1000 năm trước,
Bầu trời đen nghịt, sấm chớp giáng xuống từng hồi không ngừng, gió cuốn thét gào thổi liên tục tạo thành những đợt lốc xoáy như muốn xé tan mảnh đất này. Nơi này chính là Muspell, vùng đất phong ấn nguồn năng lượng Entropy. Trước kia, ở đây được bao quanh bởi luồng tử khí dày đặc, khắp nơi bao phủ bởi sự im lặng chết chóc, không sinh vật nào có thể sống được ở đây cả.
Mà bây giờ, lượng tử khí bao quanh mảnh đất ngày càng dày đặc, mặt đất rung chuyển mạnh mẽ rồi nứt toạc ra, từng luồn nhung nham nóng hổi đang phun lên qua các khe nứt. Mặt đất bắt đầu sụp đổ, bầu trời điên cuồng gào thét, từng đợt sấm chớp bổ xuống liên hồi. Đây chính là khung cảnh cho việc Entropy đã bị mất kiểm soát. Nhưng trong hoàn cảnh đó lại xuất hiện mười hai cột sáng không rõ từ đâu, đang đứng bao quanh Entropy. Trên không trung, một trận pháp khổng lồ đang dần được tạo ra, nó chập chờn biến mất rồi lại xuất hiện, cứ liên tục như thế đã hơn một tuần. Gương mặt mỗi người bên trong cột sáng lộ rõ sự mệt mỏi, bọn họ đã đứng đây, không ăn không ngủ suốt nhiều ngày liền rồi.
“Chết tiệt!”
Người vừa lên tiếng đang ở trung tâm trận pháp, hắn có mái tóc xoăn ngắn màu đen tuyền, gương mặt sắc sảo, mang khuyên tai bạc ở bên trái, dáng người có thon dài có chút gầy, trang phục trên người đã có phần rách nát. Hắn chính là Amaryllis, là hậu duệ của ma tộc với khả năng điều khiển Dual đỉnh cao cùng với tinh thông ma pháp, hắn đã trở thành người đứng đầu các Nirvana bằng tài năng và sức mạnh của mình.
Nhưng còn bây giờ thì sao? Hắn nhìn mười một người đang đứng xung quanh mình thành lập pháp trận, trong lòng thở dài một tiếng. Không ngờ toàn bộ gia tộc trên khắp lục địa liên kết với nhau tính kế bọn họ. Nhưng tại sao những người đứng đầu các chủng tộc lại không ngăn cản, thậm chí còn nhún một tay vào.
“Amaryllis! Pháp trận này… ổn mà phải không?”
Amaryllis nhìn về phía đối phương. Đó là một nam nhân với mái tóc màu vàng óng, dáng người tỷ lệ vàng, trên tay cầm thanh trường kiếm, cả người bao bộc bởi nguồn năng lượng mạnh mẽ. Những người khác có lẽ cũng có cùng câu hỏi, tất cả hướng mắt về phía Amaryllis.
Hắn trầm ngâm một lúc, sau đó mới khẳng định nói:
“Tớ không biết!”
Ơ cái tên khốn này!
Tay bọn họ siết chặt vũ khí, gân xanh nổi lên từng đường. Kiềm chế sự ham muốn xông lên đấm cho tên đó một phát. Đã lúc nào rồi mà còn đùa như thế!
“Haha! Thật mà.”
Amaryllis bên ngoài cười như thế, bên trong thì phiền muộn gần chết. Pháp trận này không hề hoàn chỉnh! Nó bị thiếu đi một thứ, hắn buộc phải dùng thứ khác để thay thế vào. Nhưng lại không đủ!
“Mọi người đều biết việc lập ra pháp trận này đồng nghĩa với việc đặt cược mạng sống của mình vào đó. Nhưng tại sao….”
Mọi người lại không rời đi?!
