Tại thành phố Sienna, phía bắc của đất nước Phedra. Mặt trời còn chưa ló dạng, không khí có chút xe lạnh, mát mẻ của mùa xuân. Trên từng con phố chỉ có lát đát vài bóng người qua lại, vài người vô gia cư thì cuộn mình ngủ bên những góc phố. Khu phố lúc này yên tĩnh mà có đôi chút bình yên.
Lúc này, có một người trùm áo choàng nâu đang đi thật nhanh trên con đường, cậu quẹo vào hẻm, đi qua nhiều còn đường nhỏ hẹp. Áo choàng có chút sờn cũ, trên áo động một lớp sương mỏng, có lẽ hắn đã đi suốt đêm hôm qua. Cậu ta đi tới cổng sau của một ngôi nhà nhỏ, dòm xung quanh không có ai rồi mới đóng cửa bước vào.
Cậu ta cởi bỏ lớp áo choàng, lộ ra gương mặt trắng nõn có chút trẻ con, đôi mắt hồng ngọc cùng mái tóc đen dài được tết thành bím dài ở sau lưng. Y đưa tay lên ra đằng, nói nhỏ một câu:
“Mở không gian!”
Trên tay y liền xuất hiện một cái túi nhỏ màu vàng sẫm, trên có buộc một sợi dây. Cậu ta cầm túi nhanh chân đi đến phòng ngủ. Trong phòng có một cái kệ sách cỡ trung, y đưa tay đẩy nhẹ một quyển sách ở đó. Dưới chân giường liền xuất hiện một lối đi xuống. Bước xuống dưới đó liền thấy một thảm hoa Snowdrop nở rộ đầy sức sống, chúng phát ra ánh sáng kim sắc làm nơi này trở nên huyền ảo. Nổi bật ở giữa cánh đồng hoa đó là mười hai chiếc quan tài băng được điêu khắc tinh xảo lạnh lẽo nằm ở đó.
Y đi đến chiếc quan tài băng ở trung râm, lấy đồ vật trong chiếc túi ra. Đó là một đoá hoa đỏ rực như lửa, trên thân không có lá, quanh nó có một chút năng lượng đỏ thẫm lượng lờ. Y đặt nhánh hoa lên quan tài, sau đó ngồi xuống, khai triển một trận pháp bao quanh quan tài. Nhánh hoa dần phát sáng sau đó biến thành từng đốm sáng nhỏ đi vào trong cơ thể của người nằm bên trong.
“Đến lúc cậu phải tỉnh lại rồi, Amaryllis à!”
Y đặt tay lên quan tài thủ thỉ một câu. Nhưng người trong quan tài lại chẳng có phản ứng gì cả, chỉ lẳng lặng nằm yên ở đó.
Y thở dài một tiếng, rủa thầm:
“Lại thất bại rồi sao?”
Gương mặt có chút hơi thất vọng, dù sao y cũng không đã quen với việc thất bại này rồi. Cậu ta quay lưng trở về phòng ngủ của mình, đóng cửa tầng hầm lại. Nhưng y không biết rằng, ngay lúc mà y quay lưng bước đi, ngón tay của người trong quan tài đã khẽ động đậy.
_____._____._____._____
” Ngài Dai, con đem đồ đến cho ngài rồi đây!”
Ở trước cổng, một đứa bé trai tầm cỡ tám chín tuổi, ôm một cái túi quá cỡ so với thân hình của nó, giọng nói non nớt gọi người đang từ trong nhà bước ra.
Y vừa đi vừa cằm khăn lau lau mái tóc ướt của mình. Nhìn đứa trẻ ở cổng nở một nụ cười chào hỏi.
Dai: “Chào nhóc! Hàng có sớm nhỉ?”
Đứa trẻ cười khanh khách, đưa chiếc túi cho Dai. Nó chợt nhớ ra cái gì, thò tay vào túi lấy ra một cái bìa thư, đưa cho Dan. Y cầm nhìn bìa thư trong tay hỏi:
Dai: “Thứ gì vậy? Quà tặng kèm à”
Đứa trẻ: “Mẹ nói đưa nó cho ngài, kêu ngài mở ra là sẽ hiểu”
Dan xé bìa thư bên ngoài, lấy lá thư ở bên trong ra. Y đọc được hai dòng mặt mày liền trở nên xanh lét.
Mẫu thân kiếp! Là giấy nợ!
Dai: “Mẹ…. Mẹ con còn nói gì nữa không?”
Đứa trẻ gật đầu: ” Mẹ nói ngài mau mau trả sớm. Ngài mượn thứ gì của mẹ con à?”
Dai: “Haha! Chỉ là mượn vài món đồ nho nhỏ thôi!”
Đứa trẻ: “Vậy con xin phép về đây! Tạm biệt ngài!”
Cậu bé mỉm cười, chào Dai một tiếng rồi chạy đi mất hút. Dai nhìn tờ giấy trong tay mà thở dài não nề. Đường đường từng là giáo hoàng của cả một vương quốc, bây giờ phải mở quán bar, đi bán vật phẩm để kiếm tiền qua ngày, nợ người ta tới một trăm ngàn Veili (1) tiền thảo dược. Không trả sớm, bà cô đó tới gi*t mình mất.
(1) Veili: đơn vị tiền tệ
Xua tan ý nghĩ trong đầu, Dan bắt đầu niệm phép, lấy túi tiền từ trong không gian đặt lên bàn, bắt đầu đếm số tiền mình có được. Đếm đi đếm lại cũng chỉ còn một trăm ngàn Veili. Chuyến đi lần trước tiêu quá nhiều tiền thành ra chỉ còn chừng này. Cũng cần phải mua thêm vật dụng trong quán, nhập thêm rượu nữa, sẽ tốn thêm khá nhiều tiền. Trả nợ xong là nhịn ăn luôn! Ráng hôm nay bán thêm ít vật phẩm, hy vọng sẽ đủ.
