi vào phòng mình. Cả hai người không hề chào hỏi hay nói với nhau bất cứ một câu nào. Cô gái tự hỏi rằng chàng trai đó có suy nghĩ gì khi vượt qua khu rừng tĩnh mịch kia, liệu anh ta có cùng cảm giác giống cô không. Vào lúc đó cô đã không quá để tâm nhiều tới vấn đề ấy, chỉ là cô không hề biết rằng lần gặp gỡ này chính là bước ngoặc thay đổi tất cả mọi thứ trong cuộc đời mình.
Người phụ nữ già dẫn cô đến trước một trong ba căn phòng dành cho khách thuê. Không biết là vô tình hay cố ý mà bà lại sắp xếp cho hai vị khách trẻ tách biệt nhau ra bằng căn phòng trống ở giữa. Dù luôn đặt ra câu hỏi tạo sao lại có một căn nhà trọ ở giữa khu rừng rộng lớn như thế này, nhưng cô vẫn biết ơn vì điều đó. Bởi vì cô không cần phải đi suốt đêm để băng qua rừng hay ngủ ngoài trời đầy sương giá nữa.
Bỗng bà chủ đột nhiên lên tiếng hỏi cắt ngang suy nghĩ của cô:
– Cháu gái, sao lại một mình đến nơi hoang vắng này?
– Vâng.
Cô trả lời ngắn gọn giống như không muốn nói nhưng cũng không muốn thất lễ.
Bà không phiền lòng lại tiếp tục hỏi:
– Cháu tìm người sao?
Cô gái ngạc nhiên khi mục đích của mình bị đoán ra, nhưng cũng chỉ im lặng nhìn bà lão trước mặt.
– Bà đã gặp nhiều người giống cháu rồi, chàng trai cùng trọ đêm nay cũng đang tìm người đấy. Nơi đây cũng thường xuyên sảy ra nhiều vụ mất tích. Bà là người hiểu biết cái thôn này nhất, có thể bà sẽ giúp được một chút gì đấy. Cháu đến tìm người thân sao?
Thôn? Nhưng ở đây chẳng phải chỉ có mỗi căn nhà này hay sao? Hôm nay thật không may là một đêm không có trăng, mọi thứ bên ngoài đều tối đen, lại không thể nhìn thấy một chút ánh sáng nào khác ngoài chính căn nhà này. Cô có chút nghi ngờ nhưng khi thấy bóng đèn điện được sử dụng và nhiều vật phẩm khác thì có lẽ thực sự vẫn còn nhiều người khác nữa đang sống xung quanh.
Cô gái ngần ngại lấy quấn sổ tay với giấy bìa cứng màu vàng cổ điển từ balo vải, cầm ra tấm hình chụp đang được kẹp trong đó. Ngón tay thon thả chỉ vào người đàn ông mặc áo vest sang trọng, bên cạnh ông ta là một người phụ nữ ngoại quốc đến tuổi tứ tuần nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Bọn họ trông vô cùng giàu có và hạnh phúc.
– Cháu cần tìm người đàn ông này, ông ấy là cha cháu.
– Bà hình như đã gặp người đàn ông này khoảng chừng cách đây một tuần.
Hai tuần trước chính là thời gian cha cô mất tích tại Nhật Bản. Vậy là bà ấy đã gặp cha cô trong khoảng thời gian ấy. Cô vui mừng hỏi thêm nhưng chỉ được nhận lại những câu trả lời mơ hồ vô ích. Điều duy nhất khiến cô có thể nhẹ nhõm đi là lúc gặp bà chủ quán, cha cô vẫn còn hoàn toàn khoẻ mạnh. Trò chuyện một lúc lâu bà chủ khuyên cô đi tắm rửa sạch sẽ trước khi đi ngủ.
Nhà trọ này chỉ có duy nhất một cái nhà tắm dành cho tất cả mà còn là loại lộ thiên không có mái che, ở giữa có một bồn nước nhỏ đã được đổ đầy nước ấm. Khi ngâm mình trong đó, cô chợp nhớ tới cuộc trò chuyện và lời khuyên kì lạ của bà chủ.
Tuyệt đối đừng bước ra khỏi phòng lúc nửa đêm. Nơi đây có một truyền thuyết nếu bước ra khỏi nhà sau mười hai giờ đêm thì sẽ bắt gặp một thứ khiến ta bao giờ có không thể trở về được nữa.
Cô thở dài nghĩ về sự lạc hậu tại nơi này, trên đời này làm gì có ma quỷ. Câu chuyện này có lẽ được ai đó tạo ra để giải thích cho việc liên tiếp những vụ mất tích sảy ra trong thôn. Bởi không ai biết được những người đã mất tích liệu có còn sống hay đã chết, và vì dù toàn bộ người thân đã làm đủ mọi cách để tìm kiếm nhưng kết quả nhận lại vẫn là vô vọng. Rồi dần dần ngay chính bọn họ cũng không còn có thể nhớ được hình bóng đã từng thân thuộc với mình, giống như thể những người đó còn không hề tồn tại.
Có lẽ chỉ là do tưởng tượng nhưng khoảng cách từ phòng tắm đến phòng cô có vẻ đã xa hơn trước, khi đến nơi thì bà chủ lại đang đứng ngay trước cửa, bà quay sang nhìn cô cười hiền lành rồi chầm chậm rời đi. Sau khi đã quá mệt mỏi khi đi trong khu rừng, thân xác cô liền thoả mãn với sự mềm mại, mát mẻ của chất liệu vải cotton, chỉ muốn say giấc trong chiếc chăn ấm áp.
