- Home
- Dù cho không phải nhân vật chính, nếu tận thế tới, cậu vẫn sẽ giải cứu thế giới chứ?
- Nếu biết cái chết đang đến gần, liệu con người có thể thấy hạnh phúc?
Một nhân vật chính khi đến một thế giới song song sẽ luôn được ban phước, đó dường như là luật bất thành văn trong các cuốn light novel và anime chuyển sinh ngày nay.
Còn tôi thì mới nhận ra rằng mình thậm chí chẳng có bất kỳ kỹ năng ăn gian nào cả.
Sau khi nói chuyện với Lily và tạm thời có được đủ thông tin cần thiết, chúng tôi cùng rời khỏi phòng và đi đến khu vực phân phát đồ ăn vì Lily nói rằng đã gần đến giờ bữa tối.
Trời đang mưa nên tôi cũng không rõ về thời gian lắm, có điều Lily quen thuộc với nơi này hơn tôi nên nếu em ấy nói vậy thì hẳn là vậy rồi.
Trên đường đi tôi đã thử kiểm tra mấy thứ như liệu tôi có bảng trạng thái hoặc kỹ năng ăn gian gì đó hay không. Tuy không phải là một thế giới fantasy kiểu game kinh điển nhưng tôi vẫn là người đến từ thế giới khác, vậy nên hẳn là tôi phải có gì đó đặc biệt, tôi đã nghĩ vậy.
Nhưng thực tại xem ra tàn nhẫn hơn tôi tưởng, dù tôi đã chịu đựng sự xấu hổ để khua tay múa chân trước mặt Lily, nhưng tuyệt nhiên không có chuyện gì xảy ra cả.
Không chỉ không có cheat hay siêu sức mạnh gì, ngay cả cơ thể tôi cũng vẫn có thể lực trung bình yếu không khác gì trước đây. Mới xuống được ba tầng cầu thang mà tôi đã bắt đầu thấy mệt rồi…
“Lily này, khu vực phân phát đồ ăn ở tầng 1 à? Chúng ta sắp tới chưa?”
“Dạ vâng ạ… Phòng chúng ta nằm ở tầng sáu, vì đã xuống được ba tầng nên còn ba tầng nữa ạ…”
Lily mặc dù vẫn còn ngại ngùng khi nói chuyện với tôi, nhưng em ấy cũng đã dần cư xử tự nhiên hơn. Có điều giọng nói em ấy thì vẫn hơi bé và có chút khó nghe quá.
“Tòa nhà này có mấy tầng và mấy phòng nhỉ?”
“Sáu tầng ạ… Số phòng thì em không rõ lắm, nhưng trước kia hình như có nhiều phòng hơn bây giờ… Vì chịu nhiều thương tổn nên tòa nhà này đã mất đi khá nhiều phòng rồi ạ…”
“Chúng ta ở tầng cao nhất luôn à…?”
“V-vâng… Em xin lỗi… Vì mọi người muốn những người nhiễm bệnh như em ở tầng cao nhất nên…”
“Vậy à, anh hiểu rồi…”
Tôi đoán là do tâm lý kỳ thị và sợ hãi những thứ bản thân chưa hiểu rõ nhỉ, đó dường như là bản chất của con người dù ở bất kỳ nơi đâu rồi nên dù có muốn thì tôi cũng chẳng thể tuỳ tiện phán xét được.
Nhưng Lily hẳn cũng đã phải trải qua rất nhiều chuyện…
Nhân tiện, tôi cũng đã thay đổi cách xưng hô với em ấy, vì nếu cứ như trước thì xa cách quá.
“Không phải lỗi của em nên em cũng không cần xin lỗi đâu, ngược lại anh rất biết ơn vì được em cho biết rất nhiều thông tin ấy, lại còn đồng ý cho ở cùng nữa, em thật sự là cứu tinh của anh đấy.”
“K-không ạ… em không có làm gì đặc biệt đến thế đâu ạ…!”
Lily đỏ mặt lắc đầu liên tục và cao giọng hơn một chút, có lẽ vì em ấy không quen được nghe ai đó khen ngợi, nhưng điều đó lại càng khiến tôi muốn khen em ấy nhiều hơn.
“C-cơ mà em thắc mắc từ nãy giờ… Anh bị mất trí nhớ hay gì ạ…?”
“Không hẳn, sao vậy?”
“Vì ở đây ai cũng biết những chuyện em kể với anh ấy ạ… Chỉ có anh là có vẻ không hay biết gì thôi ạ…”
“Ừm… Chắc là vì anh đến từ một nơi rất xa, nơi đó không giống như nơi đây, cũng không có mấy thứ như ‘Mưa Đen’ hay ‘Ô uế’, kiểu vậy…?”
Tôi không biết có nên nói cho Lily chuyện tôi đến từ thế giới khác hay không, nhưng vì có nói chắc em ấy cũng chẳng tin nên tôi quyết định nói dối một chút, mà thật ra chính tôi cũng không chắc việc mình đến từ thế giới khác mà.
“Có một nơi như thế sao ạ…!?”
“À ừm, dù anh không nhớ đường đi về đó nữa…”
“E-em muốn được nghe thêm về nơi đó ạ! Anh Hara, nếu được thì hãy kể em nghe thêm nhé ạ!”
Tôi đã nghĩ là Lily sẽ cảm thấy tò mò, nhưng phản ứng của em ấy thì đáng ngạc nhiên hơn tôi tưởng.
Ánh mắt màu nâu đỏ của Lily trở nên lấp lánh hệt như một đứa trẻ vừa tìm được kho báu vậy, con người rụt rè nãy giờ của cô bé cũng biến đâu mất tiêu luôn.
Nhìn hình tượng có phần năng động của Lily lúc này, tôi chợt thấy quả thực em ấy đúng là rất dễ thương.
Có lẽ kể cho Lily một chút cũng không vấn đề gì, dù sao thì thế giới của tôi cũng có vẻ nhiều điểm tương đồng với thế giới này mà.
“Được rồi, cứ xong bữa tối trước đã nhé, cơ mà gọi anh là Kazuki là được.”
“V-vâng ạ…! Cảm ơn anh Kazuki…!”
Chúng tôi tiếp tục bước xuống những thềm thang tăm tối và bụi bặm, ngoài trời cơn mưa vẫn không ngừng rơi. Chẳng mấy chốc mà chúng tôi đã xuống đến tầng một.
Ở đây có một vài nhóm người với những bộ trang phục có phần giống dân du mục đang tụ tập lại với nhau, tất cả mọi người đều có một vẻ riêng, người thì thiếu chất, người thì cơ bắp, người thì mang khuôn mặt u ám, người thì lãnh đạm, người thì có phần bặm trợn.
Tính ra Lily dù có hơi rụt rè nhưng em ấy còn có hào quang gì đó tươi sáng hơn những người này nhiều. Trông mấy người kia ai cũng như kiểu sẵn sàng đánh lộn ấy.
“Ồ, cậu thanh niên tỉnh dậy rồi nhỉ?”
