Tôi đã quay trở lại thế giới của tôi. Sau bao năm tháng, hầu như nơi đây vẫn chẳng có gì thay đổi cả. Ngoại trừ nó, trước mặt tôi là cây anh đào đó. Nó đã lớn hơn nhiều so với lần cuối tôi rời khỏi đây. Trước đây tôi nhớ rằng nó chỉ cao đến ngàn mét là cùng. Giờ thì nó đã cao đến hàng chục ngàn mét. Bên cạnh đó, thân của nó cũng to hơn trước gấp nhiều lần. Có cả chục nghìn người như tôi cộng lại cũng chưa chắc có thể bao quanh hết một vòng thân của nó.
Có khi còn có thể làm cho mình vô vàn ngôi nhà ở trên đó được ấy chứ!
Chờ đã, có khi đó lại là một ý tưởng hay đấy! Việc tôi có ngôi nhà cho riêng mình ở thế giới này. Điều đó nghe qua cũng thấy thú vị rồi. Nhưng trước hết tôi cần đi khảo sát thế giới này trước tiên cho chắc đã. Có khi tôi lại tìm thấy cái gì đó mới.
Đầu tiên là biển, không giống với lần trước. Lần này tôi mất nhiều thời gian hơn để đến được chỗ bờ biển. Vốn là do những gốc rễ chắn đường trồi lên chằng chịt từ cây anh đào.
Nếu trên mặt đất, cây anh đào đã cao đến hàng chục ngàn mét thì bên dưới bề mặt, chắc những đầu rễ của nó cũng vậy và thậm chí còn hơn thế nữa, tôi khẳng định như vậy.
…
Cuối cùng thì tôi cũng tới được bờ biển. Biển giờ đây đã tĩnh lặng hơn trước rất nhiều. Và thật không ngờ rằng trước mặt tôi là một bãi cát trải dài dọc theo bờ biển. Tuy bây giờ nó chỉ rộng chừng khoảng vài mét là cùng. Tôi gọi ra đồng hồ và xem lại.
Một triệu năm đã trôi qua ở thế giới này, vậy mà với tôi, khoảng thời gian tưởng chừng như lớn đến không tưởng ấy lại chỉ bằng khoảng thời gian một năm. Tôi chợt giật mình khi nghĩ về điều đó. Một cảm giác lạ lẫm khi nhìn vào những thứ quen thuộc xung quanh mình, nhưng lại không biết rằng nó đã tồn tại ở đây hàng triệu năm.
Trong vòng một triệu năm đó, vẫn chẳng hề có biến đổi gì xảy ra cả. Tôi không nói đến cây anh đào lẫn cái bãi cát này. Nhưng kể cả vậy, nó vẫn là quá nhỏ nếu đem so sánh với khoảng thời gian lớn đến như vậy. Trong khi đó, nếu ở thế giới thực thì khoảng thời gian đó đã quá đủ để làm khuynh đảo trật tự thế giới rồi.
Trong lòng tôi thoáng qua một chút thất vọng về điều đó. Nhưng sau đó tôi đã gạt phăng điều đó bởi vì tôi biết rằng thế giới này sau bao nhiêu năm như vậy mà vẫn giậm chân tại chỗ là do tôi. Là do tôi đã bỏ bê nó. Người có thể đến thế giới này chỉ có mình tôi. Và do vậy mà chỉ có mình tôi mới có thể thay đổi thế giới này.
Là do tôi đã không chịu thăm nó thường xuyên hơn, chăm chút nó hơn, xây dựng thêm nhiều thứ hơn. Là do tôi đã chịu quá nhiều áp lực từ thế giới thực mà từ lúc nào tôi đã hoàn toàn quên mất nó, cái thế giới mà tôi đã tạo ra này.
…
Tôi bắt đầu tiến ra xa hơn, thỉnh thoảng lại có những đợt sóng tràn vào qua đầu gối.
Bây giờ, nước đã lên tới cổ của tôi. Tôi hiện tại đang cách bờ một khoảng khá là xa… vài chục mét. Tôi lặn xuống và xem thử xem. Tôi nếm thử vị của nước xem nó thế nào. Nó hoàn toàn mặn chát. Tuy nhiên điều đó cũng không ảnh hưởng gì lắm. Tôi tiếp tục lặn xuống sâu hơn. Tôi cảm thấy bất ngờ bởi độ trong của nước nơi đây. Nó trong suốt đến nỗi tôi có thể nhìn thấy mọi thứ ngay cả khi nó cách tôi vài trăm mét.
…
Tôi đã thấy nó, điểm kết thúc của vùng thềm này, nó cách chỗ tôi chừng vài chục mét. còn lại từ đó trở đi thì lại là cái vách dựng đứng như trước. Tôi chợt ngoi lên mặt nước. Tôi nhìn sang phía cây anh đào. Lúc này tôi mới thấy hết được sự to lớn một cách khủng bố của nó là như thế nào.
Thân hình khổng lồ của nó không chỉ chiếm chỗ ở trên đất liền mà còn bao quát cả vùng thềm bờ biển này và thậm chí còn vươn xa hơn nữa. Tôi tự hỏi nếu như nó vì một lý do nào đó mà đổ xuống thì có tạo nên một trận đại sóng thần ở thế giới này không. Chắc chắn là có thể lắm. Nhưng tôi nghĩ nó tốt nhất là không nên xảy ra thì hơn. Với lại nó cũng đã tồn tại ở đây hàng triệu năm mặc cho biển động dữ dội nên phần nào tôi thấy yên tâm và tin tưởng hơn vào nó. Có lẽ việc mà tôi tin tưởng vào việc nó sẽ không đổ lúc này thậm chí còn cao hơn niềm tin vào việc nó có thể gây ra một trận đại sóng thần kia vậy.
Và tôi lại lặn xuống, lần này tôi sẽ khảo sát phần dưới chỗ vách đá dựng đứng trên xem có gì mới không. Hi vọng là vậy!
Khác hơn hẳn so với tôi nghĩ. Bình thường khi nhìn vào sâu bên dưới đại dương ta sẽ chỉ thấy một màu đen thăm thẳm.
Nhưng mà thứ ánh sáng mờ nhạt bao phủ toàn bộ dưới đáy đại dương kia là gì vậy?
Tôi nhìn thấy nó và đưa ra nghi vấn của mình. Tôi không biết rõ nó là gì. Nhưng mà trước tiên cứ thử đi khảo sát đã, rồi sau đó tôi sẽ biết nó là gì thôi.
Mà cũng một triệu năm trôi qua rồi nên tôi nghĩ nó ít nhiều cũng phải thay đổi kha khá. Không đến mức như tôi đã nói ở đầu, mà tôi chỉ cần vài thứ thay đổi đủ để tôi có thể rút lại điều mà tôi đã suy nghĩ ban nãy.
Bởi vì thế giới này cũng đã cố gắng hết mình để thay đổi. Và tôi cũng nên ghi nhận điều đó thay vì chối bỏ và đổ lỗi như vậy.
