Bên dưới bầu trời tuyết không phải nơi nào cũng như nơi nào, có những ấm áp thoải mái như thành Frostown, có những nơi lạnh lẽo như cánh đồng tuyết trải dài khắp vùng đất xứ lạ nhưng thung lũng phía cực tây lại mới là thử thách thực sự. Một vùng đất không chút cây cỏ với cơn lạnh buốt da buốt thịt vượt ngưỡng chịu đựng của ngay cả loài tuyết quỷ mạnh mẽ.
Ở giữa vùng đất trắng xóa đó là đoàn tuyết quỷ đang nối đuôi nhau dài ngoằng như con rắn chầm chậm tiến từng bước. Dẫn đầu đoàn là con dinus rắn rỏi mang trên lưng vị trưởng đoàn tóc đỏ hùng dũng. Tuy vóc dáng nhỏ bé hơn phần còn lại của bộ tộc, kẻ này lại là người cầm trên tay ngọn lửa dẫn đường, là người đầu tiên hứng chịu lấy cơn gió tuyết thổi ngược.
Lừng lẫy là thế nhưng mọi sự chú ý của đoàn tuyết quỷ lại chẳng dành cho cô trưởng đoàn này mà lại đổ dồn hết vào kẻ con người đang nằm vất vưởng trên yên dinus sau hông cô. Lũ trẻ cứ bu theo con bò sát mãi.
Đó là nguyên do khiến cậu trai giật mình ngã sóng soài khỏi con dinus một khi tỉnh dậy. Đối diện với những cặp mắt dị hợm và đôi tai dài biến dị chào đón mình, bất kỳ ai tất nhiên sẽ trở nên hoảng hốt chứ chẳng riêng gì Nam.
Thấy thế, người nữ đầu đoàn liền nhảy xuống khỏi yên. Cô ta bộc lộ vẻ lo lắng đối với kẻ con người đang hoảng loạn dưới mặt tuyết. Cô ả chìa tay về phía thằng bé.
Song đáp lại cô gái, Nam thình lình quất tay đánh bật cô ra một cách mạnh bạo. Cậu nhanh chân phóng lại dưới yên con dinus rút liền mũi tên và cây cung vắt trên đó. Mũi nhọn tức thì hướng thẳng về phía cô gái nọ.
Có điều… Nam đã chậm tay hơn.
Ánh lên trong mắt thằng bé là người con gái tóc đỏ che mất một bên mắt dài ngang vai với bàn tay đỏ lửa nhắm vào cậu. Trước lòng bàn tay cô ta là vòng tròn hoa văn trông y hệt như cái mà cậu đã trông thấy ở tầng kiến trúc bị chôn sâu dưới lòng đất. Đó là ma thuật. Cậu chắc chắn.
“Dừng tay lại đi, con người. Ngươi không nhanh hơn phép của ta đâu.” – Vẫn là chất giọng thanh thót mà đáng sợ đó.
Cô ta không hề hù dọa. So với những gì Nam nhớ lại thì điều đó hoàn toàn là thật. Cậu quay qua quay lại nhìn xung quanh một hồi ngắn, bàn tay với kéo căng dây cung.
“Chỗ này là chỗ nào hả? Sao mấy người lại mang tôi đến đây? Chẳng phải đã bảo là sẽ thả tôi ra sau khi đã an toàn à?”
“Mạnh miệng lắm, con người. Không biết ai đã bội ước trước nữa.” – Kẻ kia cau mày. – “Tiên tuyết là loài rất biết giữ gìn thỏa thuận, dù là với kẻ thù của mình, nên ngươi chớ mà nghĩ bọn ta sẽ bội ước như các ngươi.”
“Vậy thì sao…!”
