- Home
- Kẻ cô đơn và cuộc hành trình tìm kiếm những viên đá phong ấn.
- Khởi đầu của mọi chuyện
Bắt đầu một tháng mới sau kì ghỉ đông lạnh giá nhưng những cơn gió bám víu gần cánh cửa sổ dinh thự nhà tôi vẫn muốn níu giữ lại dư vị đặc trưng của mình khiến cánh cửa gần đó rung lên điên dại. Tôi, Drought Venos, người đang ngồi gần cái lò sưởi giữa phòng, bật dậy khỏi chiếc ghế vẫn còn mang hơi ấm và tiến đến lại gần cái cửa sổ kia để đóng nó lại nhằm không để ảnh hưởng đến không khí ấm cúng xung quanh. Khi tôi vừa dơ cái tay gầy gò của mình ra bên ngoài những luồng khí lạnh lập tức ùa vào cánh tay làm tôi bất giác rung lên.
“Lạnh quá!”
Tôi gắng chịu đựng cái giá lạnh đang quấn lấy cái tay đang với đến cái tay nắm cửa và đóng lại. Sau khi xoa hai bàn tay lại với nhau để cái tay tôi được ấm lên đôi chút, tôi quay lưng đi và trở lại chỗ ngồi ưa thích, một cái ghế mềm nằm cạnh lò sưởi. Tôi đặt mông xuống rồi nắm mắt thư giãn trong một khoảng thời gian. Trong khi vẫn còn chợp mắt tôi với lấy ly cà phê nóng đặt trên cái bàn nhỏ bên phải cái ghế đưa lên ngửi rồi nhấp một ngụm vừa thưởng thức âm thanh của những tia lửa kêu tanh tách trong cái lò sưởi lớn với ngọn lửa đỏ tía làm cả căn phòng ngập trong ánh sáng vàng ấm áp. Nhận ra không khí lạnh lẽo từ cái cửa sổ trước đó đã tan biến vào hư không, tôi tiến đến cái lò sưởi, nhét thêm củi vào lò và tiến đến cái kệ sách quen thuộc. Thật là một kì nghỉ đông tồi tệ với cả đống bài tập từ cái bà giáo đáng ghét khiến tôi hiếm khi có thời gian đọc một cuổn sách để thư giãn. Tôi lấy một quyển sách đã được đánh dấu sẵn và ngồi xuống đọc. Lấy nguồn sáng ấm áp từ lò sưởi để đọc sách, một khoảng thời gian tĩnh lặng được hình thành. Tôi lật từng trang sách cũ và chăm chú nhìn vào nội dung trên đó. Mọi người lúc này vẫn còn đang say giấc nồng nên đây là một khoảng thời gian cực kì yên tĩnh và hiếm hoi trong ngày. Đang đọc dở cuốn sách thì tôi thấy bóng dáng gầy gò của ai đó đi xuống tầng theo cái cầu thang lớn đặt ở giữa tầng. Tôi nhìn theo cái bóng đang từ từ tiến lại gần nơi tôi đang ngồi và từ đó phát ra một giọng nói quen thuộc.
“Ôi chà, chào cậu chủ. Hôm nay cậu chủ lại thức khuya đúng không?”
Đó là quản gia của nhà tôi, Curtis Enoch. Ông ta đã từng phục vụ trong cái dinh thự này từ khi tôi còn chưa ra đời. Vì thế tôi hay coi ông ta là một người ông hơn một người quản gia trong ngôi nhà này. Lão có một mái tóc ánh bạc được vuốt ngược về đằng sau với ánh mắt xanh nhạt nhưng đăm chiêu tựa như có thể nhìn xoáy sâu vào tâm can của mỗi người, một thân hình mảnh khảnh nhưng khi khoác lên mình bộ vest đuôi yến màu đen mực lại toát ra một khí chất rất tao nhã. Ông ấy tiến lại gần và đứng thẳng theo dõi tôi đang dở từng trang sách. Điều này khiến tôi có cảm giác hơi khó chịu nên tôi chỉ vào cái ghế đối diện và ra hiệu với ông ấy.
“Ngồi xuống đi.”
“Nhưng thưa ngài, một người như ông không nên làm vậy dù có bất kì lí do gì đi chăng nữa.”
Ông ấy cảm thấy lúng túng bởi theo lẽ thường một người có thân phận thấp kém như quản gia thì không nên được có hành động ngang hàng với người chủ của mình như việc ngồi đối diện tôi.
“Không sao đâu, bây giờ vẫn chưa có ai dậy cả nên ông không cần phải giữ phép tắc như vậy đâu. Nào, ngồi đi.”
Ông ấy ậm ừ một lúc rồi mới quyết định làm theo lời tôi.
“Vậy tôi xin phép.”
Ông ta cúi đầu rồi từ từ hạ mình xuống chiếc ghế đối diện tôi. Thấy vậy tôi lập tức gập sách lại, với lấy cái quai ấm trên bàn và hỏi ông quản gia.
