Nghiêm Thần sau khi bước vào trong liền đóng cửa, mày ninh lại, thần sắc có chút lo lắng, không lẽ bị phát hiện cái gì?
Những kẻ theo dõi tiểu Trư chắc chắn không tầm thường.
Cửa sổ không có gì che chắn, gió thu lạnh lẽo lùa vào, ánh trăng soi qua mái ngói bị hở, soi sáng cả hoang cung tồi tàn.
Tiểu hài tử nhẹ bước, mái tóc theo gió đong đưa, đôi mắt trầm lặng vô cảm, y phục rộng thùng thình che đi thần hình gầy gò, vạt áo trải dài trên đất, giọng nói trong trẻo lại máy móc vang lên “ngày tiếp theo không yên bình các ngươi đừng tới! “.
Dứt lời, cửa sổ bật mở, gió lạnh ùa vào, dựng cả tóc gáy, không gian lạnh lẽo lại tỉnh lặng tới kì dị.
“buồn ngủ! ” hài đồng ngáp một hơi, tháo ống trúc bên người, đi qua bức bình phong, leo lên giường ngủ, cứ thế lăng ra ngủ ngon lành, đêm tối lạnh lẽo, thu người ôm chân, làn da nhợt nhạt lại như trong suốt dưới ánh trăng, gân xanh dưới lớp da như ẩn như hiện, hơi thở nặng nề, hài đồng khó khăn vượt qua đêm tối bằng giấc ngủ không yên, nhưng gương mặt mặt lại nở nụ cười ấm áp, y lại mơ thấy giấy mơ đó.
Một nam nhân y luôn sùng bái như thần linh đang chơi đùa với một đứa trẻ, bản thân chỉ có thể mơ ước đứng từ xa, nhưng như thế cũng vui vẻ rồi, mẫu thân luôn không cho Y ra ngoài, chỉ có thể lén lút đi chơi, nhìn phụ hoàng từ xa mà vui vẻ cả ngày.
Cảnh Long đế trở về tẩm cung với tâm trạng trăm mối tơ vò, không ngờ hôm nay lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy, đầu tiên là là vụ án mất tích chưa được làm sáng tỏ, thứ hai là về cữu hoàng tử của hắn, từ trước tới giờ mình chỉ có bảy đứa con trai, một đứa con gái, bây giờ nhảy ra một lão cữu.
Sau khi được nha hoàng cởi long bào, tháo ngọc quan, liền vẫy tay cho lui, “các ngươi lui đi, Từ tổng quản ở lại”.
Từ tổng quản mỉm cười lại, cung kính cuối đầu không hỏi mà khai báo “bệ hạ, thuộc hạ đã điều tra ra được, những người đột nhiên biến mất phần lớn đều mất tích gần khu vực Phượng nghi cung, có người từng thấy bọn họ trước khi mất tích đều có biểu hiện lạ, như đờ đẫn, mỗi buổi tối đều ra ngoài lang thang như bị mộng du, cơ thể hốc hác, mắt thâm quần, ban ngày thì hay quên, nóng nảy, thậm chí mắng cả chủ tử dẫn đến bị phạt, sau lần phạt đó thì mất tích, nhìn giống như là các vị chủ tử đó không hài lòng nên âm thầm trừ khử, nên cũng không ai để ý”.
“là Hoàng hậu sao? Không thể nào! nàng ta cho dù quỷ kế đa đoan, nhưng cũng không có khả năng làm được như vậy, huống chi….chẳng phải có ám vệ theo dõi sao? nếu có chuyện thì ta phải nhận được thông tin mới đúng! ” càng nghỉ càng thấy hoàng hậu không có lý do gì để bắt nhiều người như vậy, nhưng cho dù không liên quan, nàng cũng không thể tránh khỏi tội thất trách được.
“còn về cữu hoàng tử? ” hình dáng nhỏ bé đột nhiên hiện lên trong đầu, khiến hắn không thể không dời chú ý.
“Nghi quý nhân mười hai năm trước có hạ sinh một tiểu hoàng tử, nhưng nàng lại dấu nó đi, lúc đó ngài phải ở chiến trường, hậu cung do hoàng hậu nắm giữ lúc này loạn vô cùng, cũng để bảo vệ con trai, nên nàng đã sinh con trong thầm lặng, được chín năm, khi hoàng thượng đã nắm chắc triều cương, vốn định thông bái cho ngài biết lại hay tin Nghi tướng quân tạo phản, để bảo vệ mạng sống quý nhân liền vờ có thai, nhưng không hiểu tại sao ba ngày sau lại qua đời, Tỏa Tâm viện bị bỏ hoang, cữu hoàng tử bị hoàng hậu giấu đi”.