Một người đàn ông trung niên đi về phía chúng tôi.
Khuôn mặt người này có ít sẹo, râu ria lởm chởm và mái tóc ổ quạ rối bù màu nâu sẫm, thêm vào đó đôi mắt thì cứ như người vừa ngủ dậy, cho thấy con người này có lối sống khá buông thả, nhưng đâu đó lại có vẻ rất tinh tường và sắc sảo. Trang phục thì cũng cũ kỹ như bao người khác, với áo khoác ba lỗ nhiều túi kiểu quân đội và quần kaki nâu, trên vai là một lớp vải trùm có mũ như áo mưa, nhưng tổng thể thì có phần lôi thôi hơn,
“Cháu chào chú Koro ạ.”
Lily lễ phép cúi đầu chào người đàn ông lạ mặt, có vẻ là người quen của em ấy, vậy nên tôi cũng nhẹ gật đầu chào theo.
“Anh Kazuki, đây là chú Koro, chú ấy đã giúp em đưa anh lên phòng đấy ạ.”
Lily nói tôi mới để ý, dù là người đưa tôi về, nhưng hẳn là em ấy không đủ sức đưa tôi lên sáu tầng cầu thang dài đằng đẵng kia, thang máy chỗ này cũng có vẻ như không còn hoạt động nữa, vậy nên hiển nhiên là đã có người giúp rồi nhỉ.
“Làm phiền chú rồi, cháu xin cảm ơn ạ.”
“Không có gì không có gì, tỉnh dậy khoẻ mạnh là được rồi, Lily mới là người vất vả nhất đấy, con bé đưa cậu từ tận bên ngoài vào mà.”
Tuy không có ý thức về những gì xảy ra trước đó và cũng chưa hoàn toàn hiểu rõ về nơi đây, nhưng tôi cũng biết tôi có thể an toàn như lúc này này là nhờ có Lily.
Cơ thể em ấy trông ốm yếu và ngoài kia thì có quái vật, rõ ràng là em ấy đã mạo hiểm mạng sống của mình chỉ vì một kẻ lạ mặt không quen biết là tôi đây mà.
“Chú nói đúng, Lily, thật sự cảm ơn em.”
“E-em đã bảo em không có làm gì đặc biệt mà…”
Lily lại bẽn lẽn cúi đầu xuống, những lọn tóc rối che đi phân nửa khuôn mặt nhưng tôi vẫn có thể thấy hai bên má đang ửng hồng của em ấy. Dễ thương quá, nếu được phát triển đầy đủ thì lớn lên chắc chắn em ấy sẽ là mỹ nhân đấy.
“Cơ mà cậu không thắc mắc ta đưa cậu lên bằng cách nào à?”
“Dạ không, chú đã giúp đỡ cháu nên dù là cách gì thì cháu cũng đều rất biết ơn-”
“Bế kiểu công chúa đấy.”
“Hả?”
Tôi đứng hình vì những gì mình vừa được nghe, bế cái gì cơ? Ý ông chú này là tôi được một người đàn ông bế kiểu công chúa lên sáu tầng cầu thang? Mà khoan, người này đủ sức khoẻ để làm thế à?
“Anh được chú ấy cõng lên như bình thường thôi ạ…!”
Thật may không phải là bế kiểu công chúa… Cơ mà đó không phải vấn đề chính, có là cõng thôi thì cũng cần sức khoẻ kha khá đấy?
“Cậu đang nghĩ tôi không đủ sức cõng cậu đúng không, cái mặt ghi ra hết rồi kìa.”
“Chú Koro đừng trêu anh ấy nữa…!”
“Haha xin lỗi xin lỗi, tại cậu thanh niên này có vẻ nghiêm túc quá nên chú chọc tí ấy mà.”
“C-cái đó thì cháu cũng thấy vậy ạ…”
Lily đồng tình, nhưng tôi không nghĩ mình nghiêm túc đến vậy…
“Xin lỗi nhé, cậu nghe con bé rồi đấy, ta là Mogumachi Koro, cứ gọi ta Koro là được.”
“Cháu tên Kazuki Hara, hân hạnh được gặp, chú Koro.”
“Thôi tán nhảm thế đủ rồi, mau chuẩn bị đi ăn thôi kẻo hết lượt đấy, sau đó chúng ta sẽ nói tiếp.”
“Vâng ạ, anh Kazuki, mình đi nào.”
Lily cầm ống tay áo tôi và kéo tôi theo em ấy. Thật lòng thì tôi không ghét được em ấy dẫn đi như này đâu, cơ mà Lily nên đề phòng hơn tôi mới phải, dù sao thì em ấy cũng chỉ vừa mới gặp tôi thôi mà.
Chúng tôi đến một căn phòng lớn với bàn ghế dài xếp đều nhau, có điều tất cả đều mục nát và cũ kỹ. Đèn thì chỗ tắt chỗ chập mạch, bầu không khí thì cũng có phần u ám. Tôi nghĩ đây từng là một nhà ăn hạng sang của một khách sạn cho giới giàu có, nhưng khi tận thế tới thì chỗ nào cũng thê thảm như nhau và chẳng còn thật sự được coi trọng nữa.
Trong lúc quan sát xung quang thì tôi cũng nhận ra là mình đang bị nhìn…
Cả những người đang ngồi bàn ăn lẫn những người xếp hàng lấy đồ, tôi cảm thấy những ánh mắt đều liếc nhìn về phía chúng tôi, thái độ thì có vẻ tò mò hoặc không vui vẻ gì cho lắm.
Có lẽ là do tôi là người mới, hay là do quần áo tôi nhỉ…? Tuy có dính bẩn đôi chút nhưng bộ đồ tôi đang mặc vẫn là từ thế giới trước và cũng còn khá mới… Có lẽ trông tôi nổi bật quá rồi chăng…?
Chú Koro đang dẫn trước đột nhiên quay đầu rồi nói nhỏ với Lily gì đó, Lily gật đầu rồi kéo tôi xuống vị trí bàn trống ở cuối góc phòng.
Có lẽ chú Koro cũng nhận ra mọi người đang nhìn chúng tôi rồi, nếu chỉ mình chú ấy đi lấy đồ thì đúng là sẽ bớt được sự chú ý không cần thiết hơn.
Cả tôi và Lily đều ngồi xuống chỗ chiếc bàn, tuy có hơi mục nát, nhưng vì không có tí bụi bẩn nào nên xem ra chỗ này cũng được vệ sinh rất kỹ, tôi cảm thấy có chút bất ngờ về chi tiết này đấy.
Với lại mọi người ở đây quả là có ăn mặc kiểu nay đây mai đó, nhưng bẩn thỉu thì chắc chắn không phải. Có vẻ như vì mọi người từng sống ở thời kỳ hiện đại nên họ hiểu rất rõ tầm quan trọng của việc vệ sinh cá nhân. Tôi đoán lý do trang phục của họ không đẹp đẽ gì là vì thời trang không cần thiết để sinh tồn.