–năm mươi mét so với mặt nước:
Oh!!!
Tôi có thể thấy một bề mặt đang trôi nổi ở dưới. Nó khá là rộng, tôi không chắc nữa, vì vậy tôi tiếp tục lặn xuống. Khi tôi đã xuống gần tới nó, thì lúc này tôi mới bất ngờ. Thì ra mảnh đất này hình thành là do những phần rễ của cây anh đào trồi ra từ vách đá dựng đứng kia. Chúng đan kết lại, và rồi mảnh đất này hình thành. Những mảnh đất đá khi bị nước đánh vào rồi trôi theo, chìm xuống biển và bị giữ lại bởi những rễ cây. Nếu vậy thì có khả năng sẽ còn những mảnh đất nữa ở xung quanh và thậm chí sâu hơn nữa.
Và ngoài ra tôi còn ngạc nhiên hơn nữa là nó rộng hơn tôi tưởng. Sau khi đi lại và đo đếm xong, tôi ước chừng nó cũng phải vào khoảng một héc-ta, chục nghìn mét vuông đất, cũng khá lớn đấy. Có khả năng sau này nó sẽ được dùng để làm chỗ xây nhà cửa cho những cư dân sống ở dưới biển chẳng hạn. Cơ mà làm gì có ai ở đây đâu chứ.
Tôi tiếp tục lặn sâu xuống nữa, càng xuống sâu hơn, tôi càng thấy tần suất những mảnh đất xuất hiện ngày càng một thường xuyên hơn, và chúng cũng ngày càng có quy mô diện tích to hơn. Cũng vì thế mà tôi mất nhiều thời gian hơn để xuống sâu bên dưới.
–Một nghìn mét so với mặt nước biển:
Cơ thể tôi vẫn có thể chịu đựng được áp lực khủng khiếp của nước rất tốt. Nhưng đáng lẽ ra khi ở độ sâu này mắt tôi bây giờ gần như đã không thể nhìn thấy gì xung quanh nữa chứ. Bởi vì nếu bắt đầu ở đây, ánh sáng đã không thể chiếu tới được nữa rồi.
Khi vừa nghĩ như vậy thì ập vào mắt tôi lại là một cảnh tượng khác. Ngay cả ở sâu bên dưới này, chúng vẫn xuất hiện, những đốm sáng ấy. Vậy là câu hỏi từ trước của tôi đã được sáng tỏ. Thì ra thứ ánh sáng mờ nhạt dưới biển mà tôi thấy lúc ở thềm bờ biển là đến từ những đốm sáng này.
Điều đó làm tôi cảm thấy bất ngờ đan xen với đó là sự vui mừng.
Sự vui mừng đó không phải vì từ lúc này tôi không phải lặn trong bóng tối nữa mà là vì tôi không ngờ rằng tôi lại gặp nó sớm hơn vào lúc này.
Đúng vậy, tôi chỉ đơn giản là muốn gặp lại nó thôi. Kể từ sau sự kiện năm trước đó, nó đã khắc ghi trong tâm trí tôi một hình tượng hoàn toàn khác. Vẫn là cách chuyển động đó, vẫn cùng một rung động đó, nhưng nó vô cùng mãnh liệt.
Chúng bao quanh lấy tôi mà tôi cảm giác chúng đang sưởi ấm cho tôi vậy. Khi ở bên cạnh nó, tôi luôn có một cảm giác rằng tôi không ở đây một mình vậy. Chính vì thế mà tôi hứng khởi tiếp tục lặn sâu hơn.
Nhờ có những đốm sáng ấy mà nhìn đại dương ở dưới này trông lung linh hơn tôi tưởng. Trước mặt tôi là những rễ cây to khủng bố, chúng xuất hiện ngày một dày đặc hơn. Và có vẻ như bắt đầu từ đây, tôi thấy tần suất xuất hiện các mảnh đất ít hơn hẳn. Cơ mà nghĩ lại thì cũng kỳ lạ. Đất ở quanh đây lấy đâu ra nhiều thế để hình thành lên cơ số những mảnh đất đó. Nãy giờ tôi đếm trên đường đi cũng phải vài chục cái như vậy rồi. Đó còn chưa kể rằng có thể còn nhiều vùng đất nữa ở xung quanh mà tôi chưa khám phá ra.
Lúc này tôi chỉ có thể nghĩ đến một kịch bản mà tôi nghĩ là khó có thể xảy ra nhất. Đó là đã có ai đó ở đây liên tục thu thập những khối đá rơi ra từ khắp các bờ biển và mang nó tới đây ngày qua ngày.
Và có vẻ như để kiểm chứng được điều đó thì tôi sẽ phải xem lại cấu trúc địa hình các vách đất đá dọc theo bờ biển nơi đây.
Nếu đúng như những gì tôi nói thì có thể những nơi khác sẽ không có những phần sườn dốc bồi tụ mà vẫn sẽ thẳng đứng như thế cho đến tận đáy. Tuy nhiên, có thể tôi sẽ phải trải qua một cơn đau đầu khủng khiếp trước cơ số thông tin cần được xử lí tràn vào trong não. Và điều đó tôi không hề muốn chút nào.
Có lẽ tôi sẽ dùng một thứ gì đó như một vật chứa thông tin mà tôi sẽ đem ra xử lí. Sẵn có cơ số những đốm sáng ở quanh đây, tôi nghĩ chúng sẽ có ích cho việc này.
Đồng thời tôi nhớ rằng kể từ khi xảy ra sự kiện cây anh đào đó, dường như tôi có nhận được một món quà gì đó, tôi gọi là vậy. Và sau đó tôi đã kiểm tra lại trước khi đi.
Hình như lúc đó tôi nhớ rằng mình có khả năng liên kết đến những đốm sáng này thì phải. Sau khi nhớ lại được câu lệnh, tôi liền sử dụng thử nó.
“Spark… Linked to me… Go!”
Ngay lập tức tôi cảm thấy như tâm trí mình đang mở rộng ra, cảm giác khoan khoái và thoáng đãng đang tràn ngập trong người tôi ngay lúc này. Tôi cảm giác như tôi có thể làm điều đó mà không gặp bất kì trở ngại nào.
Sau khi đã hình dung được nó trong đầu, tôi hít sâu để chuẩn bị cho một câu lệnh dài hơi tiếp theo.
“Đất… Property… show up… while… radius… higher than 5,878,930… and… Circus… 1… Go!”
(Được rồi… có thể sẽ có nhiều người thắc mắc phần câu lệnh trên nghĩa là gì. Hiểu đơn giản thì nó sẽ là hiển thị thông tin của những phần tử [Đất] với điều kiện khoảng cách từ nó đến tâm của hành tinh [radius] lớn hơn 5,878,930 – đó là khoảng cách từ đáy đại dương đến tâm của hành tinh và những phần tử đó thuộc đai hành tinh [Circus] thứ nhất.
