Khi về đến nhà từ chỗ của Nhi thì y như tôi đoán, bác Hai đang chuẩn bị “bàn nhậu mới” của mình. Và cũng giống hệt như mình đã dự trù, ông bác của tôi vẫy tay, nói:
“Mang dùm ta đồ ăn từ bếp lên ngựa đi Tuấn.”
Tôi “dạ” rồi đi vào trong nhà, làm y hệt những gì được dặn.
Có một điều tôi luôn thấy nể bác Hai chính là bản thân bác ấy luôn tự mình làm đại đa số công việc. Dù ngày nào cũng nhậu thế đấy, chứ chuẩn bị mồi, dọn dẹp, rửa chén các thứ phần lớn cũng toàn do chính ông bác của tôi làm. Thỉnh thoảng thấy chướng mắt hoặc tiện tay thì Hiền phụ, hoặc không tôi cũng động tay động chân gì đó.
Đột nhiên nghĩ lại hôm nay có gì đó khang khác nên khi đặt hai đĩa mồi nhậu ra ngoài ngựa thì tôi mới hỏi.
“Mà nay bác không nhờ con mua rượu à?”
“Nãy thằng anh bây ghé qua mua dùm rồi.”
Nghe trả lời thế tôi mới dáo dác nhìn quanh tìm người đó. Nếu ông anh tôi đang có ở đây thì lại tiện quá.
“Nón mới hả?”
Đột nhiên bác Hai lên tiếng hỏi khi quay sang nhìn tôi. Chưa kịp nói hay làm gì, thì ông bác với cái bụng bia đã chộp lấy nó rồi cầm trên tay, ngó nghiêng quan sát.
“Được đó. Khi nào cho ta mượn đi công chuyện được không?”
“Không.” Tôi từ chối ngay lập tức, khiến cho bác Hai phải nhìn lại tôi với vẻ bất ngờ. “À… cái này là đồ con được tặng.”
“Gái tặng à?”
Dù có hơi chột dạ trước cái nhướng mày kia, tôi cũng đành gật đầu một cái.
“Có ghệ luôn rồi?!” Rồi ổng cười ha hả khi đội cái nón lại cho tôi rồi xoa đầu một cách thô bạo. “Ê thằng anh của thằng Tuấn! Thằng em bây có ghệ rồi nè!”
“Không không không phải! Là bạn bình thường thôi!”
Dù cũng muốn là thật lắm nhưng nếu cứ tung tin đồn thất thiệt thế này ra ngoài thì chết tôi mất!
“Nhát gái như nó thì đời nào có.”
Đó là điều mà ông anh đã đáp lại khi ngó đầu ra từ nhà vệ sinh kế bếp. Dù rõ ràng là tôi chưa có bạn gái nhưng bị nói thế này thì đúng là cũng…
Mà đúng lúc đang tìm thì tôi đã thấy người, nên để đỡ phải lòng vòng. Tôi đã định đi lại trong bếp kêu ông anh của mình lên phòng nói chuyện thì thấy ổng đang bê một cái thùng đá bự chà bá mang ra ngoài rồi đặt xuống bàn nhậu. Vừa xong thì ổng lại quay sang hỏi trước khi tôi kịp mở lời.
“Mà mấy bữa qua học hành sao rồi? Có…”
Nhưng câu hỏi lại bị cắt đứt ra làm hai khi tiếng karaoke bắt đầu vang lên bài “Lên đàng”. Ổng thở dài một cái, đã định mặc kệ để vô bàn nhậu nhưng tôi lại là người kéo áo ra hiệu là mình cần nói chuyện.
Tất nhiên là ông anh hai quay mặt lại lộ rõ vẻ khó hiểu. Bình thường thì tôi chưa hề cố hay thậm chí là có ý định bắt chuyện với người anh của mình. Kể từ khi tôi lên cấp ba, những cuộc trò chuyện của cả hai đều khởi nguồn từ việc ông anh tôi lên tiếng trước.
Nên tôi cũng chẳng thấy gì lạ khi nhận được cái nhìn khó hiểu đó.
…
“Đừng nói là mày có bạn gái thật nha Tuấn? Mới có một tuần…”
Đó là điều đầu tiên ổng hỏi khi vừa bước lên phòng tôi, cách xa tiếng karaoke ồn ào bên dưới. Nhưng thế không có nghĩa là chẳng nghe được tiếng la hét cộng với sự rung chuyển theo từng nhịp nhạc.
