- Home
- Dù cho không phải nhân vật chính, nếu tận thế tới, cậu vẫn sẽ giải cứu thế giới chứ?
- Cuộc gặp gỡ tại thế giới khởi đầu
Khi theo dõi câu chuyện của những nhân vật chính, tôi đã luôn có thứ cảm xúc ‘mình cũng muốn được như họ.’
Trái tim tôi đập rộn ràng, thôi thúc cơ thể tôi hãy đuổi theo và nắm lấy thứ ánh sáng đó.
Chắc hẳn những người khác cũng vậy, kể cả khi trưởng thành và cuộc sống khiến họ không còn những suy nghĩ có phần ngây thơ ấy nữa, thì hẳn trong cuộc đời mọi người ai cũng từng có lúc muốn được giống như những nhân vật chính mà họ yêu thích.
Nhưng tưởng tượng và đời thực là hai thứ rất khác biệt nhau.
Vì tôi không phải nhân vật chính, nên dù có làm gì thì cũng không thể bằng được những nhân vật chính thực sự.
Cũng chính vì vậy, tôi sẽ không bao giờ có thể cứu được thế giới, hay đem lại ‘happy ending’ cho những người xung quanh.
Vậy nên, tôi ngừng chạy…
—
Nghe thấy tiếng mưa, tôi tỉnh giấc.
Có lẽ vì trời đang mưa, nên xung quanh khá tối, nguồn sáng yếu ớt duy nhất đến từ cửa sổ nằm ở bức tường phía bên trái tôi, hiện đang được che phủ bởi một tấm rèm trắng cũ kỹ đã xỉn màu.
“Mình… ngủ bao lâu rồi…?”
Tôi nhìn xung quanh một lượt, tôi đang ở trong một căn phòng trông có hơi đổ nát và bụi bặm, giống như một căn chung cư bỏ hoang vậy, dù khá rộng nhưng đồ nội thất lại chẳng có gì nhiều.
Bên phải tôi, ngay cạnh chiếc giường tôi đang nằm là một chiếc bàn gỗ lớn có phần mục rữa được đặt sát tường, trên đó có một cái đèn nhỏ, loại thắp lửa, và vô số những món đồ linh tinh trông như đồ hỏng hóc nhặt ngoài bãi phế liệu. Ngoài ra còn có một con gấu nhồi bông bị rách một bên tai và chân nữa.
Ở đó có một cô gái nhỏ đang ngủ.
Mái tóc dài đến hông có màu nâu sáng xen lẫn đỏ trông hơi rối, trang phục đang mặc là một bộ quần áo cũ rách có phần quá khổ so với cơ thể của cô. Và nếu tôi không nhầm thì có vẻ cô gái này suy dinh dưỡng khá nặng.
Khuôn mặt cô, tôi nghĩ là khá dễ thương, nhưng nửa bên mặt cô thì đầy những vết xoáy kỳ lạ màu đen đặc như hình xăm vậy, là xăm… phải không nhỉ…?
Tôi không biết mình đang ở đâu, cũng không biết cô gái này là ai, vậy mà không hiểu sao tôi lại cảm thấy bình tĩnh lạ thường, không hoảng sợ hay vội vàng muốn chạy trốn.
Tôi cũng có băn khoăn về việc có nên chạy trốn hay không, nhưng cuối cùng tôi cũng không cố làm thế. Cô gái vẫn đang ngủ mà không có vẻ phòng bị gì, và tôi cũng không có bị trói chân tay, nhìn thế nào cũng không giống như tôi đang bị bắt cóc.
Dường như đang cảm thấy lạnh, cô gái hơi co người lại và run nhẹ, mà thật ra chính tôi cũng thấy hơi lạnh nên chắc hẳn đó không phải tưởng tượng của tôi.
Không hiểu sao nhìn nhỏ này, tôi lại có một cảm giác gì đó trông cô rất yếu ớt và cần được bảo vệ, vậy nên dù rất muốn gọi dậy hỏi chuyện, tôi cũng cảm thấy thật không phải nếu làm thế.