Một lần nữa, một đai hành tinh là một tên gọi mà tôi nói tới một nhóm các phần tử bị giới hạn bởi hai mặt phẳng song song cắt qua hành tinh này.
Ngay từ đầu, hành tinh này được chia ra làm 39 nghìn 193 đai giao nhau ở hai đầu Nam và Bắc của hành tinh. Mỗi đai có độ dày trung bình là đúng 1 ki-lô-mét và . Điều đó dẫn đến việc một mảnh ghép có thể cùng thuộc một hoặc nhiều đai khác nhau.)
…
Những dòng lũ thông tin liên tục chảy vào không gian giới hạn trong tiềm thức của tôi với một tốc độ đáng kinh ngạc. Nhưng không vì thế mà tôi quên đi việc của mình. Từ bên trong, tôi đã mở sẵn các con đường liên kết tới các đốm sáng để các thông tin được truyền vào. Còn tôi thì ở đó và duyệt qua các thông tin đi ra từ những đốm sáng đó.
Tôi để nhiệm vụ này cho phần tiềm thức bên trong tôi làm việc và đẩy nhanh tốc độ xử lý của nó lên đến cực hạn. Với mỗi một giây lúc đó của tôi trôi qua thì đã có hàng triệu khối thông tin được duyệt.
Trong khi đó, tôi thì liên tục theo dõi kết quả. Vẫn chưa thấy có dấu hiệu phát hiện bất kỳ sườn dốc thoải nào mà tôi đề cập đến.
…
–Một tiếng sau:
Tôi vẫn theo dõi kết quả hiện ra trong đầu tôi. Đã hơn năm tỷ sáu trăm triệu khối thông tin hiện ra nhưng không có một thông tin nào trong cơ số thông tin đó cho tôi thấy rằng có bất kỳ một sườn dốc được bồi tụ nào dưới đáy đại dương dọc suốt bờ biển.
…
–Một tiếng sau:
Hơn mười hai tỷ khối thông tin đã được duyệt xong, khoảng 200 mét tính từ đáy biển đã được tôi xem qua. Hoàn toàn không có sườn dốc nào ở đây cả. Tất cả chỉ đơn giản thẳng đứng như những gì tôi nói. Vậy là tôi đã có căn cứ để xác thực điều mà tôi đã suy nghĩ. Chắc hẳn rằng trong suốt một triệu năm, đã có một thứ gì đó luôn thu thập lấy tất cả những khối đá trôi ra trên bờ biển để đắp lên thành những mảnh đất rộng lớn ở trên kia.
Thế nhưng bằng cách nào? Dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì chuyện đó với tôi gần như không thể.
Tự mình lặn xuống đáy biển và lấy những khối đất đấy ư!?
Không thể nào, không một người nào có thể chịu được áp lực nước ở độ sâu hàng ki-lô-mét chứ đừng nói đến hàng trăm ki-lô-mét. Hơn nữa tôi còn chưa chắc chắn được việc thứ đó có phải là con người hay không nữa!!!
Có quá nhiều câu hỏi dồn dập mà không có câu trả lời. Thôi đành để nó sang một bên.
Có lẽ việc khám phá đáy biển nên kết thúc ở đây thôi, một phần vì tôi đã khảo sát qua rồi. Và hơn cả tôi nghĩ, rễ cây anh đào thậm chí còn đâm sâu đến tận hàng trăm ki-lô-mét dưới mặt nước (sâu hơn gấp mấy chục lần độ sâu của rãnh Mariana cộng lại). Dù có nghĩ như thế nào thì điều đó thật sự là điên rồ hết sức tưởng tượng.
Cây anh đào của tôi bây giờ có lẽ đã trở thành một con quái vật không thể bị đốn ngã thật rồi. Nói như vậy thì không biết có nói quá không nhỉ! Và rồi còn chuyện “những vùng đất ở dưới nước” nữa. Có lẽ trong một lần khác, tôi sẽ xuống dưới đó xem sao. Còn bây giờ thì chắc tôi phải lên rồi.
…
Tôi dịch chuyển lại về chỗ cũ, chỗ bãi cát đó, và sẽ nghỉ một lúc ở đó chủ yếu là hóng mát. Tôi nằm đó một lúc.
Khung cảnh trước mắt tôi dần dần trở nên tĩnh lặng. Trong đầu tôi lúc này đang nổi lên một suy nghĩ nào đó.
Tiếng gió thổi qua tai…
Tiếng sóng tạt vào bờ…
Hình ảnh mặt trời chiếu sáng trên đỉnh đầu…
Vẫn cùng một khung cảnh mà tôi từng nhìn khi mình được đi chơi biển lần đầu, nhưng có vẻ như nó có gì đó khang khác. Không giống như những gì mà tôi từng tưởng tượng lắm. Cảm giác hồi đó nó nhộn nhịp và phấn khởi hơn hẳn.
Rốt cuộc, cảnh tượng về biển mà tôi từng mơ ước hồi đó nó trông như thế nào nhỉ? Mỗi khi biết được mình sắp được đi chơi biển thì tôi lúc đó đã nghĩ những gì?
Biển…
Trời xanh…
Những hòn đảo…
Bãi cát vàng trải dài…
Gió biển…
Những cơn sóng …
Đi thuyền…
Những phiên hội chợ cá diễn ra hằng ngày…
Cua, cá và những trải nghiệm kinh dị khi ăn món ăn hải sản…
Chợt những kí ức đó lại ùa về. Tất thảy những điều đó khiến tôi cảm thấy hứng khởi khi nhắc về biển.
Và có lẽ đó là điểm khác nhau mà tôi nhắc tới chăng!!
Quả thật trong lòng tôi lúc này có một phần nào đó như muốn những ngày tháng đó quay trở lại. Để tôi có thể trải nghiệm được hết những cảm giác ấy cho đến khi tôi cảm thấy thực sự chán.
Những điều đó liệu tôi có thể bù đắp lại khi ở đây được không?
Không! Hoàn toàn không! Thực tế là chỉ có tôi ở đây, nằm một mình trên bãi cát này. Và không hề có người nào xung quanh cả. Một cảm giác cô độc.
“Có lẽ mình cũng nên làm quen dần với cảm giác đó khi ở thế giới này thôi!”
Sau khi cắt đứt mạch suy nghĩ của mình, tôi đứng dậy và tiếp tục việc khảo sát của mình.
“Lần này không biết nếu mình chạy dọc suốt bờ biển này thì có thu được cái gì không nhỉ?”
Hồi một năm trước mà thực ra là một triệu năm ở thế giới này, tôi đã gặp một khối đá kì lạ trong khi đang chạy quanh bờ biển này. Cơ mà nói tới nó, tôi đột nhiên nhớ lại lúc sau khi quay trở về chỗ cạnh cây anh đào, tôi đã đặt khối đá ở đó, cách cây anh đào vài mét về hướng nam.
Giờ thì chắc chỗ đó đã bị lấp kín bởi rễ cây rồi!!