Sáng mai cô dự định sẽ hỏi mượn bà chủ xem có phương tiện di chuyển nào hoặc cô có thể đi nhờ ai đó trong thôn để đi ra khỏi khu rừng không. Nhưng mới chỉ chợp mắt được một giấc ngủ ngắn, cô lại đột nhiên tỉnh dậy vì bị làm phiền bởi tiếng động kì lạ liên tục phát ra từ phòng bên cạnh.
Là một người khá nhạy cảm và khó tính nên chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến cô khó chịu. Tiếng động giống như tiếng lục lọi tìm kiếm, cùng giọng nói khàn đục và gấp gáp của con người “không có, không có,…” những từ này cứ lặp lại liên tục. Cô chắc chắn đó là âm thanh từ vách tường bên cạnh vọng lại. Nhưng chẳng phải đó là phòng trống sao? Thứ âm thanh ấy cũng không thể phát ra từ phòng người con trai kia, vì anh cách khá xa phòng cô, và thậm chí đó cũng chẳng phải là giọng của đàn ông.
Bàn tay vội cầm lấy điện thoại bên cạnh gối lên, đôi mắt nâu khẽ nheo lại khi màn hình đột ngột sáng. Nhìn con số trên điện thoại thì đã qua mười hai giờ đêm. Ngay lập tức kiểm tra sơ qua căn phòng, cô phát hiện ra balo của mình đã biến mất. Sự tò mò về âm thanh kì lạ cùng lẫn với việc muốn tìm lại đồ thôi thúc bản thân cô hãy đi ra khỏi phòng.
Khi bước sang phòng bên cạnh, cô chợp nhìn thấy có ánh nến đang toả ra, liền khẽ đưa mắt qua một khe hở nhỏ nhìn vào trong. Đó là một cảnh tượng cô không bao giờ có thể nghĩ đến, bà chủ quán trọ đang lục balo của mình. Bà ta là tên trộm ư? Vậy đoạn trò chuyện lúc trước về cha cô và lời cảnh báo chỉ là chiêu trò để lấy sự tin tưởng của nạn nhân là cô.
– Không có, không có, không có. – Bà ta lại cứ liên tục lặp lại hai từ này.
Cô định quay lại phòng để mặc cho người đàn bà ấy vì cũng không có đồ giá trị bên trong đó. Cô linh cảm không nên phát giác chuyện này, bởi cô không biết người thanh niên kia có là đồng phạm của bà ta hay không. Sáng mai cô sẽ hỏi thăm dò, nếu anh ta cũng bị trộm thì hai người trẻ tuổi chắc chắn sẽ hơn một bà lão gần bảy mươi. Cô cũng không có ý định sẽ làm lớn chuyện dù sao bà ấy cũng chỉ là một bà lão cô độc sống ở một nơi thiếu thốn.
Rồi đột nhiên cô lại cảm thấy có ai đó đang chằm chằm nhìn vào mình, nhưng dưới ánh nến loe loét đang thoát ra từ khe hở nhỏ của căn phòng kia thì cô không thể thấy bóng dáng một ai. Tuy nhiên cái cảm giác đó rất mạnh mẽ, còn hơn cả lúc khi đi trong rừng, nó rất gần, thực sự rất gần, giống như cả trăm con mắt đang nhìn thẳng vào mình, cũng chính vì thế cô không thể phớt lờ nó.
Bóng đêm chưa bao giờ là bạn, nhưng lúc này nó chính là một kẻ thù chỉ đang chờ đợi một cơ hội để nuốt chửng con mồi. Dưới điều kiện quá thiếu ánh sáng thế này thì dù cho đã tập trung hết tất cả những tế bào hình que có trong mắt cũng không thể giúp ích được gì.
Cô cố gắng bước từng bước thật nhẹ nhàng, định đi tới cửa nhà trọ nhìn ra bên ngoài. Thế nhưng một bóng đen bất ngờ lao vụt tới luồn ra ngay phía sau lưng cô với tốc độ nhanh khủng khiếp, nhưng lại không hề phát bất cứ một âm thanh nào. Nó bịp chặt miệng cô trong khi ý thức còn chưa kịp nhận ra mình đã rơi vào nguy hiểm. Bóng đen đó ghì chặt cơ thể cô trong lồng ngực mình, không thể cử động càng không thể lên tiếng.
Thị giác nhận biết được bóng đen đó có hình dạng tứ chi giống với con người. Khứu giác ngửi thấy một mùi thơm nhẹ toả ra từ bàn tay mát lạnh đang đặt trên làn môi, lực của bàn tay ấy mạnh mẽ nhưng vẫn chú ý không làm đau cô. Khi hai cơ thể cọ xát vào nhau cô liền cảm nhận được đó là cơ thể của một người đàn ông.
– Suỵt!
Một âm thanh vô cùng nhỏ phát ra bên tai trái chỉ đủ để cho mình cô nghe thấy. Dù còn đang hốt hoảng nhưng cô vẫn nhận ra bóng đen đó là chàng trai kia. Làm sao anh ta có thể di chuyển với tốc độ không tưởng như thế? Cô khẽ gật đầu ra hiệu đã hiểu. Anh ta cũng từ từ buông lỏng cơ thể cô, bàn tay dần buông xuống.
– Đừng sợ, về phòng cô.