Narumi Ogawa, một nữ sinh trung học ở Tokyo, là tiêu điểm trên mọi mặt báo trên đất nước Nhật Bản.
Có người gọi đó là phép màu, có người gọi đó là sự kì diệu của y học, nhưng cũng có người lại bảo đó là do những thứ ma thuật bí ẩn nào đó. Nhưng chỉ có một sự thật rằng, sự tỉnh lại của Narumi Ogawa là trái với quy luật tự nhiên.
Ba tháng trước, Narumi Ogawa rơi vào hôn mê khi bị chấn thương nặng sau một vụ tai nạn giao thông. Không ai biết nguyên nhân dẫn đến vụ tai nạn, cũng không ai tận mắt chứng kiến nó. Máy ghi hình của thành phố cũng chỉ quay lại được đoạn phim với cảnh tượng chiếc ô tô từ một góc nào đó lao thẳng vào người cô bé. Tuy chỉ lộ hình ảnh của một góc chân, nhưng đoạn phim đó đã được lan truyền với tốc độ chóng mặt. Nó nhanh chóng trở thành một tin nóng đối với người dân Nhật Bản.
Sau đó, Narumi được đưa vào bệnh viện trong tình trạng tồi tệ. Một phần xương bắp chân nát vụn, nội tạng bị dập một phần, ngoài ra còn bị chấn thương sọ não, rơi vào hôn mê ngay lập tức. May mắn thay, cô đã thoát khỏi tình trạng phải sống thực vật đến hết đời. Cuộc phẫu thuật diễn ra gần hai mươi tiếng trước khi bác sĩ thông báo với người nhà rằng ca phẫu thuật đã thành công. Sau khoảnh hai tuần, tin tức về cô bé ấy đã lắng xuống.
Cho đến hôm nay, tròn ba tháng sau khi Narumi gặp tai nạn, tin tức lại một lần nữa nổ ra. Hẳn là một y tá nào đó đã bị hối lộ bởi các cánh nhà báo, vì chỉ sau khi cô nữ sinh họ Ogawa mở mắt được vài tiếng, người dân toàn quốc đã biết tin này.
Các phóng viên tấn công bệnh viện bằng các câu hỏi, một ngàn câu hỏi tại sao. Hai đến ba chiếc xe van từ to đến nhỏ đỗ ở một góc cổng bệnh viện, nơi tụ tập của những phóng viên nhiệt huyết với nghề. Họ đứng đầy một góc bệnh viện, bao vây những chiếc xe cứu thương, ngó vào trong cổng với hi vọng vớt được chút tin tức nào đó. Tay họ cầm những chiếc máy ghi âm rẻ tiền với chất lượng thu âm tồi tệ, đôi mắt hệt như những con bồ hóng, mải miết ngó nhìn vào phía trong.
Trên phòng bệnh, mẹ của Narumi Ogawa, lo lắng nhìn đám phòng viên từ cửa sổ phòng bệnh. Cứ một chốc, bà lại đứng dậy từ cái ghế sô pha cũ và đã tróc lớp da giả ra, đi loanh quanh phía cửa sổ, cắn móng tay vẻ lo lắng. Được một lúc, bà lại kéo rèm cửa vào, không để cho một chút ánh sáng mặt trời nào có cơ hội nhảy vào.
“Cô Ogawa, không cần cánh giác kĩ như vậy đâu.”
Một giọng nói cất lên từ phía cánh cửa. Một người đàn ông trẻ bước vào, trên người khoác áo blu trắng, chắc hẳn đó là bác sĩ. Trên tay ông ta cầm một chiếc khay bằng kim loại, trên có rất nhiều ống tiêm và các loại thuốc khác nhau. Ông ta nhau mày nhìn về phía bà Ogawa, rồi ân cần đặt khay lên bàn, vui vẻ nói với Narumi đang say giấc.
“Chà, cháu ngủ khá nhiều đấy. Nhưng so với một cô bé gặp tai nạn, thì cũng là điều bình thường thôi nhỉ.”
Bà Ogawa nhanh chóng đi về phía con gái mình, lo lắng cất lời trong ánh nhìn hiền hậu về phía Narumi.
“Con gái của mẹ, đừng lo lắng, con yêu, mẹ sẽ bảo vệ con. Con là con gái mẹ, không ai có thể làm hại con, không ai có thể mang con đi được nữa, mẹ hứa với con.”
Mười lăm tháng tiếp theo trôi qua trong sự dịu đi của dư luận.
Narumi Ogawa đã bình phục gần như hoàn toàn. Cô bé đã có thể đi lại bình thường, ăn và sinh hoạt một cách bình thường, cũng như giao tiếp một cách lưu loát. Tuy nhiều lúc vẫn còn xảy ra nhức đầu, nhưng bác sĩ đã bảo đó là di chứng không đáng lo ngại.
Tuy nhiên, đó không phải là di chứng duy nhất sót lại.
“Mẹ, mẹ có thể lại gần đây một chút không?”
Narumi đặt ra câu hỏi khi mẹ cô đi ra từ phía nhà vệ sinh ra. Narumi sắp được ra viện, cô chỉ cần được kiểm tra thêm lần nữa. Mẹ cô, người chăm sóc cho cô suốt hơn một năm qua, đang cầm lọ hoa mới được đổ nước đi ra từ nhà vệ sinh.
“Sao vậy, con gái yêu? Mẹ cần phải nhanh chóng cắm lọ hoa này, con biết đấy… Như một lời cám ơn đến các y tá. Chiều nay là con ra viện rồi mà.”
Dù nói vậy, bà Ogawa vẫn lại gần Narumi khi cô nói. Bà đứng ở đầu giường, hơi nghiêng người về phía cô bé đang dựa lưng vào giường kia, nở một nụ cười tươi hỏi cô bé.
“Có chuyện gì vậy, con yêu?”
Chờ mẹ mình hỏi hết câu, Narumi nhanh chóng vươn người ra. Cô bé lấy tay, vung qua vung lại trên đầu mẹ mình. Bà Ogawa nhìn cô bé với một sự khó hiểu và thắc mắc rằng cô bé có vấn đề về đầu óc không. Đến khi vung tay một vài lần, Narumi tỏ ra hài lòng, thả lỏng người dựa vào giường.
“Được rồi đó, mẹ.”
Bà Ogawa tuy không hiểu gì lắm, nhưng cũng tỏ ra hài lòng cùng con gái. Bà lại quay về với công việc cắm hoa của mình.
Narumi nhìn mẹ mình.