Và rồi ngày hôm sau tôi thức dậy, tôi không thấy nó nữa.
Phải rồi! Những ngày sau đó nữa tôi đã tìm kiếm nó thì phải! Tôi đã thử nghĩ đến việc nó sẽ xuất hiện lại chỗ cũ nhưng mà có vẻ như cuộc chạy bộ nguyên cả ngày hôm đó tôi không hề nhìn thấy nó. Tôi cũng đã thử lặn xuống biển để tìm kiếm và cả trên đất liền nữa. Nhưng lúc đó do giới hạn về tốc độ tìm kiếm nên tôi cũng chẳng thể tìm kiếm được gì nhiều.
Nếu bây giờ tôi bắt đầu tìm kiếm lại nó thì có tìm được không? Lần này có lẽ tôi sẽ dùng cách khác để tìm kiếm nó.
Tôi cần cân nhắc lại mọi thứ.
Cũng trong khoảng một năm ở thế giới thực, tôi đã biết tới nhiều kiến thức mới hơn. Vậy nên có thể những kiến thức đó sẽ lại giúp tôi lần này chăng?
“Có lẽ mình lại cần phải nghiêm túc rồi!”
…
Hiện tại, giới hạn dung lượng lưu trữ của tôi đã được gỡ bỏ do tôi đã có khả năng liên kết các [Spark] xung quanh đến tâm trí tôi, số lượng có thể tùy ý. Vấn đề còn lại nằm ở cách xử lý thông tin của tôi. Cách bình thường và đơn giản nhất đó là cứ thế mà duyệt từ đầu đến cuối. Đến cả một người mới biết lập trình như tôi cũng biết rằng cách đó nó chỉ dành cho mấy người có tốc độ xử lý bàn thờ thôi. Mà càng về sau càng nhiều hơn nữa càng bắt buộc tốc độ xử lý phải tăng theo mà tôi hiện tại chưa nghĩ ra được ý tưởng gì về điều đó.
Cách tiếp theo nâng cao hơn nữa là tìm kiếm nhị phân, về nguyên tắc thì nó chỉ chọn phần tử ở giữa để so sánh với cái cần tìm kiếm nếu nhỏ hơn thì thu hẹp phạm vi tìm kiếm xuống chỉ còn nửa bên trái của phần tử đó, ngược lại thì là bên phải của nó và tiếp tục lặp lại quá trình. Nhờ việc liên tục thu hẹp lại phạm vi tìm kiếm mà nhờ thế giảm thiểu được rất nhiều thời gian.
Tuy nhiên dù là cách gì thì cũng có điểm hạn chế của nó. Phần lợi ở trên có vẻ rất phù hợp với hoàn cảnh của tôi hiện giờ. Nhưng về mặt hạn chế của nó thì cũng có. Đó là nó chỉ có thể thực hiện trên tập các phần tử đã được đánh số và sắp xếp.
Nhưng thật may là vì tôi luôn có thói quen đánh số mọi thứ. Và ngoài ra tất cả những mảnh ghép đó đều đã được sắp xếp khi mà tôi đã tạo ra chúng (Ví dụ Sakura… 1…2…3! Go!).
Nhờ đó mà tôi không phải lo về điều đó. Vì vậy mà tôi chọn cách tìm kiếm này.
Tôi gọi ra một [Block] trống. Sau khi truyền đạt hết thuật toán thành tập các thao tác đơn giản mà nó có thể làm. Bên cạnh đó, tôi chia sẻ quyền truy cập vào các [Spark] cho nó để nó có thể xử lý thông tin. Cuối cùng là liên kết nó với tâm trí của tôi. Ngoài ra tôi có để dành cho nó một khoảng tài nguyên nhất định để nó có thể lưu lại các log tìm kiếm của nó. Tôi nghĩ rằng trong tương lai xa có thể tôi sẽ cần nó.
Tôi háo hức muốn thử xem nó nhanh tới cỡ nào.
Tôi tiến hàn liên kết tới những [Spark] gần đó. Trước tiên tôi cần cho nó một điều kiện.
“Để xem nào… Tôi có gì để kiểm tra đây! Hồi đó tôi đã tìm thấy một khối đá hình lập phương trên bờ biển mặc dù tôi đã nghĩ rằng bề mặt lúc đó hoàn toàn phẳng không thể có vật thể nào trên mặt đất được.
Được rồi, nhân tiện kiểm tra luôn những vật thể đó, tôi bắt đầu niệm:
“Search… Đất… Where… radius… higher than… 6.532.145 meters! Go!” (Kiểm tra dựa trên khoảng cách từ nó đến tâm của hành tinh)
Hm… Nó không giống như tôi tưởng…
Dường như có cái gì đó mà tôi quên mất…
Đúng rồi! Là cái điều kiện đó!
Cái tôi cần tìm nó phải là một block nào đó chứ không phải là một cái điều kiện như vậy! Mà nếu ngay từ đầu mà tôi vốn biết nó là block nào thì tôi đâu cần phải dùng đến mấy thứ này làm gì.
Với lại về phần điều kiện cái khoảng cách kia, vốn nó chưa được sắp xếp gì cả cho nên thuật toán trên tỏ ra vô dụng với nó.
Chà!!! Có vẻ nó phức tạp hơn tôi tưởng rồi đây!
Có lẽ tôi phải định hình lại bài toán của tôi lúc này.
Đầu tiên tôi cần tìm những phần tử chứa giá trị khoảng cách lớn hơn 6.532.145.
Sau đó xác định nó là phần tử thứ mấy, rồi từ đó tôi mới có thể tra ra nó.
Và vấn đề là để biết được trong những phẩn tử [Đất] đó có những phần tử nào chứa giá trị khoảng cách lớn hơn con số đó, tôi lại phải duyệt từ đầu đến cuối.
Có vẻ như hiện tại tôi cần sắp xếp lại những phần tử đó để dễ xử lý hơn. Tôi sẽ chọn cột [Spark] (cái này thì nó liên quan đến [View Dữ Liệu]) làm thứ để truyền thông tin vào vậy.
Lần này thì tôi sẽ chỉ truyền vào nó hai giá trị: khoảng cách tới tâm [radius] với vị trí phần tử thôi. Hiển nhiên là tôi sẽ lấy [radius] làm tiêu chuẩn để sắp xếp.
Tôi lại gọi lại block lúc nãy ra, có vẻ như thuật toán tìm kiếm nhị phân trong trường hợp này có vẻ vô dụng. Thay vào đó bằng các thuật toán sắp xếp tuy rằng nó mất thời gian hơn nhưng bù lại thuận tiện nên cũng đành phải chấp nhận. Đồng thời nó cũng thuận tiện cho việc tra về sau hơn.
Hiện tại trong đầu tôi bắt đầu nghĩ đến những danh sách đề cử.
Đầu tiên là thuật toán sắp xếp nổi bọt.
