Thời tiết vẫn thế vẫn cứ làm cho con người ta cảm thấy khó chịu, đau đớn khiến hai người yêu nhau chẳng thể đến được với nhau.Từng bông hoa bằng lăng theo những cơn gió thốc bay tung tóe rồi bị xéo nát giữa con đường vì những đợt mưa ùa về xối xả. Cây bằng lăng rợp bóng trước ga tàu bỗng chốc xơ xác tan hoang giữa đợt bão về trong một ngày tháng 9.
Quay về thời gian vào cái năm định mệnh ấy. Chuyến tàu dài tưởng như đằng đẵng chạy băng băng trên con đường sắt cũ hoen rỉ mang tôi qua những biển lúa mang trọn màu vàng của nắng, những núi đá trùng điệp cứ thế nối tiếp nhau, cùng bãi biển đã ngả vàng dưới ánh nắng mặt trời nhiệt đới,những đường hầm đi xuyên qua lòng núi, màu xanh ngắt của những triền núi nhấp nhô trên bờ, của các hòn đảo hòa cùng màu biển biếc, tô thêm vẻ quyến rũ của những dải cát vàng dạt dào sóng. Vẻ đẹp của nó không chỉ có như vậy. Đó còn là vẻ đẹp của những người nông dân đang cần cù làm lụng trên cánh đồng lúa, những người ngư dân với làn da rám nắng. Thật sự thì tôi mong chuyến đi này không bao giờ kết thúc.
Trở lại một chút thì theo như trên vé thì ghế ngồi hạng ba của tôi sẽ ở gần sát đuôi tàu. Từ đây đến đâu đó… ai mà biết được chắc cũng khoảng vài ngày nữa.Khi đến nơi chắc cũng đã tối muộn. Đây không phải là lần đầu tiên tôi trốn gia đình để đi du lịch một mình, nhưng là lần đi xa nhất.Và phần nào trong tôi vẫn không kiềm được cảm giác khá là khó để tả đc niềm vui, khi có thể thoát được khỏi cái nơi đó. Cảm giác rõ ràng và chân thật tới nỗi tiếng thình thịch kia đang vang lên thành tiếng. Rời khỏi cái nơi mà tất cả mọi người trong đó dẫm đạp lên nhau để mà sống.. ” Mà… dù gì tôi cũng không níu kéo gì cái nơi ấy! “.
Chuyến tàu cứ thế nhẹ nhàng đi qua các thành phố khác nhau, trên toa tàu ấy tôi vẫn đang nghĩ về những gì mình làm có phải là đúng hay ko? Trong lúc suy nghĩ về chuyến đi dài ko có hồi kết tôi ngủ thiếp đi lúc nào ko hay Chuyến tàu vẫn cứ thế cứ tiếp tục chuyến đi của mình, đi trên viền một vùng vịnh màu lá, lung linh dưới nắng. Trên mảng biển nhấp nhô màu ngọc bích, những vách đá nhô ra, và cảnh tượng một thung lũng rộng lớn tới mức cùng một lúc chứa đựng được cả ánh mặt trời, khói, mưa và mây – những khối màu độc lập.
Mọi thứ thật suôn sẻ từ lúc bắt đầu cho đến trạm cuối. Lúc này đã là 9h đêm ngước mắt lên nhìn bầu trời lấp lánh những ánh sao tôi thầm mừng trong lòng vì quyết định đúng đắn của mình.
“Trong tất cả những nơi mà tàu hỏa đã đưa tôi từng đi từ trước đến giờ, đây có lẽ là nơi thơ mộng nhất. Nhìn sơ qua ga tàu này mang một màu sắc thật sự cổ điển, một sự pha trộn giữa phong cách châu âu với phong cách châu á. Một sự kết hợp hoàn hảo giữa Á – Âu. Tưởng chừng nó sẽ làm cho ga tàu này mang một màu sắc hỗn độn ko đâu vào đâu, nhưng chính sự hài hòa đó đã tạo nên một vẻ đẹp ko thể nhìn thấy ở tất cả những nơi tôi từng đi qua, những hàng cây xanh đã ngả sang sắc vàng được tô điểm lên dưới vẻ đẹp của ánh trăng vào một ngày rằm. Ở thành phố, nhà cao tầng san sát, khoảng trời nhỏ hẹp không đủ để tôi ngắm nhìn trọn vẹn ánh trăng như ở đây. Trời đêm nay mát quá khác hẳn với những ngày oi bức nơi thành phố ấy. Những hàng cây đón gió rung lên xào xạc như một bản giao hưởng mùa thu nhẹ nhàng.
