Khan không biết khi nào Saul chó điên sẽ tái sinh. Hắn nhắm chừng thời gian không còn nhiều, nhưng ai ngờ lại sớm đến chừng này. Mắt nhìn xuống cái xác bị chẻ đôi của Jonathan dưới chân, không có máu chảy ra, da thịt của ông ta cũng bắt đầu khô quắt. Cảnh tượng trông ghê rợn và kinh tởm đến vậy nhưng hắn vẫn kiểm soát cảm xúc trên gương mặt sao cho không thể hiện quá nhiều vẻ buồn nôn.
Ngẩng đầu lên là đối mặt với nhân vật chính, nhìn xuống là trông thấy cái xác kinh khủng. Khan ngao ngán số mình sao mà xui xẻo quá trời.
Nhưng có vẻ nhân vật chính không muốn gi*t hắn ngay lập tức, bằng chứng là cậu ta chưa có hành động gì ngoài trừng mắt nhìn hắn bằng dáng vẻ đằng đằng sát khí đến ngạt thở. Ôi không, đừng bảo là cậu ta muốn chơi trò gi*t người bằng ánh mắt nhé?
Cái bóng dưới thân xác chẻ nửa của ông quản gia Jonathan vụt trốn, động tác mau lẹ như một vận động viên điền kinh. Khan trông thấy rõ nhưng hắn biết mình không cách nào ngăn cản. Dẫu sao một kẻ vô năng như hắn hiện tại có thể làm gì được chứ? Cứ để tất cả cho nhân vật chính lo liệu thì hơn.
Vừa nghĩ vậy, nhân vật chính đã ném vũ khí trong tay như bỏ xuống một gánh nặng. Tưởng chừng đó là động tác bình thường, nhưng ai ngờ mũi kiếm như có ý thức và biết tuân lệnh chủ mà lập tức cắm sâu vào trong đất, ngay vị trí chiếc bóng định trốn chạy. Cái bóng mắc lại như một mảnh vải áo bị cây đinh đóng vào.
Không kỹ thuật hay ma thuật nào có thể làm được điều đó. Khan biết rõ chuyện này. Thứ đã ngăn cản cái bóng của Jonathan là một loại khí thế hùng mạnh, khí thế uy nghi ấy đã ghìm chân cái bóng không cho nó bỏ chạy.
Khí thế của vị vua bất bại. Một huyền thoại trở lại.
Khan vô thức nuốt nước bọt, dù không muốn nhìn nhân vật chính lắm, nhưng hắn buộc phải ngẩng đầu đối mặt thôi.
Vì bây giờ, hắn là anh trai nhân vật chính.
“Anh biết em lợi hại, nhưng như thế này thật đáng kinh ngạc đấy.”
Khan cố gắng tỏ ra bình thường và cất giọng nói chuyện như thể họ là anh em thật sự. Ừ thì về khía cạnh di truyền, họ đúng là anh em thật mà…
Saul im lặng không đáp, mắt cậu trừng trừng nhìn Khan không chớp lấy một lần. Ánh mắt đó, không còn vẻ gì chân chất, thật thà của Saul ngoan hiền mà hắn thân quen. Ngập ngụa trong đồng tử màu xanh của cậu ta là cơn điên loạn và rồ dại.
Khan để ý nắm đấm của Saul siết chặt lại, có vẻ như đang run. Saul chó điên mà hắn biết không phải kẻ sẽ kiềm chế bản tính của mình, nhất là khi tức giận. Song dáng vẻ này, có lẽ… Cậu ta đang chịu đau.
À, ký ức tiền kiếp của nhân vật chính hẳn đang trôi chảy trở về với chủ nhân của nó. Với những gì hắn biết về đời trước của cậu ta thì cảm giác lúc đó chẳng khác gì bị nhét một quả bom sắp nổ vào trong hộp sọ cả.
“Em ổn không?”