(Bằng việc duyệt và đổi chỗ hai phần từ liên tiếp, nó sẽ liên tục đẩy dần các giá trị lớn hay nhỏ về phía cuối dãy y như các bong bóng nước vậy)
Thứ hai là thuật toán sắp xếp chèn.
(Về mặt ý tưởng thì sẽ lấy phần tử đầu tiên làm gốc sau đó mở rộng dần dãy được sắp xếp ra, với mỗi lần mở rộng ta so sánh phần tử mới được thêm vào với từng phần tử một để tìm được vị trí thích hợp trong dãy được sắp xếp)
Thứ ba là thuật toán sắp xếp nhanh.
(Khác với những thuật toán khác, thuật toán này chọn một điểm bất kỳ làm chốt sau đó sẽ tráo đổi phần từ hai bên sao cho các phần tử bên trái luôn nhỏ hơn chốt trong khi các phần tử ở bên phải thì ngược lại. Sau đó tiếp tục áp dụng cách sắp xếp trên lần lượt với hai dãy bên trái và bên phải chốt cho đến khi các dãy chỉ còn một phần tử)
Thứ tư là thuật toán sắp xếp vun đống.
(Thực ra thì cái này lại liên quan đến cấu trúc đống nhị phân và nó khá là phức tạp để nói.)
Ngoài ra còn có thuật toán sắp xếp chèn nhị phân
(Về mặt nguyên lý thì nó không khác gì mấy so với sắp xếp chèn. Chỉ là việc chọn vị trí thêm vào của phần tử mới thay vì phải duyệt từng phần tử một, ta sẽ thay bằng thuật toán tìm kiếm nhị phân. Đây có thể nói là phần nâng cấp cải thiện hơn của thuật toán sắp xếp chèn)
Tổng kết lại thì tôi thấy ổn nhất là thuật toán sắp xếp chèn nhị phân kia. Ngoài ra vì nó là sự kết hợp giữa sắp xếp chèn với tìm kiếm nhị phân nên cũng không khác gì mấy so với những gì tôi viết trong [Block] kia. Giờ tôi chỉ việc thêm phần của thuật toán sắp xếp chèn và kết hợp lại chúng là xong.
…
Sau khi viết xong, tôi ẩn nó đi và tôi thực hiện câu lệnh tiếp theo:
“Binary Selection Sort… up… Đất… Property… radius… Go!”
Khối [Block] đó đã đi làm nhiệm vụ của mình. Nó liên tục thay tôi xử lý thông tin và chuyển các thông tin thu thập được vào các [Spark]. Mặc dù với tốc độ làm việc chóng mặt của nó – hàng triệu khối thông tin đã được xử lý trong phút chốc. Nhưng tôi biết rằng việc này vẫn sẽ tốn rất nhiều thời gian. Với số lượng khổng lồ các mảnh ghép, tôi không nghĩ rằng thời gian sẽ ít hơn vài chục ngày đâu.
Trong thời gian đó có lẽ tôi sẽ ngồi đây và theo dõi kết quả hiện lên trong đầu tôi. Một dãy dài các số liệu đi vào chạy trước mắt tôi mà tưởng như sẽ không có hồi kết. Tôi có để ý thấy rằng trong phần cột thông tin [radius] các con số đó chạy rất nhanh ở những giá trị đầu tiên. Càng về sau khi giá trị càng lớn thì chúng thay đổi càng chậm hơn.
Điều đó chợt làm tôi nhớ tới một điều. Khi mà trước khi xây dựng nên thế giới này, trong đầu tôi lúc đó đã có một ý tưởng. Tôi gọi nó là sự mở rộng của dãy số nhưng có điều, đó là sự mở rộng theo một đường giống như là xoắn ốc nhưng lại không hẳn là như vậy. Nó giống các vòng tròn đồng tâm hơn. Càng tiến về vòng ngoài nó lại càng mất thời gian hơn để hoàn thành một vòng.
Có lẽ hồi một năm trước ấy, tôi cũng nghĩ vậy và dùng cách này để sắp xếp các mảnh ghép [Đất] lại với nhau.
–6 tiếng sau:
Hiện tại kết quả đang duyệt đến tầng đất cách tâm khoảng 84,854 mét.
Hm…Mà dù sao cũng không ngạc nhiên lắm!!!
Ngay từ đầu tôi cũng nghĩ rằng nó sẽ chẳng bao giờ nhanh đến thế khi dùng cái cách sắp xếp này rồi. Nhưng mà tốn tận sáu tiếng mà mới chỉ được có chừng này thì tôi nghĩ cái ngày mà mình sắp xếp xong chỗ này còn xa lắm.
Phải chăng mình có thể tăng tốc độ xử lý của bản thân lên thì hay biết mấy!!!
Liệu điều đó có khả thi hay không?
Tôi liền dừng lại và suy nghĩ.
Ngoài việc cải thiện về mặt cách làm ra thì tốc độ cũng là cái cần quan tâm nữa.
Nhưng tôi của trước kia thường hay rất lơ mơ về việc này. Vì nó lại liên quan đến vấn đề thiết kế máy móc, vốn chẳng phải chuyện của tôi. Nhưng dù tôi có làm được như vậy đi chăng nữa. Thì để có thể xử lý hết đám này một cách dễ dàng tôi phải tăng tốc xử lý của mình lên hàng triệu lần, thậm chí hàng tỷ lần.
“Haizzz…” – Có vẻ nó gần như là bất khả thi.
“Thời gian mà dừng lại thì hay biết mấy!!!” – Tôi ngẫu hứng nói trong khi than thở về điều đó.
…
“Chờ đã!!!” – Tôi chợt nhận ra một điều gì đó.
“Thời gian…” – Một từ trong câu than thở mà tôi vừa thốt ra khi nãy.
“Đúng rồi nhỉ! Sao nãy giờ mình không cân nhắc đến nó!”
“Nếu như có thể dừng thời gian lại thì có là bao nhiêu phép tính đi nữa thì cũng chỉ như trong chốc thoáng thôi!!!”
Nếu đúng là vậy thì bài toán đã trở nên đơn giản hơn rồi. Vấn đề là làm sao để có thể dừng được thời gian. Câu trả lời đã được tôi nghĩ tới ngay từ đầu – Hố đen. Hố đen ngoài khả năng nén không thời gian đến cực hạn thì nó còn có một khả năng nữa đó là lưu trữ thông tin không giới hạn.
Lúc trước tôi cũng đã từng dùng nó để thu thập các mảnh ghép từ bên ngoài. Bởi vì bên trong hố đen, thời gian như dừng lại cho nên tôi không hề có trải nghiệm nào khi đi vào trong nó cả.
Tôi mở ra một cánh cổng đến một chiều không gian khác, khắp nơi của nơi này toàn là màu trắng. Không gian này vẫn nằm trong tâm trí của tôi. Tôi bắt đầu gọi ra hố đen.
“Black Hole… Go!”