“Trà hay cà phê?”
“Trà đi.”
Tôi lấy một gói trà trong cái hộp gỗ và bỏ vào cái cốc đã chứa sẵn nước ấm mà tôi đã đặt từ trước. Sau khi hương vị của lá trà dần ngấm vào nước trong cốc và chuyển dần sang màu xanh nhạt, tôi đẩy cái đĩa có cốc trà bên trên về phía ông ta rồi quay lại tư thế đọc sách như bình thường. Mùi hương đậm đặc của cà phê lúc trước lập tức được thay bằng hương vị dịu nhẹ của tách trà mới pha. Enoch nhấc ly trà lên và uống một ngụm, thấy tôi vẫn đang đọc sách ông ta bắt nói chuyện làm bầu khong khí yên tĩnh lúc trước bỗng chốc bị vỡ toang.
“Cậu chủ có biết hôm này là ngày học đầu tiên sau kì nghỉ đông này không.”
Ông ấy nói với giọng nhẹ nhàng như rót mật vào tai tôi mặc dù nội dung không có gì mang tính khen ngợi người nghe chút nào.
“Tôi biết chứ.”
“Tôi đoán là cậu chủ đã không ngủ cả một ngày rồi vậy thì cậu định tiếp thu kiến thức bằng cách nào đây.”
Vẫn giữ tông giọng nhẹ nhàng ấy nhưng ông ấy hỏi thoáng chốc làm tôi rợn người.
“… Tôi sẽ ngủ vào giờ nghỉ trưa nên không cần ông phải lo đâu.”
Đặt cuốn sách vào chỗ cũ, tôi cúi xuống nhìn vào cốc cà phê mà mình đã uống cạn. Enoch vắt chéo chân và nói với một tông giọng nghe khá trào phúng.
“Nghe nói học viện năm nay sẽ có một học viên mới, nghe nói cậu ta đến từ nông thôn nhưng có sức mạnh khiến ai cũng phải đánh giá cao. Kể cả bà hiệu trưởng học viện cũng cảm thấy ấn tượng về cậu ấy.”
Tôi rướn người ra phía trước để nghe ông ấy nói về tin tức hấp dẫn này. Bởi quản gia nhà tôi có mối quan hệ khá tốt với bà hiệu trưởng học viện này, nghe nói bọn họ còn thi thoảng uống trà với nhau nữa. vì thế nên có thể những tin tức quan trọng sẽ tuồn ra từ mồm bà ta mà tôi không biết.
Một học viên có xuất thân là thường dân mà vào được học viện thủ đô là một điều hiếm thấy. Bởi người có thể vào học viện thủ đô tương tự là vị hiền triết mà chúng tôi học được từ sách lịch sử. Ông ấy khiến tôi cảm thấy tò mò về học viên mới kia.
“Có lẽ hắn sẽ là người đứng đầu học viện mới chăng?”
Tôi trả lời tin tức của ông ấy với một giọng dửng dưng. Nói thật là tôi cũng không bận tâm đến vấn đề mang tên cậu học viên mới kia bởi cậu ta có làm gì đi nữa thì cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống yên bình của tôi. Vị quản gia ngồi trên chiếc ghế đối diện cười nhạt vì sống với tôi từ khi còn tấm bé nên ông ta biết tỏng quy tắc sống của tôi luôn rồi.
“Có thể là vậy đó cậu chủ.”
Tôi cười mỉm rót thêm trà vào cốc của ông ấy và tự mình pha thêm một cốc cà phê. Lúc này hương thơm trong phòng trở nên hỗn loạn bởi có sự hiện diện của trà và cà phê tạo nên một hương vị khó tả lan khắp ngóc ngách của gian nhà chính. Ông ấy có chút áy náy vì không giúp tôi pha cà phê nhưng ngay lập tức hiểu chuyện và yên vị tại chỗ ngồi của mình. Enoch lập tức bắt chuyện với tôi đúng lúc tôi pha xong cốc cà phê nhưng vẫn chưa bỏ thêm sữa và đường vào.
“Không biết cậu chủ đã biết đến chuyện quỷ vương mới được hình thành chưa.”
Không hiểu sao nhưng giọng của ông ấy ngày một trầm xuống. Dĩ nhiên là tôi đã biết đến chuyện quỷ vương mới này rồi. Sau vụ quỷ vương hung bạo trước đó đã bị vị đại hiền triết hi sinh thân mình để diệt trừ từ mười bốn năm trước thì đột nhiên một con quỷ hùng mạnh khác tự xưng là ma vương đời sau xuất hiện và từ đó một tên quỷ vương đương nhiệm mới được ra đời. Không lâu sau đó thì vô số quốc gia lớn nhỏ xung quanh ma giới đều bị tên quỷ vương mới xâm chiếm. Đó được coi là cuộc đại khủng hoảng lần thứ hai.
