Lần này mở mắt ra, tôi vẫn đang nằm ở nhà bà ngoại, toàn thân ê ẩm. Trong khi tôi hãy còn mơ mơ hồ hồ không biết những chuyện đã xảy ra liệu có phải là một cơn ác mộng thì hai người lạ mặt tối qua bước tới gần như nhắc nhở tôi rằng, mọi thứ đều là sự thật.
“Hai người là… Bà ngoại tôi đâu?” Tôi đưa mắt nhìn họ cực kỳ cảnh giác dù biết họ đã cứu tôi vào tối qua thì phần nhiều không thể là người xấu.
“Ta là bạn cũ của bà ngoại con. Hôm qua nhận được tín hiệu báo nguy hiểm của bà ấy, ta đã vội vàng đi ngay nhưng vẫn chậm một bước. Bà ấy bị thương quá nặng, lúc cuối còn cố gắng giải phong ấn linh lực ở chiếc vòng trên cổ chân của con nên ta không dám chắc…”
Tôi vội vàng đến bên giường của bà. Quả là muốn khóc cũng không thành tiếng. Cả người bà toàn là vết thương, cái cổ bầm tím được cố định tạm, có lẽ xương cốt bên trong cũng nứt vỡ không ít, hơi thở yếu ớt vô cùng.
Ông lão bảo muốn cứu chữa cho bà thì phải mau chóng quay lại thành phố. Chỉ một lúc sau, xe hơi riêng của ông ta đã tới đón chúng tôi. Trên đường đi, hai người họ cố trò chuyện để tôi bình tĩnh lại nhưng tôi chỉ nghe câu được câu mất vì vẫn chưa hoàn hồn, dường như mọi thứ đang diễn ra đều không chân thật.
Ông lão tên là Lê Thanh Diệp còn chàng trai là Lê Hoàng Khôi, cũng là cháu trai của ông, cả hai đều là hộ an sư. Những hộ an sư thực thụ chứ không giống như tôi.
Xe dừng trong sân một ngôi biệt thự xa hoa lộng lẫy ở ngay rìa ngoại ô. Đội ngũ bác sĩ và y tá đã chờ sẵn để chăm sóc cho bà ngoại. Nói ra thật có lỗi nhưng sự cảm kích chỉ chiếm một phần nhỏ trong lòng tôi, còn lại hầu như đều là ngạc nhiên và nỗi nghi ngờ về lòng tốt của họ.
Qua ngày hôm sau, áng chừng tôi đã tiêu hóa được phần nào những chuyện vừa xảy ra, ông Diệp mới gọi tôi ra gặp riêng. Ông hỏi có phải tôi đã từng gặp điều gì bất thường hay không. Tôi thành thật kể chuyện mình vừa nhớ lại sau khi phong ấn được giải về con quỷ màu đỏ và giấc mơ bị mẹ cứa đứt cổ tay phải. Ông đoán nó đã sử dụng mẹ làm trung gian để ếm chú thuật lên người tôi, mục tiêu chính là bà ngoại. Rồi ông chép miệng tiếc rẻ, dòng họ từng đứng đầu trong bốn nhánh lớn, vậy mà giờ chỉ còn lại duy nhất một người. Bà ngoại tuy không muốn tôi bước vào thế giới của hộ an sư nhưng bản thân bà vẫn qua lại hỗ trợ cho họ, có lẽ bọn quỷ còn ôm hận nên mới trả thù.
“Nhưng thứ có màu đỏ đó, nó là gì mới được?” Tôi hơi mất bình tĩnh khi biết nguồn gốc của mọi chuyện, rõ ràng nếu là quỷ, nó phải có khí màu đen!
Ông Diệp nhắm mắt lại hít một hơi sâu rồi nhả ra từng chữ.
“Đó là dị quỷ. Những thứ con cần học vẫn còn nhiều. Hộ an sư hiện rất cần con, bởi vì dòng họ nhà con sở hữu một năng lực vô cùng đặc biệt.”
Hộ an sư không tới tìm gia đình tôi bởi vì tôn trọng quyết định của bà. Nhưng dạo gần đây không chỉ các thế lực tà ác đang trỗi dậy ở khắp nơi mà chính trong nội bộ của hộ an sư cũng đang xảy ra vấn đề nên rất cần sự hợp sức của nhiều người. Nếu tôi đồng ý gia nhập vào nhóm hộ an sư của ông Diệp, bà và mẹ sẽ được chăm sóc chu toàn. Nhìn cơ ngơi này lẫn những người làm việc cho ông một cách đầy chuyên nghiệp, đáng lẽ không còn gì phải băn khoăn về lời đề nghị rất tốt cho cả gia đình mình. Nhưng chỉ cần nhớ lại đêm đó, tôi vẫn thấy run sợ. Liệu bây giờ mới bắt đầu làm một hộ an sư thì có muộn không? Năng lực đặc biệt ấy vẫn duy trì trên người mình chứ? Vì những đắn đo này, tôi chưa thể cho ông câu trả lời ngay bây giờ được.