Một quả cầu đen hiện ra trước mắt tôi, tôi có thể cảm nhận được lực hút mãnh liệt xuất phát từ nó nhưng vì tôi đã dựng rào chắn không gian nhiều lớp bao quanh nên tôi không bị ảnh hưởng nào cả.
Sau đó tôi tiến hành sửa đổi nó. Tôi bắt đầu gọi lại ra khối [Block] lúc trước và sao chép lại thuật toán vào nó. Tôi chọn lấy đầu vào và đầu ra là dữ liệu chứ không còn là vật chất như trước nữa. Sau đó tôi chọn đầu ra của nó là [Block] đó còn đầu vào thì là những đốm sáng đó chứ không còn là tôi nữa. Lúc này khối [Block] đó đóng vai trò là khối hiển thị kết quả cho tôi biết.
Sau khi tôi thiết lập xong gần như tôi không còn cảm nhận được lực hút khủng khiếp trước đó nữa, nó đã biến mất. Hố đen bây giờ đã trở thành thứ mà tôi gọi nó là hố đen dữ liệu [Data Black Hole].
Và giờ để thử trải nghiệm tốc độ xử lý của nó, tôi quay lại với lệnh tìm kiếm trước đó:
“Search… Đất… Where… radius… higher than… 6.532.145 meters! Go!”
Ngay lập tức trong tâm trí tôi, nó đã cho ra kết quả. Điều đó làm tôi cảm thấy bất ngờ với tốc độ chóng mặt của nó.
Hm… Có tổng cộng bảy cái trên tất cả.
Khối thứ nhất: Đất – phần tử thứ 41.760.565.136.474.801 (41 triệu 760 nghìn 565 tỉ 136 triệu 474 nghìn 801).
Khối thứ hai: Đất – phần tử thứ 41.760.565.136.474.802.
Khối thứ ba: Đất – phần tử thứ 41.760.565.136.474.803.
Khối thứ tư: Đất – phần tử thứ 41.760.565.136.474.804.
Khối thứ năm: Đất – phần tử thứ 41.760.565.136.474.805.
Khối thứ sáu: Đất – phần tử thứ 41.760.565.136.474.806.
Khối thứ bảy: Đất – phần tử thứ 41.760.565.136.474.807.
Một con số mà đến cả tôi cũng bất ngờ. Còn nhớ đến việc tôi chỉ quét xung quanh phần vách bờ biển mà chỉ quét được có 200 mét chiều cao trong khi tôi mất 2 tiếng hay là việc tôi mất cả 6 tiếng chỉ để sắp xếp được đến phần tử cách tâm hành tinh này 84.854 mét trên tổng 6.532.145 mét. Còn chưa kể lúc đó tôi còn chưa cả sắp xếp xong đai hành tinh thứ nhất nữa.
Nghĩ tới lượng thông tin khổng lồ như vậy tự nhiên làm tôi thấy rùng mình tự hỏi nếu như tôi không nghĩ tới hướng giải quyết theo cách này thì tôi phải chờ bao lâu nữa mới có thể giải quyết xong bài toán khổng lồ đó.
–Mấy phút sau:
Sau khi sốc lại tinh thần tôi quay trở lại với những con số kết quả hiện lên.
Hm… Chúng liền kề nhau sao!
Để xem tọa độ của chúng ở đâu nhỉ!
Để làm được điều đó, có lẽ tôi sẽ chuyển sang một [View] khác.
(Thế giới này hoạt động theo hai [View]. View thứ nhất chính là view này, những thứ mà tôi đang nhìn thấy đây. Tôi gọi nó là [View Đồ Họa]. View còn lại mà tôi muốn nói tới đó là [View Dữ Liệu]. Ở đó, tôi sẽ có cái nhìn dữ liệu một cách trực quan hơn.)
“Switch… View Đồ Họa… to… View Dữ Liệu! Go!”
Lại quay trở về với không gian tối tăm. Trước mặt tôi hiện giờ là sáu cột ánh sáng trắng thẳng đứng. Phía dưới chúng có những tên nhãn để nhận biết lần lượt từ trái sang phải là [Spark], [Đất], [Sakura], [Nước], [Sun] và cuối cùng là [Air]. Cột cao nhất hiện giờ mà tôi có thể thấy là cột [Spark], sau đó là cột [Đất], tiếp đó là cột [Air], tiếp theo là cột [Nước] có vẻ kém hơn cột [Air] một chút, thấp hơn nữa là cột [Sun] (mặc dù nghe nó chả đúng một chút nào!!!) và cuối cùng là cột [Sakura] – cột thấp nhất hiện tại.
Mỗi phần tử ở đây đều đã được sắp xếp theo từng cột một như đã nói ở trước cho dễ để tìm kiếm.
Và có vẻ trong tất cả năm cột thì ba cột mà tôi cho là hoạt động sôi nổi trong thế giới này chắc là cột [Nước], cột [Air] và cột [Sun] rồi. Nhìn cái thông tin của mỗi phần tử trên nó thay đổi loạn xạ hết cả lên là biết. Nhất là phần mục tọa độ.
Đúng thôi!!!… Làm gì có chuyện chúng chỉ đứng yên một chỗ thế chứ!!
Và nhất là cột [Sun] nữa chữ khi mà tôi nhớ đã cho nó hóa khí. Một vụ bộc phát đã xảy ra ngay lúc đó khiến các phân tử khí bay tứ tung, cộng thêm việc nó quay quanh quỹ đạo thì đã làm cho việc nhìn quỹ đạo đã rối, nay lại càng rối hơn. Nếu mà bây giờ bảo xác định tọa độ thực sự của nó thì tôi cũng chỉ trông cậy vào nhóm phần tử [Triangle Network] nằm trên cột [Spark] mà tôi đã đặt vào bên trong nó thôi!!
…
Tôi thực hiện dịch chuyển đến vị trí phần tử [Đất] thứ 41.760.565.136.474.801 đầu tiên. Lúc này xung quanh tôi chỉ còn năm cột. Cột [Sakura] đã bị bỏ xa ở dưới từ lâu. Không để tâm vào những chuyện linh tinh. Tôi nhìn vào mục tọa độ bên trong thông tin của phần tử đó.
Hm… Có vẻ như chúng cách khá xa chỗ tôi đứng.
Khoảng bốn trăm ki-lô-mét nếu tính từ phía đông của cây anh đào.
Và có vẻ như kết quả từ những phần tử khác cũng vậy.
Tôi quay trở lại view cũ và thực hiện thao tác dịch chuyển đến tọa độ mà tôi định sẵn.
Hiện tại tôi đang đứng trên khối đá hình lập phương, xung quanh cách tôi khoảng chừng vài mét lần lượt là sáu khối đá còn lại.
Chúng xếp thẳng hàng nhau trên một đường thẳng. Và có vẻ như những khối đá này rất là lớn nữa! Tôi nghĩ chúng cũng phải to hơn gấp vài chục lần thậm chí hàng trăm lần khối đá mà tôi đã từng gặp lúc trước.