“Có, tôi biết. Vậy có chuyện gì không?”
Tôi chưng ra một khuôn mặt khó hiểu để trả lời nhưng ông ấy chống cằm và im lặng trong một hồi lâu. Không khí xung quanh đột nhiên thiếu thốn một cách lạ kì khiến tôi bất giác cảm thấy khó thở. Một luồng khí lạnh đột ngột từ đâu bay tới cái lưng gầy guộc đang chứa đầy những giọt mồ hôi lạnh đột ngột run rẩy. Tiếng kim giây của chiếc đồng hồ quả lắc ngày càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Không khí hiện giờ như thể đang bị đóng băng. Cuối cùng ông ấy mở miệng ra và nói tôi một thông tin động trời.
“Hiện giờ đội quân của tên quỷ vương đang lăm le đến quốc gia của chúng ta, vương quốc Colchis rồi.”
“Hả?!”
Tôi bất giác kêu lớn nhưng nhanh chóng ngậm miệng lại và trấn tĩnh bản thân. Những giọt mồ hôi trên người tôi không ngừng túa ra. Hiện giờ trong phổi tôi như thể không còn không khí nên tôi vừa thở hổn hển vừa hỏi lại ông ta để xác nhận sự việc.
“Có thật không vậy ông lão?”
“Quả thực là như vậy. Trong lúc tôi tra khảo thông tin trong thủ đô thì có một người đã thừa nhận rằng họ đã nhìn thấy một lượng lớn quái vật trông khá hung tợn đang tiến về thành Hyperion nằm ở phía đông quốc gia.”
Cả người tôi đông cứng lại khi nghe những tin tức chấn động ấy. Tôi lo sợ bởi đội quân của quỷ vương lần thứ hai này theo báo chí là thực sự khác với quỷ vương trước đây. Những quân đoàn này hoạt động thực sự có tổ chức và trên hết là chúng nó có khái niệm về chỉ huy và có kế hoạch đàng hoàng. Chính vì những lí do này nên nhiều vương quốc đã sụp đổ vì quá tự tin mà nghĩ rằng chúng nó thực sự giống với những đội quân trước đó, một đội quân không não. Không chỉ vậy sức mạnh của những quái vật thực sự cao cấp hơn so với trước kia. Điều này khiến tôi cảm thấy lo sợ mặc dù vương quốc Colchis là một cường quốc mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những quốc gia còn lại nhưng với sức mạnh của quỷ vương đoàn hiện giờ thì nếu tránh khỏi việc bị xâm chiếm thì cũng đem lại tổn thất nặng nề. Nhưng chuyện trước mắt là có vẻ quân đoàn quái vật kia sẽ tấn công vào thành Hyperion để làm lời tuyên chiến lại quan trọng hơn cả. Người quản gia với nét mặt nghiêm trọng nói tiếp với tôi.
“Mọi người quan trọng trong hoàng cung đều đã biết đến chuyện này rồi nhưng lại không nói trước với dân chúng để người dân không trở nên hoảng loạn.”
“Thế sao…”
Cuộc nói chuyện chìm vào im lặng. Tôi ngước nhìn cái đồng hồ quả lắc gần đó để xem giờ.
“Đã sáu giờ rồi sao…”- Tôi nói thầm.
Ông Enoch cũng nhìn theo hướng của tôi và nói.
“Cũng đã đến giờ đi học rồi đó cậu chủ. Như mọi ngày cậu hãy đi bộ đến trường cho khỏe người.”
Tôi ậm ừ rồi đi đến phòng vệ sinh để vệ sinh thân thể, với lấy bộ đồng phục treo vất vưởng trên giá và đi ra ngoài, để lại ông Enoch đang buồn rầu vuốt sống mũi. Tôi từ từ mở cánh cửa đôi ra, cái lạnh lập tức ôm lấy người tôi làm hai hàm răng run lên cầm cập. Cố gắng định thần lại bản thân và mở mắt ra thì đập vào mắt tôi là người bán báo vừa đút tờ báo vào cái hòm để thư màu đỏ trước cửa nhà. Sau khi cậu ta chạy đi mất thì tôi từ từ tiến đến lại gần hòm thư, lấy tờ báo từ trong hòm thư màu nâu ra và đọc. Lập tức cả người tôi lại rơi vào trạng thái đông cứng khi nhìn vào tin tức nổi bật ngay đầu mặt báo. Ông Enoch thấy tôi không ổn bèn tiến lại gần và ngó vào để xem cùng và ngay lập tức rơi vào trạng thái tương tự. Tôi dúi tờ báo cho ông ấy rồi đi đến học viện. Tôi vẫn không thể tin được cái thứ mà tôi vừa đọc được. Tôi kinh ngạc nói với chính bản thân mình.
“Thành Hyperion đã bị đánh chiếm rồi sao?”