Cô bé vừa đuổi một linh hồn của con ruồi đi. Dù không thể nhìn thấy nó, nhưng bà Ogawa vẫn sẽ cảm nhận được sự khó chịu nó mang lại khi cứ bám trên đầu bà.
Narumi chỉ cần vẫy hai, ba lần là linh hồn đó đã tan biến vào hư không. Tuy không chắc liệu nó có quay lại hay không, nhưng ít nhất đầu của bà Ogawa sẽ được nhẹ nhõm trong lúc này.
Tuy không để lộ biểu cảm trên khuôn mặt mình quá nhiều, nhưng trong lòng, Narumi một nửa tỏ ra thích thú, nửa còn lại tỏ ra lo lắng.
Ra là vậy, nó có thể tan biến khi ta chạm vào, Narumi thầm nghĩ.
Cô bé thích thú vì cô có thể tương tác với nhứng linh hồn ấy.
Một vài linh hồn tuy có cơ thể gốc tuy bé nhỏ, nhưng khi biến thành linh hồn, cơ thể chúng có thể to hơn rất nhiều lần. Ngược lại cũng vậy, trong một lần đi khám toàn thân trước đây, Narumi đã có cơ hội nhìn thấy một linh hồn của một công nhân ngồi trong túi áo của vị bác sĩ trưởng, người đã khám cho cô bé khi đó.
Đó là một linh hồn nhiều oán khí, Narumi gật gù. Trên người ông ta bao phủ bởi một lớp sương mờ màu đen, tối và đáng sợ. Việc ẩn mình trong túi áo của vị bác sĩ kia đã khiến Narumi liên tưởng đến một tên sát nhân với trái tim nhuốm máu đến đen sạm đi.
Trong suốt quãng thời gian ở bệnh viện từ khi cô bình phục trở lại, Narumi đã luôn nhìn thấy những linh hồn ấy. Tuy lúc đầu cô không thể nói, nhưng Narumi rất sợ hãi. Dần dần, cô quen với sự xuất hiện của chúng, và đến khi có thể nói trở lại, cô bé cũng không nghĩ đến chuyện sẽ kể điều đó với mẹ mình hay bác sĩ.
Xung quanh mẹ cô luôn có vài linh hồn to nhưng vô hại. Chúng màu trắng, một ít có màu xám như con ruồi lúc nãy, chúng luôn bay quanh mẹ cô, thi thoáng bám lấy, cắn và cào bà ấy. Narumi cảm thấy thương mẹ mình vì bà luôn bị lũ linh hồn này làm phiền.
Nhưng xung quanh cô bé và vị bác sĩ hay đến phòng cô lại khác. Không có lấy một linh hồn hay lũ quỷ nhỏ nào. Chính Narumi cũng luôn thấy khó hiểu về điều này.
Đó là lúc vị bác sĩ kia đến.
“Cô Ogawa, cô không cần làm thế này đâu. Thật là..”
Ông ta cầm một tập giấy tờ ở tay trái, tay phải xoay chiếc bút bi của bệnh viện. Ông khẽ cất lời mang hướng trách móc bà Ogawa khi tiến về phía giường bệnh. Bà Ogawa đáp lại bằng một nụ cười ngại ngùng, nhưng tay bà thì không ngưng việc cắm những bông hoa cúc vào bình. Narumi nhìn ông ta.
Vẫn không có con nào, Narumi nhau mày khẳng định lại một lần nữa.
“Narumi, đây là giấy tờ xuất viện của cháu.” Ông ta đặt đống giấy tờ lên bàn. “Kèm theo đó là hoá đơn viện phí… đã được thanh toán.”
Ông ta nói nhỏ vế sau. Narumi vẫn nghe rõ, và mẹ cô bé cũng vậy. Nhưng không ai có phản ứng gì ngoài dự tính cả. Vị bác sĩ kia thích thú đặt chiếc bút xuống bàn, quay ngoắt người đi ra ngoài. Trước khi đi, ông ta còn ghé qua bà Ogawa và trao cho bà ấy một nụ hôn vào vai.
“Hãy kí hết chỗ giấy tờ đó và mang cho nhân viên dưới lễ tân khi hai người ra về!”
Narumi dõi theo đến khi tiếng cửa phòng kêu lên cạch một cái. Mẹ cô, người từ nãy đến giờ vẫn chỉ chăm chú vào công việc cắm hoa, đang ngân nga một bài hát nào đó. Bà ấy có vẻ như đang dồn hết sức tập trung vào việc này.
****************
Bà Ogawa đỡ Narumi lên chiếc xe lăn đặt cạnh giường. Mặc cho cô bé nằng nặc khẳng định rằng mình tự đi được, mẹ cô vẫn nói rằng vẫn nên đề phòng thì hơn.
Xe lăn được đẩy vào thang máy bởi một y tá trẻ tuổi, đứng cạnh là bà Ogawa. Narumi ngó quanh, và nghĩ rằng thật quái lạ làm sao, suốt mười lăm tháng ở viện và đến giờ, người chăm sóc cô đến chủ yếu là các y tá và bác sĩ. Và mẹ cô.
Không có thêm một người thân nào khác.
Cũng không có một người bạn nào đến thăm cô, mặc cho những tin tức đã ở trên truyền hình từ tất lâu rồi.
Có thể là do họ không biết chăng? Hay là do họ bận chuyện gì đó?
Đã mười lăm tháng cô chưa đến trường. Nếu đi học, giờ Narumi sẽ phải học chậm lại một năm so với những người bạn của mình. Narumi dự định sẽ đi thăm họ khi ra viện. Narumi nhớ những người bạn của mình ở trường cũ. Cô bé tóc vàng lai Đức hay mang cho cô mượn sách, cậu bạn chơi với cô từ kì thi giữa kì, cô bé tóc nâu năm nhất hâm mộ cô đến độ đánh nhau với những anh chị khối trên. Cô rất nhớ họ.
Đúng rồi, và cả người bạn thân của mình nữa. Narumi chợt nhớ ra.
Cậu ấy tên là…
Tên là…
Là…
Narumi không nhớ. Cô như đờ ra, cơ thể cứng lại đôi chút, đôi mắt đăm đăm nhìn về khoảng không trước mặt. Naurmi không nhớ tên họ.
Nghĩ kĩ lại, thì cô không nhớ được gương mặt họ, diện mạo của họ, giọng nói và quần áo. Tất cả chỉ là những hình ảnh mờ nhoà trong trí óc cô. Họ hiện lên với một sự mơ hồ nhất định trong đầu Narumi. Mặt cô tái lại.
Bà Ogawa đi bên cạnh, dường như không nhận ra sự thay đổi bất thường của con gái mình, vô tư nói chuyện.