Ngay cả Lily với mái tóc rối cũng không hề có mùi và da em ấy cũng vẫn rất sạch mà, chỉ có chiếc áo váy đang mặc là vá rách nhiều chỗ và có dấu hiệu của thời gian thôi.
Tôi muốn hỏi Lily thêm về chuyện này, nhưng đây quả thực là một chuyện khiếm nhã, nếu có dịp tôi sẽ lựa lời hỏi sau vậy.
“Đồ ăn tới rồi này.”
Chú Koro bưng một khay đồ ăn lớn tới và ngồi đối diện chúng tôi.
“Cháu xin lỗi vì thu hút sự chú ý không cần thiết.”
Tôi cất lời với âm lượng đủ nghe để những người bàn khác không nghe thấy, cả chú Koro lẫn Lily đều bất ngờ nhìn tôi, và rồi trong lúc chú Koro bật cười khằng khặc thì Lily lại tỏ ra bối rối.
“K-không phải anh đâu ạ… Người bị chú ý là em đấy ạ…”
“Hử? Không phải do anh trông nổi bật quá hay gì à? Ví dụ như quần áo này?”
“Cậu hài hước quá đấy, quần áo cậu đúng là trông mới mẻ khác thường, nhưng cùng lắm mọi người chỉ nghĩ cậu tìm được ở cửa hàng quần áo nào đó chưa hoàn toàn bị tổn hại hoặc trao đổi từ mấy tay thợ săn thôi.”
“Thợ săn có mấy kiểu đồ như cháu đang mặc sao ạ?”
“Ừ, họ đi săn mà, kiếm tìm các cửa hàng quần áo, đồ đạc ở khắp nơi trên thế giới, rồi đem về trao đổi mua bán với những tay thợ săn khác, chỉ là thời trang này nọ thì chỉ có mấy tay thợ săn giàu có mới trao đổi chúng thôi.”
Vậy là trong mắt mọi người tôi chỉ như một tên thợ săn giàu có nào đó thôi à…
“Cậu đang tiếc vì không phải trung tâm của sự chú ý à?”
“Ai cần!?”
“T-thật ra bình thường mọi người không hài lòng việc ăn chung với người bệnh, nên không thường có ai như em xuất hiện ở đây… Vậy nên họ mới nhìn chúng ta đấy ạ…”
Lily cúi mặt xuống và nói bằng một giọng be bé, khuôn mặt phảng phất chút nỗi buồn.
Quả thực tôi không có nhìn thấy ai có những hình thù xoắn ốc đen đặc chiếm nửa khuôn mặt như Lily.
“Ngày trước, mẹ em là người xuống lấy đồ ăn và mang lên phòng cùng em, nhưng kể từ khi mẹ dính bệnh, chú Koro là người giúp đỡ cho việc đó, cũng đã lâu rồi em không còn xuống đây để ăn tối…”
“Chắc cậu cũng nghe Lily kể qua rồi, nhưng ở đây có luật không xâm hại đến người nhiễm bệnh dưới bất kỳ hình thức nào, có điều kỳ thị thì vẫn có. Mặc dù so với hồi 5 năm trước thì cũng bớt đi phần nào rồi, nhưng một người nhiễm bệnh mà xuống phòng ăn nơi chỉ có người bình thường và thợ săn thì không khí cũng sẽ trở nên không vui vẻ gì đâu.”
Chú Koro nhìn Lily và nói với tôi những điều mà tôi không thể bỏ ngoài tai được.
“Vậy nay Lily xuống tận đây là để dẫn anh đi nhỉ, xin lỗi nhé.”
“K-không sao đâu ạ. Em thật ra đôi khi cũng muốn được xuống đây ăn mà, trong phòng ăn một mình suốt cũng chán lắm ạ.”
Lily nở một nụ cười gắng gượng như để nói với tôi rằng “mọi chuyện đều ổn”, nhưng đâu đó tôi lại cảm thấy được sự cô đơn của em ấy.
“Được rồi được rồi, đồ ăn nguội hết đấy, ta cũng đói rồi đây này, ăn thôi ăn thôi.”
“À vâng…”
Bầu không khí có hơi chút ngượng nghịu, mọi người thì đang cần ăn mà tôi lại khiến họ nói ra những chuyện không vui vẻ gì… Có lẽ lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn vậy …
Cơ mà tôi không cảm thấy đói, kỳ lạ thật…
Tôi không chắc đây chỉ là cảm giác hay tôi không cần ăn thật, nhưng từ khi tỉnh dậy đến giờ tôi không hề thấy đói.
Nhưng tốt hơn hết cứ nên ăn để đề phòng, cũng là để trải nghiệm đồ ăn của thế giới này luôn.
“Mời mọi người dùng bữa nhé.”
“Mời dùng bữa.”
“M-mời mọi người dùng bữa ạ.”
Tôi nhìn xuống đống đồ ăn, khẩu phần ăn của mỗi người là một bát… súp? Bên trong có chứa chất lỏng màu trắng với các hạt gì đó, chắc là ngũ cốc. Đi kèm là một chiếc bánh trông như lương khô vậy.
Tôi không biết giá trị dinh dưỡng của mấy món này là bao nhiêu, nhưng chắc chắn là không nhiều, nhìn Lily và những người xung quanh là đủ hiểu mà.
“Sao thế thanh niên? Có vấn đề gì à?”
“Dạ không, nhưng mà mấy món này là gì vậy ạ?”
“Hở? Đây là đồ ăn được những con người trên Noah cấp cho đấy, tên thì chắc cứ gọi là súp trắng với bánh khô đi, cũng có ai quan tâm tới tên nó đâu.”
“Mọi người ăn cái này suốt mấy năm qua ạ?”
“V-vâng ạ, tuy không nhiều, nhưng ít nhất chúng em cũng không bị đói.”
“Vậy à…”
Lily tỏ ra khó hiểu và nhìn chú Koro, còn chú Koro chỉ nhún vai đáp lại.
“Mà cũng không hẳn là ăn cái này suốt đâu, vì chúng ta đang ở giữa thành phố nên không có, chứ nghe nói những khu trú ẩn ở khu vực rừng núi thi thoảng họ săn được thịt thú rừng đấy.”
Thú rừng?
“Chúng không bị dính bệnh và thành quái vật như con người ạ?”
“Có đó.”
Tôi đã mong câu trả lời là không, nhưng vì là có nên xem ra thế giới này vô vọng hơn tôi tưởng.
“Dù sao thì lũ động vật nhạy bén hơn chúng ta nên chúng sinh tồn và tìm chỗ trú ẩn tốt hơn nhiều, nhu cầu của chúng cũng không cao nữa, chỉ là chúng cũng hoá thành quái vật nên lượng sinh vật có giảm xuống và cũng khó tìm hơn.”
Chú Koro cắn một miếng ‘bánh khô’ rồi tiếp tục.
