Whitechapel không chỉ được mệnh danh là khu phố ổ chuột lớn nhất London, nó còn là thánh địa của những câu chuyện hoang đường,như câu chuyện dưới đây chẳng hạn:
“Một cậu bé nọ đang trên đường trở về nhà thì gặp một trận sương mù lớn che khuất tầm mắt, không nhìn thấy đường về ở đâu cả. Cậu liền chạy theo đường thẳng và bắt gặp một hiệu sách cũ, cửa kính vỡ nát, tấm biển gồm 2 kí tự”L&M” đung đưa trước gió trông chẳng khác gì một ngôi nhà ma. Cậu bé liền bước vào sàn nhà cũ kĩ của cửa hàng. Bên trong tối thui, chỉ có vài ngọn nến nhỏ được đặt trên bốn cái bàn. Trong cửa tiệm không có ai, ngoại trừ một cô gái. Cậu bé đó không nhớ gì nhiều về cô gái đó, cậu chỉ nhớ đôi mắt đỏ rực như lửa đang mở to nhìn cậu dưới ánh trăng xanh đẹp đẽ, mái tóc đen dài bóng mượt xõa lòa xòa trên sàn cùng với chiếc váy ngủ trắng tinh. Cô gái đó cứ nhìn chằm chằm vào cậu bé khiến cậu vô cùng khó chịu khiến cậu định xoay người để đi ra.
-Nếu cậu muốn về nhà thì cứ đi về phía đông
Cậu bé ngạc nhiên quay mặt về phía cô gái, bây giờ cô gái ấy không nhìn vào cậu nữa mà chăm chú nhìn vào cuốn sách trong tay, đôi mắt đỏ cụp xuống, môi nở một nụ cười nhẹ
-Có thể sẽ gặp một vài tên cướp đấy, cẩn thận nhé
Cô gái đó nghiêng đầu qua bên trái, ánh nhìn lơ đãng, cô ấy ngồi ngay trước khung cửa sổ khiến cho cậu bé không thể rời mắt khỏi mái tóc đang sáng lên
-Tôi là người cố vấn, nếu có chuyện gì muốn hỏi thì cứ tới gặp tôi
Cậu bé chạy một mạch về nhà và kể với bạn bè của mình, tất cả chúng đều được giải đáp về vấn đề của mình, nhưng họ chỉ được giải quyết một vấn đề. Sau khi hỏi, “người cố vấn” sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt bạn nữa”
-Nghe hay quá nhỉ anh William
Một cậu bé với mái tóc bạc trắng như người già, đôi mắt xanh lục rực rỡ như mặt trăng ngày giữa tháng, đang nhìn người anh trai mình một cách háo hức. Người anh William của nó đang ngồi dựa vào một kệ sách, tay cầm một cuốn sách dày tên”lí thuyết toán học” mà chắc chẳng có thằng nhóc 15 tuổi nào cầm lên, dù say sưa với cuốn sách như thế nào, William cũng không thể lờ đi người em trai song sinh
-Có lẽ vậy, nhưng em muốn hỏi cô ấy điều gì hả Leo?
Đôi mắt Leo mất đi sự háo hức hồi nãy, thay vào đó là sự buồn bã
-Thì, chuyện của mẹ…
-Cảnh sát đã cho rằng cha chúng ta là thủ phạm rồi
-Nhưng anh cũng không tin điều đó đúng không anh hai, cha đã bảo chúng ta hãy tránh xa chúng ta vì sợ sẽ lây tiếng xấu từ ông đúng không? Cha là người tốt mà!
William nhìn giống hệt cậu em của mình. Nhưng đôi mắt đó không lấp lánh ánh bạc, nó như một mặt trăng thiếu đi những vì sao. Đúng, một mặt trăng cô đơn. Cậu im lặng rồi nói một câu cụt ngủn:
-Sự thật đôi khi rất mất lòng
Leo cũng im lặng, không chất vấn anh nữa. Mặc dù Leo cũng biết rằng William cũng không cho bố là thủ phạm. Chính vì vậy cậu mong cô gái “Người cố vấn” kia sẽ xuất hiện, giúp giải oan cho bố và bắt kẻ chủ mưu.
2 NGÀY SAU:
Nếu cậu đang cầm một cuốn lịch trong tay, cậu sẽ biết hôm nay là giữa tháng 5. Nhưng với đôi mắt nhỏ hẹp của loài người, cậu sẽ chẳng nhìn thấy một chút “Tháng 5” nào trong một ngày đông lạnh giá thế này. Hai đứa trẻ ĐÃ TỪNG LÀ người nhà Maniary hôm nay vẫn sải những bước chân nhỏ bé của mình hướng về nhà sách cũ. Cả hai anh em đều mặc một chiếc áo ghile không tay màu nâu, hai đôi giày dường như quá khổ so với hai anh em, chính vì vậy mà cậu em Leo cứ vấp ngã không dừng được. Lần thứ 10 cậu ấy ngã khi đang chạy tới một con hẻm nhỏ rồi hét toáng lên:
-Tom, Tom..
Hơi thở hơi yếu và đứt quãng do thời tiết lạnh, nhưng cũng đủ để cậu bé với mái tóc hung đỏ kia phải chú ý. William chưa nhìn thấy cậu bé này trước đây, có khi cậu chẳng biết đứa trẻ đồng trang lứa nào trong Whitechaple cả. Trước khi bị dòng suy nghĩ cuốn trôi đi thì Leo đã kéo William ra khỏi hồi tưởng:
-Anh hai, Tom là người đã kể câu chuyện “Người cố vấn” đó!