Khan lúng túng hỏi, hắn không muốn lại gần Saul, nhưng đứng yên một chỗ và tỏ ra lo lắng cho người khác thì có vẻ giả tạo. Để thể hiện sự chân thành tốt nhất, hắn buộc phải nhấc chân như muốn bước lại gần.
“Đứng im đó!” Saul gằn giọng, từng chữ như đay nghiến ngàn lần trong cổ họng. “Dám tiến lên nửa bước, là chết.”
Ơ, thế có nghĩa là tên này chưa có ý định gi*t mình luôn, phải không ta?
Thế là Khan ngoan ngoãn đứng im ru.
Đến khi Khan đếm được cái bóng bên dưới lưỡi kiếm đã quằn quại muốn thoát ra khoảng hai sáu lần, Saul mới bình tĩnh lại.
“Này.” Saul lạnh lùng gọi.
Không thèm kêu anh Khan nữa luôn.
“Anh nghe nè.” Khan tủm tỉm nói, chân vẫn đứng im ru một chỗ.
Dường như Saul rùng mình trước xưng hô thân mật bất ngờ của hắn, cậu ta lạnh lùng trừng mắt như cảnh cáo đừng có mà xưng hô kiểu sởn da gà như thế nữa. Hiển nhiên, Khan giả vờ không biết ẩn ý đó của cậu ta.
“…”
Khan vẫn giữ nguyên xi nụ cười treo trên khuôn mặt vô hại.
“Này… Anh bao nhiêu tuổi?”
Chắc là muốn xác định thời gian đây. Nhưng người tái sinh thường sẽ muốn biết về ngày tháng chứ nhỉ?
“Ngày mai anh là Tử tước chính thức nên tất nhiên là mười tám rồi. Em hỏi lạ vậy? Mà sao em đổi cách xưng hô? Em vẫn chưa tỉnh sau khi bị Jonathan thôi miên à?”
Saul nhíu mày trước vẻ ngờ vực hắn bày ra cho cậu xem. Cậu ta chỉ quay đầu đi, rồi bước tới chỗ thanh kiếm đang cắm xuống.
Cái bóng càng quằn quại dữ dội hơn.
“Em định gi*t nó à?” Khan không chấp nhặt thái độ hỗn xược của Saul, dù sao bây giờ cậu ta lễ phép thì mới là chuyện lạ.
“Muốn cứu?” Saul hỏi ngược lại, giọng lạnh băng.
“Không, anh chỉ tò mò thôi.” Khan lắc đầu ngay lập tức.
Không ai cứu nổi con mồi dưới lưỡi kiếm của nhân vật chính, trừ phi muốn trở thành kẻ thù của cậu ta.
Mày Saul càng nhíu sâu hơn, mắt cậu ta dừng trên người hắn khoảng ba giây rồi dời đi.
Khan tò mò là thật. Nhưng hắn muốn tìm hiểu cậu ta sẽ gi*t Jonathan bằng cách nào. Ông ta là Vong linh, theo những gì hắn biết về thế giới này thì để gi*t chết được một Vong linh cần phải tìm ra chỗ giấu hộp sinh mệnh chứa đựng sự sống của nó. Còn không thì chỉ tổ tốn công. Song, nhân vật chính có thể tạo ra kỳ tích thì biết đâu sẽ có cách thức khác?
Vấn đề là hiện tại, Saul còn chưa giải được ma trận phong tỏa năng lượng ma thuật trên người thì làm sao cậu ta có thể gi*t Vong linh? Dùng khí thế của Kiếm Chủ ư? Nhưng vẫn không đủ.
Sau đó, Saul cầm lấy thanh kiếm lên rồi dùng lực đâm xuống. Rầm. Mặt đất nứt ra, không chịu nổi áp lực khủng bố mà vỡ thành một cái hố trũng sâu. Bụi cát bay mịt mù, nhân vật chính đứng hiên ngang giữa không gian mờ mịt như một con quái vật với sức mạnh độc tôn.
Khan vô thức nuốt nước bọt.