________
Thành phố này đang bước vào mùa mưa. Bầu không khí ẩm ướt sáng nay làm tôi hơi bức bối trên đường đi làm. Đã vậy trên tán cây cao ngay trước lối vào tòa nhà công ty, cả một đám mầm tai ương đang tụ đen đặc, lan tỏa thứ mùi hăng hắc khó chịu ra xung quanh. Có lẽ việc phá bỏ phong ấn đã làm các giác quan của tôi trở nên nhạy bén hơn.
Ngồi xuống bàn làm việc đối diện cửa sổ, thật đáng ghét vì mấy cái cây đó lại vừa ngang tầm mắt của tôi. May mà một tin nhắn gửi đến đã giúp tôi phân tán sự chú ý. Hồng Minh hỏi tôi có muốn uống cà phê không, cô ấy sẽ mua luôn cho tôi một ly.
Hồng Minh là bạn thân nhất của tôi. Từ lúc nhận biết được sự khác người của mình, tôi cũng ít nói cười hơn trước. Tôi không thể nào hồn nhiên xem như không có chuyện gì xảy ra dù chiếc vòng vẫn giúp tôi có được cuộc sống bình thường. Tận sâu trong thâm tâm, tôi thừa hiểu không nhìn thấy không có nghĩa là nó không ở đó. Vậy mà tôi đã nhiều lần thừa biết sẽ có chuyện xảy ra nhưng luôn phải vờ như không có gì.
Tôi và cô ấy gặp nhau vào đầu cấp ba, chơi cùng đến tận bây giờ. Hiện tại chúng tôi tuy không cùng công ty nhưng lại làm chung một tòa nhà. Hằng ngày đều có thể gặp nhau, thật tốt biết bao. Lúc về quê cũng là nhờ Minh tới lui chăm sóc mẹ giúp tôi. Tôi nhìn ra cửa sổ thì thấy cô ấy đang băng qua đường, tay cầm hai ly cà phê, điệu bộ rất vui vẻ. Chính sự lạc quan đó đã sưởi ấm cho tôi trong những ngày u ám nhất. Nhưng lúc cô ấy vừa đặt chân lên vỉa hè, tôi liền cảm thấy tim mình hẫng một nhịp. Chính là cảm giác này! Cành cây tụ đầy mầm tai ương vừa rồi dường như không chịu nổi sức nặng nữa, nó đột ngột kêu “rắc” lên một tiếng khô khốc. Tôi nhận ra ngay nó chuẩn bị gãy lìa, và nếu nó rơi xuống thì phía bên dưới chính là Hồng Minh! Tôi vội vã bật cửa sổ và hét lên để cảnh báo cho cô ấy nhưng dường như đã không còn kịp nữa! Tôi không muốn và càng không thể để mất thêm một người thân yêu nào!
“Dừng lại đi!” Tôi nhắm chặt mắt và hét to, một luồng linh lực mạnh mẽ phát ra ngoài qua cánh tay đang vươn ra của tôi. Một khoảng lặng nhỏ sau đó và khi tôi bừng tỉnh thì cành cây vẫn còn nguyên ở vị trí cũ! Đám mầm tai ương đã biến mất hết, trả lại một bầu không khí tinh tươm như chúng chưa từng xuất hiện. Tôi nhìn khắp xung quanh thấy mọi người vẫn bình thường. Hồng Minh vừa bước vào tòa nhà, khuất khỏi tầm mắt của tôi.
Lẽ nào tôi đã thanh tẩy chúng! Tôi thật sự làm được ư! Cảm giác sung sướng lạ thường dâng lên trong lòng. Tôi nhanh chóng bước vào phòng vệ sinh vì không thể nào trấn tĩnh lại được. Khó tin làm sao! Sau bao nhiêu năm trời tôi mới biết được sức mạnh tiềm ẩn của chính mình. Tôi nhìn chằm chằm vào hai bàn tay mà không khỏi cảm thấy quá tự hào. Từ giờ trở đi sẽ không ai có thể làm tôi và những người xung quanh tôi bị tổn thương được nữa. Suy nghĩ ấy khiến tôi không ngăn nổi bản thân cứ đứng cười một mình. Cũng may trong phòng vệ sinh không còn ai khác, nếu có chắc người ta sẽ tưởng tôi bị điên mất.