“Không phải vụ đó.”
Tôi thở dài đáp lại rồi cũng nín bặt vì cũng chẳng biết nên bắt đầu thế nào.
“Vậy gì nói đi. Hay lại làm gì ngu người rồi bị mời phụ huynh nữa à?”
“Không phải.” Tôi lắc đầu rồi hít lấy một hơi thật sâu.
Có lẽ lúc này thấy tôi bắt đầu cư xử hơi bất thường thì ông anh của tôi mới kéo ghế mà ngồi ngay ngắn xuống, mặt đối mặt với tôi khi gác chân nọ lên chân kia, đầu thì hất lên ra hiệu tôi nói.
“Thì là vì… vụ nguyện vọng hôm nọ…”
“Mày bảo sẽ thi vào trường IT, rồi sao? Muốn đổi à? Trường nào?”
Ổng hỏi như thể không bất ngờ gì lắm. Thấy thế tôi cũng lấy được chút tự tin mà nói ra câu trả lời của mình.
“Nhạc viện…”
Dù có vẻ cũng chẳng tự tin lắm.
“…”
Tôi đã đợi ông anh của tôi phản ứng gì đó lại nhưng ổng cứ im re. Ngồi nhìn tôi chằm chằm trên chiếc ghế gỗ, chân vẫn bắt chéo lên nhau, thứ duy nhất thay đổi là cặp lông mày đang cau lại thấy rõ.
“Nói lại coi?”
“Em muốn thi vào Nhạc viện.”
Và cả căn phòng lại tiếp tục im lặng. Đáng sợ hơn là chẳng hiểu vì sao tiếng karaoke cũng tắt lịm luôn, làm cho bầu không khí trở nên khó xử quá mức cần thiết.
Phải tầm một lát sau, khi tiếng nhạc lại nổi lên thì ông anh của tôi mới chẹp lưỡi một cái, chớp mắt liên tục rồi ổn định lại chỗ ngồi bằng cách dừng bắt chéo chân. Ổng lại một lần nữa nhìn thẳng về phía tôi, lần này hỏi với một vẻ từ tốn.
“Hình như tao nhớ là mày chả biết chơi nhạc cụ hay hát hò gì đâu đúng không?”
“Không… hẳn…?”
Nghe thế ổng dừng thêm một chút. Nhưng lần này cả hai tay nắm chặt lại như thể chuẩn bị đấm ai đó đến nơi, thành thể tôi đành phải lên tiếng.
“Nhưng thằng em có thể tập! Trong lớp có một đứa giỏi chơi nhạc lắm và nó hứa sẽ dạy kèm nên rất có khả năng là sẽ đậu…”
“Gái hả?”
Tôi nín bặt khi nhận được câu hỏi này.
Và cũng chẳng cần tôi trả lời, anh hai đành lắc đầu.
“Lần trước mày bảo thi trường Y cũng vì gái đó nhớ không? Và nó thế nào nhớ không?”
“Nhưng lần này thì khác.”
“Khác thế nào? Nói. Tại sao là Nhạc viện trong khi mày biết tí gì về nhạc đâu? Đừng có kiếm chuyện nữa dùm tao với Tuấn. Cứ bình thường như người ta mà cũng không được à?”
Tôi đã định trả lời ngay lập tức nhưng khi thấy cái nhìn “cá mập” quen thuộc như sắp ăn tươi nuốt sống người khác kia thì lại đành im lặng. Lúc này mà nói gì đó không đúng, dù chỉ một chút thôi thì coi như mong muốn này cũng coi như bỏ.
Dù quả thật nếu nói về lý, thì đúng như anh hai đã nói, tôi hoàn toàn chẳng có chút cơ hội nào có thể thi vào Nhạc viện cả, Nhi cũng đã xác nhận rằng tôi chỉ có không phẩy không không một phần trăm khả năng. Tài năng thiên bẩm? Đó là thứ tôi hoàn toàn không có. Dù khi nãy có đánh được một bản nhạc bằng cây đại dương cầm nhưng tôi quả thật cũng chẳng rõ mình đã làm thế nào nên khó mà lấy nó ra làm cớ để bao biện.
