- Home
- Làm Thế Nào Để KHÔNG Trở Thành Một Quản Gia Kiêm Vệ Sĩ?
- Lại một công việc mới nữa à!?
Thoáng cái đã hết tuần thứ hai của tháng mười hai. Ngay trong ngày đầu tiên của tuần mới, khi tôi đang lau dọn bếp, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng xôn xao. Chắc lại là mấy người nổi tiếng hay tai to mặt lớn đến dùng bữa thôi. Mới hồi hôm trước, một tay được cho là trùm thế giới ngầm Sicily bên Ý vừa đến đây, đàn em của hắn suýt nữa có một phen quậy banh chỗ này.
Ngoài ra còn có thêm vài vụ nhỏ hơn nữa, nhưng cũng tương đối nghiêm trọng. Đỉnh điểm của việc đó là tôi đã phải ra tay tống cổ một tên say xỉn nặng đang phá quán bar, làm phiền các nữ phục vụ.
Sau vụ đó, tôi đã ngán việc “dọn dẹp” các bãi chiến trường này đến tận cổ rồi, song nếu không làm thế sẽ chẳng còn chỗ nào trả mức lương ngon nghẻ đến thế cho tôi được. Cornflower mà bị phá tanh bành chúng tôi chỉ còn nước cuốn gói mà đi.
Đang rửa li và nghĩ như vậy, Lucy bước vào bếp mà gọi to:
“Anh Peter đâu rồi? Có ở đây không?… À anh đây rồi, ra đây với em nhanh!”
Mặt của cô ấy hốt hoảng lắm, trên trán đẫm mồ hôi. Đừng nói là lại có choảng nhau hay lại ông trùm ông chiếc đến phá nữa nhé? Cái lần mà tôi vừa nhắc tới ấy, cô ấy cũng tìm tôi đúng theo cách này.
Mặc cho tôi còn chưa kịp rửa tay và sắn tay áo xuống, Lucy cứ thế túm lấy tôi mà lôi đi xềnh xệch, thậm chí còn không có một lời giải thích.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi với một giọng bất mãn, chật vật kéo tay áo xuống và chỉnh đốn trang phục khi một tay đang bị giữ chặt.
“Anh cứ im lặng đi theo em!” Cô ấy phải hạ giọng lại, vì chúng tôi sắp ra tới sảnh chờ giao giữa khu vực bar và nhà hàng..
Nếu như đám say xỉn quậy phá đến thật, và lại giở trò mất dạy, thì tôi cũng không ngán đâu, nhưng đây sẽ là lần cuối. Thiệt tình, đây là bar chứ có phải nightclub đâu mà cứ phá hoại không vậy. Cũng may là với một vài anh em đầu bếp to con mới vào quen được, thì tống cổ bọn này thêm một lần nữa cũng chỉ là chuyện muỗi.
Nhưng không, thay vì dẫn tôi quẹo trái vào quán bar, Lucy lại đi hướng ngược lại hướng ra nhà hàng. Nếu đã thế thì lần này lại có nhân vật tay to nào sao? Tôi không biết liệu cô ấy lôi tôi ra đây là để hỗ trợ công tác phục vụ hay là tôi đã bị gọi đích danh nữa. Tôi không nhớ mình đã gây thù chuốc oán với ai, còn bọn Hector thì lại càng không dám mò qua tận đây. Hay là vẫn còn một thế lực to hơn đứng sau chúng? Thay vì đoán già đoán non, thôi thì cứ để tận mắt trông thấy sự tình rồi tính toán sau vậy.
Ra tới bên ngoài, không khí hào nhoáng sang trọng làm tôi choáng ngợp. Thật là đúng chất nhà hàng sang trọng Italy: đèn đóm, thảm đỏ, âm nhạc các thứ phải gọi là cực phẩm! Bàn nào bàn nấy đều có sự hiện diện của những người toát ra phong thái giàu có, bên trên bày biện những món ăn được chế biến công phu bằng những loại nguyên liệu thượng hạng nhất.
Đang đảo mắt xung quanh, thì ngay cửa ra vào, vài người đàn ông to con mặc suit đen, đeo kính đen đang đứng đó nhìn thẳng vào tôi. Anh quản lí Andrew đứng cạnh bọn họ, trông như đang giải thích gì đó.