“Bọn ta đã cứu ngươi đấy. Sau khi lên được mặt đất thì ta đã chẳng còn giữ ngươi để làm gì nữa. Tuy nhiên do vụ nổ đã làm sập cả khu vực nên ta không còn cách nào khác phải kéo ngươi ra khỏi đó. Và sau đó thì thấy bỏ ngươi lại tự sinh tự diệt trên tuyết ta không đành nên mới mang theo.”
“Nghe có vẻ hơi tốt bụng quá rồi đó. Rõ ràng là mấy người muốn bắt tôi chứ gì mà phải bày vẽ thêm nữa. Nếu bỏ lại đó thì kiểu gì đồng đội của tôi chả đến cứu.”
“Đó là nếu bọn chúng còn sống.”
Gì cơ? Lòng ngực Nam thắt chặt lại trong phút chốc.
“Ta đã bảo là vụ nổ đã kéo sập cả khu vực rồi mà. Ta không chắc đồng đội của ngươi có thể thoát ra khỏi cái mồ chôn đó nhanh hơn tuyết lở đâu.”
Nói vậy tức là… thằng Dũng đã…
“T-Tôi biết thừa ba cái trò tâm lý chiến này rồi. Lừa ai được chứ không lừa được thằng này đâu.” – Thằng bé đáp vội với mũi tên rung rung trên đầu ngón tay.
Cô ta ném cho thằng bé cái nhìn dò xét trước khi đáp.
“Thế thì đi đi. Nếu bạn bè của ngươi còn sống thì chắc chắn chúng đang đuổi theo đấy.” – Cô dứt khoát nói. – “Giờ mà đi ngược lại thì có khi sẽ gặp được chúng lắm.”
“Hả? Vậy tức là sao?”
“Từ đầu, ta đã chẳng có lý do gì để giữ ngươi cả. Chẳng qua là ta không muốn vứt bỏ một kẻ vô tội phải chết cóng trên đồng tuyết thôi.” – Vị trưởng đoàn nhìn chăm chăm vào Nam. – “Bàn tay đó của ngươi chưa bị nhuốm bẩn thành ra ta không muốn để ngươi chết. Tuy nhiên nếu ngươi muốn quay lại thì cứ việc, như thế thì sẽ không liên quan gì đến lương tâm của ta nữa.”
Nam không tìm thấy được một chút lời giả dối gì trong lời nói của cô ta. Mọi thứ đều rất chân thành.
Nhưng như vậy có nghĩa là thằng bạn của nó đã gặp… tình huống xấu nhất đó rồi ư? Đó là điều duy nhất mà nó tuyệt đối không muốn tin.
Thằng bé cúi gằm mặt xuống đất. Cây cung trên tay cậu cũng chậm rãi thu lại.
“Tôi quay lại đó đây.” – Nam nói sau một hồi đắn đo.
“Thế thì đi đi. Mắc công làm phước. Cứ tưởng ngươi khác lũ cuồng tín đó.”
Mặc cho vẻ kinh ngạc ban đầu, cô trưởng đoàn vẫn phóng lên yên dinus ra hiệu cho đoàn trở lại cuộc hành trình bỏ lại Nam chôn chân phía sau.
Không đời nào mà thằng Dũng xảy ra chuyện gì được. Không có gì chắc chắn được cả, chưa kể có khi là lũ này lừa mình thôi. Giờ nếu đi ngược lại thì có khi mình gặp lại được nó đang đuổi theo thì sao? Mấy trường hợp này cũng có mà.
Nghĩ rồi Nam hít một hơi dài đặt những bước đầu tiên vào miền hoang vu.
“Này! Này! Dậy đi, tên kia!”
Thứ âm giọng chí chóe liên hồi tuôn vào tai Nam khiến thằng bé choàng tỉnh giấc. Cậu chốc bật dậy như cái lò xo bung, mắt mở to hơn cả mặt trăng ngày rằm.
“Mình vẫn còn sống. Mình vẫn còn sống đây này!”
“Thì tất nhiên là ngươi còn sống rồi. Nếu chết thì ta chôn luôn rồi chứ rảnh đâu mà mang về đây.”
