Đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây?
Không gian xung quanh lặng im,chỉ có tiếng gió thổi nhẹ,bốn phía là những hàng rào được chắn lên.Phía sau là một cánh cửa trông rất quen thuộc.
Trường học!
Đúng hơn là sân thượng của trường,tôi nhận ra là mình đang mặc đồng phục của trường thời trung học.Một cảm giác hoài niệm dâng lên trong tôi,lưu luyến và xúc động.Phải rồi,đây là nơi mà tôi đã gặp em ấy,nơi tôi được thấy em.
Kai-san,Kai-san!
Một cảm giác rất là quen thuộc.Phải là giọng nói ấy,giọng nói của em.
Bất giác,tôi quay lại hướng phát ra âm thanh đó.Khung cảnh trước mắt tôi chính là bóng dáng của em.Mái tóc đen tuyền,và cả dây chuyền ở trước cổ của em,không sai vào đâu được.
Là em phải không?Trả lời anh đi!
Bóng dáng ấy,quay lưng lại và từ từ bay lên.Khung cảnh trở nên hỗn loạn, bầu trời đổi màu từ sắc xanh thành màu vàng của hoàn hôn,gió trở lên mạnh hơn.Bóng dáng ấy vẫn đang bay lên bầu trời.
EM ĐỪNG ĐI!!!
Tôi hét to,giơ tay về phía bóng dáng của người con gái ấy
Chúng ta sẽ gặp lại!
Thế rồi người con gái ấy biến mất,xung quanh là màu trắng xóa.Tôi bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ của mình thời trung học.Những hình ảnh ấy chiếu xung quanh,lấp đầy không gian trắng xóa ấy.Đó là những kỉ niệm đẹp giữa tôi và em.Tôi không kiềm được lòng,cảm xúc muốn trào ra,đấy là bao tình cảm tôi dành cho em.Tôi đã khóc….
Bố ơi! Bố ơi!
Tôi giật mình tỉnh dậy,thì ra đó chỉ là giấc mơ,và trước mắt là đứa con gái đáng yêu đang ngồi trên bụng mình.Nó nhìn tôi với khuôn mặt lo lắng.
Sao bố khóc vậy bố? Bố có sao không?
Vừa nói nó vừa lấy tay dụi vào mắt tôi ,gạt nước mắt trên má.Nhìn đứa con lo cho mình trông thực sự rất đáng yêu,tôi hôn vào trán con bé nhìn nó rất vui.
Hai cha con có chuyện gì thế?
Người phụ nữ bước ra từ phòng ăn,trên người đeo chiếc tạp đề,tay phải cầm muỗng nhìn cha con chúng tôi đầy trìu mến.
Mẹ ơi,ba vừa mơ thấy ác mộng mà khóc đấy mẹ ạ!
Người phụ nữ bước tới gần chúng tôi,ngồi trên chiếc ghế sofa mà tôi đang nằm, nhìn hai bố con tôi
Anh mơ gì thế kể em nghe xem nào!
Tôi nhìn vợ đầy ngượng ngùng,rồi quay sang đứa con gái bé bỏng của mình.
Anh mơ thấy người bạn cũ của anh và em ấy mà,không sao đâu.
Nghe xong nhìn mặt vợ tôi có chút khó chịu,chắc là giận rồi.Nhưng nhìn khuân mặt của vợ tôi lúc giận cũng dễ thương đấy chứ.
A,anh xin lỗi được chưa!
Tôi lấy hai tay ôm vợ tôi kéo xuống chỗ tôi đang nằm,còn con gái thì nếp sang một bên cho đủ chỗ.Vợ tôi đỏ mặt ôm tôi.Thật sự cô ấy rất dễ thương đấy chứ.
Hiện tại gia đình chúng tôi đang sống những chuỗi ngày ấm êm và hạnh phúc.Đây là mái ấm mà bao người hàng mong.Tôi cảm thấy thật tuyệt khi ở bên vợ con.
Anh à! Thả em ra,em còn nấu món mì cho hai bố con nữa
Vợ tôi nói nhỏ,cô ấy đang ở trong lòng tôi với vẻ mặt đáng yêu đó thì tôi không muốn cô ấy vào phòng ăn ngay bây giờ.
Chụt!~~~
Tôi hôn lên trán vợ tôi,nhìn cô ấy bây giờ ngượng ngùng y như mấy em nữ sinh mới biết yêu vậy.
Mồ,anh này!
Vợ tôi lấy tay đánh vào ngực tôi,nói đánh thế thôi chứ chả khác gì là lấy tay đụng thôi.
Anh biết rồi!Anh biết rồi mà!
Vợ chồng tôi mãi “chim chuột” nên chả để ý gì cho tới khi:
Bố mẹ,cháy rồi! Cháy rồi!
Vợ chồng tôi quay sang nhìn đứa con,nó không ở trên ghế nữa mà đang ở trước cửa phòng bếp hét lên.Ngay lập tức tôi và vợ chạy tới chổ con,lay hoay vào hoảng hốt.Vợ tôi chạy lại chổ bếp ga,tắt lửa.