Tôi khoác lên cô chiếc chăn mà tôi đang đắp rồi đi đến chỗ cửa sổ. Tuy không quen biết gì nhau, nhưng nếu tôi làm ngơ thì tôi sẽ có cảm giác như thể đạo đức của bản thân không còn nữa ấy…
Trước khi mất đi ý thức và xuất hiện ở đây, tôi đã đưa một đứa con gái lạ mặt về nhà. Sau đó tuy không nhớ rõ chi tiết mọi thứ, nhưng xem ra tôi đã để bản thân rơi vào một tình huống nguy hiểm.
Tôi nghĩ đây là hậu quả của việc đưa người lạ mặt về nhà nhỉ…? Mặc dù vậy tôi không cảm thấy hối hận về hành động đó, tôi cũng không có vẻ gì là bị tổn hại đến cơ thể trừ việc tôi đang ở một nơi xa lạ. Trường hợp tệ nhất là tôi đang bị bắt cóc, nhưng như vậy cũng không hợp lý cho lắm, gia đình tôi không phải kiểu giàu có để có thể tống tiền, nếu là bắt lấy nội tạng hay gì đó thì tôi đã sớm bị gi*t rồi chứ không thể đứng đây mà phân tích được.
Tôi cần biết mình đang ở nơi đâu trước tiên, dù tôi có bị bắt cóc hay không thì thông tin cũng là thứ quan trọng nhất với tôi lúc này.
Tôi nhẹ kéo tấm rèm cũ ra, căn phòng sáng hơn một chút.
Khung cảnh hiện ra phía sau cửa sổ đã khiến tôi đứng hình mất vài giây.
Điều mà tôi đang được thấy trước mặt thật sự rất khó tin, một khung cảnh mà tôi không bao giờ nghĩ sẽ được nhìn thấy trong suốt cuộc đời mình.
“Cái gì thế này…?”
Những đám mây đen kịt trên bầu trời đang cuộn lại thành những xoáy tròn khổng lồ, mặt đất thì chỉ có những công trình đổ nát hoang tàn đang bị bao phủ bởi màn mưa.
Một số chỗ nền đất bị sụp xuống tạo thành những cái hố khổng lồ có kích thước khác nhau, có cái nông và cũng có cái trông khá sâu, nhưng ngay cả cái nông nhất tôi thấy thì cũng phải có độ sâu bằng một tầng toà nhà rồi.
Ở giữa bầu trời là một toà thành lớn đầy hiện đại đang lơ lửng giữa không trung, nếu nhìn kỹ thì có vẻ như có một lớn màn chắn hình cầu bao bọc quanh nó nữa, vì nước mưa đang chảy hết ra ngoài lớp màn đó.
Một khung cảnh quá sức hư cấu.
Nếu tôi đang chơi game hay gì đó thì còn có thể, chứ thực tại không phải là nơi có thể thấy một khung cảnh như thế này.
Mà đây cũng là thực tại đúng không nhỉ…?
“Ưn…”
Tôi giật mình quay người lại, có vẻ như cô gái nhỏ kia thức giấc do tôi, cô đang dụi mắt và nhìn về phía tôi. Cũng đúng lúc, trong đầu tôi lúc này có vô số câu hỏi cần được giải đáp đây.
“A-anh dậy rồi ạ…?”
“Nói cho tôi đây là nơi nào? Còn cô là ai? Tại sao tôi lại ở đây? Cô có quan hệ gì với con nhỏ tóc hồng kia?”
Có chút sốc bởi những gì mình vừa nhìn thấy, tôi vội vàng tiến tới gần chỗ cô gái thật nhanh và hỏi tất cả những câu hỏi đang xuất hiện trong tâm trí tôi.
“Ế…!? dạ… ư… e-e-em xin lỗi ạ!!”
Có lẽ do tôi hơi thô lỗ, cô gái trưng ra vẻ mặt đầy bối rối và sợ sệt, hình như cô còn sắp khóc tới nơi nữa.