Lại còn về việc trở nên bình thường. Tôi luôn tự nhủ sau mọi việc, bản thân sẽ cố gắng khiến mọi thứ bình thường nhất và không phải gây ra chuyện nữa. Nhưng rồi lần này…
Lần này có khác gì những lần trước không chứ?
…
Vậy sao mình lại không muốn từ bỏ?
Vì Nhi à? Không, cho dù cô nàng có là Little Snow, một thiên tài âm nhạc mà tôi luôn thần tượng đưa ra đề nghị thì tôi cũng chẳng điên mà đâm đầu theo thế này. Đã một lần tôi đặt tương lai của mình lên bàn cân chỉ vì một ai đó khác. Kết quả của nó thế nào thì tôi cũng đã thấy rõ và đương nhiên chuyện này không thể là lý do.
Mà tôi cũng chẳng cần phải tìm lý do làm gì khi chợt nhớ lại vì sao bản thân mình đồng ý với Nhi vào vài tiếng trước.
Mở bàn tay phải khi này vừa đánh bản nhạc ở nhà Nhi, tôi thầm nhớ lại cảm giác khi ấy. Một thứ gì đó khác lạ nhưng nó lại là lý do khiến mình phải đưa đến quyết định này… thế mà, tôi lại không biết phải lý giải nó.
Chí ít là không thể giải thích bằng lời nói.
“…”
À…
Thì ra ngay từ đầu mình đã tự hỏi sai câu hỏi.
“Vấn đề ở đây không phải tại sao là Nhạc viện.”
Tôi đáp lại câu hỏi của anh mình, khi ngước mặt lên bằng mọi sự tự tin nhất mà mình có.
“Hả?”
Đương nhiên là ổng nghệt mặt ra.
“Em nhận ra vấn đề không phải là Nhạc viện.” Tôi nói lại một lần nữa, như thể mình vừa được khai sáng. “Mà là tại sao không phải Y dược, Thể thao hay Công nghệ thông tin hay bất kì nơi nào khác, đó là vì em thật sự không hề có bất kỳ ý niệm gì về nó.”
Thì ra câu trả lời đã được tôi trả lời từ rất lâu, từ khi tôi bắt đầu tự đặt câu hỏi cho tương lai của mình. Tại sao tôi lại phải tự hỏi và đắn đo để lựa ra câu trả lời mà mình vốn không thể ưng ý? Nếu nó là quyết định đúng thì tôi đáng lẽ phải có được câu trả lời từ rất lâu rồi.
Và nếu trả lời được câu hỏi này, tôi sẽ biết vì sao lại là Nhạc viện.
Tim tôi bắt đầu đập thật nhanh, đến mức bản thân có thể nghe thấy rõ từng nhịp một. Cảm giác này làm tôi nhớ lại lúc ở trong căn phòng dụng cụ kia lẫn vài tiếng trước ở nhà Nhi, tay bấm lên từng nốt nhạc thật chậm rãi và đầy cảm xúc.
Đó là sự phấn khích.
Nếu phải chọn, tôi chắc chắn chọn làm điều mình thật sự hứng thú. Một điều gì đó có thể khiến đập tim thật mạnh đến vậy. Một điều gì đó để lại ấn tượng sâu sắc đến thế. Một điều gì đó mà chắc chắn tôi không bao giờ chán ghét.
Và đó là câu trả lời cho tất cả.
“Vậy nên em muốn vào Nhạc viện là vì…”
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sự nghi ngờ của anh mình và nói với toàn bộ sự quyết tâm của bản thân.
“Vì em thích.”
“…”
Ông anh của tôi ngớ người ra một chút. Đương nhiên tôi cũng thấy mình hình như nói hớ cái gì đó nhưng não cũng đứt sạch dây thần kinh thường thức để biết mình sai ở đâu để chữa.
Thành ra ổng phải đứng dậy, vả vào đầu tôi một cái cực mạnh mà quát.
“Giỡn mặt hả?!”
“Không phải vậy!”
Đương nhiên là tôi phải ôm đầu mình lại để khỏi bị đập tiếp trong khi tay còn lại giơ ra để báo hiệu dừng đánh.
“Anh bình tĩnh ngồi xuống cái. Và bỏ cái đó xuống dùm!”