Nghi quý nhân từng là tân sủng của hắn, nàng xinh đẹp, dịu dàng, hiểu lòng người, là một nữ nhân trong chốn thâm cung nàng biết được bản thân không nên quá tỏ ra quá thông minh, nàng không tham vọng chỉ xin hắn một viện tử không lớn không nhỏ ở góc hậu cung, nàng thích yên tĩnh, đôi lúc ở bên cạnh nàng cũng là một sự bình yên thoải mái, nàng không tham vọng như đại ca nàng, còn nhiều lần như có như không cảnh báo hắn cẩn thận với Nghi gia, đứa con của Nghi quý nhân, hẳn sẽ giống nàng, dịu dàng, thông minh lại hiểu lòng người đi?
đã lâu như vậy, ta cư nhiên quên mất nàng để nàng và con trai chịu khổ rồi.
“cữu hoàng tử tên gì? “
“cái này thì….thuộc hạ không biết, những nha hoàng vào lúc đó đều biến mất theo cái chết của Nghi quý nhân, nên thần chỉ điều tra được tới đây! “
“ukm! Trong thời gian ngắn như vậy, ngươi đã làm rất tốt rồi! lui xuống đi ” nói đoạn hắn một mỏi nằm xuống, đắp chăn.
Cũng đã khua, Từ tổng quản nhẹ chân kéo rèm cho hoàng đế, cuối đầu rồi ra ngoài, còn không quên thổi tắt nến.
Hôm sau, khi thượng triều trở về, Cảnh Long đế liền mang theo tổng quản đến Tỏa Tâm viện,
Khi bước qua đại môn, không khí hoang tàng liền ập vào mắt hắn, cây cỏ mọc thành bụi lớn bụi nhỏ, thỉnh thoảng lại có tiếng tê tê phát ra từ một mãng xà nào đó trong bụi cây, lúc này hắn mới có thể thấy rõ cảnh vật ở đây, còn tệ hơn những gì hắn xuy nghỉ, đại môn nghiên ngả như xắp đổ, giấy chắn gió trên cửa sổ đã rách gần hết, mái nhà thì hổng một lỗ lớn, bước vào bên trong, mọi thứ đều đổ nát chẵn còn gì.
“rầm! ” đột nhiên, một tiếng động lớn thình lình vang lên lôi tâm tư của hắn trở về, đi tới nơi phát hiện ra tiếng động, hắn liền chứng kiến thấy một chuyện vô cùng đặc sắc.
Tiểu hài tử khoảnh chín mười tuổi đang nằm co ro dưới mặt đất, bị hai thiếu niên và đám người vây lại, một thiếu niên không ngừng tung cước lên người hài tử, nặng lời sỉ nhục “ngươi chỉ là một con chó do mẫu hậu thương tình để lại, ngươi tốt hơn hết nên biết thân, biết phận, chó thì phải nghe lời chủ, không nghe thì sẽ bị phạt ngươi hiểu chứ? “
Thiếu niên còn lại trông vô cùng nhã nhặn, nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt thương hại lắc đầu nói “ngươi nói thật đi, ta sẽ xin nhị ca tha tội cho, ngươi có phải trộm y phục của ta không? “
Ngoài mặt thì như vậy, nhưng hắn lại không hề có ý ngăn cảng.
Hai vị thiếu niên này chính là nhị và tam hoàng tử, bình thường đều tỏ ra lễ độ, thương người, không ngờ lại có bộ mặt như vậy, không biết các nàng dạy dỗ kiểu gì.
“chó chết, ngươi cũng thật to gan, dám đi trộm đồ, để xem hôm nay ta có đánh chết ngươi không?! “
nhị hoàng tử Nghiêm Minh hừ lạnh lấy gậy từ trong tay một tiểu thái giám, vừa định hạ gậy xuống cơ thể bé nhỏ đang không ngừng run rẩy dưới mặt đất thì bị cản.
“nhị ca, hình như hắn đang ôm cái gì đó? “
nghe vậy, Nghiêm Minh không khỏi nhìn kĩ lại, quả nhiên thấy hài tử đang ôm ba ống trúc trong lòng, có bị đánh cũng không để ba ống trúc đó bị lộ ra ngoài, Nghiêm Minh không khỏi tò mò, ra lệnh cho đám thị vệ “mau giữ tay nó lại ! “
Hài tử thấy Nghiêm Minh có ý định lấy ống trúc liền sợ hãi kêu lên “không được, buông ta ra! ” hài tử ốm yếu không thể chống lại thị vệ cao lớn chỉ có trơ mắt nhìn ống trúc bị nhị hoàng tử cầm lên.