“Con gái yêu, khi về nhà con có thích ăn gì không? Mẹ sẽ làm cho con món cơm trứng con thích nhé, con gái yêu. Và cả những loại quả con thích ăn nữa.”
“…”
“Hai mẹ con mình có thể đi xem phim”, bà Ogawa phấn khích. “Ta sẽ cùng ăn bánh kếp ở cửa hàng nổi tiếng gần nhà, rồi cùng nhau cắm hoa nhé, con gái yêu của mẹ!”
“…”
“Con gái?”
Bà Ogawa gằn giọng, như cố thu hút sự chú ý của Narumi. Cô bé như giật mình, rồi quay về phía bà ấy.
“…Sao vậy, mẹ?”
Narumi như nhận ra điều gì đó. Cô ngước lên đôi mắt của mẹ mình. Mắt bà đang mở to, chừng chừng nhìn vào cô.
“A, con xin lỗi. Có lẽ khoảng thời gian trong viện đã khiến con có phần chậm chạp và ngu ngơ hơn.”
Narumi cười trừ, cố gắng thoát khỏi bầu không khí ngại ngùng này, “Mẹ, ta về thôi.”
Bà Ogawa rời mắt khỏi Narumi và đi về phía chiếc xe ô tô đen đỗ ở trước cửa, mở cửa xe và đỡ Narumi lên xe. Đó là một chiếc xe đen hạng sang, nội thất bên trong hẳn là rất đắt tiền. Narumi không nghĩ rằng nhà mình có một chiếc xe như thế này.
Sau khi nhét chiếc xe lăn vào cốp phía sau xe, bà Ogawa nhanh chóng tạm biệt y tá, vào xe ngồi cạnh Narumi ở ghế sau. Phía trước, một tài xế trẻ tuổi mặc Âu phục đã ngồi chờ sẵn. Nghe chỉ đạo từ bà Ogawa, anh ta mới bắt đầu cho xe chạy.
Trên đường đi họ không nói với nhau một câu nào. Bà Ogawa lim dim nhắm mắt, anh tài xế tập trung lái xe, còn Narumi ngồi dựa đầu vào cửa sổ ngắm nhìn đường phố.
Cô sớm nhận ra nhiều điều kỳ lạ từ khi mình tỉnh dậy đến khi ngồi lên chiếc xe này.
Suốt mười lăm tháng.
Điều kì lạ đầu tiên nằm ở kí ức của cô.
Narumi không nhớ gì hết, hoặc rất mơ hồ về trí nhớ của mình.
Cô không nhớ mẹ mình tên là gì, trông như thế nào, nên từ khi cô nhìn thấy người mẹ trước mặt mình, cô đã một phần yên tâm. Nhưng trong thâm tâm cô, bà ấy không có phong thái của người mẹ trong tiềm thức của cô. Bà ấy khác hẳn người phụ nữ hiện ra từ những mảnh kí ức mơ hồ vỡ vụn và cắm xung quanh tâm trí Narumi.
Hơn nữa, Narumi để ý. Bác sĩ hay khám cho cô, người hay bắt chuyện với mẹ cô nhất, chưa bao giờ gọi tên bà ấy cả. Đối với hai con người tỏ vẻ thân mật như thế, việc chỉ gọi nhau bằng họ quả là không bình thường.
Chấn thương gây ra từ vụ tai nạn giao thông đã để lại rất nhiều di chứng cho cô. Nhưng nó cũng giúp cô có thêm nhiều thời gian ở trong bệnh viện để suy nghĩ hơn.
Đến tận bây giờ, cô vẫn không thể nhớ rằng địa chỉ chính xác nhà mình ở đâu. Tất cả những gì cô có thể làm là nhìn theo những con đường anh tài xế đi qua. Anh ta mặc một bộ Âu phục màu đen, tuy Narumi cố nhìn anh ta từ phía sau hay qua gương chiếu hậu như thế nào, cô cũng không thể thấy được gương mặt tối tăm của anh ta.
Vờ như không quan tâm, Narumi nhìn quanh chiếc xe. Nội thất trong xe đắt tiền đến đáng sợ. Những phụ kiện được mạ vàng, bóng loáng và sắc cạnh. Chỗ ngồi nhìn giống như được bọc bằng da báo vậy.
Nhìn tổng thể về căn phòng sang trọng trong bệnh viện đến chiếc ô tô màu đen này, Narumi nghĩ rằng có thể nhà mình cũng khá giả. Và bố cô có lẽ đang trong một chuyến công tác nào đó, Narumi tự an ủi.
Nhưng đó là cho đến khi chiếc xe phanh gấp lại trước một khu nhà cấp thấp trong một căn ngõ. Bà Ogawa giật mình tỉnh dậy, nhòm ra ngoài vài giây rồi quay sang Narumi, nở một nụ cười với cô.
“Con gái, ta về nhà rồi.”
Narumi đờ ra đôi chút, rồi cũng xuống xe sau khi thấy bà Ogawa đi xuống. Anh tài xế lái đi khi chiếc xe lăn vẫn còn trong cốp xe, nhưng bà Ogawa không tỏ ra bất ngờ, bà ta đứng trước cửa, mải mê lục lọi trong túi mình chiếc chìa khoá nhà.
Narumi đứng gần, quan sát xung quanh. Đó là một con ngõ không nhỏ nhưng rất tối do đèn đường đã bị hỏng. Đường đi cũng rất vắng. Căn nhà mà Narumi có thể sẽ đi vào là căn nhà bé nhất so với những căn ở liền kề. Cánh cửa nhà làm bằng gỗ màu nâu sậm, trên đó có rất nhiều vết bẩn cũng như vết xước.
Một căn hộ rẻ tiền và cũ kĩ, Naurmi nghĩ.
“A, tìm thấy rồi!”
Bà Ogawa mừng rỡ như vừa bắt được một chỉ vàng vậy. Bà hí hửng đánh mông đến bên cánh cửa, chùm chìa khoá kêu leng keng khi được nhét vào ổ khoá.
Đúng lúc ấy, một ánh đèn hiện lên ở cánh cửa bên cạnh. Cánh cửa nhà bên cạnh đột nhiên mở ra, đằng sau là một cô gái với dáng người nhỏ bằng Narumi. Narumi quay sang nhìn cô bé ấy.
Họ nhìn nhau, rồi cô bé kia chợt thốt lên.
“Narumi!”
