- Home
- Kẻ cô đơn và cuộc hành trình tìm kiếm những viên đá phong ấn.
- Giao đoạn: Quản gia Enoch Curtis
Giao đoạn: quản gia Enoch Curtis
Màu nắng đỏ thẫm của mặt trời đang bao phủ và hợp làm một với những tảng mây lớn trên bầu trời tạo nên một khung cảnh ấm áp như sưởi ẩm cái tiết trời lạnh giá đang khiến mọi người trong thành dày vò. Trong lúc bên tai vọng lại một hồi tàu xé toạc không gian lúc rời ga một cách thô bạo tôi nhè nhẹ nhấc ly trà trong tay lên và nhấp một ngụm trong khi quan sát quang cảnh xung quanh. Công việc của ngày hôm nay có thể gọi là tạm hết nên tôi mới có thể ngồi nghỉ một chút ở sân sau của dinh thự đồng thời ngẫm nghĩ về những gì xảy ra trong ngày hôm nay. Tôi khá sốc khi biết rằng đất nước của chúng tôi đã và đang nằm trong tầm ngắm của tên quỷ vương mới kia nhưng tôi lại cảm thấy an tâm phần nào khi tôi biết rằng có một người có năng khiếu của vị đại hiền giả đời trước đã được tìm thấy và có khả năng sẽ vượt mặt người tiền nhiệm. Phải chăng đó là học viên mới mà được quý cô hiệu trưởng trường cậu chủ đề cập.
Tôi đột nhiên lắc đầu trong vô thức. Nếu quả thực là vậy thì thực sự khá là tội nghiệp với cậu chủ của tôi, chỉ vì căn bệnh hạn chế tầm xa đã từng làm cậu chủ chịu một cú sốc lớn, sau đó cậu chủ đã tự nhốt mình trong phòng và khóc ròng rã suốt hai ngày liên tiếp. Tôi biết răng cậu chủ có một ước mơ cao cả hơn ai khác là làm anh hùng và được mọi người quý trọng. Sau khi được bà chủ cũ của chúng tôi khích lệ thì ngày nào đứa trẻ đó cũng không ngừng vung vẩy những thứ gì mà cậu ấy coi là kiếm, thậm chí còn bắt tôi luyện tập kiếm thuật hằng ngày. Mặc dù những ngày đó thực sự rất mệt đối với tôi bởi phải lo bao nhiêu chuyện trong dinh thự nhưng lúc đó lại là khoảng thời gian vui nhất giữa tôi và cậu chủ. Sự nhiệt huyết năm đó hệt như cách con trai tôi từng làm, mãnh liệt và thuần khiết. Mặc dù hơi ích kỉ nhưng tôi muốn cậu chủ của tôi sẽ trở lại như ngày xưa, như con trai tôi đã từng làm.
“Tôi về rồi đây.”
Bỗng chốc tôi nghe thấy một âm điệu pha chút mệt mỏi nhưng quen thuộc phát ra từ phía cánh cổng chính tiến vào sân của dinh thự. Cậu chủ đã về rồi sao?
Tôi nhanh chóng bước đến trước cửa đợi cậu chủ về trong khi âm thanh của cánh cổng bằng kim loại được cất lên nhẹ nhàng và hòa vào không khí. Sau khi vào vị trí, tôi và một số người hầu khác được tôi triệu tập đến đứng sẵn ở sau cánh cửa, mỗi người đều phải thủ sẵn một nụ cười để cố gắng không gây khó chịu cho người vào nhà. Nhưng chúng tôi đợi một hồi nhưng lại không thấy ai đẩy cánh cửa vào nhà cả. Tôi nảy sinh ra một cảm giác kì lạ. Chẳng lẽ cậu ta lại vòng qua nhà để đến sân tập hay sao? Nhưng chẳng phải cậu chủ luôn chạy như bay vào nhà và vui chơi cùng mấy cuốn sách trong thư viện sao? Nhưng đợi lâu thế này lại càng củng cố suy nghĩ của chúng tôi hơn nên tôi ra lệnh cùng người hầu đi đến sân sau của dinh thự.