“A… đừng khóc… tôi xin lỗi, tôi xin lỗi mà.”
Điều chỉnh lại nhịp thở đôi chút để bình tĩnh lại, tôi thử nói chuyện với cô gái lần nữa.
“Tôi xin lỗi, tại vì tôi hiện tại đang không rõ đây là đâu và cũng không biết tại sao tôi lại ở đây, nên phiền cô giải thích cho tôi được chứ?”
“D-dạ vâng… l-là tại em tự tiện đưa anh về, e-em thật lòng xin lỗi ạ…”
Cô gái trả lời lại bằng giọng lí nhí và ấp úng, có lẽ là do còn đang thấy sợ tôi.
Mà tự tiện đưa tôi về… là sao nhỉ…?
“Xin lỗi tôi chưa hiểu lắm… cô giải thích rõ hơn được không? Bắt đầu từ việc đây là nơi đâu và tại sao tôi lại ở đây đi, đừng lo tôi không có làm gì cô đâu nên cứ bình tĩnh kể thôi.”
Cô gái trông có vẻ khá bất ngờ khi tôi nói không biết đây là đâu, rồi cô rụt rè gật đầu và bắt đầu nói cho tôi chi tiết hơn.
Thế giới này, tạm gọi là Trái Đất, vốn là một thế giới mà theo mô tả của cô gái thì khá giống nơi tôi từng sinh sống. Có những toà nhà cao tầng hiện đại, có khu mua sắm, có rạp chiếu phim, khu vui chơi,công viên, sở thú… đó là những nơi cô gái nhớ mình đã từng được đến.
Nhưng vào mười năm trước, những đám mây đen xoáy tròn kỳ lạ bắt đầu xuất hiện trên bầu trời, và cơn mưa rơi xuống từ nó đã làm thay đổi toàn bộ nơi đây. Cô gái không biết nó là gì, nhưng những người xung quanh cô gọi nó là “Mưa Đen”, nên cô gái cũng gọi nó như thế.
Cơn mưa đã gây ra một căn bệnh kỳ lạ lên con người, gọi là “Ô uế”, bất kỳ ai dính phải “Ô uế” sẽ có thể trạng và sức khoẻ yếu dần đi theo thời gian. Ban đầu thì các cơ sở y tế chỉ cho rằng đây là một căn bệnh dịch mới, những nạn nhân mắc bệnh đều được đưa vào bệnh viện chăm sóc và không cần phải cách ly vì đây không phải loại bệnh lây giữa người và người.
Nhưng mọi chuyện trở nên nghiêm trọng khi sau một thời gian chăm sóc, toàn bộ bệnh nhân trên khắp thế giới đều đồng loạt biến thành quái vật. Những con quái vật từng là con người ấy đã tàn phá khắp nơi, khiến nhiều người khác nếu không chết thì cũng chịu chung số phận dính phải “Ô uế”. Dù vẫn có thể tiêu diệt bằng các loại vũ khí thông thường nếu gây được đủ sát thương, nhưng lượng quái vật đã nhiều đến nỗi chính phủ và quân đội các quốc gia cũng bất lực và không thể tiêu diệt được tất cả.
Khi thế giới bị thiệt hại nặng nề và số người chết cũng như lượng quái vật tăng cao thì lúc này trên bầu trời xuất hiện năm toà thành lớn, gọi chung là “Noah”, cùng với những con người có thể sử dụng siêu năng lực cũng xuất hiện từ đó. Những con người được gọi là “Nhân loại mới” ấy đã dùng những thứ sức mạnh vốn chỉ thấy trên phim ảnh để đánh bại lũ quái vật, đồng thời bắt đầu hỗ trợ đồ tiếp tế cho cư dân dưới mặt đất. Sự kiện này sau đó được dân chúng gọi là “Đại thảm hoạ.”
Và đó là tất cả những gì cô gái biết.
“Cái cốt truyện viễn tưởng gì đây…?”
“D-dạ…?”