“Mang về… Hả?!” – Nam giật mình. – “Sao lại là cô nữa?!”
“Này nhé. Thái độ của ngươi với ân nhân đã cứu mình hai lần là như thế à? Có biết khi ta thử quay lại tìm ngươi thì thấy cái xác khô của ngươi nằm xả lai dưới mấy độn tuyết không hả? Ta mà không sớm mang về thì đã chết cóng rồi đấy.”
“Nhưng mà từ đầu là do…!”
Lời nói của Nam ngắt quãng. Thằng bé vừa sực nhớ ra gì đó.
Khoan đã nào. Lúc trước khi đi ngược lại màn tuyết thì mình cứ tưởng sẽ có thể thoát ra khỏi được nó vì dù gì cũng đã quen ít nhiều với thế giới tuyết này rồi. Nhưng ở đây lạnh lẽo và khô hơn rất nhiều, tới nỗi mà nó rút kiệt sức mình chỉ chưa đến nửa giờ. Nếu vậy thì chắc chắn mình không thể quay lại được rồi. Nam ngẫm, cặp mắt nó láo liên. Thế thì mình chỉ còn nước đi theo mấy kẻ này thôi sao? Mình không tin chúng nó nhưng chúng đã cứu mình những hai lần thì chắc chắn phải có lý do. Có lẽ mình sẽ tạm thời an toàn cho đến khi đến nơi chăng?
“Ngươi đang định nói cái gì hả?”
“Tôi chỉ mới nhận ra mình ngu ngốc thế nào thôi.”
“Sao? Thông được rồi à? Thật tình chứ. Chỉ có lũ con người đa nghi các ngươi mới không hiểu lòng tốt là cái gì thôi. Yucca ta đã có nhã ý vậy rồi mà ngươi cứ cự tuyệt. Thấy hậu quả chưa?” – Cô ta nở mũi tự tin.
“Yucca?”
“À phải phải. Chắc bọn chúng chưa từng cho ngươi biết ta là ai chứ gì? Nổi tiếng như vậy mà chẳng ai hay đúng là chán quá mà. Vểnh tai lên mà nghe nhá. Tên ta là Yucca. Mệnh danh công chúa trinh sát, người đã khiến cả cái thành phố Frostown kia phải dè chừng đấy nhé.”
“Công chúa trinh sát…”
Nam không kiềm nổi tiếng cười mà bật ra thành tiếng.
“Hả? Cười cái gì chứ, tên này? Ta là vương nữ thì gọi là công chúa, mà ta còn là trinh sát thì gọi là công chúa trinh sát chứ gì?”
Cái gì thế này? Cô ta có hiểu cái tên đó ngớ ngẩn thế nào không chứ?
Yucca phồng má. – “Còn đỡ hơn ngươi nhiều. Cái gì mà Nam chứ? Ai lại lấy thẳng danh từ đặt tên bao giờ?”
“Sao cô biết tên tôi…?”
“Ủa thì ta nghe con mụ Anartia gọi tên ngươi như vậy mà? Không phải à? Và còn cái tên gì mà Dung gì đó, đọc lẹo cả lưỡi. Mà chắc cũng đâu gặp lại tụi nó nữa, dù gì đã chôn xác cả rồi mà.”
“Không có!” – Thằng bé trừng mắt, nó hơi mất bình tĩnh. – “Nó không thể nào chết được. Tôi…”
“Đợi bọn nó tới cứu chứ gì? Ta tưởng ngươi đã ngộ ra được cái ngu ngốc của mình rồi chứ.”
Cô gái tự nhận mình là công chúa trinh sát than thở, cô hướng mắt ra bên ngoài khe màn của túp lều tạm, lặng lẽ nói.