Khi chúng tôi đến nơi, tôi vô cùng ngạc nhiên bởi những gì tôi đang chứng kiến từ trước đến giờ. Cậu chủ đang cố gắng làm những bài giãn cơ cơ bản và đang cố gắng thử chống đẩy nhưng có vẻ vì quá lâu không tập luyện nên cậu ấy chỉ chống đẩy được có vài ba cái. Tất cả người hầu xung quanh tôi và cả những người đang quét dọn ngoài sân, những người luôn phải làm những buổi tập luyện y hệt như vậy nhưng lâu hơn đang cố kìm nén tiếng cười dấu trong khoang miệng. Chắc hẳn cậu chủ có vẻ đã nhận ra nó nên tôi thấp thoáng nhìn thấy khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ. Nhưng tôi lại không thấy buồn cười một chút nào với cậu chủ của tôi bởi đó là một hình ảnh rất hiếm gặp. Hệt như cậu chủ của năm đó đã trở lại vậy. Tôi lấy một bình nước mát gần đó rồi bước từng bước lại gần cậu chủ Drought Venos, người đang nằm trên thảm cỏ và không ngừng rên rỉ.
“Vậy là giới hạn của mình chỉ đến vậy thôi sao…”
Cậu ta không ngừng đưa ra những lời tự miệt thị bản thân. Nếu cậu cứ mãi thế thì tôi không chắc cậu chủ có thể tập luyện lâu hơn một chút nào đâu.
“Tôi nghĩ đó chưa chắc đâu ạ.”- Tôi đưa ra một lời khích lệ nho nhỏ đến cậu ta.
Cậu chủ lập tức quay mặt lại nhận ra tôi đang tiến lại gần. Tôi đưa cho cậu ta bình nước tôi đang cầm trên tay và phẩy tay ra hiệu cho những người hầu gần đó tiếp tục làm nốt công việc của mình. Cậu chủ sau khi nhận lấy bình nước từ tôi lập tức tu một ngụm lớn làm lượng nước trong đó bị vơi đi một nửa. Sau khi làm vẻ mặt thỏa mãn cậu chủ lập tức hỏi tôi với một nụ cười nhạt.
“Có phải ông cũng đến để trêu chọc tôi có phải không.”
“Hô hô, không phải thế đâu cậu chủ. Tôi đang cảm thấy hài lòng lâu rồi tôi mới thấy cậu chủ của tôi ra ngoài vận động nhiệt tình như thế này. Phải chăng cậu chủ chú ý đến sức khỏe của mình rồi sao?”
Tại cậu chủ thường xuyên không vận động nên dần dà đã bắt đầu nhận ra cơ thể mình trở nên suy nhược chăng? Tôi nghĩ như vậy trong khi trả lời câu hỏi vừa rồi.
“Không phải đâu. Tôi đang nghĩ cách để mạnh lên đấy.”- Cậu chủ trả lời tôi với một tông giọng lên xuống khác thường.
“Tôi không ngờ rằng cậu chủ lại nghĩ đến điều này. Phải chăng ở trường đã xảy ra chuyện gì khiến cậu chủ thay đổi suy nghĩ đúng không?”
Đối mặt với câu hỏi của tôi, cậu chủ khẽ gật đầu như một câu trả lời. Vậy chắc hẳn đã có chuyện gì xảy ra giữa cậu chủ với cậu học viên mới kia rồi?
“Liệu cậu chủ có thể cho lão biết chuyện gì đã xảy ra ở học viện ngày hôm nay không?”- Tôi hỏi với một chút tò mò.
Thế nhưng đối mặt với câu hỏi của tôi. Cậu chủ lại không đáp lại với tôi một lời nào. Có thể là một câu chuyện khá tế nhị nên tôi nhanh chóng tìm cách đổi chủ đề khác để coi trọng quyền riêng tư của đứa trẻ đó.