Ổng định vác cả cái ghế lên nhưng cũng đặt nó xuống lại, bình tĩnh lấy cái tác phong chuyên nghiệp của một doanh nhân thành đạt mà ngồi xuống. Tất nhiên không thể thiếu phân đoạn hít thở mạnh vào.
Thấy mọi thứ có vẻ an toàn rồi thì tôi lại nhìn vào hai bàn tay đang nắm chặt của mình. Tôi cần phải nói rõ ràng cảm xúc của mình ra, đó là điều chắc chắn mình phải làm để thuyết phục ông anh của mình.
“Nếu phải giải thích bằng lời thì em cũng không biết nói thế nào.”
Tôi xòe hai bàn tay của mình, ngắm nhìn rồi mặc nhiên để cảm xúc trả lời.
“Đây là lần đầu tiên em cảm thấy như mình thật sự đã tìm thấy điều mình muốn làm. Mặc dù không hề biết gì nhưng đây là ước vọng của em, em muốn được chơi nhạc.”
Tôi lại một lần nữa nắm chặt bàn tay của mình lại, thật chặt, đến mức cả bàn tay phải rung lên. Bởi bản thân tôi đang thấy thật hồi hộp. Dù biết rằng anh của mình sẽ chịu lắng nghe bất cứ khi nào tôi cần sự giúp đỡ nhưng tôi cũng biết rằng yêu cầu sự ủng hộ trong việc này thật sự không phải chuyện đơn giản gì.
Thế nên tôi cần sự can đảm.
Để nói ra hết điều mình muốn nói, tôi nhìn thẳng về phía người đối diện và tiếp tục nói cùng toàn bộ cảm xúc của bản thân.
“Có thể tương lai em sẽ hối hận vì đây là một quyết định sai lầm. Nhưng như anh đã nói, điều đó không hề quan trọng. Điều quan trọng là được làm điều mình muốn làm. Và…”
Tôi dừng lại một đoạn, cảm nhận quả tim mình như muốn nổ tung chỉ sau vài ba câu nói trên. Áp lực này kinh khủng hơn cả khi phải làm những bài kiểm tra chất lượng khi xưa mà mình đã làm. Nhưng vì đã đi xa thế này rồi, tôi buộc phải hoàn thành nó.
“Và… em muốn được chơi nhạc. Nên…”
Thế mà tôi lại không thể nói gì được thêm nữa.
…
Liệu có phải là vì tôi lại đang bỏ cuộc vì áp lực mà chính bản thân tự tạo ra? Hay chỉ đơn thuần là không biết phải nói gì nữa?
Dù là gì, tôi cũng thấy mình thật bất lực, chỉ có thể im lặng, cúi mặt xuống nhìn những tấm gạch dưới chân mình. Cố gắng, cố gắng một lần nữa tìm ra được đủ can đảm và lời để nói.
Rồi một lúc trôi qua, khi tiếng karaoke ở bên dưới lầu lại tắt hẳn, tôi cũng vẫn chẳng thể nói gì được thêm. Thế là một cái thở dài ngán ngẩm bỗng trượt ra từ miệng người anh, khiến tôi phải ngước mặt lên lại.
“Thế tóm lại mày muốn vào cái Nhạc viện vì muốn chơi nhạc đúng không?”
Thấy tôi gật đầu, ổng mới tiếp.
“Nói thật thì anh mày cũng chẳng biết Nhạc viện nó thi vào kiểu quái gì nữa. Nhưng chắc không phải kiểu thi tuyển bình thường nhỉ?”
“Ừ chắc vậy.”
Thấy ổng lại định cầm ghế lên thì tôi lại liền phải can một lần nữa.
“Ơi ơi! Bình tĩnh!”
“Bĩnh tĩnh cái khỉ gió! Mày không biết gì về nhạc lý hay cái quái gì đó. Không biết cái trường đó tuyển sinh kiểu gì. Không biết chơi nhạc. Nói chung là chẳng biết cái quái gì hết thì thi cái kiểu gì?! Không phải cứ muốn là làm được đâu hiểu không?! Tao cũng muốn lấy vợ giàu rồi ăn ở không đến cuối đời mà có được đâu!”
Cái này quả thật tôi phải công nhận là đúng. Đáng lẽ tôi nên tìm hiểu thật kỹ trước khi nói gì đó về chuyện này. Nên giờ có chống chế thì cũng vô dụng nên tôi chỉ còn một nước duy nhất…
Nói ra điều mình có thể làm.