Song hắn không kiềm chế được mà nhìn kỹ hơn khi làn bụi dần thưa đi.
Cái bóng đen hắn muốn tìm không thấy nữa.
Chết rồi sao?
Nhân vật phản diện đầu tiên đối đầu với nhân vật chính chưa được một tiếng mà đã đi chầu ông vải rồi hả? Không, không. Vong linh không thể chết nếu như chưa phá hủy hộp sinh mệnh mà.
Nhưng sức mạnh đó khủng khiếp thật, ông ta không chết cũng trọng thương. Đây là sức mạnh của nhân vật chính sao?
Mình phải cẩn thận mới được, nếu còn muốn sống để yêu đời…
Thu hết can đảm, Khan mở miệng. “Em định đi à?” Hắn nói với theo bóng lưng dợm bước của nhân vật chính. “Trước khi đi có thể theo anh về dinh thự Bá tước không?”
Saul vờ như không nghe thấy gì mà đi tiếp.
“Mẹ em có để lại một món đồ, anh muốn đưa nó cho em.” Khan trực tiếp ném ra một quả bom.
Saul khựng lại, không khí xung quanh bất chợt thay đổi. Gió như lạnh hơn, và không gian dậy mùi nguy hiểm đe dọa bản năng sống còn của sinh vật sống. Trong đó gồm cả Khan.
Hắn kiềm chế cảm giác run rẩy muốn quỳ xuống, cắn răng chịu đựng khí thế uy nghi của nhân vật chính đang ra sức ép lên mình. Cậu ta xoay người lại, ánh mắt chết chóc nhìn hắn chằm chằm.
Và chỉ trong chớp mắt, Saul xuất hiện ngay trước mặt hắn với khoảng cách gần kề. Khan có thể thấy rõ đồng tử co lại vì cảm xúc mãnh liệt của cậu ta.
“Anh. Vừa. Nói. Cái. Gì?”
Saul chó điên tiến hóa thành Saul quái vật rồi. Nếu hắn đưa ra câu trả lời khiến cậu ta không hài lòng, dù chỉ một chút thôi, thì Khan sẽ có trong tay một tấm vé đầu thai.
“Di vật… của mẹ em.” Khan cố kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói, đây là bản năng sợ hãi của kẻ yếu khi đứng trước kẻ mạnh. Hắn cứng rắn đáp lời. “Anh muốn trả lại cho em.”
Khí thế khủng bố dần giảm bớt, chẳng mấy chốc hắn đã thở lại bình thường. Nãy giờ, hắn cứ ngỡ mình sẽ chết vì ngạt cơ chứ.
Khan gấp gáp điều hòa hơi thở. Đến khi hô hấp bình ổn lại, hắn mới ngẩng đầu hướng thẳng vào đôi mắt vô cảm của nhân vật chính vẫn đang nhìn chằm chằm mình.
“Đáng lẽ em chưa được nhận nó. Mẹ em đã phải trao lại món đồ này cho em khi em tròn hai mươi. Nhưng anh nghĩ em sẽ không trở về đây nữa, phải không?”
Saul không trả lời. Nhưng ánh mắt vô cảm của hắn đang dao động.
“Anh không cản em. Dù sao thì từ trước đến giờ, em không nhận được chút tình cảm gia đình nào nên em muốn rời đi là chuyện không khó hiểu. Chỉ là…”
Khan cười buồn bã, hắn đang nghĩ có nên nặn ra vài giọt nước mắt cho thêm phần sinh động không, nhưng thấy hơi phiền nên bỏ qua. Cứ dỗ dành nhân vật chính để cậu ta thay đổi suy nghĩ gi*t anh trai cái đã.
“Anh cứ tưởng em sẽ tha thứ cho anh.”
Saul vẫn không nói câu nào.
Khan tỏ vẻ không sao cả, hắn nhún vai rồi nói. “Ngày mai nhận tước vị chính thức xong, anh và em về dinh thự Bá tước đi. Di vật của mẹ em ở đó.”