“Cái món đó được nhiều thợ săn kiếm tìm lắm đấy, thịt hiếm nên giá cao lắm, đối đầu với lũ quái vật lơ ngơ thì động vật hoang dã nhỉnh hơn, nhưng với con người thì chúng chỉ có vào nồi thôi.”
“Chú Koro à, mẹ cháu dặn là không được vừa ăn vừa nói đấy ạ…”
Chú Koro cười nói “xin lỗi xin lỗi”, nuốt hết chỗ bánh vừa nhai rồi tiếp tục nói với tôi.
“Cậu xem ra chưa ăn mấy món này bao giờ nhỉ, mà cứ thử đi, đời người là những thử nghiệm mà.”
“Vâng…”
Tôi cũng không có ý chê mấy món này, chỉ là trông chúng thiếu dinh dưỡng quá thôi. Ở thế giới trước tôi tuy không giàu có để mà mua mấy món sang trọng gì, nhưng dinh dưỡng thì tôi vẫn luôn cố gắng đảm bảo đủ chứ không có thiếu đến mức này.
Tôi xúc một miếng súp cho lên miệng, súp đặc sệt như cháo vậy, lại khá nhạt, nhưng đủ để thấy hương vị của một vài loại hạt nào đó.
Bánh thì cắn hệt như nhai gỗ mục ấy, vị cũng không cảm nhận được gì nhiều, nhưng cũng có chút hương thơm khá đặc trưng.
Có thể nói là cũng không quá tệ.
“Sao nào?”
“Cũng khá ổn ạ.”
“Phải chứ phải chứ, tên Kevin đó là đầu bếp nổi tiếng mà.”
Kevin nào cơ?
Đột nhiên có một cái tên lạ hoắc xuất hiện làm tôi có chút bối rối.
“Kevin là ai ạ?”
“Àà xin lỗi cậu chưa biết tên đó nhỉ, đầu bếp của chỗ này đấy, nhìn đằng kia kìa.”
Chú Koro tay cầm miếng bánh cắn dở chỉ về hướng chỗ mọi người đang xếp hàng lấy đồ ăn, ở đó tôi có thể thấy một người đàn ông đô con có màu da ngăm và để trọc đầu đang xúc đồ ăn cho những người khác.
“Cái tên đó ấy nhé, dù đống đồ này dở tệ nhưng hắn vẫn cố gắng nấu sao cho đồ ăn ngon nhất có thể đấy, tiền lương hắn được phát từ chính phủ Noah cho việc nấu ăn hắn cũng dùng để mua gia vị là chủ yếu, những người ở các toà nhà khác quanh đây còn muốn sang đây ăn đồ ăn hắn nấu ấy.”
Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong nhỉ, vì khuôn mặt của người tên Kevin đó trông có phần hơi dữ dằn nên thật khó để tưởng tượng ra tính cách thật sự như chú Koro kể.
“E-em ăn xong rồi ạ.”
Trong lúc chúng tôi mải nói chuyện, Lily đã ăn xong phần của em ấy.
“Nhanh vậy!?”
“Hahaha đúng là Lily nhỉ!”
Lily đỏ mặt cúi xuống, còn chú Koro lại không có vẻ gì ngạc nhiên lắm.
Tôi thì bị sốc nhẹ bởi đồ ăn tuy không nhiều nhưng thế này có hơi nhanh quá đấy, em ấy có lực ăn đáng nể thật.
Mà cũng không phải tôi không hiểu lý do tại sao em ấy lại thấy đói và ăn nhanh đến vậy, đồ ăn ít quá mà…
“Nếu muốn thì ta mua thêm phần nữa cho cháu nhé? Mới hôm trước ta mới săn được ít đồ đem bán nên cũng đang dư dả này.”
“K-không được đâu ạ…! Cháu không thể lúc nào cũng nhờ cậy chú thế được…!”
Lily bối rối lắc đầu, nghe qua thì chắn hẳn chú Koro đã giúp đỡ khá nhiều khiến em ấy thấy ngại. Cơ mà đồ ăn có thể mua thêm à?
“Đồ ăn có thể mua thêm sao ạ?”
“Ừ đúng rồi, đồ miễn phí tuy ít nhưng vẫn có thể bỏ tiền mua thêm, sao hả? Cậu cũng muốn ăn nữa à?”
“Dạ không, vậy, Lily nếu còn đói thì ăn của anh nhé?”
Tôi cất tiếng đề nghị, dù sao thì tôi cũng không thấy đói.
Đây chỉ là một nghi ngờ vô căn cứ của tôi thôi, nhưng có lẽ trong thế giới này tôi không cần ăn. Mà cứ cho là tôi có cần ăn thì tôi cũng rất khó bị đói, một tên sinh viên nghèo như tôi luôn phải làm quen với chuyện ăn uống tiết kiệm mà.
Lily trông là người cần chỗ thức ăn này hơn, cũng tiện coi như thử nghiệm của tôi luôn.
“Cũng không được ạ, anh bị bất tỉnh và chỉ mới tỉnh dậy nên cần ăn để có sức chứ, em rất vui nhưng anh không được làm thế đâu ạ…”
“Vậy thì lấy một nửa thôi cũng được, anh chưa đói đâu đừng lo, dạ dày anh khó bị đói lắm, em cũng giúp anh nhiều rồi nên coi như đây là anh bao đi, nếu có tiền thì anh sẽ mua nhiều hơn, nếu em không nhận thì anh sẽ bị mặc cảm tội lỗi đè nặng trái tim vì không có gì trả ơn đấy.”
“Hahaha cậu thanh niên khéo mồm nhỉ, thú vị lắm thú vị lắm.”
Chú Koro cười ngặt nghẽo khiến chúng tôi lại càng bị người xung quanh chú ý hơn.
“Mọi người đang nhìn kìa nên chú kiềm chế chút cháu sẽ rất biết ơn đấy ạ…”
Trong lúc chú Koro cố gắng nhịn cười, tôi bẻ nửa chiếc bánh của tôi và đưa Lily phần chưa cắn, súp thì tôi cũng mới chỉ thử bằng thìa thôi và tôi cũng chưa đặt thìa lại vào bát nên vẫn an toàn. Tôi thấy để người khác ăn thừa của mình là một việc tế nhị nên chỉ khi chắc chắn có thể tránh được cái đó thì tôi mới chia đồ ăn.
Lily nhận phần bánh bằng hai tay với một khuôn mặt xen lẫn giữa bất ngờ và bối rối, rồi tôi lấy thìa của em ấy xúc một nửa phần súp sang, ừm như vậy là được.
“E-em cảm ơn ạ…”
Sau đó Lily ngượng ngùng cắn miếng bánh và khuôn mặt của em ấy trở nên thư thái trở lại, một khuôn mặt dễ thương của một cô bé đang thưởng thức đồ ăn ngon, khiến tôi không chắc liệu em ấy có phải 16 tuổi thật không nữa, cơ mà chỉ cần vậy cũng đủ để tôi vui lây rồi.