“Cậu đây rồi. Nghe đây, chúng tôi muốn cậu đi khỏi chỗ này…” Một người quay sang nói với tôi, mặc cho anh ấy đang nói chuyện với gã.
“Xin các anh xem xét lại! Cậu nhóc chỉ mới đến làm được một tuần, chưa hề vi phạm một lỗi nhỏ nào. Hơn nữa cậu ấy rất có tài.”
Anh Andrew ngắt lời gã vì anh cũng nhìn thấy tôi đến. Đám người áo đen lại chụm vào nhau, bàn bạc gì đó rồi nói:
“Đó là lệnh trên, xin các người làm theo. Chúng tôi không thể giải thích gì thêm.”
Câu trả lời lạnh lùng đó làm anh quản lí nóng tiết. Anh ấy cởi nón ra quăng thẳng xuống chân.
“Thật vô lí, chưa hề có thông báo gì đến cho chúng tôi! Nếu thế thì đừng mong một nhân viên nào bước chân ra khỏi cửa nhà hàng này. Nếu muốn thì đuổi tôi trước đi này!” Anh ấy khẳng định chắc như đinh đóng cột, đôi mắt chứa đầy quyết tâm.
Đó hẳn là một hành động vô lễ mà bất kì nhà hàng nào không nên làm với khách, đây lại còn là người của trên gửi đến, nhưng không một gã nào để ý đến. Họ cứ đứng đấy tranh cãi với Andrew
“Anh chưa từng thấy anh ấy trở nên như thế này bao giờ?” Giữa cuộc cãi vã kia, tôi hỏi nhỏ Lucy, người nãy giờ vẫn còn nắm lấy tay tôi.
Như nhận ra hành động của mình nãy giờ, cô ấy buông tôi ra, vờ hắng giọng để chữa ngượng. Có lẽ là ở Đức, việc nắm tay thế này giữa những người mới quen là không hay lắm.
“Do anh mới đến, chứ anh quản lí rất tốt với nhân viên của mình. Có khiếu nại gì từ khách hàng là anh ấy chịu hết cho cấp dưới, không cần biết ai đúng ai sai. Anh sẽ không gặp được người sếp nào tốt như anh ấy đâu.”
Trước sự cố gắng của anh quản lí, đám người áo đen vẫn không nhượng bộ, đẩy anh ấy ra một bên mà sấn sổ bước tới tôi. Theo phản xạ, tôi cũng chuẩn bị thủ thế. Đúng lúc ấy thì…
“Mấy cậu làm gì ồn ào thế? Ta đã bảo không làm phiền thực khách mà.” Một giọng nói khàn khàn cất lên từ bên ngoài.
“Ông chủ!?”
Nghe giọng nói đó, họ giật bắn mình, lùi ngay ra nhường đường cho một nhân vật quan trọng hơn, sẵn tư thế cúi chào. Xem ra lần này “sếp lớn” xuất hiện rồi. Nếu đến cả ông chủ chỗ này cũng muốn đuổi tôi thì chắc đành phải tạm biệt mọi người mà khăn gói ra đi thôi.
Nào ngờ, người bước vào từ ngoài cánh cửa kính mờ lại chính là ông lão tôi đã cứu hôm nọ. Lucy và anh Andrew cũng chào theo, tôi còn bị anh ấy nhấn đầu xuống. Cơ mà tại sao lại là ‘ông chủ’?
“Ông ấy là ai vậy?” Tôi hỏi nhỏ anh Andrew.
“Cậu không biết sao?! Ông ấy là Heinrich ‘Kaizer’ von Deichmann, nhà kinh doanh giàu có nhất vùng Tây Nam nước Đức. Đồng thời ông ấy cũng là chủ tịch tập đoàn Deichmann, nắm gần như mọi hoạt động công nghiệp và dịch vụ trong khu vực này, với trụ sở chính ngay trong bang Nordrhein-Westfalen này đấy. Đến cái nhà hàng tôi và cậu đang đứng đây cũng thuộc tập đoàn của ông ấy cả.” Anh ấy cũng dùng giọng thì thầm mà trả lời tôi.