” Ê! Đứng lùi vào trong đi cháu ơi tàu đến rồi kìa.”
Đang mải mê ngắm khung cảnh ấy thì một tiếng nói vang lên, tôi quay lại để tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói. Đó là một người phụ nữ trung niên thoạt trông 40-50 trong bộ vest kaki nhạt cùng chiếc mũ rộng vành một tay xách vali, một tay vẫy tôi vào, người đàn bà ấy mang một vẻ khắc khổ đến lạ với mái tóc đuôi ngựa dài điểm vài viền bạc, khuôn mặt phúc hậu nhưng trên đó vẫn có những vết nhăn, mang một vẻ đượm buồn cho một người làm ăn nơi xa xứ giờ mới được trở về quê hương.
” Dạ! Cháu cảm ơn “
Cuộc nói chuyện cứ thế dần khép lại theo tiếng còi xe lửa đi ngang qua. Tôi vẫn đứng đó, vẫn một mình( luôn luôn là như vậy).
Rời khỏi nhà ga bước đi trên cái con đường đầy tĩnh lặng tôi cứ đi, đi mãi mà chả biết mình đang đi về đâu. Bầu trời Đà lạt nhìn ở ngoài khác hẳn với những gì tôi thấy ở trong nhà ga, bầu trời trong vắt và lấp lánh ngàn ngôi sao, ngoài kia là Đà Lạt đang chìm trong giấc ngủ say.
Tôi cứ bước đi, bước đi mãi trên cái con đường dài, không hồi kết ấy. Người ta nói mỗi một ngôi sao là một mặt trời. Tôi thì cũng giống như họ thôi, cũng mải mê, thích thú với từng vì sao ấy, cũng mãi ngắm chúng đến mê mẩn. Hãy cho rằng cuộc sống chính là những vì sao trên kia thì ta chỉ là một hạt cát hết sức nhỏ bé, một hạt cát mà dù có mất đi cũng không ảnh hưởng gì đến sự vận hành của các vì sao, dù có mất đi cũng sẽ dần dần bị quên lãng, như chưa từng tồn tại. Bỗng nhiên tiếng mưa rơi ngang qua bộp bộp trên con đường cuốn trôi hết những tâm tư trong đầu tôi, bầu trời đầy sao bây giờ đã dần dần bị che khuất đi bởi những đám mây. Từng hạt mưa cứ thế nhẹ nhàng rơi trên con đường đầy tĩnh lặng ấy, tìm vội cho mình một chỗ trú mưa gần một trạm xe bus. Tôi chợt nghĩ ” Chắc đêm nay phải ngủ lại ở đây rồi! Nhưng cũng không đến nỗi tệ lắm”. Đây cũng là một trải nghiệm không tệ “Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo.Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười”. Đã có ai ngồi bên hiên cửa nghe tiếng mưa rơi tí tách, tí tách? Đã có ai nép mình vào chăn rồi nhìn ra xa đếm từng giọt mưa bịn rịn hôn lên cánh cửa nhỏ? Và đêm trầm mặc hư vô bỗng dội lên những cơn mưa lộp bộp trên mái nhà? Liệu ai giữ chặt được dòng nước mắt ầng ậc tuôn, ướt đẫm cả gối? Hay tiếng rạo rực thổn thức điên khùng của con tim mỗi độ mưa về? Hay những kỉ niệm không bao giờ có thể quên được.
Tôi vẫn nhớ như in ngày tôi chuyển về căn nhà ấy. Đó là năm tôi lên 8 ông nội bị chẩn đoán mắc căn bệnh ung thư quái ác và chỉ còn sống được mấy năm nữa vậy nên tôi cùng bố mẹ trở về để ở bên cạnh ông những năm tháng cuối đời, mất 2 tiếng bay từ Hà Nội vào thành phố Sài Gòn và đập vào mắt tôi là hình ảnh một dinh thự mà tôi phải dùng hai từ lộng lẫy để mà miêu tả nó. Thiết kế cực kì ấn tượng, phong cách tân cổ điển phương Tây, vẻ đẹp kiêu kỳ, sang trọng đầy thu hút được bao quanh bởi hàng cây bụi được cắt tỉa gọn gàng thành rào chắn, rất thân thiện, mang một vẻ đẹp khó lẫn vào đâu được.