Tôi có cảm giác như chú Koro vừa có ánh mắt khác lạ, nhưng quay ra nhìn thì chỉ thấy chú ấy đang vui vẻ tận hưởng tiếp bữa ăn, vậy nên chắc đó chỉ là tưởng tượng.
Và rồi tôi cũng tiếp tục ăn nốt phần ăn của mình.
—
Sau khi ăn xong, chúng tôi tính về phòng, nhưng rồi chú Koro đột nhiên muốn nói chuyện riêng với tôi. Vậy là cái ánh mắt vừa nãy không phải tưởng tượng đâu nhỉ…
Ném ra một câu “Chú mượn Kazuki phát! Cháu về phòng trước đi!” với Lily rồi chú Koro khoác vai tôi kéo đi ra ngoài toà nhà, để mặc Lily hoang mang kêu “Ế? Ế!? Đ-đợi…” và bối rối một cách dễ thương.
“Thế, chú có gì muốn nói ạ?”
Từ lúc ấy đến giờ chú Koro không nói năng gì và chỉ im lặng hút một loại thuốc lá nào đó, ngồi dưới hiên toà nhà và ngắm nhìn màn mưa dày đặc trong đêm đen, bầu không khí cũng nghiêm túc lạ thường.
Cơ mà vẫn còn chỗ sản xuất thuốc lá à?
“Một số khu trú ẩn họ có trồng cây thuốc lá đấy.”
Như đọc được suy nghĩ của tôi, chú Koro cất lời, nhưng dường như đây không phải là chuyện chú ấy muốn nói. Có vẻ do chú ấy nhận ra tôi đang nhìn chằm chằm vào điều thuốc nên mới trả lời vậy.
Chú Koro nhả một làn khói thuốc trắng ra rồi tiếp tục.
“Cậu thật dị thường.”
“Sao ạ?”
Tôi giật mình, bởi tôi vừa nghe một câu nói mà tôi không nghĩ sẽ có ai đó nói với mình trong thế giới này.
Tôi cố giữ bình tĩnh và chờ xem chú Koro sẽ nói gì tiếp.
“Trong cái thế giới mà mạng sống mỗi ngày luôn bị đe doạ, bầu trời thì có Mưa Đen, dưới đất thì có quái vật sinh ra từ những người mắc bệnh, lại đột nhiên có một người bất tỉnh ở thế giới bên ngoài. Trang phục thì giống như một thanh niên bình thường hồi mười năm trước hoặc là một tên thợ săn giàu có nào đó, nhưng lại không phải thợ săn và cũng chẳng biết gì về thế giới này. Thật dị thường không phải sao?”
“…”
“Chưa kể ta không hiểu làm sao cậu có thể sống sót trong thế giới này, không vũ khí, có quá ít kiến thức. Khả năng cao nhất là cậu từng là một thợ săn nhưng mất trí nhớ, có điều với cách cậu hành xử từ khi ta quan sát đến giờ, cậu giống một kẻ đang háo hức vì lần đầu được đến nơi đây hơn là một kẻ không có ký ức đấy.”
Chú Koro dí một cái gì đó lạnh và cứng vào đầu tôi, tôi không thể quay đầu sang nhìn, nhưng có vẻ như đó là súng.
Nguy rồi…
Cho đến giờ tôi vẫn không biết nếu mình bị phát hiện ra đến từ thế giới khác thì sẽ gặp phải những gì, vậy nên tôi vẫn giấu mọi thông tin có thể, nhưng người đàn ông này quả thực là một con người rất tinh tường.
Tôi vẫn nhìn vào màn mưa trong im lặng, nhưng tôi có thể nghe tiếng tim mình đập nhanh và mạnh hơn bình thường.
Liệu tôi có nên nói ra sự thật? Tôi vẫn chưa rõ có thật sự mình đến từ thế giới khác không hay chuyện gì đang xảy ra với bản thân, nói chính xác ra thì tôi không hiểu một cái gì hết, nếu nói ra liệu tôi có bị bắn? Nhưng không nói cũng bị bắn thì sao?
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy tính mạng mình thực sự bị đe doạ.
“Nếu không muốn nói cho ta thì ta cũng không ép, ta chỉ cần biết một điều, mục đích của cậu là gì? Tuỳ vào câu trả lời mà ta sẽ cho cậu ăn kẹo đồng hoặc không.”
“Ế? Mục đích?”
“Đúng, lý do cậu có mặt ở đây?”
Tôi cảm thấy khó hiểu hơn, ngay đến bản thân tôi còn không biết tại sao mình ở đây thì trả lời kiểu gì chứ?
Chú Koro vẫn nhìn chằm chằm vào tôi với một áp lực kinh khủng, tôi bất giác nuốt nước miếng.
“C-chắc là cứu thế giới…?”
“Hả?”
Chú Koro mở to mắt ngạc nhiên, ánh nhìn đầy áp lực cũng không còn.
“Đến bản thân cháu cũng không hiểu gì đâu, cơ mà cháu không có mục đích gì đặc biệt cả, đó là sự thật, chỉ là cháu nghĩ mình muốn cứu thế giới.”
“Vậy à…”
Chú Koro buông cái vật cứng và lạnh gì đó ra khỏi đầu tôi rồi cất nó đi, sau đó lại hút thuốc tiếp.
“Chỉ thế thôi ạ..?”
“Ừm, cái chuyện cứu thế giới thì bỏ qua đi vì nó nghe nhảm nhí dễ sợ, cơ mà ta cũng quan sát cậu suốt rồi, cậu trông khá vô hại, nên ta chỉ cần biết cậu không có mục đích gì sâu xa, thế là đủ.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vậy là tôi thoát chết rồi nhỉ.
“Ngay từ đầu nhìn cậu chẳng giống loại có thể đánh nhau hay gì cả, trông cơ bắp mềm oặt ấy, và như ta đã nói, cậu cũng chẳng có kiến thức hay vũ khí gì, nên là ta mới khó hiểu tại sao cậu bất tỉnh ở thế giới bên ngoài mà vẫn chưa chết, cuối cùng khó hiểu quá nên ta sinh nghi ngờ, đe doạ trực tiếp cho nhanh, xin lỗi nhé.”
Tự dưng tôi muốn đấm tên này quá đi mất…
“Nhận lấy này.”
Chú Koro thảy cho tôi một túi gì đó, tôi mở ra xem, bên trong là một xấp giấy có in số và hình toà thành Noah trên đó.
Tôi biết kiểu thiết kế này…
“Tiền…?”
“Đúng rồi đấy.”
“Nhưng tại sao?”
Tự dưng lại đưa cho tôi tiền? Và nhìn cái đống này thì chắc chắn không hề ít ỏi gì, lần này người đàn ông này lại muốn gì đây?
“Cậu sẽ sống cùng Lily từ nay về sau đúng không?”
“Vâng, dự định là vậy…”
“Lily ấy, con bé chẳng chịu nhận tiền của ta gì cả, mua nhu yếu phẩm cũng không nhận, còn nói đồ phát miễn phí và tiền con bé đi săn là đủ rồi. Ừ thì tiết kiệm với lâu lâu săn được đồ người ta cần thì cũng đủ, nhưng đâu phải lúc nào mọi chuyện cũng thuận lợi vậy? Nay còn có thêm cậu làm gánh nặng nữa.”