Thật không thể tin được! Đó vẫn là ông lão ấy, với cách ăn mặc giản dị không hề giống một ông chủ tập đoàn lớn nhất chỗ tôi đang sống, nhưng lại khiến cho đám người kia sợ xanh mặt và nghe lời răm rắp. Ông ấy là kiểu chủ tịch giả vờ làm ông lão bị đầu gấu tấn công chắc rồi. Bên Hàn đến giờ vẫn còn có mấy video ngắn kiểu thế này. Từ giờ, tôi sẽ phải gọi ông là ngài chủ tịch thôi. Mà không biết số phận của bọn đầu gấu tấn công ngài ấy mấy tuần trước ra sao nhỉ? Chỉ cần nhìn vào đám cận vệ kia thôi là có thể đoán chắc được rồi.
Một người áo đen cúi xuống thì thầm vào tai ngài Deichmann rồi lại ngước lên tôi. Ngài ấy chỉ cười, vỗ vỗ vào vai gã kia. Chênh lệch chiều cao và kích thước giữa họ vẫn có thể khiến gã giật bắn mình lên như một đứa trẻ bị dọa ma.
“Cậu làm như thế thì người ta hiểu lầm là phải rồi. Rất xin lỗi mọi người!”
Giờ đến lượt ông cúi mình xuống xin lỗi làm ai cũng rất đỗi ngạc nhiên. Mấy người áo đen là hoảng hơn cả, nhưng ngài lại nhìn họ như thể “Ta làm thế này có gì sai sao? Các cậu mau xin lỗi đi!”. Như hiểu được ý của ngài, họ cũng bày tỏ sự biết lỗi của mình.
“Được rồi, trước tiên thì ta thành thật xin lỗi mọi người như vậy. Giờ thì, con trai, cậu lại đây. Phải đó, cậu chứ ai!”
Thấy tôi đang ngơ ngác, ngài Deichmann gọi tôi ra. Chưa kịp để ngài ấy nói tiếp, tôi đã sổ ra một tràng theo những gì đã chuẩn bị trong đầu nãy giờ:
“Nếu ngài thật sự muốn cháu thôi việc, thì cháu xin tuân lệnh, nhưng ít nhất hãy cho cháu biết liệu cháu đã làm gì sai. Cháu thừa nhận là mình đã gần như đánh nhau với khách, nhưng đó là với trường hợp của bọn đến phá quán, lúc ấy bảo vệ bất lực quá… Nhưng nếu ngài không cần một nhân viên như cháu thì cũng không sao.”
Ngài chủ tịch nhắm mắt lại, cố gắng nở một nụ cười hiền từ, đặt tay lên vai tôi. Hẳn là ngài ấy giận lắm đây
“Không đâu con trai à, nếu không nhờ sức mạnh đó, thì cậu đâu thể cứu được ta, phải không? Ta rất muốn trả ơn cậu, nên đã tìm đến đây để nói chuyện với cậu đây!” Câu trả lời này khiến cho tôi rất ngạc nhiên. Tôi đã nghĩ mình sẽ bị mắng té tát cơ. “Anh quản lí chuẩn bị cho tôi một phòng riêng nhé!” Rồi ngài ấy nói với giọng thật tự nhiên với anh Andrew, người đang rất nhẹ nhõm vì hiểu lầm được giải quyết.
Nhưng trước khi tôi không hiểu mô tê gì đi theo ngài Deichmann vào phòng riêng, anh quản lí chặn tôi lại, thì thầm:
“Ái chà, nghe bảo cậu dám đánh khách nhỉ. Nếu cậu may mắn được ngài chủ tịch tha cho thì đừng có mong tôi cũng sẽ nhân từ như thế!”
Nghe những lời ấy, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, mồ hôi cũng theo đó mà rịn ướt trán. Nhận ra ngài Deichmann vẫn đang kiên nhẫn chờ, anh ấy mới để tôi đi.
Trong phòng hiện giờ chỉ có hai người, bên ngoài là rất nhiều vệ sĩ. Không biết có phải do tôi tưởng tượng hay không mà bầu không khí căng thăng quá mức rồi. Chiếc đồng hồ treo tường, trùng hợp thay khi mỗi tiếng tích tắc vang lên lại trùng với nhịp tim đập trong lồng ngực đang phập phồng vì thở dốc của tôi.