William cố gắng tỏ ra lịch sự hết mức có thể, dù vậy cũng không thể ngăn một cái lắc đầu chán chường mà Tom, một cậu bé sáng dạ hơn vẻ bề ngoài đã nhận ra ngay:
-À câu chuyện cổ tích đó…
-Đó không phải là câu chuyện cổ tích, em chắc chắn đã gặp được cô ấy mà!Tom phản biện ngay lập tức
-Nhưng tại sao em không thể nhớ rõ cô ấy như thế nào dù cô ấy đã từng giúp em chứ!William cũng không chịu khuất phục
-Em cũng không biết nữa-Tom bắt đầu bối rối, và William kín đáo nở một nụ cười trong lòng-Nhưng có nhiều người khác cũng được cô ấy giúp đỡ, anh cứ hỏi Noen xem đi, cậu ấy được giúp đỡ về môn Toán và đã đạt được kết quả tốt trong bài kiểm tra đấy!
-Nếu vậy thì chắc cô ấy có phép thuật
Cuộc đối thoại kết thúc bằng tiếng thở dài của Tom, nhưng đấu khẩu với William không được thì Tom quay sang Leo: một người có tính mơ mộng và ít thực tế, hay ít cố chấp hơn người anh, và đương nhiên là dễ nói chuyện hơn nữa.
-Cậu biết không Leo, nếu bây giờ cậu đến thư viện thì có khi gặp được cô ấy đấy
Leo nheo mắt, nhìn chằm chằm vào cậu bạn với một cái răng khôn bị mất
-Sao cậu biết?
-Sáng hôm nay cũng có một cô gái với mái tóc đen đến đây hỏi đường tới thư viện- Tom lén nhìn William đang chỉ đường cho một cụ bà-giống vậy đấy, tớ nghĩ cô ấy chính là”Người cố vấn” đấy
Leo nhìn Tom với ánh mắt của một người mới ngủ dậy:mơ màng và không nghe thấy bất cứ điều gì
-Sao cậu biết đó là “Người cố vấn”, cậu bảo cậu không nhớ khuôn mặt cô ta mà?
Tom chặt lưỡi một cái rõ to, và William đã bị thu hút bởi âm thanh đó
-Đồ ngu, đấy gọi là cảm giác đấy, xung quanh cô ấy có thứ gì đó rực rỡ lắm, cơ mà cũng lạnh nữa. Đúng rồi, một điều gì đó như ánh hoàng hôn ấy, nhưng lạnh ngắt. Oái!
Tiếng “oái” ấy thốt lên vì cậu nhìn thấy William đang nghe mình nói. Nhưng ngay lập tức cậu lấy lại bình tĩnh:
-Nói chung là, nếu cậu đang tìm kiếm “người cố vấn” thì cứ đi tới thư viện là được. Đừng có hỏi cô ấy “quả trứng có trước hay con gà có trước” đấy đồ nhà toán học với đầu óc đầy các công thức cứng nhắc!
Tom chạy biến đi, để lại Leo đang cười khúc khích
-“Nhà toán học với đầu óc đầy các công thức cứng nhắc”
Leo lặp đi lặp lại cụm từ cuối cùng Tom nói trên đường đến thư viện
-Nghệ thuật chỉ là một ánh trăng lừa dối
-Không, nó không phải là một ánh trăng lừa dối
William đảo mắt, thở dài
-Không phải một, mà hàng trăm
Hai bước chân nhỏ bé đi đến một cửa hiệu sách nhỏ với các cánh cửa sổ vỡ toang, bàn ghế đầy mạng nhện. Cả hai anh em bước vào tiệm bằng một cánh cửa màu ngà cũ kĩ. Thường thường đây chính là thế giới của cả hai anh em, bởi vì chẳng có ai muốn bước vào hiệu sách tồi tàn như thế này cả. Nhưng bây giờ thì không, bởi vì đang có người
Một cô gái trẻ và xinh đẹp, có thể là cô gái xinh nhất mà Leo và William từng gặp. Những lời trong câu chuyện của Leo dội vào bộ não khoa học của William: “ đôi mắt đỏ rực như lửa đang mở to nhìn cậu dưới ánh trăng xanh đẹp đẽ, mái tóc đen dài bóng mượt xõa lòa xòa trên sàn cùng với chiếc váy ngủ trắng tinh”, và bây giờ trước mắt cậu là một người như thế. Mặc dù bây giờ cô ấy không mặc một chiếc váy ngủ, mà là một chiếc váy đỏ đậm với viền xếp nếp, cũng như ngồi trên một chiếc ghế cũ kĩ trong một góc khuất tối chứ không phải là trước cửa sổ. Cô gái đó nghiêng đầu về phía Leo, rồi phía William. Cô từ từ đứng dậy, những bước chân nhỏ nhẹ tiếng về phía người anh, cùng với một nụ cười tươi rạng rỡ
-Cậu đang có việc gì muốn giúp đỡ phải không?
Từ đó, William biết rằng:Tom đã không hề nói dối
Đóng sập cuốn sách lại, giáo sư William de Maniary dạy tâm lí học ở trường đại học Oxford ngả người xuống giường, hai chân vắt chéo qua nhau rồi suy tưởng. Cậu em Leo bước vào với một ngọn nến nhỏ, làm sáng lên bộ suit màu đen sang trọng và cái kính mắt
-Anh đừng có gắng sức quá đấy!
-Anh không gắng sức, Leo. Anh chỉ đang hồi tưởng thôi!
Hay là đang viết một cuốn sách, kể lại câu chuyện li kì của mình với cô gái trong thư viện năm đó. Một câu chuyện với khởi đầu từ thư viện cũ nát.