“À không, xin lỗi, không có gì đâu…”
Nếu như không phải đã được tận mắt chứng kiến một trong năm toà thành và cơn mưa thì tôi chắc chắn sẽ coi đây là cốt truyện của một cuốn tiểu thuyết chứ không thể nào có ở ngoài đời được. Thực tại đã là minh chứng rõ ràng nhất rằng tôi đang không có nằm mơ rồi, có điều giờ tôi cũng không biết rốt cuộc thế nào mới được gọi là ‘thực tại’ nữa.
“Thế tại sao tôi lại ở đây? Ừm… căn phòng này ấy?”
“V-vâng, trong lúc em đi săn thì thấy anh đang nằm ở bãi phế liệu ạ.”
“Hả…?”
Theo cô gái nói, khu vực này cũng có một hệ thống màn chắn nhỏ, tuy không thể bảo vệ nơi đây khỏi cơn mưa như màn chắn chỗ toà thành Noah, nhưng có thể ngăn chặn và xua đuổi đám quái vật. Có điều dù được cung cấp thực phẩm và các tư trang thiết yếu cho mỗi gia đình, mọi người cũng cần đi kiếm thêm thức ăn hoặc nhặt nhạnh đồ đạc có thể dùng vào những ngày trời không mưa, và để làm điều đó thì họ phải ra khỏi màn chắn. Tuy nhiên vì có quái vật, và cũng chẳng ai biết sẽ mưa khi nào, nên rất hiếm người dám mò ra ngoài, hành động mò ra ngoài lớp màn chắn sẽ được gọi là “đi săn.”
Trong lúc đi săn thì có vẻ như cô gái này đã thấy tôi nằm ở ngoài khu phế liệu mà cô hay thu thập mấy món đồ đạc, cô đã nhờ một vài người cũng đi săn như cô trợ giúp, nhưng không ai muốn giúp cả, thế là cô ấy phải cố gắng hết sức đưa tôi về đây và chăm sóc, nhân tiện thì căn phòng này là chỗ ở của cô.
“Anh đã ngủ từ lúc em tìm thấy anh vào trưa hôm qua cho đến sáng hôm nay rồi ạ…”
Nếu những gì cô gái nói là sự thật, thì tôi thật sự đã nợ cô ấy mạng sống rồi.
“Vậy à, cảm ơn cô nhé.”
“K-không có gì đâu ạ… ngược lại anh không giận em là được rồi ạ…”
“Không, cô đã cứu tôi mà, tại sao tôi lại giận cô chứ?”
Cô gái lại nhìn tôi với ánh mắt bối rối, rồi cô cúi mặt xuống và ấp úng nói.
“A-anh nhìn khuôn mặt xấu xí của em… hẳn cũng biết là em cũng mắc bệnh mà đúng không ạ…? Anh không sợ hãi hay không cảm thấy giận dữ khi em tuỳ tiện chạm vào người anh ạ…?”
À là vụ đó à…
Đúng là tôi đã nghi ngờ khi thấy những vết đen xoắn tròn trên nửa bên phải khuôn mặt cô gái, nhưng vì cô ấy chưa nói ra nên tôi đã nghĩ là cô ấy muốn giấu, vậy nên tôi cũng không hỏi.
Mà dựa trên phản ứng đó, vậy là người dân thế giới này kỳ thị những người nhiễm bệnh nhỉ… Chuyện đó thì cũng không phải là tôi không hiểu, dù sao thì những con quái vật đã huỷ hoại thế giới này là hoá thân của những người nhiễm bệnh mà.
Có điều kể cả khi biết đó là dấu hiệu người nhiễm bệnh thì tôi cũng không có cảm giác gì ghét bỏ hay sợ hãi cô gái này. Có lẽ bởi đây không phải thế giới nơi tôi sinh ra, nên dù có hiểu mức độ nghiêm trọng của căn bệnh, tôi cũng không cảm thấy thực tế chút nào, và căn bệnh cũng không lây nhiễm giữa người và người nữa.