Đợi một hồi, Saul vẫn giữ im lặng và bất động như tượng. Khan thấy mỏi chân nên đành nói là mình hơi mệt, gửi lời cảm ơn cứu mạng với Saul rồi định bụng nhanh chóng chuồn về phòng. Nhưng vừa mới quay lưng, Saul đã níu giữ bước chân háo hức của hắn bằng một câu hỏi.
“Anh vốn rất ghét tôi.”
Khan khựng lại, hai vai hắn cứng ngắc. Đầu vẫn không ngoảnh lại, gió đêm bất chợt thổi mạnh khiến lá cây xen kẽ chạm vào nhau xào xạc. Cả hai anh em đều im lặng, như chờ đợi khoảnh khắc đặc biệt nào đó đến.
“Phải, anh đã rất ghét em.” Khan dùng và nhấn mạnh từ đã để đề cập vấn đề. Sau đó hắn nói tiếp. “Anh ghét dáng vẻ em vui vẻ khi cười với mẹ. Anh ghét dáng vẻ em khóc lóc khi gọi mẹ. Anh ghét bộ dạng trò chuyện của em mà miệng không ngừng nhắc về mẹ.” Khan nói bằng giọng chua chát. “Một kẻ đã gi*t chết mẹ mình như anh mà nói, dáng vẻ hạnh phúc khi có một người mẹ đùm bọc như em đúng là rất đáng ghét.”
Mẹ của Khan ở kiếp này chết vào đúng ngày hắn được sinh ra. Một phần nào đó cũng là sự thật, hắn luôn ghét những đứa trẻ hay khoe về mẹ ở trước mặt hắn. Huống chi đó là Saul, mẹ cậu ta xuất thân từ tầng lớp thường dân thấp kém. Theo lời đồn, bà nhờ vào sắc đẹp và sự may mắn nên mới được ngài Bá tước để ý và rước về dinh làm mẹ kế của Khan. Còn chưa được bao lâu thì bụng mẹ kế cũng trúng số độc đắc, rồi thuận theo tự nhiên mà chín tháng mười ngày sinh ra Saul.
Khoảnh khắc Saul ra đời, nằm trong lòng mẹ và nở nụ cười trong trẻo của một đứa trẻ. Khung cảnh ấm áp đó rơi vào mắt Khan như một cái gai trong mắt, từ ngày đó đã định đoạt cho mối quan hệ anh em của Saul và Khan không bao giờ có thể hòa hợp.
Khan thối nát đã tự hỏi, tại sao thằng nhãi thường dân thấp kém như thế có thể cười hạnh phúc đến vậy? Vì nó có mẹ ư? Vì nó có thứ mà hắn không có sao?
Thật láo xược.
Vậy thì, cứ cướp đi tất cả những gì nó có là được. Để nụ cười đó không thể nào rộ lên như thế nữa.
Tất nhiên, nguyên nhân chính vẫn là do tính cách u ám của Khan thối nát mà ra.
Tính chất tâm lý yếu kém như thế khiến hắn không muốn thừa nhận đó là mình một chút nào.
“Đó là cảm xúc bồng bột khi còn nhỏ… Sau này anh muốn đổi xử với em tốt hơn nhưng…” Khan im lặng không nói. Hắn quyết định để cho nhân vật chính tự biên diễn nội dung sau đó. Trong giây phút này, nếu nói nhiều hơn thì có thể gây phản tác dụng. Rất nguy hiểm.
“Sao anh biết quản gia có vấn đề?” Saul hỏi, giọng vẫn lạnh lùng đọc không ra xúc cảm.
Đúng là nhân vật chính có khác, tim phổi gì mà cứng rắn như thép thế kia?