“…Nếu cậu chủ muốn gia tăng sức mạnh của bản thân mình thì chí ít tôi có thể giúp cậu chủ về mảng kiếm thuật đấy. Xin hãy để tôi huấn luyện cậu.”
Tôi đưa ra lời đề nghị như vậy là bởi đã lâu lắm rồi cậu chủ mới lấy lại cái quyết tâm từ ngày nào khiến tôi không nỡ để mặc cho đến khi nó tắt ngúm như trước nữa. Cậu chủ hướng ánh mắt long lanh như thể sắp bị tan chảy về phía tôi
“À, ừ…”
Một câu trả lời ngập ngừng được phát ra từ miệng của cậu chủ, tôi coi nó như một lời đồng ý vậy. Tôi bước nhè nhẹ từng bước về phía cái thùng chứa đầy những thanh kiếm gỗ và quay trở lại cậu chủ với hai cây kiếm cầm trên tay. Cậu chủ đón lấy một thanh từ tôi rồi đứng dậy, có vẻ cậu ta hiểu luôn ý định của việc này luôn rồi. Tôi cầm chắc thanh kiếm trên tay, đứng thẳng và hoàn chỉnh thế đứng của mình.
“Xin cậu chủ hãy đấu với tôi một trận để tôi có thể đánh giá sức mạnh của cậu chủ hiện giờ.”
Đúng vậy, cách đánh giá nhanh nhất là dựa vào thực chiến để đánh giá sức mạnh từ ma thuật đến kiếm thuật. Họ sẽ xem xét độ sắc bén của kiếm kĩ từ một đấu sĩ, độ hủy diệt từ ma thuật của một pháp sư và quyết xem họ thực sự phù hợp ở lĩnh vực nào.
Cậu chủ lúc này cũng đã chuẩn bị xong thế đứng của mình. Do tôi quen dùng rapier nên thế đứng của hai người lúc này hoàn toàn khác nhau mặc dù sử dụng chung một loại kiếm. Chuẩn bị xong xuôi, tôi dơ ngón trỏ của tay trái lên và vung vẩy nó.
“Bắt đầu thôi, cậu chủ-”
“[Cường hóa bản thân: Gia tốc]”
Vừa dứt lời, cậu chủ ngay lập tức sử dụng tăng cường cho bản thân và chạy nước rút tới chỗ tôi để lại những cơn gió mạnh. Cũng nhanh đấy cậu chủ à, nhưng với độ nhanh nhẹn trước đó còn hạn chế nên theo tôi nó vẫn còn chậm lắm.
Tôi nhẹ nhàng lách người qua một bên và né một cú vụt từ trên xuống đến đỉnh đầu tôi. Tiếp đó với cơ thể đang cúi thấp xuống, một cú vung kiếm ngang thân được thực hiện nhưng tôi dùng thanh kiếm gỗ nhanh chóng chặn lại. Quả thực những đòn đánh của cậu chủ hoàn toàn có chủ đích và rất bài bản, tôi cho cậu chủ một lời khen đấy. Nhưng cũng vì nó quá bài bản nên mới khiến những đòn đánh này quá dễ đoán. Bây giờ mình sẽ đánh giá khả năng chống đỡ của cậu chủ ra sao.
Tôi thu tay lại và đẩy thật mạnh cây kiếm gỗ tạo thành một cú đâm hướng đến mạn sườn trái của cậu chủ. Cậu chủ nhanh chóng dùng một mặt của thanh kiếm cố ý để hơi nghiêng làm cú đâm của tôi chệch sang một hướng khác. Một cú vung kiếm lên được thi triển ngay sau đó khiến tôi phải lùi về một bước. Cậu chủ ngay lập tức dập nhảy thêm một lần nữa đến chỗ tôi và vung một cú từ trên xuống như trước đấy để không cho tôi thêm thời gian nghỉ. Quyết định thông minh đấy nhưng cậu chủ thực sự nghĩ mình sẽ né như lần trước sao?