Trong khi tôi như sắp đang lên cơn đau tim cộng với xuyễn nặng thì ngài Deichmann lại vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm. Thế là tôi cũng phải gồng lên mà giữ cho bản thân bình tĩnh để không nằm vật ra đất bất tỉnh. Cái hào quang đầy uy quyền ngài ấy tỏa ra bây giờ sắp đè bẹp tôi đến nơi rồi. Rồi từ trong chiếc cặp tài liệu nhìn sơ qua cũng biết là hàng Luis Vuiton, ngài ấy lấy ra một bản hợp đồng cùng một cây bút kí mạ vàng, nạm ngọc.
“Ta được biết thì cậu là Peter Dinh nhỉ?”
“Có thể gọi cháu là Peter, thưa ngài!” Tôi đáp ngay tắp lự.
“Cậu cũng có thể gọi ta là Heinrich. Được rồi, bây giờ ta sẽ vào thẳng vấn đề: cậu hãy đến làm quản gia riêng cho cháu gái ta, người sẽ thừa kế ta sau này. Con bé mới chỉ mười sáu tuổi, đang học trung học ở Đan Mạch. Nó sẽ chuyển trường về đây trong mùa xuân này để chúng ta tiện chăm sóc nó. Ta muốn cậu làm quản gia kiêm vệ sĩ cho nó từ lúc đó đến khi tốt nghiệp đại học. Mức lương sẽ rất hợp lí, nhưng công việc hơi khó khăn vì cháu gái ta hơi bướng bỉnh. Cứ bỏ cái học bổng kia đi, ta cũng sẽ tài trợ cho cậu vào chung đại học với cháu gái ta, vì ta biết cậu là một du học sinh. Sau hai năm đó, tấm vé vào đại học danh tiếng nhất nước Đức sẽ là của cậu.” Ngài ấy nói, đưa bản hợp đồng cho tôi xem.
Nhìn vào tờ hợp đồng được in cẩn thận trên giấy chất lượng cao, tôi tá hỏa khi nhận ra mức lương hàng tháng lên đến tận năm mươi nghìn euro và rất nhiều phúc lợi khác. Nếu giàu vậy sao lúc đó ngài không quăng đại tiền vào mặt đám côn đồ đi cho đỡ phiền phức vậy? Nhưng tôi sẽ phải bỏ đi cái học bổng đã cày cuốc như trâu để lấy sao, mặc dù những cái ngài chủ tịch đưa ra hấp dẫn hơn thật? Nhưng lại còn đợi đến tận hai năm nữa, sao giống gap year vậy?
Dù tôi chẳng phải dân kinh doanh có đủ trải đời để nhìn thấy được mấy cái lỗ hổng trong hợp đồng, nhưng những điều khoản có lợi hoàn toàn cho tôi thế này rõ ràng là có gì đó không ổn rồi, chắc chắn là thế. Tuy hấp dẫn đây nhưng tôi đành phải tìm cách từ chối khéo vậy, lỡ kí xong lòi đâu ra dòng chữ nhỏ như con kiến bắt tôi phải làm cái này cái kia quá đáng thì chết.
“Cháu hiểu rồi. Nhưng tại sao ngài lại chọn cháu? Có rất nhiều người có nhiều tài năng và kinh nghiệm hơn cháu thèm muốn công việc này mà, thưa ngài. Ngoài ra, ngài quá tốt bụng với cháu rồi, cháu muốn tận hưởng thành quả chính mình đạt được hơn, cháu không thể nhận số tiền lớn đến thế được.”
Ngài Heinrich thấy tôi từ chối lia lịa liên nhìn thẳng vào tôi, lắc đầu. Ngài ấy nghiêm giọng lại, chậm rãi nói.