“Cô đã cứu tôi mà đúng chứ? Với lại căn bệnh này cũng đâu có lây hay gì đâu?”
“V-vâng đúng là thế ạ…”
Cô gái ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi.
“Và cả, khuôn mặt cô cũng không có xấu xí gì đâu, tôi nghĩ là khá dễ thương đấy, đừng tự ti như thế.”
“D-d-d-d-dễ thương ấy ạ!? E-e-e-e-em không có… d-d-d-dễ thương… hay gì đâu ạ!!”
Cô gái đỏ mặt lắc đầu nguầy nguậy và lớn tiếng hơn trước, ừm, cái phản ứng này nữa, quả nhiên là dễ thương mà.
Nhưng vẫn còn một vài thắc mắc mà tôi cần làm rõ.
“Cho phép tôi hỏi điều này, nhưng tại sao cô chưa bị trở thành quái vật? Và tại sao cô lại được chứa chấp ở đây? Ừm… nếu tôi không nhầm thì mọi người sợ hoặc kỳ thị cô đúng không? Cô vẫn ổn chứ?”
Nhận ra mình vừa hỏi những điều không nên hỏi, tôi đính chính lại.
“Xin lỗi, nếu không muốn thì cô không cần trả lời cũng được.”
Cô gái lắc đầu tỏ ý mọi chuyện vẫn ổn, rồi cô trả lời những câu hỏi của tôi.
“Đ-đúng là em bị nhiều người ghét bỏ và sợ hãi, nhưng có nhiều người khác cũng có người thân nhiễm bệnh mà, nên họ cũng t-thông cảm cho em và cũng tốt bụng lắm ạ… nên là em vẫn ổn…”
Rồi cô gái bước nhanh đến chỗ cửa sổ và kéo một bên rèm ra.
“V-và toà thành Noah đằng kia ấy ạ, những người có sức mạnh đến từ đó cũng là những người nhiễm bệnh ạ.”
Về cơ bản, những người có sức mạnh quyền năng trong thế giới này có hai loại, loại thứ nhất là do bị nhiễm bệnh, nhưng vì một lý do nào đó mà tương thích ngược với căn bệnh và đạt được sức mạnh. Loại thứ hai là người bình thường được quân đội tuyển dụng và thí nghiệm.
Mỗi năm sẽ có một đợt tuyển dụng lớn diễn ra ở những địa điểm nhất định, người được chọn sẽ được đưa lên huấn luyện và làm việc cho quân đội trong hai năm để tăng khả năng tương thích, sau đó họ sẽ được tiêm mầm bệnh liều mạnh vào cơ thể để thức tỉnh sức mạnh.
Nếu có được sức mạnh thì họ sẽ được đưa vào làm việc chính thức kèm rất nhiều đặc quyền, còn nếu không có sức mạnh thì họ sẽ chết ngay chứ không yếu đi từ từ và hoá quái vật như những người nhiễm bệnh thông thường. Thế nhưng vì trong khoảng thời gian huấn luyện họ vẫn có được tiền lương và những quyền lợi đặc biệt, đồng thời tỷ lệ người sống sau khi tiêm thuốc là 70% nên vẫn có nhiều người đăng ký.
Với tôi thì, 30% người chết vẫn là con số cao, nên nếu là tôi thì sẽ không tham gia, nhưng đối với cư dân ở đây, sống mỗi ngày nhận chút đồ tiếp tế ít ỏi và nằm chờ chết cũng không phải là điều đáng tự hào gì, nên họ có vẻ thà đánh cược vào cái 70% đó để được sống thêm càng lâu càng tốt còn hơn. Đó là một điều mà kẻ đến từ một thế giới hoà bình đủ ăn đủ mặc như tôi có lẽ sẽ không bao giờ có thể hiểu.
