Nam tước Schewins và phu nhân lúc nào cũng hết sức quan ngại về vấn đề người thừa kế của mình. Nhưng không phải vì hiếm muộn, trở ngại khoảng cách, điều kiện sức khỏe không cho phép hay những thứ tương tự thế… Nguyên nhân nằm ở đứa con trai duy nhất của họ – Lumire Artlan Schewins.
Lumire mà mọi người thấy là một tên nhóc quý tộc đáng ghét được nuông chiều, luôn thích đi gây sự với người khác và khiến cho gia đình phiền lòng, ngay cả khi đã được cảnh báo là hành động không phải phép có thể sẽ khiến mình gặp rắc rối sau này. Còn sự thật thì dù bố mẹ đã hết sức khuyên ngăn, không để cậu thực hiện những hành vi sai trái ấy, thậm chí dùng đòn roi để dạy bảo nhưng dường như chẳng có tác dụng là bao.
Nghe như câu chuyện về một nhân vật phản diện “từ trong trứng”, không hề có cái quá khứ đau thương làm bia đỡ đạn cho sự tồi tệ về mặt nhân cách trong mấy tựa game nhập vai hoặc bộ truyện tưởng tượng nào đấy, nhưng nó lại kể về tôi, nhân vật chính của tiểu thuyết này.
Đừng hỏi tại sao tôi có thể biết mình là nhân vật chính, vì theo những gì tôi thấy, chẳng có nhân vật chính nào lại không biết vị trí của mình cả. Nhìn cái cách họ liều mạng cứu người, hoặc mặc sức trở thành một kẻ xấu xí về phẩm cách bất kể lí do thì tôi có thể chắc chắn rằng chỉ có thể là do: Những nhân vật đó biết bản thân là “con cưng tác giả”, không thể chết sớm được, và dù có xấu xa thế nào đi nữa, cũng sẽ được những người hâm mộ quá khích tôn vinh thôi.
Bên cạnh đó, “Lumire” thật sự là một nhân vật game, cậu được thiết kế như một vai phản diện nhỏ mà bạn phải vượt qua trước khi đánh boss trong chặng thứ bảy, và sẽ chỉ xuất hiện duy nhất trong một chặng của trò chơi. Nói đến đây, chắc các bạn cũng đoán được là tôi chuyển sinh vào game rồi. Tuy vậy, lúc mới nhớ lại kí ức kiếp trước, tôi đã mất tận hai tuần để thực sự tin rằng mình đã chuyển sinh và hẳn ba tháng tiếp theo để xác nhận nơi mình đang ở không chỉ nằm trong một vũ trụ tồn tại song song với Trái Đất mà là một thế giới nằm trong, à không, phải nói là liên kết với trò chơi nhập vai trên máy tính mang tên “Destiny Heroes”, tạm dịch: Định mệnh Heroin. Tôi biết thừa trình tiếng Anh của mình đỉnh sẵn nên khỏi khen, bạn biết đấy, tự tin là tốt còn tự cao thì không. Tôi có đủ tự tin nên việc được ai đó khen chỉ làm tôi trở nên tự cao và sau đó thất bại thôi.
Destiny Heroes có nhân vật chính là một nhóm anh hùng gồm 4 người cho bạn chọn để bắt đầu công cuộc chinh phạt ma vương: một kiếm sĩ lạc đường may mắn, một pháp sư chúa tể toxic luôn tự nhận mình là nhà giả kim thuật sư vĩ đại nhất thế giới, một tay thợ rèn trầm cảm có niềm đam mê bất tận với người máy và một tên xách đồ. Như các bạn thấy đấy, tác giả của tựa game là một con người bận rộn rảnh rỗi khi tạo kịch bản và nữ chính riêng cho mỗi nhân vật dù các chặng chính phải vượt là hoàn toàn giống nhau.
Sau tất cả, tôi không thể nói chắc chắn rằng đây là thế giới trong game, vì biết đâu thế giới này lại tồn tại trước cả khi có con game kia thì sao? Hoặc chẳng hạn tất cả mọi sự giống nhau về tên của các nhân vật, à không, mọi người đều là sự trùng hợp ngẫu nhiên cũng có thể lắm chứ?