Narumi ngỡ ngàng khi cô bé ấy biết tên mình. Cô bé ấy chạy về phía Narumi, chân vẫn chưa kịp đi giày vì vội vã. Cô bé ấy cầm tay Narumi, xúc động đến chảy nước mắt.
“Narumi, ơn trời là cậu vẫn ổn. Tớ đã rất lo cho cậu khi thấy cậu trên tin tức, hơn một năm qua tớ đã rất lo cho cậu. Thật tuyệt khi nhìn thấy cậu vẫn còn khoẻ mạnh!”
Nói rồi, cô bé ấy ôm chầm lấy Narumi.
“…Xin lỗi, tớ có biết cậu sao?”
Narumi lùi lại về sau và hỏi.
“Narumi, cậu… Cậu không nhớ tớ sao?”, giọng cô bé ấy run lên, rồi dần trở nên xúc động. “Narumi, là tớ đây. Tớ… tớ đây, tớ học cùng với cậu năm ngoái mà, và cả hồi sơ trung nữa. Cậu không nhớ sao, hồi sơ trung ta thân nhau vì nhà chúng ta gần nhau đó, Naurmi. Cậu còn bảo tên tớ giống với tên mẹ cậu nữa. Tớ đây, Narumi, tớ là Eriko!”
“E-Eriko?”, Narumi hỏi lại. Cô bạn kia gật đầu lia lịa, “Đúng, Eriko.”
Narumi như sực nhớ ra điều gì đó.
Eriko, cô bé học cùng sơ trung với Narumi. Cô bé ấy gây ấn tượng với Narumi vì có tên giống với mẹ mình. Là một học sinh cấp hai, đương nhiên những đứa trẻ sẽ thích thú khi một bạn học có tên giống người thân trong gia đình rồi. Hơn nữa, Eriko còn sống gần nhà cô và về sau, mẹ của Narumi cũng rất quý Eriko nữa.
Sao cô lại quên điều này, Narumi tự trách bản thân. Rồi cô nhanh chóng nhìn về phía bà Ogawa, người đã mở được cánh cửa và đang nhìn chằm chằm về phía con gái mình.
“Con gái, vào nhà thôi nào.”
“Eriko-…san?”, cô bé ấy quay ra gọi. Bà Ogawa cố gắng đáp lại bằng một nụ cười, “Sao thế, cháu Eriko?”
Mặt Eriko đờ ra, rồi nhanh chóng co lại. Cô bé hốt hoảng, như muốn chạy trốn, nhưng cô bé vẫn quay ra, nắm lấy tay Narumi.
“Narumi, cậu phải nghe tớ! Cậu-”
Chưa kịp nói tiếp, Eriko như nhận thấy một điều gì đó, một bàn tay đặt lên vai cô bé, một bàn tay lạnh lẽo. Bà Ogawa đang trợn chừng mắt nhìn cô bé.
“Eriko, có chuyện gì thế cháu?”
Bàn tay bà Ogawa như bóp mạnh lại, một tiếng rắc kêu lên.
Eriko hét lên đau đớn. Xương vai cô bé đã bị bóp vỡ. Eriko ngồi sụp xuống, gào lên đau đớn, cô bé bắt đầu khóc. Bà Ogawa ngồi cúi xuống, nhìn cô bé với gương mặt vô cảm của mình.
“Nếu có chuyện, cháu có thể nói trực tiếp với ta mà. Đừng làm con gái ta cảm thấy khó xử, Eriko.”
“Bà- Bà không phải mẹ của Narumi!”
Eriko hét lên, rồi mau chóng gục xuống đất, thiếp đi vì đau đớn. Bà Ogawa cười như vừa hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhanh chóng đứng dậy cất tiếng gọi Narumi.
Cô đã biến mất. Narumi đã chạy đi trong lúc bà Ogawa đang bận tâm với Eriko. Lúc này, Narumi đã chạy đến được con đường đông đúc của thành phố. Dòng người qua lại sẽ giúp cô ẩn thân được.
Tớ xin lỗi, Eriko. Tuy tớ chỉ vừa mới nhớ ra cậu, nhưng tớ xin lỗi, tớ không biết bà ta sẽ làm như vậy. Narumi dằn vặt.
Kế hoạch của Narumi không phải thế này.
Từ khi bước xuống xe, cô bé đã có một kế hoạch khác. Khi bà ta mở cửa, cô sẽ dùng một thứ gì đó tìm thấy gần đó đánh bà ta từ phía sau, rồi mới chạy trốn. Nhưng Eriko đã làm lệch hướng nó. Vậy nên, Narumi đã quyết định dùng Eriko để thoát thân.
Narumi chạy trong vô định, cô không còn biết mình đang đi đâu nữa. Đứng bên ngã tư đông nghịt người với những tấm biển neon phát sáng, Narumi thực sự thấy rằng đây là một kế hoạch có vấn đề. Cô không biết đường xá, cũng không biết rằng mình nên đi đâu, cũng không có bất cứ phương tiện liên lạc hay đi lại nào.
Narumi thở hổn hển bên cột đèn giao thông đầu đường. Cô cởi chiếc áo khoác bò mình mặc khi đi về từ bệnh viện ra, buộc nó quanh phần eo. Rồi cô để tay ra đằng sau, lục lọi xem ở phần mũ chiếc áo khoác ấy có dây không. Sau khi rút chiếc dây từ mũ áo ra, cô nhanh chóng cột tóc mình lên bằng nó.
Cơ ngực của Narumi chuyển động lên xuống theo nhịp thở của cô, làm bầu ngực to tròn cứ căng ra rồi lại co vào. Mồ hôi chảy xuống chiếc áo phông có phần hơi nhỏ so với cơ thể cô và làm lộ ra lớp da không mấy hồng hào sau lớp áo màu xám.
Narumi quyết định sẽ tự tìm đường. Cô sẽ định nghỉ ngơi trong một căn hẻm nào đấy. Narumi đi bộ quanh các con đường, nhòm vào các con ngõ. Cô đã chạy đủ xa khỏi bà Ogawa, nên cô nghĩ mình có thể thoải mái đi lại một chút ở đây.
Naurmi bắt đầu suy nghĩ về Eriko và người phụ nữ kia. Chỉ từ khi cô ra viện, những suy đoán của cô về người ‘mẹ’ của mình mới trở nên chắc chắn.
Từ khi hồi phục mười lăm tháng trở lại đây, Narumi nhận ra rằng cô đã mất một phần kí ức. Kí ức trong não cô hỗn loạn như một chiếc bình hoa bị vỡ thành trăm mảnh vậy. Nhưng ở một góc nào đó, cô có thể khẳng định rằng người phụ nữ kia không phải mẹ mình. Cô không có một cảm giác kết nối với bà ta, hay là cảm giác về một sự thân quen. Mặc dù bà ta chăm sóc cho cô rất tốt, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy nó là thật lòng.