“Không đâu con trai. Cháu gái ta mất đi cha mẹ từ khi nó còn rất nhỏ. Ta đã thuê rất nhiều người, nhưng không ai phù hợp để ở lại quá một tuần. Nhưng người gần đây nhất, một người đàn ông tầm bốn, năm mươi tuổi, lại ở được con bé suốt tám năm. Con bé cũng quý người đó như chính cha ruột của mình vậy. Ông ấy, vài tháng trước vì lí do nào đấy mà đã bỏ đi biệt tích, nhưng khi gặp cậu, ta lại thấy giữa hai người lại có rất nhiều điểm chung. Không biết nói sao nữa, nhưng giữa cậu và người đó tỏa ra một hào quang rất giống nhau, thứ đã cứu rỗi cháu ta. Thế nên ta quyết định sẽ thuê cậu, hi vọng cậu có thể làm bạn với con bé. Và nếu sau này cậu cần một công việc khác, cậu có thể đến tập đoàn của ta. Bỏ tiền ra đào tạo một nhân viên tiềm năng như thế thì không đáng là bao. Và cũng coi như bù đắp cho mất mát của cậu suốt mấy năm qua đi.”
Tôi không có nhiều kinh nghiệm làm quản gia lắm, nhưng nếu làm vệ sĩ cho cô cháu gái ấy thì được. Vả lại đề nghị của ngài Heinrich nghe rất tốt, tôi cũng sẽ có điều kiện học ở một trường đại học danh tiếng, một công việc ổn định cho tới khi về hưu. Nếu bỏ qua sự thật cô cháu gái kia khá bướng bỉnh, thì việc tôi cần làm cũng không đến nỗi quá nặng nhọc. Đời tôi có thể sang trang rồi. Thơm thế ai lại bỏ qua bao giờ. Nghĩ đến đây, tôi cười khổ với bản thân trong lòng vì đã thay đổi chính kiến còn nhanh hơn tốc độ âm thanh. Và mãi đến nhiều tháng sau, tôi mới hiểu tại sao lúc này tôi lại bỗng quay ngoắt một trăm tám mươi độ như thế.
“Cậu thấy thế nào? Nếu đồng ý, ngay tuần sau cậu sẽ bắt đầu luôn. Mọi thủ tục liên quan đến quốc tịch, hộ khẩu ta sẽ lo hết. Cậu sẽ chính thức trở thành công dân Đức nhanh như tiết tấu của Moonlight Sonata Movement 3 vậy.” Ngài Heindrich nhẹ nhàng cười khi nói xong câu cuối. Chắc ngài ấy đam mê nhạc cổ điển lắm đây.
Tôi rơi vào suy nghĩ lần nữa. Mẹ tôi đã nói, khi nào công việc ổn định sẽ bảo lãnh bà sang ở bên đây luôn. Bây giờ không cần phải chờ lâu nữa, một khi đủ tiền thì việc đó sẽ chỉ là một điều dễ dàng.
Cách ngài ấy nói rất thuyết phục, đến mức không thể từ chối được. Đúng là không nên coi thường khi chủ tịch một tập đoàn lớn như thế đích thân tuyển dụng nhân viên.
“Thưa ngài, cháu đồng ý. Nhưng liệu cháu có thể bảo lãnh mẹ mình sang được không ạ? Bà ấy sống ở Việt Nam cùng em gái của cháu. Con nhóc đấy sắp đi du học sang Mĩ, rồi sẽ chỉ còn mẹ cháu ở một mình. Cháu muốn đưa bà qua, vì nhà dì cháu cũng ở đây, có gì chị em tiện chăm sóc nhau ạ.” Tôi hạ giọng xuống nói, hi vọng điều kiện nhỏ này được đáp ứng.
Tuy đã đồng ý, nhưng lại đưa một điều kiện kèm theo cho ngài Heinrich như vậy coi vẻ hơi quá, nhưng chắc với quyền lực nắm trong tay thì hẳn ngài ấy sẽ cho đó là điều dễ dàng. Tuy vậy dù sao tôi cũng không mong nghe câu đồng ý.
“Ai bảo cậu là ta cho cậu được làm quản gia cho cháu gái bé bỏng của ta! À… xin lỗi ta hơi kích động một chút. Được thôi, ta đồng ý. Ta cũng sẽ lo mọi sự cần thiết cho mẹ cậu. Cứ nói với ta khi nào cậu muốn, ta sẽ cho máy bay riêng đi đón mẹ cậu đến.”