Khu vườn xanh với cây lá xanh mướt, đa dạng phong phú về chủng loại, hoa hồng và hoa cúc được ông nội tôi trồng ở góc phải của khu vườn. Mùa thu đến, hoa cúc nở những bông hoa màu vàng, còn mùa xuân về khóm hồng nở những bông hoa màu đỏ như một nữ hoàng kiêu sa và lộng lẫy. Và phía cuối khu vườn, hoa mai địa thảo và cúc hải đường kết hợp với những cây cổ thụ lâu năm tạo cho khu vườn có một sức sống khó tả thành lời. Nhưng trái ngược với vẻ đẹp đó từ khi chuyển về đây bố mẹ hầu như không có thời gian để ý tới tôi. Ngày nào cũng bận việc đến nỗi khi tôi đã ngủ rồi thì họ mới trở về nhà, tôi từng bật khóc không chỉ một lần trong cái căn nhà rộng lớn ấy. Có lẽ vì vậy nên tôi ngày càng thân thiết với ông nội hơn. Chính ông là người dạy tôi cách viết một bài văn hay. Cũng chính ông là người luôn bên cạnh an ủi tôi trong những lúc tôi bị điểm kém. Tôi vẫn nhớ như in câu nói của ông : ” Điểm số không quan trọng, quan trọng là cháu đã cố gắng hết sức của mình hay chưa! “. Cứ tưởng tuổi thơ của tôi sẽ luôn tràn ngập những tiếng cười và niềm hạnh phúc khi ở bên ông nội nhưng cái gì cũng có cái giá của nó. Khi bạn đang hạnh phúc nhất thì sẽ luôn có những niềm bất hạnh hay nỗi đau sẵn sàng dìm bạn xuống vực sâu tuyệt vọng với tôi thì ngày đau lòng nhất đã xảy ra vào năm tôi được 14 tuổi. Ông nội qua đời sau quá trình chống chọi với căn bệnh ung thư quái ác đã hành hạ ông trong suốt những năm qua. Hôm ấy bầu trời đổ mưa rất to, to đến nỗi đen khịt cả bầu trời. Bình thường tôi rất thích ngắm mưa nhưng chỉ riêng hôm đó tôi sợ, tôi trốn tránh sự thật rằng ông đã ra đi mãi mãi.
Mưa… hạt mưa rơi cuốn trôi bao kỷ niệm đi vào dĩ vãng và cũng là mưa giúp con người ta trưởng thành hơn sau bao nhiêu lần vấp ngã. Mưa thì rất mát nhưng ở dưới cơn mưa lâu sẽ bị rát mặt. Cũng giống như hạnh phúc . Khi đến thì rất vui vẻ nhưng khi kết thúc lại quá đau đớn. Mọi nỗi đau của tôi được đẩy lên đỉnh điểm khi mà ông đưa cho tôi một món quà mà tôi ko thể nào có thể tưởng tượng đc điều này khiến cho cả bố mẹ, họ hàng tôi đều rất bất ngờ, sửng sốt không hiểu vì sao ông lại trao nó cho tôi. Thực sự tôi chưa bao giờ chấp nhận cái món quà đó của ông, rồi cũng từ đó cuộc sống của tôi hoàn toàn thay đổi, người ta thường nói “Có những giấc mơ cứ dai dẳng, day dứt khiến ta khó chịu. Nhưng làm sao xóa đi được vì nỗi đau đó ám ảnh đến ta cả trong giấc mơ “. Họ hàng, người anh họ trước đây rất thân thiết giờ cũng bắt đầu xa lánh, chán ghét tôi, đôi khi còn buông ra những lời chửi rủa mà tôi không hiểu vì sao. Một mình nơi ấy, lúc nào cũng vậy. Mọi thứ được đẩy lên đỉnh khi mà tôi biết được hóa ra … tôi cũng chỉ là vật thay thế cho cậu ấy, mọi sự dè bỉu, khinh bỉ trước đó đều có ý nghĩa, thì ra.. Tôi cũng chỉ là vật thay thế cho đứa con đã mất của họ. Cuối cùng tôi không thể nào chịu được cái cảnh gia đình ấy.
“Những thứ không phải của mình, đừng nên gượng ép”.