Từ đây tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ cây anh đào của mình ở mãi phía bên kia đường chân trời.
Cơ mà khoan đã!!! Chỗ này sao có thể!???
Tôi nhìn xuống dưới và cảm thấy hoang mang với khung cảnh trước mắt mình. Phía dưới chân những tảng đá to lớn này xung quanh chúng là cả một khu rừng cây anh đào. Và thậm chí tôi còn nhận ra xung quanh và có thể là khắp khu rừng, cỏ đã mọc lên từ bao giờ phủ lên nền đất một màu xanh tươi tốt của lá.
Tôi tự hỏi về phạm vi diện tích của khu rừng này lớn như thế nào. Tôi chuẩn bị tư thế để nhảy lên. Và sau đó, tôi đã nhảy lên độ cao cách mặt đất khoảng vài trăm mét đủ để có thể thấy được toàn cảnh khu rừng. Tôi nhìn xuống dưới, thực sự đó là cả một khu rừng rộng lớn. Khắp nơi đều phủ lên mình một màu hồng nhạt của hoa anh đào xen lẫn màu xanh của cỏ lá.
Một nơi có phong cảnh đẹp thế này tôi chưa bao giờ biết trước đây cả. Chắc chắn nó đã hình thành trong quá trình một triệu năm trước đó. Phạm vi của khu rừng này cũng có thể nói là rộng. Thông qua những gì tôi ước lượng từ việc quan sát ở trên cao, tôi nghĩ nó vào khoảng vài trăm héc-ta hay vài ki-lô-mét vuông diện tích.
Một lần nữa câu hỏi đó lại được tôi đặt ra.
Rốt cuộc thì do đâu mà khu rừng này xuất hiện?
Trong đầu tôi lại nghĩ đến giả thuyết là đã có ai đó đã xuất hiện và trồng lên khu rừng này. Thôi nào, tôi nghĩ là mình đã nghĩ quá rồi. Ngay từ đầu, ở đây đã chẳng hề có ai cả. Tôi còn hi vọng gì vào việc chuyện đó sẽ xảy ra chứ.
Có thể là việc khu rừng này mọc ra là hoàn toàn tự nhiên và có thể đâu đó ngoài kia sẽ xuất hiện những khu rừng tương tự như thế này nữa.
Nhưng mà mọc ra một cách tự nhiên ư? … Từ đâu?
Trong đầu tôi lại hiện ra một câu hỏi khác. Câu trả lời mà tôi nghĩ đến lúc này chỉ có thể là cây anh đào đó, và tất cả những cây anh đào ở đây đều từ đó mà ra.
Có lẽ là từ cây anh đào đó! Điều đó có thể lắm khi nhìn vào kích thước khổng lồ của nó.
Nhưng mà ở một khoảng cách xa như thế này ư?
Nghe có vẻ không hợp lý.
Cây anh đào ngoài đời trước giờ mà tôi biết vốn chỉ là loài cây thụ phấn nhờ côn trùng chứ không phải là loài cây thụ phấn nhờ gió. Tôi biết điều đó, vậy nên không thể nào mà cây anh đào trong đây lại thụ phấn nhờ gió cả. Điều đó có nghĩa là gió cũng không thể mang phấn hoa anh đào đi được. Vậy nên đáng lý ra phải không hề có khu rừng này mới đúng.
Nhưng khu rừng này, nó vẫn xuất hiện ở đây và phủ nhận hoàn toàn chuyện đó. Và một lần nữa giả thuyết đã có một người nào đó đã tự thụ phấn cho hoa rồi mang nó đến đây lại xuất hiện trong đầu tôi.
Nếu thật sự điều đó có thể xảy ra…
Nếu như thật sự ngoài tôi ra còn tồn tại một ai đó nữa ở trong thế giới này…
Một cảm giác khó mà tả nổi đang diễn ra trong tôi lúc này. Đó là cả một sự đấu tranh giữa cảm giác cô độc của tôi ban nãy với niềm vui mừng khi tôi có thể hi vọng vào sự tồn tại của một ai đó khác ở nơi đây, một sự tồn tại lạ lẫm mà trước giờ tôi chưa từng biết.
Nhưng cho dù kết quả của cuộc đấu tranh đó có thế nào đi chăng nữa thì điều tôi cần làm bây giờ vẫn không thay đổi gì cả. Đó là xác thực lại thông tin mà mình thu được. Tôi tiến tới cây anh đào gần đó. Nó có vẻ cao cũng gần bằng cây anh đào trước kia của tôi khi tôi mới tạo ra nó – tầm chục mét. Và tôi ra lệnh:
“Object… Property… show up… Go!”
Một dòng thông báo hiện ra trong đầu tôi. Tôi chăm chú nhìn vào mục [class] của nó, giá trị của nó là Sakura.
Không còn nghi ngờ gì nữa!!! Nó chính là một phần tử của [Sakura].
Điều đó đồng nghĩa tất cả khu rừng này cũng là một phần của cây đại thụ khổng lồ trên bãi biển đó.
Vậy nếu như những gì tôi đoán là đúng, nếu như có ai đó đã đến đây mang theo những giống cây anh đào được thụ phấn để trồng nên những cây anh đào này.
Vậy dinh dưỡng nó lấy ở đâu? Có thể một trong những rễ cây của nó đã đến được đây và cùng san sẻ dinh dưỡng cho khu rừng này. Cây anh đào ấy đã đâm rễ hẳn xuống tận cùng của đại dương rồi thì chuyện rễ của nó đã vươn tới tận đây tôi cũng không lấy làm lạ.
Và có thể người ấy cũng nhận ra điều đó và đã chọn nơi này để trồng những cây anh đào.
Nhưng tại sao người ấy lại phải làm vậy?
Điều đó có ý nghĩa gì chăng!
Trong đầu tôi vẫn liên tục xuất hiện những câu hỏi.
Bầu trời từ lúc nào đã ngả sang một màu hồng cam của buổi xế chiều mà tôi không hề hay biết.
“Đã bắt đầu tối rồi sao!” – Tôi ngạc nhiên nhìn lại đồng hồ.
“Có vẻ như thời gian trôi nhanh hơn mình tưởng!” – Đã gần 10 tiếng trôi qua kể từ lúc tôi đến đây, ấy vậy mà với tôi nó như trôi qua trong chốc thoáng vậy. Tôi nghĩ là mình biết nguyên do của nó bởi vì ngay bây giờ tôi vẫn đang cảm thấy rằng mình vẫn chưa hoàn thành việc của mình mặc dù tôi đã kiểm tra hết toàn bộ bề mặt hành tinh này. Ít nhất thì đối với các phần tử [Đất] là như vậy.
Tôi cảm thấy rằng mình cần phải biết được người đó, người mà trong giả thuyết đã thay tôi chăm sóc cho thế giới này, đó là ai. Và sau đó, có thể chúng tôi sẽ là bạn của nhau. Và tôi sẽ không còn phải trải qua nỗi cô độc một mình khi ở trong thế giới này nữa.
