“bệ hạ, bớt giận! “
Trên đại điện, đám đại thần không ngừng hô đi hô lại một câu, bọn họ quỳ xuống dập đầu, không dám ngước lên nhìn đế vương đang xoay lưng lại với họ.
Cảnh Long đế tâm trạng không vui, trầm mặt xoay lưng lại, lạnh lẽo nói “trong hậu cung của trẫm xảy ra án mạng lớn như vậy, mà tới bây giờ các ngươi mói báo cho trẫm biết? “.
“bệ hạ, chúng thần lúc đầu cũng không biết, nhưng mới sáng nay khi phát hiện ra thi thể của một thị vệ, thần mới phát hiện ra ba năm gần đây, có rất nhìu người thần không biết quỷ không hay mà mất tích, ban đầu là các phi tần trong lãnh cung, đến cung nữ, nội thị, sau đó là những tú nữ không được để ý, tổng cộng trên cả trăm người! “
“trên cả trăm người là bao nhiu? ” Cảnh Long hừ lạnh hỏi.
“hậu cung do hoàng hậu trông coi, thần chỉ có trách nhiệm bảo vệ an toàn của bệ hạ và của hoàng cung, nên thần không có tư cách điều tra sâu” Dạ Thiên Sách người đứng đầu cấm vệ quân không sợ hãi trả lời.
Sáng nay khi hắn tuần tra, khu vực gần hậu cung, liền thấy một một tiểu công công cơ thể tím tái nằm bất động, hậu cung hằng không thiếu những kẻ trái ý chủ tử mà bị đánh tới chết, nhưng điều khiến hắn nghi ngờ đó chính là độc trên người tiểu thái giám, nếu là bị đánh tới chết thì sao còn phải hạ độc, vì nghi ngờ nên điều tra, hắn phát hiện ra vị tiểu thái giám này đã mất tích từ hai ngày trước.
“gọi hoàng hậu tới đây cho trẫm! ” Cảng Long lạnh lẽo ra lệnh cho Từ công công.
Từ công công nghe vậy điềm tĩnh đáp “vâng! ” rồi nhanh chóng lê thân hình mập mạp nhưng tốc độ kinh người chạy ra ngoài.
“bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! “
Hoàng hậu được gọi tới đại điện, nhận ra tình hình không được ổn, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh đối mặt với đế vương.
“hoàng hậu, hậu cung xảy ra chuyện trong ba năm nay, nàng có biết? ” Cảnh Long đế lạnh lẽo nhìn hoàng hậu hỏi.
“bệ hạ, người, người đang nói cái gì vậy ạ? Thần thiếp không hiểu! “
Hoàng Hậu sợ hãi nói.
“hừ! Thiên Sách, đưa những thứ ngươi điều tra được cho hoàng hậu xem! ” hậu cung xảy ra việc lớn, là người đứng đầu hậu cung cư nhiên không biết, thật đáng giận.
Hoàng Hậu cầm sổ sách, hai tay run rẩy, “phịch! ” nàng quỳ xuống thềm vô tội nói “thần…. thần thiếp không biết đã xảy ra chuyện này, thiếp, thiếp…. ” vừa muốn giải thích thêm thì đã bị Cảnh Long đế cắt ngang.
“được rồi, trẫm không muốn nghe, trẫm gia hạng cho nàng trong vòng một tháng điều tra rõ sự việc cho trẫm, nếu không được, nàng không cần phải ở Phượng Nghi Cung nữa ! ” tức giận quay lưng bỏ đi, Từ công công liền thanh thanh giọng hét “bãi triều! “.
Các đại thần liền thở dài một hơi, ra về, có người có nhi tử cung phi trong hậu cung thì lo lắng bất an ra về.
Tổng cộng có ba trăm hai mươi người mất tích, trong ba năm qua, sống lượng trong từng năm không lớn nhưng đem gộp lại thì con số đó chính là vấn đề, điều kị lạ là, những người đó giống như bốc hơi, không hề tìm thấy xác của bất kì một nạn nhân nào, lần này là ngoại lệ, bọn họ đều có chung một đặc điểm, đó là đắc tội với phi tần, hoàng tử, công chúa, hoặc là những người không ai để ý tới như phi tần trong lãnh cung.
Buổi tối hôm nay, hoàng cung có vẻ không yên tĩnh.
“Bệ hạ, đêm thu lạnh lẽo, mong người nghỉ đến long thể.”
Từ công công cầm áo khoác lông thú khoác lên người Cảnh Long rồi bước ra sau người.
“Từ tổng quản, ngươi nói xem đây là có chuyện gì? ” Cảnh Long nhìn trời hỏi.
“Bệ hạ, không cần quá lo, nô tài tin, mọi chuyện rồi sẽ sáng tỏ”.
“nhưng ai có thể ở trong hoàng cung, thần không biết quỷ không hay mà bắt người? Lần đầu là nội thị, lần hai là nô tỳ, tú nữ, phi tần, rồi tiếp theo sẽ là ai? Hoàng tử, công chúa, hay là trẫm? “
“bệ, bệ hạ người… “
“suỵt! Có tiếng người! “
Chưa kịp nói hết câu, đã bị hoàng đế chặng ngang, lúc này hắn mới im lặng lắng nghe, quả nhiên có tiếng người, hai người nhìn nhau, rồi âm thầm đi về phía đó.
Ngự hoa viên lúc này chỉ có hai người, nên có lẽ khiến cho kẻ khả nghi không phát hiện.
Từ đằng xa, có thể thấy bóng người lén lút, đó là một tiểu nội thị làm việc cho nương nương nào đó, thừa dịp đêm tối lại trộm đồ ra ngoài, trên tay ôm thực tạp, nhiều lần rẽ trái rẽ phải, trốn tránh thị vệ, hắn bước tới cung điện củ nát, hẻo lánh, nhìn là biết nơi đây đã bị bỏ hoang rất lâu, nhưng vẫn xạch sẽ như được dọn dẹp thường xuyên.
Cảnh Long đế đứng đằng sau thân cây lớn, bóng tối bao trùm đủ để che chắn hai người.
“cữu điện hạ, nô tài đã mang thức ăn tới!” tiểu nội thị đứng trước cửa, cẩn cẩn dực dực gọi, trong điện không một ánh nến được thắp, tối tắm như chốn không người, nghe tiếng gọi, cánh cửa sập sệ liền bị đẩy ra một khe hở nhỏ, một tiểu hài tử khoảng chín tuổi liền ló mặt ra, đôi mắt tròn nhìn ngó sung quanh, sau khi thấy không có ai, mới bước ra ngoài, thân thể nhỏ nhắn bị ánh trăng soi sáng, y phục cũ nát lớn hơn người, ống tay áo dài che cả hai tay, bên eo nho nhỏ có đeo ba ống tre, đôi lúc vì hành động của hài tử mà phát ra âm thanh lộc cộc, mái tóc đen rối tung che bờ vai gày gò, hài tử vẫn đứng trước cửa, giọng nói nhẹ nhàng trách móc “ngươi tới trễ,…..rất đói! ” .