- Home
- Kẻ cô đơn và cuộc hành trình tìm kiếm những viên đá phong ấn.
- Bắt đầu buổi tập luyện
“Hà, hà… Enoch. Chúng ta đã chạy được bao lâu rồi?”- tôi hỏi ông ấy trong khi đang thở hổn hển.
“Cậu chủ à, chúng ta mới chạy được tầm mười phút thôi đó. Cậu chủ lúc này đã thấy mệt rồi à?”- Quản gia nhà tôi nhẹ nhàng trả lời
Tôi lúc này đang tập chạy vài vòng quanh thủ đô và theo sau tôi là ông Enoch, quản gia nhà tôi.
Đúng như lời hứa, ông Enoch đã bắt đầu rung nhẹ chiếc giường vào lúc bốn giờ sáng để tôi vệ sinh thân thể, ăn một bữa sáng mà theo như ông ấy nói là tốt cho sức khoẻ và bị lôi ra ngoài tập luyện như thế này.
“Sao lại không chứ? Ông bảo tôi đứng lên ngồi xuống năm mươi lần, gập bụng tám mươi lần và chống đẩy bảy mươi lần và cuối cùng là chạy bộ trong vòng một tiếng thì bảo sao tôi lại cảm thấy ổn chứ”
“Nhưng thưa cậu chủ à, nếu cậu chủ muốn trở nên mạnh hơn thì tôi mong cậu chủ không nên than phiền mà tiếp tục chạy đi. Những bài tập này giúp các cơ của cậu chủ trở nên rắn chắc và dễ di chuyển hơn bao giờ hết đó.”
Mặc dù đúng là những bài tập như thế này rất có lợi cho cơ thể của tôi nhưng ông có thực sự nghĩ đến việc nó có thích hợp đối với người mới tập không? Hiện giờ tôi hơi bị chóng mặt rồi đấy. Nhưng vì để mạnh hơn thì mình không nên kêu ca gì đúng không nhỉ.
Tôi quyết định ngậm mồm lại và tiếp tục quá trình chạy bộ của mình. Đôi chân bắt đầu tạo ra những tiếng kêu không mấy dễ chịu vang lên từng nhịp vang vọng khắp bầu không gian yên tĩnh. Hơi thở của tôi ngắt quãng liên tục chỉ vì chấn động của bàn chân khi đáp xuống mặt sàn.
Thực sự với sức của một tên tự kỉ luôn chúi đầu vào đống sách vở như thôi thì chịu đựng được đến tận bây giờ là giỏi lắm rồi.
“Mà lúc nào ông cũng tập luyện vào khoảng thời gian này thôi hả?”- Tôi đột ngột hỏi quản gia nhà tôi với một chút tò mò. Cũng bởi vì tôi hiếm khi được chứng kiến cảnh ông ấy rèn luyện thân th
“Đúng vậy thưa cậu chủ, tôi luôn rèn luyện thân thể vào thời gian này bởi chỉ có lúc này bầu không khí rất yên tĩnh nên dễ khiến tôi tập trung hơn.”
“Thế không phải là vì ông sợ bị những quý bà gần đó để ý và ve vãn à.”- Tôi trêu chọc quý ông đẹp lão đang chạy bộ cùng với tôi.
“C- Cũng có thể nói là như vậy… ha ha.”- Ông ấy tạo một nụ cười ngượng ngùng khi trả lời câu hỏi của tôi.
Đế giày của hai người bọn tôi tiếp tục tạo ra những âm thanh yếu ớt hoà vào không gian yên tĩnh buổi sớm mai.
Đi được một lúc thì tôi nhận ra mình đang chạy qua nhà của chính mình. Trong đầu tôi lập tức nghĩ đến cái cảm giác ấm áp của cái ghế bành được hâm nóng bởi lò sưởi và ly cà phê ấm.
“Cậu chủ ơi đừng mơ mộng nữa, chúng ta mới chạy được có ba mươi phút thôi đấy.”
“Tôi không ngờ quản gia nhà mình lại có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác cơ đấy.”- Tôi lấy lại bình tĩnh sau khi bị ông Enoch doạ sợ. Thật đấy, có ai lại không sợ khi có một người đọc được suy nghĩ của mình đâu.
Đáp lại vẻ mặt có phần sợ hãi của tôi là nụ cười nhẹ nhàng và tao nhã, nhưng đặt nó vào hoàn cảnh này chỉ góp phần khiến ông ấy trở nên đáng sợ hơn thôi.