Ngay khoảng cách thanh kiếm sắp chạm đến đầu tôi, tôi dơ ngang lưỡi kiếm lên để đỡ. Ngay khoảnh khắc hai thanh kiếm gỗ chạm vào nhau, tôi nhanh tay bước nhẹ sang một bước đồng thời chếch nhẹ cổ tay sang má ngoài khiến đường kiếm của cậu chủ chệch hẳn ra khỏi thân người tôi. Cặp mắt cậu chủ lộ rõ vẻ ngạc nhiên và dần dần chuyển sang sợ hãi nhưng hiện giờ là đã quá muộn rồi. Đầu kiếm lúc này đã nằm hẳn ra bên ngoài và đó là khoảng thời gian tôi dứt điểm trận đấu. Tôi xoay cổ tay một vòng. Lưỡi kiếm khẽ rung lên, đi theo cổ tay tôi và dừng lại trước vai phải của cậu chủ. Cậu chủ bất động trong vài giây rồi ngay lập tức thả lỏng người vì biết rằng trận đấu đã kết thúc. Tôi nhẹ nhàng nói với chủ cảm nghĩ của mình về trận đánh vừa rồi.
“Qua trận đấu này tôi biết được cậu chủ có cánh đánh rất chắc và biết suy nghĩ nhưng lại thiếu về mặt thể chất và kĩ năng và khả năng phản xạ. Nếu cậu chủ trau dồi thêm thì tôi nghĩ cậu chủ sẽ không hề yếu trước bất kì ai đâu.”
Nói rồi tôi nhận lấy cây kiếm từ tay cậu chủ và cất nó về vị trí trước kia.
Thế nhưng sau khi nhận được lời khích lệ đó cậu chủ vẫn không vui lên một chút nào.
“Liệu tôi tập luyện đủ tôi có thể mạnh hơn tên quái vật đó không?”- Cậu chủ đột nhiên hỏi tôi.
“Tên quái vật” đó chắc hẳn là cậu học viên mới kia rồi. Phải chăng có xung đột gì đó giữa cậu chủ và học viên mới kia chăng. Nhưng tôi đã quyết định không tìm hiểu sâu về nó nên tôi chỉ có thể nói những lời từ bà chủ cũ của nơi này.
“Nếu cậu chủ thực sự có một khát vọng cháy bỏng như một ngọn lửa đang cháy hừng hực trong tim thì tôi cá là cậu chủ sẽ hạ gục được tên đó thôi.”
Tôi khích lệ cậu chủ thêm lần nữa. Lần này có vẻ có tác dụng khi con mắt màu đỏ đậm của chủ như thể phát sáng lên và hướng về phía tôi. Tôi không biết làm cách nào để đáp lại bằng cách dơ ngón cái của mình lên. Tôi đoán sẽ ổn thôi dù sao cậu chủ cũng coi tôi như là người thân trong gia đình.
Mặt trời lúc này gần như bị nuốt chửng và bị che phủ bởi màn đêm. Lấp ló đâu đó là những ngôi sao đang dần ló diện. Tôi thò tay lấy trong túi tôi ra một cái đồng hồ quả quýt màu bạc, mở nắm ra và xem giờ.
“Được rồi, đến giờ ăn tối rồi cậu chủ. Tối nay tôi mong cậu chủ ngủ sớm để có đủ sức để có thể học bình thường trong học viện sắp tới. Tôi sẽ chuẩn bị buổi huấn luyện vào sáng sớm nên tôi mong cậu chủ có thể dậy đúng giờ.”
Nói rồi tôi đi vào trong nhà, cậu chủ cũng theo sau và cùng tôi chuẩn bị bữa tối của cả nhà.
Lời của tác giả: Tôi cô đơn quá, ai đó vào bình luận cái xem nào.