Ngài ấy đột ngột đập bàn nói to khiến tôi suýt nữa thì đột quỵ. Sao vậy trời? Trên khuôn mặt đáng sợ của ngài ấy bây giờ, không còn dấu hiệu của nụ cười nữa. Thì ra nãy giờ ngài Heinrich đang cố kìm lại bản tính hay nóng giận của mình. Mà… hẳn là máy bay riêng sao? Ôi cảm ơn ‘ông ngoại’ nhiều lắm cơ! Cố nén sự sợ hãi và cái hớn hở vào, thay vào đó là bộ mặt lạnh, tôi liền cầm bút lên kí vào bản hợp đồng kia.
“Vâng ạ, cháu rất vui vì được nhận công việc này!”
Ngay khi ngòi bút chạm giấy, một con dao cắm thẳng xuống bàn, cách tay tôi chỉ vài xentimet. Nếu nó gần hơn chỉ một chút nữa thôi, không chừng tay phải tôi sẽ chỉ còn đúng ba ngón.
Chậm rãi nhìn lên dọc theo lưỡi dao, tôi bắt gặp một cán dao khảm ngọc, rồi một cánh tay tuy đen sạm vì tuổi trẻ lao động chân tay nhiều nhưng lại cuồn cuộn cơ bắp. Chính ngài Heinrich đã cắm con dao xuống.
“Nếu ta phát hiện ra cậu làm bất cứ điều gì không đúng mực với cháu gái ta, kể cả nhẹ nhất đi chăng nữa, ta sẽ gi*t cậu!” Ngài Heinrich bỗng rít lên, chất giọng thật đáng sợ. “Hẳn là qua phim ảnh, sách truyện, cậu đã biết làm quản gia là như thế nào rồi nhỉ? Nên hi vọng cậu cư xử thật đúng mực cho.”
Mặt tôi lúc này hẳn đã trắng bệch không còn giọt máu nào rồi. Mấy sách truyện tôi đọc đều có nhân vật quản gia trở thành đôi với tiểu thư đấy, lại còn có điều khoản nếu làm tốt sẽ được gả cho, được thừa kế nữa cơ. Nhưng nhìn cái thái độ như vậy của ngài Heinrich, dù có chết tôi cũng sẽ không một giây nào nghĩ đến chuyện đó đâu, và chắc chắn là trước cả khi tôi kịp làm thế, ngài ấy đã luộc luôn tôi rồi.
Đe dọa tôi là vậy, mà sau khi dứt câu, ngài ấy thản nhiên lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho ai đó, “Là tôi đây… À tôi có một số công việc riêng ấy mà. Có việc quan trọng sao? Được, nhờ cậu sắp xếp hộ tôi, tôi sẽ giải quyết ngay khi trở lại… Sao, con trai của ta, có vấn đề gì sao?”
Ngay khi nói chuyện điện thoại xong, ngài Heinrich “mỉm cười” nhìn tôi, một nụ cười không khác mấy ác quỷ. Thật sự rất nham hiểm và đáng sợ. Hình ảnh một ông lão hiền hậu đã không còn nữa. Trước cái áp lực đó, tôi cầm cây bút một cách khó khăn mà kí tên mình vào cuối bản hợp đồng. Tiếng ngòi bút sắt ma sát vào giấy không khỏi làm tôi run lên cầm cập.
“Ồ, cảm ơn cậu! Ta trông chờ tài năng của của cậu đấy! Nhưng đừng quên cái đó nhé! Quan trọng lắm đó!” Ngài Heinrich nói như đe dọa, đưa tay phải ra ngỏ ý rằng hợp đồng đã hoàn tất.
“Vâng… cháu cũng… chân thành cảm ơn ngài!” Tôi nó lắp bắp, đoạn đứng lên, chần chừ đưa tay ra nắm lấy bàn tay ấy.
Bắt tay tôi xong, ngài ấy ra về. Tận dụng chút thời gian một mình trong phòng riêng, tôi hít lấy hít để không khí cho đầy phổi. Căng thẳng quá mức khiến cho lưng áo tôi ướt đẫm mồ hôi rồi.