Bà ta cũng chưa bao giờ gọi tên cô.
Cô cũng không biết tên bà ta có phải là Eriko không, nhưng cô chắc rằng không phải vậy.
Việc vị bác sĩ kia có cùng phe với bà ta không, cô cũng không đủ chứng cứ để khẳng định điều này.
Nhưng Narumi có thể khẳng định rằng, việc cô nhìn thấy những hồn ma kì lạ là thật. Ví dụ như người phụ nữ đứng bên cạnh cô bây giờ.
“Cô bé, cháu có nhìn thấy ta không? Ta có cảm giác rằng đôi mắt của cháu rất đặc biệt, có thể nhìn thấy ta.”
Đó là hồn ma một người phụ nữ trẻ tuổi, đang nhìn Narumi. Người cô ấy tái nhợt, xung quanh là một màu xám rất tối. Mặt cô ta có chi chít những vết cắt, vết máu đã khô lại.
Chắc hẳn đây là một linh hồn vẫn còn nhiều uẩn khúc trong cuộc đời, Narumi nghĩ trong khi cố né ra khỏi ánh mắt của hồn ma ấy.
“Tôi không có thói quen bắt chuyện với người chết”, Narumi nói khẽ. Cô sợ rằng mình sẽ bị coi như kẻ điên khi mọi người nhìn thấy cô nói chuyện với đèn đường.
Hồn ma kia được Narumi đáp lại, tỏ ra mừng rỡ.
“Cô bé, làm ơn hay giúp tôi!”, hồn ma lạy lục, rồi quỳ xuống nói vọng lên với giọng run nhè nhẹ. “Làm ơn hãy cứu con gái của tôi với!”
“Tôi không quan tâm.”
Narumi vừa mới được trở về thế giới loài người, cô sẽ không để phí thời gian vào chuyện này. Hơn nữa còn là chuyện của người chết.
“Làm ơn đấy, cô bé. Tôi vừa mới chết cách đây vài hôm thôi, hãy giúp con gái tôi với. Nó chỉ ở gần đây thôi. Mấy hôm trước khi chuẩn bị đi nộp đơn ly hôn, chồng tôi đã bạo hành và gi*t tôi. Làm ơn, con bé vẫn còn quá nhỏ. Xác tôi bị giấu trong một thùng phuy ở công trường gần đây. Vì thế nên, thế nên cô phải giúp con bé! Nó không thể ở trong căn nhà đó được!”
Hồn ma nói một tràng như thể cầu xin sự thương cảm từ Narumi.
Cô bé buột mồm hỏi, “Vậy tôi phải làm gì?” khi bắt đầu bước đi tiếp. Hồn ma ấy lập tức chạy theo cô.
“Làm ơn, hãy đưa con bé đến nhà bố mẹ tôi, và báo cho họ và cảnh sát rằng tôi đã chết.”
“Tôi sẽ nhận được gì nào?”
Vẫn là câu hỏi vu vơ của Narumi trong khi cố gắng tránh khỏi hồn ma. Thế nhưng, lần này cô không nhận được câu trả lời với giọng khẩn khoản của hồn ma ấy nữa.
“Tôi tên là Ichigo Sato. Nếu cô bé muốn, sau khi đưa con gái tôi đi an toàn, hãy đến nhà bố mẹ tôi, tôi có một cuốn sổ tiết kiệm một trăm ngàn yên. Hãy lấy nó như một phần thưởng.”
Narumi dừng lại, tỏ ra thích thú, cô nhếch miệng cười.
“Tôi là Narumi Ogawa”, Narumi đưa tay ra.
Ichigo gật đầu. Thoả thuận của họ đã được đưa ra. Ichigo đưa tay, sượt qua tay của Narumi.
“Nhà của tôi nằm ở cuối đường kia, căn phòng cuối cùng của hành lang tầng hai”, Ichigo chỉ về phía toà nhà hai tầng cũ kĩ nằm phía cuối đường. Narumi đi bên cạnh, nhìn về phía toà nhà toả ra ám khí màu đen kia.
Narumi lúc này đã khoác lại chiếc áo khoác của mình, hai tay để vào trong túi. Cái lạnh nửa đêm khiến người Narumi run lên khi có một cơn gió thổi nhẹ qua. Ichigo cố gắng bắt chuyện với Narumi khi họ đến gần toà nhà.
“Cô bé…”
“Narumi Ogawa”, Narumi nhắc lại.
“Narumi Ogawa, được rồi. Vậy, Ogawa, cô bé không thấy sợ khi nhìn những hồn ma như tôi sao?”
Narumi lãnh đạm trả lời, “Tại sao tôi phải cảm thấy như vậy? Linh hồn đã từng là những sinh vật sống, giờ chỉ biến thành dạng khác mà thôi. Cũng không khác nhau là mấy. À này, cô có thể chạn vào đồ vật chứ?”
“Cô bé khá bình tĩnh đấy, so với, ừm, những cô bé cùng tuổi. Cô không biết tôi đã bất lực và mất hi vọng như nào khi tôi cố đi tìm những người như cô đâu. Vì tôi không thể chạm vào con người, nên việc này càng khó hơn. Nhưng tôi có thể chạm vào đồ vật được, nếu cô bé có hỏi.”
“Thế sao cô biết tôi là… ‘người đó’?”
“Là do mắt cô đó, Ogawa.”
“Mắt tôi?”
“Mắt của cô khác với những người còn lại. Tôi có thể thấy một màu sắc khác trong mắt của Ogawa, nó giống như là, nói thế nào nhỉ, màu của phượng hoàng.”
“Phượng hoàng? Cô không có từ nào khác hay hơn à?”
Đúng lúc họ đi lên cầu thang tầng hai, một tiếng hét lớn vang lên. Ichigo hét lớn và chạy về phía tiếng hét.
“KAORI!”
Cô ta hét lên. Nhưng thật không may, Narumi là người duy nhất nghe thấy tiếng hét chói tai ấy. Cô đứng trước cửa căn hộ, quan sát Ichigo đang nhìn cô với một sự cầu xin đến tuyệt vọng.
Narumi gõ cửa. Cô nghe thấy tiếng chân tiến lại gần.
“Nói trước, tôi không có kế hoạch đâu”, Narumi lí nhí khi cánh cửa được mở ra.
