CHƯƠNG 1: VÔ HẠN KHÔNG GIAN
Ở trong một nơi tối đen như mực, có người nhìn thoáng qua mang dáng vẻ của chàng thanh niên.
Người này mặt mày cau có, trong miệng lầm bầm chửi rủa
“Mẹ nó, tên điên kia dám nhốt ta ở cái không gian quái quỷ này làm ta chết không dưới trăm lần. Để ta mà thoát ra được thì con mẹ nó ngươi chết chắc”
Ngay vừa dứt câu, một luồng sáng có hình mũi tên phóng đến, tiếp theo sau là hàng trăm mũi tên giống vậy đang lũ lượt kéo theo.
Bên này người có dáng vẻ của một thanh niên mặt mày tái mét ra sức vận công bỏ chạy. Nhưng những vệt sáng kia lại chuyển hướng đuổi theo.
Từng luồng sáng tốc độ ngày càng nhanh, đuổi theo nam thanh niên kia không dứt, mặc dù nam thanh niên kia vận hết công lực để chạy nhưng cuối cùng cũng chạy thoát.
Từng đạo ánh sáng bay tới xuyên qua người thanh niên, 1 luồng, 2 luồng, 3 luồng tiếp đến là cả ngàn luồng, hắn đau đớn gầm thét. Đến khi hắn tỉnh dậy lần nữa thì cơ thể đã hồi phục nhưng hắn vẫn ở trong vùng không gian vô tận đó.
Mặc dù mỗi lần chết đi đều có thể sống lại, nhưng mà cơ thể lại cực kỳ đau đớn, nam thanh niên không muốn phải ở đây thêm phút giây nào nữa, hắn ra sức dùng công lực của mình mở ra một cánh cổng, mặc dù các lần thử trước đều thất bại nhưng hắn vẫn có hi vọng, một hi vọng có thể giúp hắn thoát ra khỏi cái nơi quỷ quái này.
Cuối cùng, lần này hắn đã thành công nhưng mà cánh cổng hắn mở ra không phải là xé rách hư không như bình thường mà bây giờ lại là những vòng tròn kì dị nối tiếp nhau xuất hiện ở dưới chân hắn, mà từng vòng tròn này lại có những chi tiết kì lạ hắn chưa bao giờ nhìn thấy trước đây.
Thành phố: Light
Hư không trên trời từ từ vỡ vụn, cuối cùng lại mở ra một vòng tròn mà từ trong đó lại rơi xuống một đứa trẻ khoảng chừng 10 tuổi. Đứa trẻ đó từ từ đứng lên, nhìn quanh thân thể của mình rồi, đứng yên vì sốc, vì bản thân mình đã bị biến thành đứa trẻ.
“Ta? … Bao năm khổ luyện lại bị biến thành một đứa trẻ sao? Hahaha quá tốt” – Hắn cười phá lên, vẻ mặt như chứa đầy âm mưu.
Đúng vậy, hắn chính là Bạch Thiên là một cường giả chính hiệu đã đạt tới cảnh giới Phàm Thần, một cảnh giới mà 80 năm tu luyện chỉ có mình hắn đạt được. Nhưng đáng tiếc là chỉ vừa mới đạt tới cảnh giới chưa lâu đã phải đánh nhau với kẻ địch, do sơ suất bị ám toán và bị nhốt trong không gian vô tận. Cuối cùng lại bỗng dưng xuất hiện ở thế giới này và trở thành một đứa trẻ.
Nếu như là người khác, có lẽ đã ngất đi vì sốc, vì một đời tu vi lại bỗng dưng biến mất, nhưng đối với Bạch Thiên thì khác, hắn là một người bất hảo tu luyện lại từ đầu cũng những kinh nghiệm có từ trước, không phải là sẽ trở thành cường giả trong thế hệ này sao? Chưa kể lại còn giảm đi vô số kẻ thù từ thời trước.
Mà ngay một khắc này Bạch Thiên lại nhìn thấy một thứ làm hắn chú ý. “HỆ THỐNG” – 2 chữ này vừa làm hắn tò mò vừa thắc mắc, nó cứ xuất hiện trong tầm nhìn của hắn mặc dù hắn có quay trái quay phải thì nó vẫn cố định ở một góc trong tầm mắt hắn.
Hắn tò mò ấn một điểm vào chữ “HỆ THỐNG” và rồi một bảng hệ thống được mở ra, ở góc nhỏ bên phải đó chính là tên của hắn: “Bạch Thiên”. chức nghiệp: “Tập sự”. Còn ở phía bên trái là hình một quyển sách. Khi ấn vào thì nó mở ra 1 bảng gọi là “KỸ NĂNG”, trong bảng kỹ năng này có duy nhất 1 kỹ năng gọi là “Kỹ năng cơ bản”.
THÔNG TIN: “KỸ NĂNG CƠ BẢN.”
CẤP ĐỘ 1: “GIAO TIẾP CƠ BẢN”: Học được ngôn ngữ, có khả năng giao tiếp với người ở nhánh thế giới mà bản thân đang ở.