Trong lúc tôi đang bị trêu chọc bởi quản gia nhà mình thi mắt tôi lại vô thức lia qua sân vườn của toà dinh thự đối diện nhà tôi. Có một cô bên lên mình bộ đồ thể dục màu hồng đang lặp lại động tác vung kiếm bằng một tay. Những cú vung rất mạnh mẽ làm mái tóc màu hồng trên đầu cô rung động nhẹ. Nhìn vào đống mồ hôi đang tuôn ra trên lưng chứng tỏ rằng cô ấy đã tập trong một khoảng thời gian thực sự rất lâu rồi.
Ông quản gia cũng nhìn theo tôi và nói chuyện với một giọng bình thản.
“Có vẻ cô Andelaide cũng đã tỉnh dậy và tập luyện như mọi khi rồi.”
“Khoan đã ông nói ‘như mọi khi’ là sao?”
“Cậu chủ không biết à, thời gian này luôn là lúc cô ấy tập thể dục vào buổi sáng đấy.”
“T-Thế à…”
Nhìn cô ấy tập kiếm mà tim tôi đột nhiên đập rộn ràng hẳn lên. Mái tóc màu hồng của cô ấy mỏng manh như tơ lụa hoà tan vào không khí. Tôi có thể cảm nhận được sức nóng được thể hiện rõ trên khuôn mặt của chính mình khi nhìn thấy cô ấy. Tôi lúc này thực sự đã yêu cô ấy mất rồi.
Thế nhưng tôi ngắm cô ấy được một lúc thì tôi mới nhận ra ông Enoch đang nhìn chằm chằm vào bản mặt có phần biến thái của tôi.
“Ôi dà, có phải là cậu chủ đang yêu-”
“K- không phải đâu ông già này!”
Ông ấy ngay lập tức nhận ra mối quan hệ của hai người bọn tôi rồi sao? Nó thực sự sẽ không dễ chịu gì nếu để Andelaide biết được cảm xúc hiện giờ của tôi của tôi.
“À à, tôi xin lỗi cậu chủ.”
Ông ấy hiểu chuyện rất nhanh và lập tức cúi đầu xin lỗi tôi. Mặc dù tôi có cảm giác không mấy dễ chịu khi để một người lớn tuổi hơn mình cúi đầu trước mặt nhưng mà ít nhất ông cũng hiểu được vẫn đề rồi nên để thế chắc không sao đâu nhỉ.
“Ôi chà, chào ông Enoch và… Venos? Cậu cũng ra ngoài tập thể dục à?”
Có lẽ câu nói vừa rồi tôi nói hơi lớn làm Andelaide chú ý nên cô ấy dừng việc tập luyện lại và từng bước tiến tới chỗ bọn tôi.
“Hể?! À ừ…”
Vì việc này quá đột ngột nên tôi chỉ có thể tạo ra một loạt những âm tiết lạ lùng kèm theo một cái gật đầu như một câu trả lời.
“Lạ thật đấy, trước đó tôi thấy cậu hiếm khi ra ngoài lắm.”
“À thế à… Tôi hôm nay cũng muốn đổi gió tí thôi ha ha.”
Tôi hoàn toàn không có một chút kinh nghiệm nào về việc nói chuyện với con gái, chưa kể đó còn là người mà mình thầm thương cơ chứ. Nên lúc này tôi bất giác cảm thấy tự hào về tài ăn nói của chính bản thân mình.
“Hiện tại tôi cũng đang tập luyện đấy, cậu có muốn tập chung không?”
Tôi nhận được lời mời tập luyện chung đến từ cô ấy luôn sao? Tuyệt vời! Liệu cô ấy có cảm tình với mình chăng?
“Đ- Được thôi, vậy nội dung buổi tập của cậu là gì vậy?”
“Tôi tập cũng ít thôi, vung kiếm năm nghìn lần, gập bụng một trăm lần, chống đẩy một trăm hai mươi lần và đấu tập với người rơm. Nếu có cậu tập chung thì tôi sẽ không đấu tập với người rơm nữa mà thay vào đó là giả chiến.”
“À.. Ờm. Tôi nghĩ là tôi xin kiếu bởi dù sao buổi tập của tôi cũng sắp kết thúc rồi. Tôi chỉ có thể tán dóc thêm một chút trước khi vào nhà thôi.”