Đó là một tên gàn dở. Tóc tai hắn xù xì như không được chăm sóc, miệng ngậm điếu thuốc, xung quanh là một lớp râu ria. Chiếc áo thun trắng hắn mặc đã ố vàng, cùng với chiếc quần bò rách rưới, hắn đích thị là một người tồi tệ.
“Có chuyện gì vậy?”
“Ừm…”, Narumi liếc vào phía trong. “Tôi có thể gặp, ừm, Kaori, tên đó phải không nhỉ, tôi gặp cô bé được chứ?”
“Kaori?”, gã đàn ông như nghĩ điều gì đó một hồi lâu, rồi hắn lướt qua cơ thể của Narumi một lượt. “Con bé ở trong.”
Hắn đi vào trong, để cửa mở. Narumi hiểu ý đi theo vào.
Căn nhà thật bừa bộn. Không có bất cứ ánh đèn nào ngoài ánh đèn chiếu rọi từ phòng khách ra. Dưới sàn là vô vàn những túi bóng được đặt bừa bộn. Một mùi nồng phát ra từ phía bếp, cả căn nhà như chìm trong mùi hôi thối của xác thịt.
Narumi không chắc nếu cơ thể Ichigo đã thực sự được chuyển ra chỗ khác chưa.
Cô tiến về phía căn phòng có ánh sáng duy nhất, phòng khách. Ở phía góc căn phòng, một cô bé tầm bảy, tám tuổi đang ngồi co ro, đối diện là chiếc ti vi cũ đang chiếu chương trình trẻ em nào đó. Sàn nhà vương vãi đồ ăn thừa, quần áo bẩn.
“Này, em là Kaori hả?”
Cô bé gật đầu.
Tên đàn ông kia đứng dựa trước cửa phòng khách, đắc trí nói.
“Mày nên nhập hội sớm đi, nếu không muốn giống như đứa con gái ở trong bếp.”
Ông ta phì phèo điếu thuốc, mặt tỏ vẻ chiến thắng.
Narumi tỏ ra không quan tâm tới ông ta, lại gần Kaori rồi mới hỏi, “cô gái trong bếp?”
“Đúng, nó là bạn con bé. Khi ta đi ra ngoài, nó đã đến và kéo con bé ra ngoài. Thật đáng tiếc lúc đó ta lại về nhà. Buồn làm sao, cơ thể nó đã bắt đầu thối rữa từ sáng nay rồi.”
Narumi khẽ nói lên từ kinh tởm từ họng mình. Nuốt một miếng nước bọt, cô nói với Kaori.
“Chị có thể giúp em ra khỏi đây. Nhưng em phải nghe lời chị, được chứ?”
“A, lại một con nhãi phiền phức à. Chờ một chút, ta có cái này cho mày.”
Kaori khẽ gật đầu, đúng lúc tên đàn ông quay lại cùng với một con dao lớn. Narumi dìu cô bé đứng dậy, Kaori nép phía sau cô.
Chờ đến khi tên đó tiến lại gần vừa đủ, Narumi cầm tay Kaori và hét lên.
“Ichigo!”
“Mày nói cái gì vậy, con ranh?!”
Vừa dứt lời, một tiếng nổ lớn phát ra từ phía căn bếp. Ichigo ở phía bên ngoài đã bật bếp ga lên. Hơi khí ga kết hợp với không khí đầy mùi dầu ăn và mỡ đã tạo ra một vụ nổ trong không khí. Nhưng nó đã lan ra thi thể của bé gái kia và làm bùng lên đám cháy.
Tên đàn ông bị đám cháy làm sao lãng trong đôi chút, nhưng hắn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng Narumi và con gái mình lúc này đang bò qua đám cháy.
Hắn ngay lập tức tóm lấy chân của Narumi đang bò phía trước, kéo cô lại.
“Kaori, chạy đi!”, cô chỉ kịp hét.
Ngay khi Kaori bò ra được bên ngoài, cánh cửa đóng sầm lại. Ichigo đã đóng cánh cửa đó, cô không muốn vụ cháy lan rộng.
Bên trong căn nhà, Narumi lăn lộn, cố thoát khỏi tên kia. Cô vùng vậy, thoát ra khỏi vòng tay hắn hết lần này đến lần khác. Nhưng với phổi của một cô nữ sinh chỉ vừa từ viện về và một tên đàn ông ngoài ba mươi tuổi, thì Narumi đang dần mất sức do ngạt khói từ vụ cháy.
Ngay khi cô vừa chạm vào tay nắm cửa, Narumi gục xuống ngay trước cửa.
“I-Ichigo…”, cô thều thào.
“Con nhãi, không có Ichigo nào ở đây đâu. Nó đã chết từ tuần trước rồi!”, hắn nói khi lật Narumi nằm thẳng.
Hắn đè lên người cô bé, định cầm dao gi*t cô. Nhưng ngay khi chỉ vừa đưa con dao lên, hắn dừng lại. Mặt hắn đờ ra, đồng tử hắn giãn to, rồi trong chốc lát, người hắn đổ về bên phải, bên cạnh cái xác đã cháy xém.
Narumi đau đớn ôm họng mình ho, khí độc đã tràn vào phổi cô. Cô cần phải thoát khỏi đây nhanh hơn.
Đúng lúc ấy, một thân hình cao to bước ra từ sau lưng người đàn ông kia và tiến đến cánh cửa ngay bên cạnh cô. Cánh cửa được mở ra, Narumi nhanh chóng bò ra ngoài.
Sau khi ổn định lại hơi thở, Narumi nhìn về phía căn hộ, bên trong là một đám cháy to lớn. Hàng xóm bên cạnh và cả toà nhà đã đứng ở đó từ lúc nào, hẳn là Kaori đã gọi người lớn đến giúp. Họ đứng thành bầy ngoài hành lang, chăm chú nhìn Narumi như một kẻ kì lạ. Cô đứng dậy, gắng đi qua đám người, vừa đi vừa cố nhìn xuống phía dưới gọi Kaori.
Kaori ngồi ở chân cầu thang, nức nở ôm đầu gối khóc. Sự hiếu kì của những người lớn đã để cô bé lại đây. Narumi lặng lẽ ngồi xuống cạnh cô bé, cơ thể cô nhói lên vì đau.
“Ổn rồi”, Narumi vuốt ve đầu cô bé.
Cô không mảy may nghĩ đến Ichigo vì về cơ bản, cô ấy đã siêu thoát rồi. Việc cần làm duy nhất của cô ấy là ‘cứu đứa bé’, nên từ lúc Kaori ra khỏi căn hộ, di nguyện của cô ấy đã hoàn thành. Narumi nghĩ về điều này một cách hiển nhiên đến lạ. Lúc này, một giọng nói cất lên từ sau lưng cô.