Lúc mới chơi game lần đầu, tôi đã rất ấn tượng với Lumire. Không phải vì tôi ghét tính cách ngang ngược của cậu mà là vì sự ngang ngược đó khiến chúng tôi có điểm tương đồng. Phải, tôi đang thừa nhận rằng mình là một kẻ tồi tệ, như cái cách mà các bạn cùng lớp tiểu học nhận xét, nhưng ai rồi cũng sẽ nhận ra phải kiềm chế lại thôi. Tôi biết chỉ cần một hành động vượt ngoài tầm giới hạn cho phép, tôi sẽ trở thành đối tượng sỉ vả của toàn xã hội. Truyền thông thời nay không như ngày xưa, có thể vừa hôm trước vô tình văng một câu chửi thề, hôm sau đã trở nên nổi tiếng rồi. Và chưa kể, tôi có thể trở thành nạn nhân của bạo lực học đường, trở thành một trong những người được trải nghiệm khóa học “Giáo dục công dân bằng phương pháp vật lí cơ học”, mà trong đó, giáo viên là một vài thành phần học sinh “không được ngoan lắm”.
Thật tệ, những việc mà “Lumire” làm trước đó đều là của tôi. Do chính sự đồi bại của tôi thực hiện, không liên quan chút nào tới Lumire hết, tức là ngay từ đầu, cơ thể này đã thuộc về tôi.
Tôi chỉ có một thắc mắc nhỏ là khi mình đang ở trong thân xác này, tạm coi chủ nghĩa duy tâm là có thật, thì linh hồn của Lumire kia đang ở đâu? Phải chăng vẫn ở trong cơ thể đứa con trai nhà nam tước Schewins, chỉ là đang ngủ say, hay đã trở thành một linh hồn phiêu bạt có thể đang ở bất cứ một nơi nào đó, hoặc có thể cũng như tôi, nhập vào một bản thể khác và tiếp tục cuộc sống mới… Trường hợp tệ nhất, tôi mong rằng nó sẽ không bao giờ xảy ra là “Lumire” đã hoàn toàn tan biến và không bao giờ trở lại nữa.
Thực sự, nếu gặp nhau từ đầu, cậu ta và tôi sẽ hoàn toàn có thể trở thành một đôi tri kỉ đấy!
– Ngài thật thất lễ khi còn chẳng thèm nghe chút nào những gì mà vị hôn thê của mình nói nãy giờ, ngài Lumire! – Giọng nói trong trẻo của em cất lên một cách rất nhẹ nhàng, nhưng chừng đó là đủ để tôi từ tưởng tượng quay về thực tế.
Người đang mắng nhiếc tôi là Alethea de Vincent – boss chặng bảy trong hành trình.
Khác với tôi, Ale xuất hiện khá nhiều lần trong game và là một trong những nhân vật khá được yêu thích bởi người chơi do ngoại hình lolita hiếm thấy và cách hành xử đậm chất tsundere. Thậm chí, fan hâm mộ đã nhiều lần gửi đơn yêu cầu nhà phát hành đưa em vào làm một trong các nữ chính.
Tôi cũng không biết nói làm sao với sự thất vọng của mình. Dù hi vọng được gặp em ngoài đời rất nhiều, nhưng khi gặp thật tôi mới hiểu, trông em chẳng được toàn thiện hoàn mỹ như trong game, trong thế giới 2D.
“Em” trước mặt tôi chỉ là một cô gái hoàn toàn bình thường, không phải Ale mà tôi mong muốn.
Vì đã nghe nhiều lần, nên tôi biết, so với chất giọng truyền cảm của CV trên thiết bị điện tử, thứ âm thanh văng vẳng bên tai mà em phát ra là hoàn toàn khác, và tôi cá chắc: giọng của em khi lớn lên sẽ còn khác hơn nhiều cái giọng mà người lồng tiếng cho tôi thấy. Vì ngay cả ngoại hình của em cũng chẳng giống chút nào.
“Ngoại hình của tất cả mọi người đều chẳng giống chút nào!”
Thật ra cũng điều này cũng dễ hiểu… Người ta luôn có thói quen hoàn mỹ, hình tượng hóa nhân vật. Nét vẽ giống nhau thì phải thay đổi hình ảnh cho dễ nhận diện, thế nên bình thường, nhân vật 2D lúc nào cũng có màu tóc, màu mắt, kiểu tóc, kết hợp trang phục rất đa dạng. Không như thực tế, chỉ cần quen biết thì người ta có ăn mặc như ninja bạn cũng đoán được là ai. Việc chỉ đeo một cái mặt nạ không che nổi một nửa khuôn mặt đã khiến người ta không nhận ra chỉ có trong thế giới ảo mà thôi.