Chính vì lẽ đó mà chính phủ mới trên các toà thành Noah đã ra một lệnh đặc biệt là không được có hành vi xâm hại đến những người nhiễm bệnh, nếu bất kỳ ai trái lệnh sẽ không được nhận đồ tiếp tế và tệ hơn là không được bảo hộ nữa. Những người bị bệnh thì sẽ được cung cấp thuốc ức chế căn bệnh lại để chờ đợi xem có phép màu nào như là đạt được sức mạnh hay không, nếu căn bệnh đến giai đoạn cuối mà không có dấu hiệu thức tỉnh gì, họ sẽ được sử dụng một loại thuốc độc để ra đi nhẹ nhàng mà không biến thành quát vật.
“Cô cũng có thứ thuốc đó à?”
“V-vâng, em luôn đeo nó trên cổ đây ạ.”
Cô ấy kéo từ trong ngực áo ra một sợi dây chuyền có một ống sắt nhỏ đi kèm. Như vậy có hơi khắc nghiệt quá không…
“Thế còn người thân của cô đâu?”
Cô gái ngơ người một chút, và rồi trả lời tôi với một nụ cười phảng phất nỗi buồn.
“Cha em bị quái vật gi*t vào sự kiện 10 năm trước rồi ạ… Còn mẹ em thì mới mất được 1 năm…”
“Tôi xin lỗi…”
“K-không, là anh không biết mà ạ, em cũng không để ý đâu…”
Mặc dù cảm thấy có lỗi vì đã bắt cô gái này nói ra những điều nhạy cảm, nhưng nhờ vậy mà tôi thu được lượng thông tin cũng khá đầy đủ và hữu ích cho tôi. Tóm lại là, tôi sẽ phải làm sao để sinh tồn tại nơi đây trước đã, và qua lời kể của cô gái thì miễn là tôi không dính mưa cũng như không bị quái vật gi*t thì sẽ ổn thôi.
“Tôi có chuyện muốn nhờ cô.”
“V-vâng, anh cứ nói ạ.”
“Tôi sống ở đây được chứ?”
“V-vâng, em nghĩ là ổn ạ.”
“Nhanh vậy!?”
Tôi nghĩ cô ấy phải suy nghĩ kỹ càng hơn chứ nhỉ, có nhiều vấn đề cần bàn tới lắm mà?
“E-em nghĩ là không sao đâu ạ, thức ăn và nước uống thì cứ đến giờ chúng ta đi lấy là sẽ được cung cấp thôi, mọi người hầu hết đều nhà ai người nấy sống nên gia đình nào có thêm hay bớt người thì cũng không ai để tâm đâu ạ… C-cùng lắm thì chỉ là mỗi tuần sẽ tập trung mọi người lại để thống kê số lượng người thôi ạ…”
Và rồi cô lại cúi đầu xuống nói với một giọng điệu lí nhí.
“Với lại em cũng chỉ ở một mình… Nên không sao đâu ạ…”
Đơn giản đến vậy à…? Tôi tưởng chính phủ sẽ theo dõi thông tin những người còn sống sát sao hơn chứ nhỉ, nếu chỉ có vậy thì yên tâm rồi.
“Phải rồi, chúng ta chưa giới thiệu tên cho nhau nhỉ, tên tôi là Kazuki, Hara Kazuki , năm nay 21 tuổi, một lần nữa cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi, từ nay hãy giúp đỡ nhau nhé.”
“V-vâng, em tên là Lily, Cadwell Lily ạ, n-nếu em tính không sai thì năm nay em 16 tuổi, m-mong được anh giúp đỡ.”
Lily nở một nụ cười bẽn lẽn dễ thương tương xứng với tuổi và chìa bàn tay nhỏ bé ra bắt tay với tôi.
Tự dưng bị đưa đến một thế giới xa lạ, tôi vẫn chưa biết phải làm những gì, vậy nên tôi lúc này chỉ có thể đặt tạm mục tiêu là sống sót và trở về.
Dù còn hơi khó hiểu với mọi chuyện, nhưng đâu đó trong thâm tâm tôi lại có chút hào hứng, vì đây cứ như thể là khởi đầu cho một câu chuyện mà tôi hằng mong đợi.
Và như thế, cuộc sống mới của tôi với Lily ở thế giới này bắt đầu.