“Xin lỗi…”
“Không cần xin lỗi, con bé cũng có thiện cảm với cậu mà, có điều như ta đã nói, thêm cậu thì chắc chắn hai đứa sinh hoạt sẽ khó khăn, nên nhận lấy số tiền này và chăm lo cho con bé đi, vậy cũng tiện cho ta hơn.”
“Thật sự cháu nhận được à? Chú không sợ cháu tiêu lung tung hết hoặc cầm tiền chạy trốn gì đó à?”
“Cậu hỏi được câu đấy thì ta nghĩ ta giao tiền cho đúng người rồi, cứ coi như tiền thuê cậu chăm Lily đi, với lại mạng sống của cậu ta có thể lấy đi bất cứ lúc nào nếu muốn mà.”
Đe doạ à…? Ông cứ làm như ông là bố em ấy vậy… Mà khoan, có khi nào chú Koro là bố Lily không nhỉ? Nhưng hình như bố em ấy mất vì bị quái vật gi*t rồi mà?
“Chú là gì của Lily?”
“Cậu hỏi nhiều thật đấy…”
Chú Koro chỉ nhìn xa xăm, rồi nói bằng một giọng trầm lặng.
“Không là gì cả, nếu là gì đó thì con bé nhận tiền của ta rồi, ta chỉ là một kẻ lạ mặt có quen biết hai mẹ con Lily, thế thôi.”
Chỉ là tôi đoán thôi nhưng không lẽ… ông chú này là lolicon? Ổng thích Lily? Có thể lắm nhỉ? Mà ổng già hơn chục tuổi so với Lily đấy? Nhưng cái chuyện đó đâu có hiếm, kiểu tình yêu cấm kỵ nên không thể tiếp cận? Là vậy chăng…?
Cơ mà, sao tôi lại đi suy diễn lung tung thế nhỉ… Chắc là có khúc mắc gì đó sâu xa, có lẽ tạm thời cứ không quan tâm thì tốt hơn…
“Nói thế thôi, giờ thì về phòng đi kẻo con bé đợi, một lần nữa xin lỗi vì nãy đe doạ cậu, xí xoá nhé.”
Chú Koro quay trở lại cái vẻ lôi thôi thiếu nghiêm túc và xoè tay ra như muốn bắt tay giảng hoà, tôi cũng bắt tay đáp lại, mặc dù trong lòng còn thấy còn chút khó chịu.
Cuộc nói chuyện kết thúc cũng là lúc tôi và chú Koro về phòng, chỗ chú Koro ở ngay tầng một, còn tôi thì phải leo thêm sáu tầng cầu thang…
Những hành lang tối tăm ở các tầng trên cùng vô cùng vắng lặng, tôi hầu như không thể nghe thấy âm thanh gì khác ngoài tiếng bước chân của chính mình và cơn mưa.
“A… anh về rồi ạ…?”
Tôi chợt nhận ra mình không nhớ phòng của Lily ở đâu, may thay vừa đến tầng sáu là tôi thấy em ấy đang đứng trước cửa phòng chờ sẵn.
“Lily đợi anh à?”
“V-vâng, em nghĩ là anh có thể sẽ không nhớ phòng…”
Em ấy đúng là một cô bé tốt bụng.
Quả nhiên kể cả chú Koro không yêu cầu thì tôi cũng muốn bảo vệ Lily, dù sao tôi cũng đã được em ấy giúp đỡ rất nhiều mà.
“Cảm ơn em nhé.”
“V-vâng…”
Có vẻ Lily cũng đã dần quen với việc tôi nói lời cảm ơn em ấy, cô bé vẫn ngượng ngùng, nhưng đã không còn tỏ ra bối rối nữa.
Chúng tôi sau đó cùng bước vào phòng, căn phòng còn tối tăm hơn hồi chiều lúc tôi mới tỉnh dậy, chỉ có một chiếc đèn ở chỗ bàn Lily là đang le lói từng tia sáng nhỏ.
“Ở đây không có điện nhỉ?”
“Không phải không có điện đâu ạ, chỉ là không có đèn thôi ạ, em nghe nói nhiều ánh sáng quá sẽ thu hút quái vật nên toà nhà nào cũng hạn chế đèn điện cả ạ…”
“Phải rồi nhỉ.”
Mà, ít ra nó không tối như hành lang ngoài kia.
Khi đã có chút ánh sáng, tôi cũng nhận ra Lily đã thay trang phục khác, hiện giờ em ấy đang mặc một bộ áo thun rộng dài quá đùi, và tóc em ấy cũng trông hơi ẩm ướt, mà chắc là em ấy có mặc quần ngắn nhỉ…?
“Em vừa tắm à?”
“V-vâng, có chuyện gì sao ạ?”
“Nước tắm lấy từ đâu vậy? Không có virus sao?”
Lily nghiêng đầu, và rồi như đã hiểu câu hỏi của tôi, em ấy khẽ “a” lên một tiếng.
“Không sao đâu ạ, theo em biết thì virus chỉ tồn tại trong cơn mưa thôi ạ… Khi hết mưa thì kể cả nước đọng lại trên mặt đất cũng không còn virus đâu ạ…”
“Vậy à.”
Nhớ lại thì, chẳng phải chính bữa tối cũng dùng nước để chế biến đấy à, và mọi người vẫn ăn nó bình thường nên chắc có lẽ không sao đâu nhỉ.
Nếu em ấy có thể tắm thì tôi đoán là mình cũng có thể.
“Anh cũng có thể tắm được không?”
“Vâng, cái đó đương nhiên là được chứ ạ…”
Tuyệt. Từ lúc bị ốm tôi đã về nhà ngủ luôn nên chính ra tôi vẫn chưa được tắm, thật may mắn là kể cả khi thế giới tận thế thì tôi vẫn có thể làm sạch cơ thể bất cứ khi nào mình thích.
“A nhưng mà… Em không nghĩ là mình có quần áo nào vừa cỡ anh ạ…”
“A…”
Tôi quên mất cái vụ này…
Quần áo của Lily thì có vẻ là đồ mua lại nên tôi đoán sẽ có đồ nam hoặc unisex gì đó, nhưng cỡ tôi thì chắc em ấy không có rồi. Dù cái áo Lily đang mặc rộng hơn cơ thể em ấy một chút, nhưng vừa với tôi chắc chắn là không.
“Ngày mai nếu tạnh mưa thì nhờ Lily dẫn anh đi mua trang phục nhé, hôm nay anh sẽ chấp nhận không tắm vậy, xin lỗi nếu người anh có mùi gì kỳ lạ nhé…”
“V-vâng, em nghĩ là anh Kazuki cũng không có hôi hay gì đâu ạ…”
“Ừ cảm ơn em…”
Thật ra tôi không lo việc mình có mùi hôi cơ thể, tôi khá tự hào về việc cơ thể mình không có mùi, ngay cả mùi mồ hôi cũng từng được vài người đánh giá là “đặc biệt theo hướng tích cực”, mặc dù tôi không hiểu ý họ cho lắm nhưng “tích cực” là được rồi.