“Thật ra… Anh khá nhạy với năng lượng ma thuật hắc ám.” Khan ngoảnh đầu, nói xạo không chớp mắt. “Nhưng anh vẫn không thể sử dụng ma thuật. Anh chỉ cảm nhận được của người khác, còn bản thân thì vô dụng. Saul à, quản gia Jonathan là một kẻ nguy hiểm, ông ta đã ẩn nấp ở đây từ lâu và con mồi mà ban đầu ông ta nhắm tới chính là em.”
Jonathan không có ở đây để chứng thực, nếu ông ta có bị bắt lại cũng không có nghĩa là Khan nói dối. Vì lúc đầu ông ta thật sự nhắm tới cả hai đứa, nhưng sau đó, Khan sở hữu gì đó ngon lành hơn mà bản thân hắn cũng không biết, nên ông ta mới tập trung vào hắn. Dường như có gì đó đã níu kéo cho hắn khoảng thời gian thảnh thơi trở thành một kẻ thối nát thay vì một cái xác chết, hay là linh hồn bị ông ta nuốt chửng hoặc đóng dấu nô lệ.
Hiện tại hắn có lợi thế là người nắm giữ thông tin (cốt truyện). Saul là người đặt câu hỏi, và hắn là người đưa ra đáp án cũng như thông tin mà Saul cần. Có thể Saul sẽ nghi ngờ chân tướng sự việc, nhưng trong thời gian cậu ta còn chưa giải được ma trận phong tỏa năng lượng ma thuật, hắn vẫn còn hy vọng sống.
Huống chi, nội việc Saul chần chừ không ra tay gi*t hắn ngay lập tức dù thừa sức làm điều đó đã đủ chứng tỏ tình anh em ít ỏi và hy vọng về một mái nhà vẫn còn trong thâm tâm cậu ta.
Nếu đây là hệ quả của loạt hiệu ứng bươm bướm hắn đã gây ra, thì đúng là một kết quả tuyệt vời ngoài dự đoán.
Saul vẫn giữ thái độ lặng im không nói, mặt mày lạnh tanh không chút cảm xúc. Dáng vẻ hiện tại của cậu ta làm Khan nhớ Saul thiên sứ quá.
Thế mà, Saul không nói thêm lời nào, quay lưng muốn rời đi.
Lần này Khan không lên tiếng giữ cậu ta lại, hắn nhìn cái hố to bự ở vườn một lúc rồi bỏ đi, vờ như chưa thấy gì. Nhưng chưa đi được mười bước hắn đã thấy từ một đám người đang chạy đến từ xa. Kẻ cầm đèn, người vác gậy gộc, cứ như là đi đánh cướp.
Từ lúc Saul gây ra náo động, hắn cứ tưởng cả dinh thự đều đã biết và sẽ tới đây nhanh thôi, nhưng không ngờ họ chậm chạp đến vậy. Đợi đoàn người bước vào phạm vi có thể giao tiếp, Khan lập tức lên tiếng, chặn đứng mọi câu hỏi nhen nhóm qua ánh mắt tò mò của họ.
“Nãy có trộm, em trai ta đã giải quyết rồi. Nhưng có để lại chút hậu quả.”
Khan làm lơ vẻ mặt kinh ngạc của họ. Cậu nói với vị quản gia trẻ tuổi đang thực tập ở dinh thự này. Người quản gia được cha điều động đến đây từ trước để chuẩn bị cho cậu thoải mái về mọi mặt trước và sau khi trở thành Tử tước.
“Cho gia nhân về ngủ tiếp, sáng mai gọi thợ đến sửa và tân trang lại cái vườn.”
Khan không đợi ai đáp lại mà quay phắt đi luôn, kệ thây sự hoang mang đang đâm chồi trong bầu không khí của trời đêm.
Về phòng mình, thả người xuống nệm êm và lăn qua lăn lại trên giường, Khan nhìn con sói vẫn còn chưa chịu tỉnh giấc. Chắc hẳn nó rất mạnh, để tiến hóa cần nhiều thời gian ngủ đến vậy cơ mà. Suy nghĩ háo hức đón đưa Khan vào cơn lim dim. Hai mắt Khan nặng trĩu, hàng mi như đeo phải chì mà ghì xuống nặng nề. Khan mệt mỏi đi vào giấc ngủ.