“Nhánh thế giới mà ta đang ở? Tại sao là lại là nhánh thế giới chứ không phải là thế giới? Vậy nơi ta đang ở chỉ là một phần của một cái gì đó sao?” – Hắn nhăn mặt, suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy.
Bạch Thiên đi ra khỏi con hẻm nhỏ, tới con đường chính, con đường lát những ô đá xiên chéo nhau, cùng với các cột đèn đường nối tiếp nhau. Những thứ này đều là thứ hắn vừa mới thấy, và cũng chính là thứ làm hắn tò mò không biến bản thân mình đang ở đâu.
Mà lúc này, từ phía xa xa có người đi tới, người này vừa đi vừa hô hào quảng cáo – “Học viện thành phố Light, tuyển sinh học viên, đào tạo bạn trở thành mạo hiểm giả, độ tuổi tuyển sinh từ 10 đến 16 tuổi, có thể tham gia kiểm tra năng lực để nhận được học bổng miễn học phí toàn phần”.
Người kia nhìn thấy Bạch Thiên là một đứa trẻ tầm chừng khoảng 10 tuổi liền từ từ bước lại gần
“Cháu có muốn làm mạo hiểm giả không?”
“Mạo hiểm giả? Là cái gì?” – Bạch Thiên ngây thơ đáp
“Mạo hiểm giả là những người chu du khắp nơi, khám phá thế giới của lục địa Migard, đi truy tìm kho báu hay sống một cuộc đời phiêu lưu”
“Hãy giữ lấy tờ giấy này, nếu có hứng thú nó có thể dẫn cháu đến học viện Light, cháu có thể tham gia bài kiểm tra năng lực để được thẩm định năng lực”.
Nói rồi người kia đưa cho Bạch Thiên một tờ giấy, phía trên tờ giấy có những văn phù ma pháp rồi người đó tiếp tục đi tiếp quảng cáo về thứ gọi là “Học viện Light”.
“Thật thú vị” – Bạch Thiên nở một nụ cười quái dị, có phần bí ẩn.
Trời lúc này cũng đã dần ngả màu, Bạch Thiên đi xung quanh cuối cùng cũng dừng chân tại một quán trọ nhỏ, hắn đi vào quán trọ gặp tiếp tân và thuê một phòng.
“Nhóc muốn thuê một phòng hả? Phí thuê là 20 zen một đêm” – Tiếp tân của quán trọ nhìn đứa nhóc một mình đi thuê phòng cũng không mấy làm lạ, vì ở thế giới này từ nhỏ đã có thể một mình đi làm mạo hiểm giả nếu có năng lực.
Bạch Thiên nhìn xung quanh cơ thể, lại nhìn thấy cái túi hắn mở cái túi ra thì bên trong có chứa nhiều đồng tiền có ánh kim lóng lánh.
“Quy đổi: Đồng Bạch Kim = 100 Z” – Một âm thanh nhẹ nhàng, trong trẻo hiện lên trong đầu Bạch Thiên, hắn sững sờ, đứng người lại mặt mũi tái mét.
“Sao vậy nhóc? Ở đây không ghi nợ, cũng không cho ở không nhé” – Tiếp tân nhìn gương mặt tái mét của Bạch Thiên, gương mặt biểu thị vẻ kì quái nói.
Tiếng nói của tiếp tân đã làm cho Bạch Thiên định thần lại, hắn đưa đồng bạch kim lên trên bàn, người tiếp tân đưa thối tiền cho hắn rồi dẫn hắn lên phòng của mình.
Hắn nằm trên chiếc giường có phần cũ kĩ của căn phòng, hắn suy nghĩ về những gì đã qua trong một ngày hôm nay, mọi thứ diễn ra quá nhanh quá dồn dập.
Mới một ngày trước bản thân Bạch Thiên còn đang ở trong không gian hư vô mà bây giờ đã ở một nơi khác, có thể là một thế giới khác, khác so với nơi hắn từng ở và những gì hắn từng biết.
“Hệ thống”, “Kỹ năng”, còn cả cái âm thanh trong lúc hắn trả tiền cho tiếp tân nữa, mọi thứ cứ như là giấc mơ vậy, nhưng mà điều đó lại làm cho hắn cảm thấy thú vị và thích thú thay vì sợ hãi, thất vọng vì mất hết tu vi.
Rồi hắn nghĩ về tiền kiếp của bản thân, một đời cô độc, từ khi nhỏ chỉ sống với mẹ, đến một ngày làng hắn ở bị thú triều ập đến, cả làng ngập tràn máu tươi, chỉ có hắn còn nhỏ nấp được vào một nơi mà ma thú không để ý đến.
Sau khi thú triều đi qua, hắn vẫn cứ ở bên cạnh xác mẹ mình đến khi người của tông môn đi qua, mới nhận hắn về làm đệ tử. Một thoáng suy nghĩ về cuộc đời trôi qua, dần dần hắn chìm vào giấc ngủ.