Có điều nếu tôi được Lily nhặt từ bên ngoài về thì hẳn trên người sẽ có mùi đất và cũng bị dính bẩn ít nhiều, đó mới là điều tôi lo ngại.
Xem ra tôi sẽ phải cố chịu đựng đến ngày mai rồi… Đâu thể tắm xong không mặc gì khi đang có Lily ở đây chứ…
“Vậy chúng ta giờ sẽ làm gì? Hình như còn sớm mà nhỉ?”
“Vâng đúng là còn sớm ạ… Thường thì tầm này em sẽ đi ngủ… Anh Kazuki chưa muốn ngủ sao ạ…?”
“Không hẳn, mà cũng không có gì làm thì đi ngủ thôi nhỉ.”
“Vâng ạ.”
Đến lúc này thì tôi mới nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.
“Chỉ có một giường…?”
Đúng rồi sao tôi có thể quên nhỉ, hồi chiều khi tôi tỉnh dậy trên cái giường này, Lily đã ngồi ngủ gật trên ghế vì không có chỗ ngủ mà.
Bây giờ thì sao? Cả hai không thể ngủ cùng giường được đúng chứ??
“Này Lily, anh sẽ ngủ ở đâu?”
“Dạ? Trên giường ạ?”
“Còn em…?”
“T-trên giường ạ?”
…
Em ấy không nhận thức được nam nữ mới gặp nhau ngủ chung giường là không nên à??
“C-có chuyện gì sao ạ?”
“Có đó! Nghe này Lily, chúng ta không thể ngủ chung giường được!”
Như nhận ra điều gì đó, khuôn mặt của Lily trở nên có chút buồn bã.
“Xin lỗi anh… Em quên mất mình là người nhiễm bệnh…”
“Không phải cái đó!”
“Ế? Không phải ạ?”
“Anh đã nói là bệnh không có lây nhiễm thì anh không có sợ hay kỳ thị đâu, nhưng em là con gái còn anh là một tên con trai, em chỉ mới gặp anh, em phải đề phòng việc anh làm hại em chứ!?”
“Em không hiểu lắm… Nhưng em nghĩ là anh Kazuki người tốt nên sẽ không làm hại em đâu ạ…”
Em ngây thơ quá rồi đấy!?
“Cảm ơn vì em đã tin tưởng, nhưng không được là không được, chuyện này chỉ cho những người cực kỳ thân thiết và đã ở bên nhau lâu mới có thể được phép thôi, em hiểu rồi chứ?”
“L-là vậy ạ…? Xin lỗi anh em không biết… Ừm… Vậy anh Kazuki cứ ngủ trên giường đi… Em ngồi ghế ngủ ạ…”
“Không không, sao làm vậy được chứ? Em là chủ phòng cơ mà?”
“N-nhưng anh bị bất tỉnh và mới hồi phục, để anh ngồi ghế ngủ em thấy có lỗi lắm, không sao đâu ạ…”
“Không được, em có nệm dự phòng hay gì đó không? Anh ngủ dưới đất cũng được.”
“E-em không có ạ…”
Tình hình này cực kỳ nghiêm trọng. Căn phòng của Lily tuy rộng thênh thang, nhưng chỉ có một chiếc giường đôi, một bàn một ghế và một tủ quần áo cũ. Nghĩ thế nào cũng không tìm được giải pháp.
“Anh sẽ ngủ đất vậy, đằng nào cũng chưa tắm…”
“Không được! Anh sẽ bị cảm lạnh đấy ạ! Đ-để em ngủ dưới đất cho ạ!”
“Lily, em rất tốt bụng, nhưng nếu em làm thế anh sẽ thành một tên không ra gì đấy… À phải rồi, để anh xuống hỏi chú Koro.”
Nhớ ra còn một người có thể trông cậy, tâm trí tôi trở nên nhẹ nhõm.
Tôi hỏi Lily cách nhận biết chỗ ở của chú Koro như là số phòng hay bảng tên gì đó, rồi chạy nhanh xuống dưới tầng một.
Phòng chú Koro có một chậu cây nhỏ đã héo khô trước cửa phòng, và chỉ có mỗi chỗ chú ấy mới có thứ đó, đó là những gì Lily đã nói. Sau khi đã xác nhận đúng nơi cần tìm, tôi gõ cửa, nhưng lại không có ai trả lời.
Lạ thật nhỉ, chỉ mới vừa đây tôi còn có một cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ với chú ta, trời thì còn đang mưa, tên đó có thể đi đâu được nhỉ? Hay là ngủ mất rồi?
“Chú Koro, cháu cần trợ giúp!”
Tôi tiếp tục gõ cửa và lớn tiếng gọi, nếu chú ấy không có ở đây thì tối nay tôi khỏi ngủ đấy.
“Làm gì mà ồn ào thế?”
Cánh cửa mở ra, nhưng không phải phòng chú Koro, mà là phòng bên cạnh. Một người có nước da ngăm, trông đô con và có khuôn mặt dữ dằn bước ra.
Tôi ngay lập tức nhận ra đó là ai, người đầu bếp mà chú Koro đã nhắc tới.
“Kevin…?”
“Hửm? À cậu trai đi với Koro và cô bé Lily hồi tối đây mà, có chuyện gì sao?”
“À-à vâng, ừm, cháu cần tìm chú Koro, nhưng hình như chú ấy không có trong phòng.”
“Hình như nãy tên đó đi đâu rồi, cậu có việc gì sao?”
“À vâng, chuyện là…”
Tôi kể tình hình của mình cho Kevin nghe. Sau khi nghe chuyện, chú ấy nói “Đợi ở đây” rồi đi vào phòng, sau đó bước ra với những chiếc chăn nệm và chiếu gấp gọn gàng trên tay.
“Ta có dư ra đây, cậu cứ lấy mà dùng.”
“C-có được không ạ?”
“Cậu hỏi gì thế? Ta đã đưa ra cho cậu thì dĩ nhiên là được rồi? Cần ta mang lên cho không? Hình như phòng Lily là tầng sáu mà nhỉ?”
“Không sao ạ, cháu sẽ tự mang lên.”
“Vậy à.”
Tôi nhận chăn nệm từ chú Kevin, ừm không quá nặng, tôi vẫn có thể tự lo được.
“Cảm ơn chú nhiều ạ…”
“Không có gì, cậu cũng tốt bụng lắm.”
Chỉ nói ngắn gọn một câu như vậy, chú Kevin đi vào trong và đóng cửa phòng lại, tôi cũng quay trở lại chỗ Lily.
Lần này tôi đã ghi nhớ vị trí phòng Lily, nhưng em ấy vẫn đợi tôi trước cửa, em ấy cứ như một người chị đang lo lắng cho một đứa em ấy.