Ngoài ra còn cả chuyện khối đá lập phương đó nữa. Tôi vẫn không hiểu lý do tại sao nó lại biến mất. Tôi nhớ lại ngày hôm đó, sau khi đã trở về chỗ cây anh đào – lúc đó tôi đã thả nó và đặt vào vị trí gần với cây anh đào vì tôi lúc đó đơn giản chỉ nghĩ rằng một cây anh đào đơn độc giữa thế giới bao la rộng lớn này chắc hẳn sẽ cần một thứ gì đó ở bên, một người bạn. Trong đêm đó, duy nhất chỉ một điều nữa mà tôi đã làm với nó trước khi đi ngủ. Tôi đã viết lên nó cái gì đó, một cái tên mà tôi đã tự nghĩ ra trong ngẫu hứng (Một người bạn bên cạnh thì tất nhiên phải cần một cái tên chứ nhỉ!!!).
“Hajime Edoyami” – đúng vậy, tôi đã đặt tên cho nó là Hajime Edoyami với hi vọng rằng nó sẽ ở đây, bên cạnh cây anh đào này mãi mãi.
Nhưng chỉ sau một đêm, nó đã biến mất. Đúng rồi, có lẽ tôi cũng đã nhớ rõ ra lí do tại sao tôi lại rời bỏ thế giới này một năm trước. Cái lí do đó mà nghe thật ngu ngốc làm sao. Chỉ vì sự biến mất của một vật vô tri vô giác mà tôi đã nghĩ rằng nó thật sự đã phản bội lại tôi. Để rồi sau đó tôi đã đi tìm nó trong tuyệt vong với hi vọng rằng nó sẽ xuất hiện lại ở đâu đó. Và rồi thất vọng lại thêm thất vọng dẫn đến quyết định rời khỏi đây của tôi trong suốt một năm.Một điều mà nghe thật là buồn cười nhưng lại không đáng để buồn cười chút nào.
Và còn chuyện ai đó xuất hiện ở đây nữa. Tôi tự hỏi nếu như tôi gặp họ thì không biết tôi có thể làm bạn với họ không hay cũng giống như khối đá đó, họ cũng sẽ rời khỏi thế giới này khi biết rằng nơi này đã có chủ chăng.
Lúc này dường như tôi không còn kiểm soát được suy nghĩ của mình nữa. Những suy nghĩ tiêu cực vẫn cứ liên tục hiện lên trong đầu tôi. Tôi không thể hoàn toàn dập tắt nó. Một cảm giác thật là khó chịu.
Bỗng trước mắt tôi xuất hiện một đốm sáng. Nó làm tôi giật mình mà quay trở lại với hiện tại. Tôi nhìn ra xung quanh. Lúc này trời đã hoàn toàn tối. Những đốm sáng lại từ từ xuất hiện trở lại. Chúng di chuyển xuống dưới và ẩn mình bên dưới bề mặt của đất. Một khung cảnh đẹp, sự xuất hiện của chúng dường làm tôi cảm thấy ổn hơn. Tôi không còn suy nghĩ gì nữa.
Có lẽ bây giờ tôi nên quay trở lại chỗ cây anh đào ấy. Tôi quay lại nhìn cây anh đào. Ở đằng xa xa ấy, nó đang phát ra ánh sáng màu hồng nhạt đặc trưng của nó.
Trong khi tôi đang chuẩn bị để dịch chuyển về lại chỗ cây anh đào ấy thì đột nhiên những đốm sáng xung quanh tôi bắt đầu có những chuyển động lạ. Chúng đang dần chuyển động tiến về phía cây anh đào ấy.
“Không lẽ nào!”
Trong đầu tôi đang thể hiện sự ngạc nhiên hết mức. Những đốm sáng ngày càng một chuyển động nhanh hơn về phía cây anh đào và chúng cũng xuất hiện ngày một nhiều hơn.
Tôi nhanh chóng đuổi theo chúng. Xung quanh tôi, chúng ngày một xuất hiện nhiều hơn và bay nhanh hơn nữa. Tôi không nghĩ rằng sự kiện đó nó lại có thể xảy ra một lần nữa.
Đột nhiên trong tâm trí của tôi xuất hiện một dòng thông báo tìm thấy vật thể mang số hiệu [Hajime Edoyami].
“Heh! Nó đã xuất hiện lại rồi ư!!!”
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy!!! Tại sao đến lúc này mới xuất hiện chứ!
Tôi hoàn toàn không hiểu cái gì hết. Chuyện những đốm sáng dồn hết một đống về cây anh đào cũng như chuyện thông báo tự dưng xuất hiện. Nhưng trước tiên tôi cần biết được nó đang ở đâu.
“Hajime Edoyami… Coordinate… show up… Go!”
Ngay lập tức tôi đã có được tọa độ của nó.
Nó ở chỗ cây anh đào ư!!!
Điều đó càng khiến tôi muốn nhanh chóng quay trở về chỗ đó. Tôi liền mở ra cánh cổng không gian trước mặt và điểm đến của nó nằm ngay sát tọa độ đó.
Ngay lập tức tôi với vận tốc siêu thanh liền đâm sầm vào một nhánh rễ cây gần đó kết quả là tôi tạo ra một vết lõm mà chính tôi bị kẹt trong đó. Tôi sau khi cố gắng cuối cùng cũng thoát ra khỏi đó. Đồng thời lúc đó, một giọng nói trong trẻo mà nghe có phần sốt sắng khác vang lên.
“Là Owari phải không? Là cậu phải không Owari Edoyami!!!”
Tôi giật mình quay mặt hướng về phía âm thanh đó. Một tạo vật giống như hình một cô gái với mái tóc màu nâu đỏ, đôi mắt cô gái đó có màu xanh dương, bộ trang phục mà cô gái đó mặc trên người có vẻ giống với bộ đồng phục học sinh của một trường sơ trung nào đó với phần cổ áo màu xanh viền trắng và một cái ruy băng màu xanh trước ngực. Bên cạnh đó điều khiến tôi chú ý nhất đó là thứ có hình giống lông vảy màu trắng được gắn sau mỗi hai tai của cô gái đó.
“Cậu là ai?” – Tôi thắc mắc hỏi người con gái đó.
“Tớ là Hajime đây!” – Người con gái đó tiếp tục trả lời với biểu cảm đó nhìn tôi.
“Hajime Edoyami” – tôi bắt đầu ngờ ngợ ra một chút.
“Đúng vậy! Owari!” – cô gái đó gật đầu mỉm cười lại với tôi. Rất có thể cô gái ấy chính là những mảnh ghép đó mà tôi đang tìm. Nhưng có điều tôi vẫn không hiểu tại sao cô ấy lại gọi tôi là Owari.
“Xin lỗi! Nhưng mà tôi không phải là Owari!?” – tôi đáp lại
“Heh!!!”
Có vẻ như có một sự nhầm lẫn nào đó ở đây chăng!!!?