Cháy rồi anh à!Tối nay mình ăn gì đây!
Cô ấy nói với tôi với giọng bình thường như chưa xảy ra chuyện gì nhưng thực chất đang giận lắm.Tôi cũng hiểu được tình hình,lấy tay xoa đầu vợ để cô ấy đỡ giận.
Rồi cả nhà gọi đồ ăn nhanh,bữa tối ấm cúng bên gia đình thật hạnh phúc đình.Nhưng tôi chợt nhận ra là mình luôn nhớ rõ giấc mơ đó nó cứ gợi cho tôi một cái gì đó trong đầu mà tôi không nhớ rõ.
Đến lúc đi ngủ,tôi vẫn không ngưng nghĩ về giấc mơ đó,nghĩ về bóng dáng người con gái đó.
Anh không ngủ à? Có chuyện gì sao,Kai!
Vợ tôi nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng,ôm tay tôi.
Anh chỉ nhớ về giấc mơ hồi nãy ấy mà! Nó khiến anh bận tâm.
Vợ tôi cũng hiểu tôi bận tâm cái gì,nên cô ấy không giận tôi khi mà mơ về người con gái khác.
Cũng đã 10 năm rồi! Không biết cô ấy đang ở đâu anh nhỉ!
Người mà cô ấy nhắc tới là mối tình đầu của tôi,chính người con gái đó đã kéo tôi ra khỏi hố sâu để tôi có được như ngày hôm nay.Tôi mang ơn cô ấy rất nhiều và không hiểu sao cô ấy lại bỏ tôi đi như vậy.
Anh đỡ hơn rồi! Cảm ơn em,Mika!
Giờ thì đi ngủ nào! Mai anh phải đi làm nữa!
Tôi nhìn vợ và đứa con gái bé bỏng bên cạnh rồi nằm xuống đắp chăn cho vợ con,từ từ đi vào giấc ngủ
Kai-san! kai-san!
Lại là giọng nói ấy,tôi có thể nghe thêm giọng nói ấy.Chắc hẳn đây là mơ rồi.Tôi mơ hồ từ từ mở mắt ra,không nói được,liếc nhìn xung quanh tôi cảm nhận được mình đang ở trong đại dương,nhưng không tối tăm mà là vừng sáng.
Tôi lại nhìn lên trên,ở đó tôi thấy bóng dáng của em.Tôi chỉ thấy em quăng một cuốn sổ tới chỗ tôi.”Hồi ức bên Kai”
Chúc may mắn!
Và cô ấy biến mất.Không gian xung quanh nhiễu loạn,xung quanh xoay vòng tôi không thể thấy được gì cả.
Kishimoto!!!!!
Cậu định ngủ đến bao giờ hả!!
Tôi vô thức mở mắt ra,không giám tin vào mắt mình xung quanh là những đứa nhóc đang nhìn tôi,chúng nó đang ngồi trên ghế,hình như là lũ THPT thì phải.Đây chính là trường học,tôi nghĩ một cách thản nhiên như thế cũng vì tôi nghĩ đây chỉ là mơ nên không quan tâm mà tiếp tục ụp mặt xuống bàn mà ngủ.
Bốp!!
Tôi giật mình,quay qua,trước mặt là một người đàn ông trung niên tay cầm cuốn sách giáo khoa.
Cậu lờ tôi đấy à!
Tôi cũng đang giận vì bị một ông anh hơn tuổi đánh vào đầu nên quạo.
Ông anh kia,dù có là mơ chăng nữa mà sao ông đánh tôi thế hả!
Tôi đứng giật lên, lớn tiếng quát lại.
À! Cậu Kishimoto,cậu gan đấy!
Thầy giáo của cậu mà cậu dám nói thế hả!
Đi lên phòng giáo vụ với tôi ngay!
Tôi vẫn không biết chuyện gì,đang rất là hoảng loạn,một ý nghĩ hoang đường bỗng hiện lên trong đầu:”Chẳng lẽ mình đã.…”
Anou,Sensei nay là năm mấy ạ?
Ông chú nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
Bộ em bị ngu à! Không biết bây giờ là năm bao nhiêu hả!
Nghe kĩ đây,bây giờ là ngày 8 tháng 9 năm 2006
Tôi nhìn thầy,nhìn mấy đứa nhóc đang ngồi học,khó hiểu.Tiếng cười khắp nơi trong phòng,ai nấy điều coi tôi như trò đùa.
Kishimoto-san,mày bị điên à!!
Bây giờ tôi không quan tâm tới việc bị chế nhạo nữa tôi đang củng cố tinh thần lại,vắt óc suy nghĩ và kết quả đúng như tôi đã nghĩ.Đúng,không sai vào đâu cả.
TÔI ĐÃ TRỞ VỀ QUÁ KHỨ RỒI!!!!
————————————HẾT———————————