– Xin lỗi thưa tiểu thư. Em là một bông hoa xinh đẹp nên tôi khó có thể kiềm chế mong muốn…
Bạn nghĩ tôi là một tên sát gái ư? Không, làm gì có, tôi chỉ nghĩ đó là những gì mà Lumire sẽ nói thôi. Nhưng tôi chưa kịp hết câu thì Ale đã chặn lại:
– Không cần phải nói những lời trăng hoa như vậy. Ta thừa biết ngài Lumire là người như thế nào!
“Không phải chứ?” Trẻ con đều phát triển sớm thế này à… Dù khái niệm thời gian ở thế giới này khác xa với Trái Đất, một năm kéo dài tới 15 tháng, nhưng không phải nếu xét ở đây em cũng chỉ mới được có năm tuổi sao? Tôi nghĩ về bản thân mình, một người đến tận lúc học lớp 3 mới có được một bộ não hoàn chỉnh dùng để ghi nhớ, đến cấp lúc học cấp hai mới biết cách dùng nó để suy nghĩ.
Nhưng mà phải rồi, đây là thế giới game mà nhỉ, cái gì chẳng có thể xảy ra?
“Chẳng hạn như việc mình sẽ chết vào năm tròn 20 tuổi như trong game…”
Bất giác, tôi nhìn lên khuôn mặt phúng phính của Alethea. Trong đôi mắt em tưởng như chứa đầy ngọn lửa của sự căm tức đối với kẻ đang ngồi trước mặt, cũng là kẻ đã không giữ một chút ý tứ nào mà cười khẩy chọc tức em trong ngày để tang mẹ.
Tôi đinh ninh rằng kiểu gì cô bé mang tên Alethea này cũng sẽ khóc thôi. Rồi đôi mắt ánh lên màu lục bảo ấy sẽ đỏ hoe và hai hàng lệ sẽ chảy dài trên đôi má trắng hồng mịn màng của em.
Nhưng không,
Em không khóc, trái lại còn mỉm cười. Em tự cười vào cái số phận cay nghiệt của mình, và có lẽ trong nụ cười đó còn chất chứa cả đống sự thương hại dành cho tôi.
Tôi chỉ có thể nghĩ là cái khổ đã làm con người ta thêm mạnh mẽ, những đau thương sẽ làm người ta trưởng thành thêm. Nhưng chẳng phải trưởng thành kiểu này là hơi quá với một đứa trẻ lên năm sao?
Tại sao các nhân vật cứ phải có quá khứ đau thương mới được chứ?
Tại sao lúc nào cũng phải để những đứa trẻ có khi chưa tới vị thành niên gánh vác mấy cái trọng trách không phù hợp với độ tuổi?
Tại sao họ không được lớn lên như những người bình thường hạnh phúc?
Tới bây giờ tôi mới nghĩ, thật sự, tác giả là những kẻ đáng khinh nhất khi dành cho những đứa con tinh thần của mình cuộc sống tối tăm và bi ai…
Tại sao Alethea không khóc chứ?
“A, hiểu rồi…”
Tôi đã hiểu cái bản chất tối tăm của mình.
Tôi muốn thấy người khác trong vẻ mặt đau khổ, tuyệt vọng nhất có thể.
Họ càng mạnh mẽ, cao ngạo, tôi càng muốn dìm họ xuống đáy sâu.
“Lumire cũng vậy chăng?”
Tôi và đám bạn game từng ngộ nhận việc Lumire yêu Ale như điếu đổ và muốn ở bên cạnh em mãi mãi, nhưng chẳng hiểu sao cậu có thể thích một cô gái còn chẳng phải “một chị gái có ngoại hình nóng bỏng” như gu mình, thậm chí còn chẳng phải 2D nữa chứ!
Nhưng giờ thì có thể nghĩ ít nhất chúng tôi giống nhau.
Cả tôi và Lumire đều muốn thấy “Ale” trong vẻ mặt của tuyệt vọng tột cùng.