Cô ấy thực sự có thể tập liên tục như vậy mỗi ngày sao. Quả nhiên là người đã từng mạnh nhất học viện có khác. Đáng lẽ mình không nên ngạc nhiên mới phải.
“Được thôi, không sao đâu. Tôi vẫn có thể tập luyện một mình mà.”
Cô ấy nói với giọng điệu bình thản.
“Chào quý cô Andelaide, dạo này những ngày ở học viện vẫn bình thường chứ?”
Lần này là đến lượt ông quản gia nhà tôi bắt chuyện với câu mở đầu đậm chất Enoch. Nhưng mà ông hoàn toàn biết rằng việc sự tồn tại của tên học viên mới kia thì hoàn toàn không bình thường rồi mà.
“Hôm qua mới có một học viên chuyển trường đến, cậu ấy rất nổi bật và có tận hai năng khiếu.”
“Hai năng khiếu á?”- ông Enoch phản ứng một cách bình thường như bao người khác.
Cô ấy chỉ khẽ gật đầu rồi nói tiếp.
“Cậu ấy mạnh một cách khủng khiếp, tôi nghĩ đến cả một kị sĩ cấp trung cũng chưa chắc đánh lại được cậu ta.”
“Điều gì khiến quý cô đây lại nghĩ như vậy?”
“Tôi đã đấu với cậu ta một lần vào hôm qua. Tôi đã sử dụng đến cả kiếm kĩ của gia tộc và cả [Bão tuyết] nhưng vẫn bị cậu ta đánh bại một cách dễ dàng. Chưa kể sau trận đấu đó… Cậu ta đã…”
Nói đến đây, Tôi ngỡ ngàng khi nhìn thấy trước mặt tôi là một Andelaide với hai gò má đang ửng đỏ. Từ sau khi bố cô ấy qua đời đến tận bây giờ có chết tôi cũng không nghĩ đến việc được chứng kiến khuôn mặt ấy. Sao cô ấy lại có cảm tình với một người mà mình mới gặp được đúng một ngày chứ. Nó hoàn toàn không hợp lí một chút nào!
Trong khi tôi đang tự thuyết phục bản thân mình thì quản gia nhà tôi đến tận bây giờ vẫn chưa hiểu chuyện nên hơi nghiêng đầu về một phía và tiếp tục hỏi với vẻ tò mò.
“Cậu ta đã làm gì vậy?”
“À… Ừm.”
Điều này khiến cho Andelaide càng trở nên bối rối hơn nên tôi không còn cách nào khác ngoài việc bí mật nhéo cho ông ấy một cái. Có vẻ ông Enoch cũng đã hiểu ra và ngừng truy hỏi Andelaide.
“Xin lỗi vì đã gặng hỏi quý cô, mong rằng nó không gây ra bất kì sự phiền hà nào.”
“À không có gì đâu.”- Andelaide cuối cùng cũng đã lấy được bình tĩnh.
Thế này thì không ổn rồi, mình càng phải trở nên mạnh hơn nhanh nhất có thể từ bây giờ.
“Thế thôi,tôi sẽ tập thêm một chút nữa vậy.”
“Cậu chủ?”
“Đi thôi, Enoch.”
Nói rồi tôi lại tiếp tục chạy bộ tiếp mặc kệ dù cho ông Enoch có chạy cùng hay không. Tôi chạy với tất cả sức lực đang có trong người. Tôi hiện giờ đang mong muốn sức mạnh hơn bất kì lúc nào tôi nghĩ về nó.Tiếng đất đá kêu lên liên tục truyền đến từng ngóc ngách của thành phố. Tôi chạy qua công viên, chạy qua quảng trường trong lúc chọn đường đi tiếp theo một cách ngẫu nhiên.Dần dần sau một thời gian rất lâu,tôi cảm thấy cơ thể của mình không đáp ứng được yêu cầu và dần dần mệt đi, có lẽ là do tôi cố tình đưa cơ thể vào trạng thái hoạt động quá mức. Ý thức bắt đầu trở nên mờ dần nhưng trong thâm tâm tôi lại không muốn bỏ cuộc. Tôi muốn trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa để có thể khiến em để ý. Đó có thể là một lí do ngu ngốc nhưng chỉ cần…
“…Nhận lấy lấy tình cảm của em là được rồi.”
Nói rồi tâm trí của tôi biến mất vì luyện tập quá mức.