“Thế thôi ư? Chỉ vì đứa nhóc này à?”. Giọng nói đó tỏ vẻ thất vọng.
Narumi không thèm quay đầu lại, “Tôi không phải loại người đi làm thêm cho người chết sau khi tan ca đâu”. Cô mỉa mai khi nghĩ rằng linh hồn phía sau tìm đến cô kèm một sự nhờ vả nào đó.
“Chị, chị nói gì thế?”
Kaori đang thút thít bất chợt hỏi.
“Không có gì đâu. Kaori này, em có biết đường đến nhà ông bà em không?”, Narumi đánh trống lảng.
“Dạ, có. Nhà ông bà ở gần đây thôi”, Kaori hào hứng. Cô bé đứng phắt dậy, lon ton đi về phía đường đi dành cho người đi bộ. Narumi cũng đứng dậy theo sau.
“Tôi cũng không đến để nhờ cô giúp đâu”, giọng nói đó đi theo cô.
“Cứ cho là vậy đi. Vậy cho hỏi quý ngài đã chết bắt chuyện và cứu tôi vì lẽ gì vậy?”, Narumi vẫn không quay đầu lại.
“Chuyện này… Tôi sẽ nói khi cô giải quyết xong vấn đề này.”
Nói rồi, linh hồn đó tan biến. Narumi cũng không cảm thấy sự tồn tại của hắn nữa. Cô tiếp tục đi sau Kaori.
Họ dừng lại trước một căn nhà nhỏ và ấm cúng. Kaori nhanh chóng bấm chuông. Sau một lúc chờ đợi, một người phụ nữ già ra mở cửa.
“Bà ngoại!”, Kaori thốt lên, ôm chầm lấy bà ấy.
“Kaori! Cháu gái của bà!”
Họ nhanh chóng ôm nhau, rồi Kaori bắt đầu khóc và kể lại một cách rời rạc những sự kiện được sắp xếp hỗn loạn trong đầu cô bé. Khi bà của Kaori không hiểu chuyện gì đang diễn ra, bà mới chú ý đến cô gái với những vết bỏng đỏ, nhỏ trên khắp cánh tay trái. Narumi nhanh chóng giới thiệu tên mình, rồi ngỏ ý muốn vào trong nhà. Khi bà Kaori đang thận trọng đề phòng người đi phía sau cháu gái mình, Kaori đã nói rằng chính Narumi là người đã cứu cô bé.
Bà Kaori mang ra một cốc trà nóng.
“Cảm ơn bà”, Narumi nói khi đang băng bó vết thương bằng hộp y tế Kaori mang ra. Cô bé đã mau chóng tỏ ra mệt mỏi và đã thiếp đi trên phòng mẹ mình.
“Vậy…”, bà Kaori tỏ ý tò mò.
Narumi gật đầu và kể những thứ cô biết ra. Từ việc hai mẹ con Ichigo bị chồng bạo hành, đến lá thư ly hôn chưa kịp gửi đi, rồi chiếc thùng phuy trong công trường xây dựng, người bạn nhỏ bé xấu số của Kaori nữa, cuối cùng là đám cháy tại căn hộ của họ.
“Làm sao… Sao có thể thế được”, bà Kaori xúc động. Cũng đúng thôi, không thể nào bình tĩnh khi nghe con gái ruột của mình bị bạo hành và gi*t hại được. Sau khi bình tĩnh nhất có thể, bà Kaori mới hỏi một câu mà ai cũng sẽ thắc mắc khi có một cô gái lạ đột nhiên biết rõ mọi chuyện xảy ra trong nhà người khác.
“Cháu, cháu là ai vậy?”
“Thú thật thì, cháu cũng không rõ nữa. Cháu cũng chẳng biết mình có phải nhà ngoại cảm, người biết rõ mọi thứ của nhà người khác, hay cháu chỉ là một cô gái xấu số có khả năng khác người.”
Narumi uống một ngụm hết cốc trà.
“Cháu nghĩ cháu phải đi rồi.”
“Cháu có muốn lên phòng thăm con bé lần nữa không?”
Bà Kaori hỏi lại. Lúc này, Narumi sực nhớ ra cuốn sổ tiết kiệm và một trăm nghìn yên. Nó chỉ ở ngay trong căn phòng Kaori đang ngủ. Số tiền đó sẽ thuộc về cô, cô chỉ cần gật đầu một cái là được. Thế nhưng, Narumi lại lắc đầu cười.
“Không cần đâu ạ. Và bà ơi, trên phòng mẹ cô bé có một cuốn sổ tiết kiệm, bà hãy dùng nó cho ông bà và Kaori nhé.”
Nói rồi, Narumi rời khỏi căn nhà.
Linh hồn lúc trước đã đứng trước cửa đợi cô. Cô cũng đã cảm nhận được sự xuất hiện của hắn, vì thế cô mới rời đi.
“Được rồi, ta đi thôi”, linh hồn kia đáp như một lẽ thường tình.
Narumi đứng nhìn hắn. Đó là một người đàn ông có dáng vẻ cao và gầy, mặc một bộ Âu phục màu đen, đi giày màu đen, đội mũ màu đen. Trong đêm tối, tất cả những gì cô thấy chỉ là mắt anh ta. Phần mũi và miệng như chìm vào trong màn đêm.
“Anh là ai?”, Narumi hỏi.
Linh hồn kia như cười nhẹ một chút, rồi lùi về phía sau như đã chuẩn bị cho một màn trình diễn.
“Cô không biết ta là ai sao?
Thật đáng buồn, hỡi linh hồn tội nghiệp.
Ta-
Ta chính là-
Ta chính là Thần chết.”
Hắn ta ngạo mạn một cách quá đánh khi giới thiệu về bản thân mình.
“Ta cai quản địa ngục giống như quản lý của các quán ăn vậy.”
“Một cách so sánh chẳng ra đâu vào đâu cả”, Narumi khoanh tay.
“Và cô, cô bé hội nghiệp, Narumi Ogawa đầy tội nghiệp và đáng thương, câu chuyện của cô đã chạm tới trái tim của một trong những người lạnh lẽo và vô cảm nhất, người đó chính là ta. Ôi, cô bé tội nghiệp, thật đáng thương khi cô không biết về sự thật đầy tàn nhẫn ấy, đáng buồn làm sao.”
“Nói nhiều quá, rốt cuộc thì ông ở đây làm gì?”
“Ta, ta đến để đón cô, cô bé ạ. Narumi Ogawa, có thể ngươi không biết, nhưng ngươi thực ra đã chết rồi.”