“Như em đã nói thì trong lớp có một đứa đã đậu loại xuất sắc.”
Dù tôi cũng chẳng hiểu Nhi đã đậu kiểu gì dù chẳng đi thi tuyển nhưng rõ ràng đó là một trong hai thứ duy nhất khiến tôi còn đủ tự tin mà thuyết phục.
Còn lý do thứ hai…
“Và em sẽ cố tập luyện hết sức có thể. Dù sao thì cũng đã học lớp 12 một lần rồi thành thể việc học cũng chẳng nặng lắm nên…”
“Đúng rồi, mày vừa ở lại lớp.”
Nghe đến đây thì tôi nín bặt.
“Lỡ mày thi rớt nữa thì sao Tuấn? Lại thêm một năm để ôn thi à?”
Quả thật tôi cũng biết rằng có khả năng đó. Mặc cho tôi vẫn luôn muốn tin rằng nếu mình cố gắng hết sức thì sẽ có thể thành công.
Thành công chỉ vì cố gắng chắc chắn không phải điều mà anh của tôi sẽ chấp nhận huống chi là ba mẹ. Lý do tôi nói chuyện này với anh của mình trước là vì tôi tin rằng người anh của mình sẽ là người ủng hộ mình dù cho nhiều chuyện đã xảy ra.
Nhưng tôi cũng chẳng biết phải nói gì. Vì suy cho cùng, tôi cũng chẳng hề có được câu trả lời thích đáng cho cái viễn cảnh kia. Lại thất bại thêm một năm là điều mà tôi chắc chắn ba của mình không thể chấp nhận dù cho mối quan hệ của chúng tôi có tốt thêm một chút sau mùa hè vừa qua.
Làm gì bây giờ?
…
“Thiệt tình! Mày thật sự muốn vào cái “nhạt viện” đó đến vậy à?”
Trong khi tôi đang phải điên đầu suy nghĩ câu trả lời thì anh của tôi lại lên tiếng hỏi. Một cái gật đầu là câu trả lời và ổng cũng thở dài thượt ra một cái, hai tay thì vuốt mặt vội vàng để lấy lại bình tĩnh.
“Thế anh mày có ý này. Trước mắt cứ giữ nguyện vọng như cũ là trường Công Nghệ Thông Tin đi nhưng cứ thêm một cái nữa là Nhạc viện cũng chẳng chết.” Anh ấy bỗng giơ một ngón tay lên. “Và cứ học nhạc với con bạn của mày. Nhưng kết quả trên lớp phải duy trì ở loại giỏi. Nếu làm được thế thì anh cũng chẳng ý kiến gì, dù có rớt Nhạc viện thì cũng chẳng lo không có trường học.”
Nghe đến đây tôi cảm giác như vừa lượm được tiền ở giữa đường. Quả thật nó là cách duy nhất cho trường hợp này. Nếu tôi có thể cân bằng được cả kỳ vọng của gia đình và ước muốn của bản thân là được đúng không? Dù gì năm ngoái tôi cũng duy trì mức học sinh giỏi gần cả năm trời cơ mà (dù vẫn ở lại lớp). Nên có lẽ nó cũng chẳng khó khăn gì lắm.
“Thấy sao?”
“Được! Vậy đi.”
“Ờ vậy đi, mệt mày quá. Mất mẹ hết hứng nhậu nhẹt.”
Ổng thở dài rồi đứng dậy, đá cái ghế gỗ vào cạnh bàn rồi đi về phía cửa. Tôi thấy thế cũng định đứng dậy nói lời cảm ơn nhưng anh của tôi lại là người lên tiếng trước.
“Nên nhớ là phải duy trì mức giỏi cho đến cuối năm.” Bỗng giọng có hơi nhem mùi rượu bỗng trở nên thật nghiêm túc một lần nữa, khiến tôi phải rùng mình. “Nếu không thì người tiếp theo nói về vấn đề này với mày không phải là tao đâu.”
“Hả?”
Rồi ổng cứ thế mà đóng cửa phòng lại, để cho tôi phải rùng mình một cách sợ hãi. Có lẽ vì tôi hiểu rõ người mà ông anh tôi vừa nhắc đến là ai. Và… tôi lại không muốn đối mặt với người đó một chút nào.
Chí ít không phải là về chuyện tương lai của mình.