Đây là câu hỏi mà Amaryllis luôn tự hỏi trong nhiều năm qua. Tính cách thì tệ hại, gây thù chuốt oán với người ta, có thù tất báo. Dù hắn có làm chuyện thiên lôi gì đi nữa, bọn đều không hề oán giận, thậm chí còn ở bên cạnh giúp một tay. Hắn thật sự không hiểu.
Những người có vẻ đoán được câu sau đó là gì, bọn họ nhìn nhau rồi bật cười thật lớn.
” Hahaha! Không ngờ cái tên như cậu lại có tâm tư thiếu nữ như thế!”
“Làm ơn đừng như thế! Đáng sợ lắm.”
“Cảm động quá đi mất thôi!”
“…”
Mấy cái tên điên này! Đang buồn rầu mà bị bọn này làm tuột cảm xúc mất rồi! Thật sai lầm khi hỏi câu này mà.
Một người dụi nước mắt, cảm thấy mình không cười nữa mới từ từ lên tiếng:
“Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta tiếp nhận vị trí Nirvana không? Chính những lời nói khi đó của cậu đã khiến bọn tớ quyết định sát cánh cùng cậu trên con đường này. Nên là Amaryllis, cậu không còn một mình nữa đâu.”
Đúng vậy! Hắn không còn một mình nữa rồi. Amaryllis nở nụ cười đầy ấm áp, hắn bây giờ muốn nói rõ lòng mình cho bọn họ biết.
“Cảm ơ…”
Amaryllis chưa kịp dứt lời, một cây thương không rõ từ đâu lao tới với tốc độ kinh hoàng, xuyên qua lớp phòng vệ ma pháp quanh người hắn, cứ như thế mà đâm thủng lồng ngực. Máu cứ thế mà phun ra nhuộm đỏ cả một vùng. Cây thương đen bị nhuộm đỏ rực lạnh lùng găm trên mặt đất như đang chế nhạo những người ở đây. Miệng không ngừng phun ra máu, hắn run cánh tay chạm nhẹ vào vết thương của mình.
Cái quỷ gì thế này?
Tầm nhìn trước mắt dần trở nên mơ hồ, cả người cứ thế mà ngã xuống. Một người từ trên từ trong bóng tối đi ra, bước đến bên cạnh Amaryllis, gã cuối người, tay vuốt nhẹ mái tóc của tóc của hắn:
“Pháp trận phong ấn cổ xưa- “Rose Chain Lock” cần rễ cây Fraxinus làm gốc, dùng lông của kỳ lân để kết nối, năm nhánh tử đinh hương bứt phá sức mạnh, cùng trăm loại động thực vật khác. Nhưng quan trọng nhất…”
Gã lấy tay quệt vết máu bên khoé miệng Amaryllis, đưa lên miệng liếm nhẹ một cái. Nở một nụ cười man rợ.
“Là máu của quỷ tộc có sức mạnh cấp cao. Ta nói có đúng không? Bạn của ta! Có lẽ cậu vẫn chưa nói cho bọn họ biết đi.”
Cái thằng điên này!
Amaryllis muốn gượng dậy đánh tên khốn đó. Nhưng ngay cả ngón tay còn không động đậy, nói chi là đánh đấm. Trước mắt ngày càng trở nên mơ hồ, bên tai hắn văng vẳng tiếng la hét của mọi người. Hắn muốn gượng nói cho bọn họ biết mình không sao cả. Nhưng không được nữa rồi.
Gã ta đứng dạy hướng về phía bọn thuộc hạ mà ra lệnh:
” Bọn chúng đang dồn toàn bộ sức lực vào pháp trận. Một khi pháp trận vừa kết thúc thì gi*t ngay. Vì Entropy không thể kiểm soát được, mười hai Nirvana đã liều chết để có thể phong ấn được nó. Haha! Quả là một cái chết cao đẹp nhỉ?!”
Không được! Không được động vào bọn họ!
Amaryllis lòng đầy căm phẫn, muốn nhào tới xé xác gã. Nhưng hắn lại chẳng làm gì được cả. Cứ thế không cam lòng mà nhắm mắt.