Xong xui, y mới lấy cái túi mới nhận được mở ra, trong đó có hàng trăm loại thoải dược, vài loại được bảo quản ở trong lọ thủy tinh. Nhìn sơ qua thôi cũng biết nó đắc giá như thế nào.
Dan rủa một tiếng: ” Sao thời bây giờ thảo dược lại mắc như thế chứ.”
Nhưng dù mắc thì cũng phải mua, y cần chúng để thức tỉnh những người nằm trong quan tài. Lượng thảo dược này vẫn chưa đủ để bồi đắp thân thể của bọn họ. Cần phải có loại quý hiếm hơn, nhưng y lại không có tiền. Đi kiếm cũng ko đc, những loại thảo dược quý hiếm mọc ở những nơi vô cùng nguy hiểm. Nhánh hoa hồi nãy một ngàn mới nở hoa một lần, vô cùng hiếm. Y đã trộm nó từ chỗ chợ quỷ, chắc chỗ đó phát lệnh truy nã y luôn rồi.
” Ông chủ, chào buổi sáng.”
Dan nhìn về phía âm thanh phát ra, một cậu bé chừng mười tuổi bước ra từ trong phòng. Mái tóc đen có chút dài che đi một phần gương mặt, quần áo trên người có chút cũ kĩ. Cậu bé tên Dunkan, Dan gặp cậu trên phố đang xin ăn vào mấy tháng trước. Lúc đó Dunkan bị bọn côn đồ vay đánh trong hẻm, Dan đã cứu cậu sau đó đưa về nhà. Hiện giờ Dunkan làm việc ở đây, cậu đã từ chối nhận lương từ Dan. Dan đã cho cậu nơi ăn chỗ ở, không còn phải ngủ bên ngoài, nhặt thức ăn thừa nữa. Cậu đã mang ơn ngài ấy quá nhiều rồi.
Dan: “Chào buổi sáng, nhóc đi làm đồ ăn sáng đi, ta đói quá rồi.”
Dunkan gật đầu, đi vào phòng bếp. Bữa sáng nhanh chóng đã được chuẩn bị xong. Dan vừa nhai miếng bánh mỳ vừa dặn dò.
Dan: “Ăn xong rồi thì dọn dẹp quán, nhà cửa luôn nhé! Ta ra ngoài một chút, chiều về sẽ dạy học cho nhóc.” Dạy cho cậu nhóc biết nhiều một chút, buổi tối phụ giúp mình cũng tốt
“Vâng ạ.” Dunkan ngoan ngoãn trả lời
Xong bữa sáng, Dan khoác áo đi ra ngoài, trước đó có dặn dò thêm.
“Đừng vào phòng của ta đấy.”
“Vâng ạ.”
Dunkan đáp lại một tiếng rồi quay lại dọn dẹo bát đĩa trên bàn. Lần nào ông chủ ra ngoài cũng dặn dò cậu không được vào phòng ngài ấy. Cậu cũng không quá tò mò tại sao lại như vậy, ai cũng có bí mật riêng mà.
Xong việc ở bếp, cậu nhóc nhanh chóng lấy khăn lau hết bụi bặm trên bàn ghế ở trong tiệm. Rồi đem từng chai rượu xuống nhẹ nhàng lau sạch, lau đó đó thì đi lau sạch sàn nhà. Cứ thế trở thành một con ong chăm chỉ bận rộn hết cả buổi sáng.
Rầm!
Bỗng có một tiếng động thiệt lớn phát ra. Dunkan giật mình, trong lòng đầy hoảng sợ. Chả lẽ có ăn trộm?
Thấy âm thanh xuất phát từ phòng ông chủ Dan, cậu có chút chừng chừ. Nhưng nhỡ đâu có ăn trộm thiệt thì sao?
Dunkan hít một hơi, tay cầm chặt cây lau nhà, rón rén từng bước đến cửa phòng. Ông chủ à! Con chỉ nhìn thôi, không bước vào đâu nhé!
Dunkan Tay run run vặn chốt, mở cửa he hé, đưa mắt nhín vào bên trong.
Cảnh tượng bên trong phòng khá là lộn xộn. Vì chấn động quá lên mà giấy tờ bay tứ tung, cái giường thì bị lật sang một bên, thảm thương nằm một góc. Ở giữa phòng là một cậu con trai tóc xoăn đen lẳng lặn đứng đó. người đó chừng mười bốn tuổi, thân hình gầy gò, trên người không một mảnh vải. Do người đó quay lưng nên Dunkan cũng không thấy rõ mặt.
Ôi trời ơi! Hoá ra ông chủ có sở thích như thế này sao?!
Dunkan không nhịn được mà cảm thán một câu. Ông ấy giấu kĩ thật, nhốt một người trong nhà như thế mà không ai biết. Hèn gì bảo mình không được vào phòng. Người đó ở miết trong phòng chắc phải bức bối lắm nên mới lật cả giường như thế.
Trong não Dunkan lúc này đang dựng lên kịch bản drama dài tập.
” Này nhóc.”
Dunkan giật mình, trong lúc cậu nhóc mãi suy nghĩ thì người đó đã mở cửa đứng trước mặt cậu. Hắn mỉm cười nhìn cậu nhóc đang ngơ ngác nhìn mình.
Amaryllis: ” Um.. Có thể cho ta một bộ quần áo được không?”
Dunkan: ” Vâng! Thưa cậu chủ!”
Từ khi nào mình trở thành cậu chủ vậy?