Nhưng sự sung sướng đó nhanh chóng bị thay thế bởi cảm giác muốn nôn ra cuộn lên trong người. Dù cố gắng ghìm xuống vẫn không được, tôi nôn ra một ngụm máu. Từng vệt máu chảy dài xuống bồn rửa mặt. Và rồi tôi thấy toàn thân đột ngột không còn chút sức lực còn cảnh vật trước mắt thì tối sầm lại.
Không biết mình đã ngất đi trong bao lâu, chỉ là lúc này tôi đang nằm ở một căn phòng bày trí sang trọng. Tiếng đẩy cửa bước vào đưa tôi quay lại thực tại thay vì miên man ngẫm nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra. Cô gái trước mặt là người làm của nhà ông Diệp.
Tôi được đưa đến thư phòng để gặp ông. Ông Diệp ngồi trên ghế xoay, chăm chú đọc quyển sách đang cầm trên tay. Ông ngẩng lên nhìn tôi cùng một nụ cười vô cùng hiền từ. Đến lúc này tôi mới biết mình đã nôn ra máu vì vận dụng linh lực quá độ. Chính Hoàng Khôi đã đưa tôi về đây. Hóa ra anh ta vẫn luôn theo sau âm thầm quan sát mình. Dù không thoải mái lắm khi biết điều này nhưng cũng nhờ anh ta đã xử lý mọi chuyện trước khi bị ai khác phát hiện.
Theo như ông Diệp nói với tôi, dù là hộ an sư cũng không thể cưỡng chế tiêu diệt bọn cấp thấp như mầm tai ương hay khuẩn trùng vì sẽ gây hao tổn linh lực và bị phản lại dẫn đến việc bị thương, rút ngắn tuổi thọ hoặc thậm chí mất mạng. Cách tốt nhất là thanh tẩy chúng là xóa bỏ những “chất xấu” trong môi trường, điển hình như sự thù hận, đố kị, lòng tham, ích kỷ,… những “loại thức ăn” do chính con người sản sinh ra. Điều đó khiến chúng suy yếu đến một mức độ nhất định để dễ dàng thanh tẩy, có thể không tiêu diệt được hoàn toàn nhưng vẫn đủ làm cho chúng không gây ra tai họa được nữa.
“Con có từng nghe ngày xưa hay có chuyện về những người tự lập tế đàn để cầu hết dịch bệnh và xin đổi bằng mạng sống của mình chưa? Nói thì cao siêu nhưng thực ra họ chính là hộ an sư trấn ở vùng đất đó. Việc đánh đổi mạng sống chính là họ thực hiện nghi thức cưỡng ép thanh tẩy những mầm tai ương hoặc khuẩn trùng, nói chung là những thứ đã gây ra tai họa. Vạn vật đều có sự tồn tại riêng của chúng. Nếu ta tác động vào chúng thì cũng sẽ nhận lại một phản lực tương đương. Khi cưỡng chế tiêu diệt một thứ mà ta lại không đủ năng lực để chịu đòn phản lại thì chỉ còn cái chết đang chờ.”
Tôi cố gắng ghi nhớ từng lời ông Diệp dạy bảo. Lần này đúng là trong cái rủi có cái may, số mầm tai ương tôi đã tiêu diệt không nhiều lắm, nếu không chắc phải tơi tả hơn bây giờ. Lần này rốt cuộc tôi đã cứu được Hồng Minh, dù có quay ngược thời gian, tôi chắc chắn vẫn không thay đổi lựa chọn của mình. Nhưng nếu cứ tiếp tục hành động một cách thiếu hiểu biết như vừa rồi thì liệu cái mạng nhỏ này còn chống chịu được bao lâu nữa đây? Huống hồ tôi càng khao khát bản thân mạnh mẽ hơn để bảo vệ cho những người thân yêu. Có lẽ đây chính là điều tôi cần làm.
Phải trở thành một hộ an sư thực thụ!
Ông Diệp tỏ vẻ rất hài lòng sau khi tôi đồng ý gia nhập. Ông lập tức cho người đưa tôi đi đón mẹ đến đây để tiện việc chăm sóc. Và nhất là giúp tôi yên tâm tập trung vào khóa huấn luyện dành riêng cho mình.