Narumi tỏ ra bất ngờ trước câu nói của vị Thần chết kia.
“Ngươi đã chết từ vụ tai nạn giao thông mười lăm tháng trước, nhưng do lỗi trong danh sách kiểm soát người chết của nhân viên dưới địa ngục, họ đã để sót ngươi. Hoặc là, bằng một cách nào đó ngươi đã trốn tránh được. Nhưng linh hồn ngươi đã thuộc về Âm giới, có lẽ ngươi cũng biết điều đó. Đó là lý do tại sao ngươi có thể nhìn thấy ta cũng như những linh hồn người chết khác. Nhưng đừng lo, ta ở đây để mang cô bé về đấy cô bé à. Những người chết khác sẽ chỉ được nhân viên của ta tiếp đón, nhưng cô, người được ta, Thần chết toàn năng đặc cách tiếp đón tận nơi. Cô không biết mình may mắn thế nào đâu. Giờ thì đi nào, Quý cô.”
Thần chết giải thích xong, một cánh cổng được mở lên. Nó trông giống một chiếc cổng dịch chuyển, với phần hào quang màu trắng bên ngoài.
“Nếu tôi từ chối lời đề nghị này thì sao?”
“Thì ta sẽ phải dùng vũ lực, và gọi mấy thanh niên cao to dưới địa ngục lên đây kéo cô về chăng.”
“Vậy thì khỏi, tôi đi về đây.”
“Cô còn có nhà để về sao?”, Thần chết hỏi một cách mỉa mai. “Cô đã chạy trốn khỏi căn nhà của mình, chạy trốn khỏi mẹ mình, đúng chứ?”
“Bà ta không phải mẹ tôi”, Narumi gào lên.
“Suỵt, cô sẽ làm hàng xóm thức giấc đấy”, Thần chết như chế giễu cô.
Narumi trở nên cau có, cô quay người lại và chạy ra xa khỏi tên Thần chết và chiếc cổng thần của hắn.
Narumi chạy trong vô định và đến một công viên gần đó, nơi có vài hồn ma vất vưởng. Cô tỏ ra không quan tâm đến chúng, rồi mau chóng ngồi thở trên một chiếc ghế gỗ gần đấy.
“Ta luôn biết cô ở đâu, cô biết đấy.”
Thần chết nói từ phía sau.
Narumi biết, vì từ lúc cô chạy đến đây, cô luôn cảm nhận được sự hiện diện của hắn bên mình. Hắn bám dính lấy cô một cách khó chịu.
“Tôi nói rồi, quý ngài Thần chết. Tôi sẽ không đi qua cánh cổng đó đâu. Tôi chưa chết.”
“Không, cô đã chết rồi”, hắn ta khẳng định lại.
Narumi ngồi thở, cơ thể cô vẫn còn rất yếu sau khi từ viện ra.
Nhưng rồi Narumi suy nghĩ.
Cô không còn kí ức về lúc trước, cũng không còn nhớ về nhà hay bất cứ thứ gì. Cô không còn lại gì cả. Tất cả những thứ cô có đều đã ở trong một mảng tâm trí cô không thể nhớ. Và cô cũng đã từ chối số tiền kia, cô không nhận nó. Người cần nó không phải là cô, số tiền ấy sẽ xứng đáng với Kaori hơn.
“Này, anh Thần chết, mở cổng ra đi.”
“Nó luôn ở đây”, Thần chết nói. Cánh cổng hiện ra bên cạnh cô.
“Đừng lo, địa ngục không tệ như cô nghĩ đâu. Tôi có rất nhiều đãi ngộ tốt.”
“Sao anh nói như thể đó là một công việc văn phòng vậy?”
Narumi đứng dậy, tiến về phía cánh cổng. Thần chết đã chờ sẵn bên cạnh.
Nhưng cô không thể đi qua.
Như có một bức từng ở phía trước, Narumi không thể với tay đi xa hơn. Thần chết bất ngờ đôi chút.
“Sao không được vậy?”
“Là do cô đó, cô bé. Nhưng người còn khúc mắc hay những ý định chưa hoàn thành sẽ không thể bước tiếp được.”
“Nói tôi sao?”
“Còn ai khác nữa.”
“Nhưng tôi thì có gì chưa hoàn thành chứ?”
“Ai biết, cô thử nhớ lại nhanh nhanh xem.”
“…Có thể anh không biết nhưng tôi bị mất trí sau khi tỉnh lại. Có lẽ… ước muốn cuối của tôi là lấy lại được kí ức chăng?”
Thần chết lặng người đi. Như kìm nén cơn giận dữ tột độ của mình, hắn đóng cánh cổng lại và tức giận nhìn Narumi.
“Sao cô không nói sớm hơn?! Tôi đã mất bao nhiêu thời gian ở đây với cô chứ?!”
Narumi cũng vô cớ nổi giận theo.
“Tôi xin lỗi vì tôi mất trí nhớ đã làm hỏng việc của anh, ngài Thần chết cao sang gì đó? Nhưng tôi nghĩ nó sẽ thiên về lỗi của ngài hơn là của tôi, một linh hồn ‘tội nghiệp’ đấy.”
Lúc này, một tiếng chuông điện thoại vang lên. Thần chết nhanh chóng bắt máy và lờ Narumi đang cáu gắt đi.
“… Tôi đây… Đúng, tôi đang làm vụ này. Nhưng thưa ngài, có một chút rắc rối… Sao cơ… Dạ, tôi đã rõ…”
Cúp máy, mặt tên Thần chết hiện lên vẻ buồn và hơi thất vọng đôi chút.
“Tôi không biết là Thần chết cũng dùng điện thoại cơ đấy”, Narumi tò mò. “Có chuyện gì từ đầu bên kia thế?”
“Đó là cấp trên của tôi”, Thần chết giải thích. “Họ bảo rằng thời gian không phải vấn đề.”
“Thế nghĩa là sao?”
“Nghĩa là, cô bé”, Thần chết tiến lại gần Narumi. “Ta sẽ ở đây đến khi cô có thể đi qua cánh cổng đó, đồng nghĩa với việc hoàn thành di nguyện của cô trước lúc chết.”
“Nhưng tôi đâu có nhớ gì.”
“Vậy thì đi làm cô nhớ nào.”
Đó là khi ánh bình minh đầu tiên chiếu xuống mặt đất, báo hiệu một ngày mới với vạn vật.
Ủng hộ tác giả
Ủng hộ giúp tác giả yên tâm sáng tác bạn nhé!