Phạm Ôn Luân, tha, chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ lưu lạc tới bước đường này, chưa bao giờ nghĩ sẽ biến thành loại người xưa kia mình ghét nhất.
—–
Tại cái không gian tràn ngập trống vắng này, bóng tối bủa vây, che giấu tiếng gào rống nén lại từng đợt run rẩy. Vươn tay, là cầm không được khổ nạn, dưới chân, là chạm không đến hư vô.
Tha từng vô số lần hướng thần minh thấp giọng cầu xin, cho dù là một đoạn thoáng dừng qua bước chân, cho dù là một trận hoảng hốt mà đình chỉ hành trình, chẳng sợ hơi thở ấy mong manh, một sợi ánh sáng cũng đã đủ để cho tha lệ rơi đầy mặt.
Không biết đã bao lâu trôi qua… Thần minh ai thán tha bi thương, đem bóng tối mang đi, ban cho ánh sáng.
Thần minh thương xót đến tận cùng, khiến cho toàn bộ thế giới của tha đều là “quang”.
Nhưng… Như thế lại có thể thế nào đâu?
Hai mắt của tha bị ánh sáng bao vây, đốt đỏ cả hốc mắt, sáng ngời đến mức đau nhức không thôi, xung quanh đều là “quang”, chỗ nào cũng là “quang”!
Quang minh…
Ai đã rời đi?
Tại cái không gian tràn ngập trống vắng này, ánh sáng bao phủ, che giấu tiếng gào rống nén lại từng đợt đau khổ. Dưới chân, vẫn là chạm không đến hư vô, vươn tay, vẫn là cầm không được cay đắng.
Phạm Ôn Luân, tha, đã không còn có thể phân biệt thời gian trôi đi, cũng không còn nhìn được bất kì sắc màu nào.
Rốt cuộc vì sao lại thành thế này? Phạm Ôn Luân nghĩ mãi, nghĩ mãi, vùng vẫy trong sự ân hận và chuộc tội. Nhưng là, tha tự hỏi đến điên rồi cũng không tìm được đáp án.
Đến tột cùng là ai tổn thương ai? Rốt cuộc là tha đã hy sinh mọi thứ vì cái gì?
Tha không biết, tha cái gì cũng không biết, ngây ngốc cả một đời để rồi đổi lại vô vàn oán than cùng căm hận.
Bức tường tạm bợ sụp đổ, mặt đất dưới chân tha nứt vỡ. Nó lan ra, to dần, cuối cùng, vực sâu xuất hiện.
Tha đã không còn suy nghĩ nữa.
Nhìn trước mắt đều là đen tối, trong đầu Phạm Ôn Luân có thứ gì vẫn đang thúc giục, bảo tha, “Nhảy xuống đi.” Đừng chán ghét nó, nó vẫn luôn chờ ngươi, nhảy xuống, liền không mệt mỏi.
A—.
Tha đã hiểu. Cuối cùng cũng đã hiểu.
“Ta thật chính là, thần minh, lưu lại sai lầm…”