Hắn ngủ rất sâu, như thể trời có sập cũng không muốn tỉnh.
Một bóng đen nhỏ xíu chợt trườn trên sàn, nó gấp rút chạy tới chỗ Khan. Bóng đen đó mờ căm như thể sắp hòa tan vào không khí. Khi khoảng cách giữa nó và Khan được rút ngắn, trong không gian tĩnh mịch của màn đêm vang lên tiếng cười trầm khàn đắc ý. Sau đó, bóng đen mờ lập tức chui vào trong cơ thể Khan. Nhưng nó còn chưa kịp chạm tới linh hồn cậu thì đã bị một lực khủng khiếp đánh bật ra.
Cơ thể Khan phát ra ánh sáng dìu dịu như được dát lên một phần hào quang của trăng bạc. Một bóng người mơ hồ hiện ra, trông như một thiên thần hộ mệnh kề cạnh người y cần bảo vệ. Bóng đen đó run rẩy, nó gần như trở thành trong suốt.
“Đây… Đây là… Không thể nào!!!”
Cánh tay của bóng người mơ hồ đó nhấc lên, ngón tay trỏ chỉ về hướng của bóng đen. Có tiếng thì thầm vang lên khe khẽ, không ai nghe rõ vì gió đêm nuốt chửng mọi âm thanh.
Sau đó, bóng đen đậm dần như thể được hồi sinh. Nhưng nó không có vẻ vui mừng, thậm chí là còn gào thét và khóc nức nở. Tiếng gào của nó bị không gian im lìm chết chóc nuốt chửng hoàn toàn, sau đó bóng đen bị hút vào cái bóng của Khan đang say giấc. Nó quằn quại muốn thoát ra.
Vẫy vùng vô ích.
Bóng đen hòa làm một với cái bóng của Khan. Không gian xung quanh lập tức trở về trạng thái bình thường như chưa từng có chuyện gì.
Bên cửa sổ phòng Khan bất thình lình xuất hiện một bóng hình dong dỏng cao. Nhờ vào ánh trăng có thể thấy được mái tóc màu thiên thanh lộn xộn không vào nếp. Cậu ta im lặng mở cửa sổ không khóa và đi vào. Cậu cứ thế đứng bất động bên giường Khan, đôi mắt khó lòng đọc vị nhìn đăm đăm kẻ đang say ngủ như muốn mổ xẻ đối phương mà xem bên trong có gì đặc biệt.
“Bảo vệ sao?…” Cậu ta thì thào, rất nhỏ.
Không ai trả lời. Cậu ta cũng không trông đợi gì mà quay người rời khỏi.
* * *
Một giấc ngủ không mộng mị kéo dài đến sáng hôm sau, Khan trở người tìm tư thế thoải mái để ngủ tiếp. Hai mắt ngái ngủ lèm nhèm mở rồi hoảng hốt trợn trừng. Suýt nữa hắn lên cơn trụy tim rồi đi đời nhà ma. Chẳng biết nhân vật chính xuất hiện từ lúc nào, nhưng hắn dám chắc cậu ta đã đứng bên giường nhìn hắn ngủ khá lâu rồi.
Khan cứng nhắc ngồi dậy, hắn định mở miệng chào gắn kết chút xíu tình anh em thì cậu ta đã lên tiếng trước.
Nếu hôm qua Khan liên tục quăng bom, thì hôm nay Saul là kẻ ném tên lửa.
“Cha chết rồi.”
Nhân vật chính lạnh lùng thốt ra một câu trần thuật không cảm xúc. Không thể không nói, Khan thật sự sốc trước lời chào ngày mới đầy kinh khủng của Saul.
Trời ạ, Saul chó điên xách kiếm đi xử ông cha mình luôn rồi?