“trong đây là thứ gì? ” Nghiêm Minh tò mò hỏi, vốn định mở nắp trong ống trúc ra, thì bị hài tử kịch liệt giãy ra, nhào tới giật lại “không được mở ra!”
Nghiêm Minh nhất thời nổi giận, liền vung gậy đánh xuống “khốn kiếp, ngươi dám!”.
hài tử thấy vậy kiền nhắm mắt đưa tay lên để chắn đòn, nhưng chờ hoài cũng không thấy gì cả, liền hé mắt.
Trước mặt là một nam nhân trung niên mặt trắng như bột lại mủm mỉm, mập mạp, hiền từ cười, hắn một tay để ở sau lưng một tay nắm lấy gậy của nhị hoàng tử.
“hai vị điện hạ, như vậy hơi quá đáng rồi! “
“Từ, Từ công công! ” hai người ấp úng gọi, ai chả biết chỗ nào có từ công công chỗ đó đảm bảo sẽ có hoàng thượng.
Đúng như bọn họ nghỉ, Cảnh Long đế bước ra từ đằng sau Từ tổng quản, lạnh lẽo nhìn bọn họ.
“phụ hoàng (hoàng thượng) vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! “
Cảnh Long không để ý một đám đang quỳ dưới đất, lại gần tiểu hài từ vì sự xuất hiện của hắn mà ngây người, đôi mắt tròn xoe trợn to, mắt mũi bầm dập tới đáng thương, hắn ngồi xuống đánh giá hài tử, kí ức về Nghi quý nhân thật sự quá mờ nhạt nên hắn cũng không biết , hài tử có giống nàng hay không, chỉ biết nó rất tinh tế, đôi mắt tròn to đen láy, dù bị đánh cũng không đổ một giọt nước mắt, nó ôm khư khư ba ống trúc trong lòng, y phục rộng lớn bạc màu che đi cơ thể nhỏ gầy.
“nhìn thế nào cũng chẳng thấy giống đứa trẻ mười hai tuổi, ngược lại giống chín mười tuổi hơn. ” Cảnh Long đế vén mái tóc má hài tử, tiểu hài tử sợ hãi tránh né, nhắm mắt co người, lùi lại, hành động này khiến hắn nhăn mày không vui.
Hắn trầm giọng nói “lại đây! “.
Biết nam nhân không vui, linh tính nói cho nó biết, nam nhân này khi tức giận còn đáng sợ hơn những kẻ kia, liền dùng một tay chống đất bò lại gần hắn, ngoan ngoãn đưa mặt ra áp lên tay hắn, hai mắt tròn xoe long lanh nhìn hắn như cầu xin hắn nhẹ tay.
Hành động như mèo con khiến một kẻ thích nuôi sủng vật nhỏ ngoan ngoãn lại mềm lòng, tay vén lọn tóc bên má, rồi xoa đầu, dịu giọng nói “con tên gì? “.
“Thần, Thần! “
“là Nghiêm Thần sao? Tên rất hay! ” nói đoạn hắn bất ngờ nhất bổng hài tử lên ôm vào lòng, hài tử tuy sợ hãi nhưng chỉ rút vào lòng hắn không làm thêm hành động gì dư thừa.
“Minh nhi và Thanh nhi, hai đứa về hối lỗi 30 ngày đi! “
Lệnh cấm túc được ban ra cho hai kẻ chưa kiệp định hình chuyện gì đang xảy ra.
Nghiêm Thần? Sao kẻ đó lại mang họ Nghiêm? Chẳng phải mẫu hậu nói đó chỉ con của tỳ nữ lén lút sinh ra thôi sao?
Tại sao lại được phụ hoàng ôm?
Từ công công đi theo sau hoàng đế bước ra ngoài, đột nhiên có cảm giác như có người nhìn từ bụi rậm nào đó, khi quay lại chỉ thấy đó là một con rắn lục đang nhìn bọn họ, đôi mắt đỏ dường như xem thấu bọn họ, Từ công công lại có có cảm giác như bị ai đó đánh giá, quay lại chỉ thấy cữu hoàng tử đang mệt mỏi dựa dầu vào vai hoàng đế ngủ thiếp đi.