“Xin lỗi vì em không giúp được gì…”
“Không đâu, Lily giúp được nhiều lắm rồi, anh rất biết ơn đấy.”
Sau khi vào phòng trải chiếu lót và nệm xong xuôi, tôi cuối cùng đã có thể yên tâm đi ngủ, Lily cũng leo lên giường của em ấy.
Khi mọi chuyện đã đâu vào đấy thì cũng là lúc tôi nhận ra tôi không ngủ được…
Tôi chỉ nằm nhìn trần nhà xa lạ trong bóng tối và lắng nghe tiếng mưa.
“Anh Kazuki chưa ngủ ạ…?”
Có vẻ đã nhận ra tôi còn trằn trọc, Lily cất tiếng hỏi.
“Ừm, tại vì mọi thứ cũng còn xa lạ và bất ngờ với anh quá…”
Cũng một phần là do tôi không quen ngủ quá sớm, và do tôi đã ngủ cả sáng rồi nữa, mặc dù đó cũng không hẳn là ngủ…
“Vậy còn Lily cũng chưa buồn ngủ à?”
“V-vâng, lâu lắm rồi em mới ngủ chung với ai đó, nên có chút hồi hộp ạ…”
Lily, đừng nói mấy câu nghe dễ hiểu lầm vậy chứ…
Cơ mà, chắc hẳn em ấy đã rất cô đơn nhỉ, bị kỳ thị bởi những người khác, và em ấy cũng chẳng còn người thân nào bên cạnh nữa… Tuy tôi không nhiễm bệnh, nhưng những cảm giác của em ấy thì tôi cũng hiểu được phần nào…
“Vậy, có muốn nói chuyện chút không? Anh cũng muốn biết thêm về Lily.”
“V-vâng, nếu anh thấy ổn ạ…”
“Ừm xem nào, sở thích đi, Lily thích gì nhất?”
“Em nghĩ là, ừm… Đồ ăn ngon ạ…?”
“Vậy à, đồ ăn ngon đúng là luôn khiến tâm trạng mọi người tốt lên nhỉ.”
“Vâng đúng là vậy ạ.”
“Vậy còn sở ghét thì sao?”
“Em không thực sự ghét cái gì ạ, đúng không ạ…?”
“Không sao em lại hỏi anh cái đó chứ…?”
“E-em xin lỗi…”
“Không sao em lại xin lỗi vậy…?”
Chúng tôi cùng im lặng, không khí đột nhiên trở nên có chút khó xử.
“À đúng rồi, anh hứa sẽ kể em nghe về nơi anh ở nhỉ? Em có muốn nghe về nó bây giờ không?”
“Được chứ ạ…? Vâng em muốn nghe ạ.”
“Ừm, vậy nên kể cái gì trước nhỉ.”
Tôi kể em ấy nghe về đất nước tôi đang sống, về những toà nhà chọc trời và hiện đại, về những thứ rất đỗi bình thường như một năm có bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông, về những con người sống ở đó.
“Tóm lại mọi thứ khá yên bình, anh đoán vậy…”
“Tuyệt quá…! Nghe anh kể thì rất giống với vùng đất này trong quá khứ đó ạ…! Chỗ anh Kazuki tuyệt thật đấy!”
“Vậy sao.”
Lily hào hứng lắng nghe câu chuyện của tôi làm tôi cũng thấy vui lây.
“Nhưng mà, anh nghĩ là lúc này không có cách nào để trở về đó cả, mục tiêu của anh tạm thời vào lúc này chắc là sống sót và tìm đường về nơi đó…”
“Vậy ạ… Em tin là anh sẽ làm được ạ!”
“Vậy, nhân tiện nói về mục tiêu, em thì sao? Em có điều gì đó muốn làm không? Ước mơ chẳng hạn?”
“Ước mơ của em… ạ?”
Lily trầm ngâm một hồi, rồi em ấy nhìn về phía cửa sổ đang bị che phủ bởi tấm rèm cũ.
“Em nghĩ là mình… muốn được sống…”
Câu trả lời của em ấy chất chứa đầy nỗi buồn, và khi nghe câu trả lời đó, trái tim tôi cũng thấy nhói đau.
Tôi đã quên mất là em ấy bị nhiễm căn bệnh Ô Uế, thứ mà tôi còn chưa hiểu rõ, và một ngày nào đó trong tương lai gần em ấy cũng sẽ ra đi… Vậy mà tôi đã không nghĩ đến cảm giác của em ấy…
“Anh xin lỗi…”
“Không, em mới là người phải xin lỗi ạ.”
Lily ngồi dậy, mắt vẫn hướng về phía cửa sổ.
“Nếu anh không phiền, em mở rèm cửa sổ được chứ ạ…?”
“Không sao, phòng của em mà, em đừng lo cho anh.”
Lily bước xuống giường và đi về phía cửa sổ, em ấy kéo tấm rèm ra, và ngắm nhìn toà thành Noah sáng lấp lánh trong màn mưa.
Tôi cũng có chút bất ngờ trước khung cảnh ấy, vì giữa những đám mây xoắn ốc đen kịt kia, toà thành Noah cứ như một mặt trăng thay thế vậy.
“Em muốn một ngày nào đó em sẽ được lên toà thành đó, và được ngắm nhìn thế giới này… Nhưng đó là điều khó có thể thành hiện thực…”
Với tôi thì ước mơ của em ấy thật đơn giản, nhưng đối với Lily, đó cũng là ước mơ lớn nhất mà em ấy không thể thực hiện…
“Nhưng mà không sao ạ, vì mẹ em từng nói rằng ai cũng sẽ phải chết, vậy nên dù thế nào cũng hãy sống thật lạc quan và vui vẻ đấy ạ.”
“Ừm, mẹ em đúng là một người tốt, em yêu mẹ lắm nhỉ?”
“Vâng, rất yêu ạ.”
Lily nở một nụ cười tươi sáng tương xứng với tuổi, và rồi em ấy lại ngắm nhìn toà thành Noah.
Tôi đã dần nhận ra sự tàn nhẫn của thế giới này, và dẫu cho sự tàn nhẫn ấy không nhân từ với một ai, kể cả Lily, em ấy vẫn có thể mỉm cười mạnh mẽ.
Lily thật mạnh mẽ…
Tôi ước gì mình có thể làm gì đó cho em ấy, nhưng tôi lại chẳng thể làm được gì cả.
Đột nhiên tôi nhớ tới lời nhờ vả của chú Koro.
“Lily này, hãy cùng giúp đỡ nhau từ nay về sau nhé.”
Lily có chút bất ngờ trước lời nói của tôi, nhưng rồi em ấy gật đầu và nở một nụ cười bẽn lẽn.
“Vâng, tất nhiên rồi ạ…!”
Khi ấy, tôi đã thêm một điều vào danh sách những việc mình muốn làm trong thế giới này.
Đó là có thể khiến Lily hạnh phúc trước khi em ấy chết.