“Thung lũng tử thần ở phía tây là nơi không đón chào bất kỳ ai bước vào dù cho kẻ đó có mạnh mẽ như thế nào. Ta chắc dù cho có sống sót được thì lũ Frostown, hay đúng hơn là mụ Anartia đó, cũng sẽ không để bạn ngươi đuổi theo đâu.”
Phải rồi. Mình không nghĩ đến chuyện đó thật. Cả tháng sống với Anartia thì mình rõ bả là người giáo điều thế nào. Đảm bảo là không liều mạng đuổi theo kẻ vô giá trị như mình dù cho bả có biết mình là người của thế giới khác đi nữa. Do đó, bả sẽ muốn giữ chân thằng Dũng lại.
Cậu liếc mắt sang Yucca vừa ngả lưng xuống tấm nệm da gối đầu trên tay.
Nhưng nếu nghĩ thế thì kẻ này đã thực sự cứu mình sao?
Buổi sáng của cuộc hành trình bắt đầu từ lúc bốn giờ sáng. Tia nắng bình minh đằng đông là còi báo hiệu cho một ngày nặng nhọc.
Chẳng ai biết thung lũng phía tây dài bao nhiêu nhưng nếu phóng dinus hết tốc lực thì cũng ít nhất cả tuần đi đường. Xét với đoàn người đông đi chậm thì sẽ còn lâu nữa. Thời gian cũng như lương thực đang dần trở thành kẻ thù mới.
“Mọi người! Đi sát vào nhau. Hôm nay chúng ta có thể sẽ gặp phải bão tuyết đấy!” – Nữ trưởng đoàn giơ cao ngọn lửa dõng dạc hô to bằng ngôn ngữ của loài tiên tuyết. – “Trẻ con với người già hãy vào chính giữa. Ai khỏe mạnh thì lấp vào đầu và đuôi đoàn. Như thế thì sẽ đi nhanh hơn!”
Ngay liền sau đó là một tiếng gầm lớn đáp trả của đám đông. Tất cả tuyết quỷ, hay tiên tuyết, tuân theo lệnh người con gái kia mà mau chóng vào đúng vị trí mà cô yêu cầu.
Duy chỉ một vài đứa trẻ còn nghịch phá vẫn cứng đầu chạy lông nhông ở đầu đoàn. Tụi nó cứ chạy quanh lấy Nam.
Lũ quỷ nhỏ gì thế này chứ? Trông cứ như bọn goblin ấy. Nam nhăn mặt nhìn vào bộ dạng của lũ trẻ. Chắc tụi nó không làm gì mình đâu nhỉ.
Hai loài tiên tuyết và con người sống cách biệt lẫn nhau nên không thường ở gần nhau bình thường như thế này thành ra sẽ mang đến nhiều tò mò. Đặc biệt là với bọn trẻ. Tụi nó không dám đến quá gần Nam mà chỉ lông nhông gần cạnh. Hai ba đứa nhỏ luôn xì xầm với nhau gì đó mà thằng bé chẳng thể hiểu được và điều đó khiến cậu thấy không thoải mái cho lắm.
“Tụi nó đang bàn về diện mạo của ngươi đấy.” – Yuuca nghiêng đầu về sau trên con dinus, cười bảo.
“Bàn thế nào cơ?”
“Như là tên này bao nhiêu tuổi rồi. Sao lại lùn thế? Các kiểu.”
Nhắc đến chữ lùn là lại như chạm trúng tim đen thằng bé.
“Cái gì mà lùn hả?!” – Cậu quay đầu thét vào mặt lũ trẻ. – “Tụi bây nghĩ cao hơn tao chắc!”
“Ờ thì nếu xét với tuổi thọ của con người thì tụi nó chắc mới có năm, sáu tuổi gì thôi mà. Còn ngươi thì chắc cũng mười tuổi rồi chứ?”
“Hả?! Tôi mười sáu rồi nhé.”
Yuuca quay mặt phụt cười.
“Ừ thì thế là lùn rồi còn gì nữa.” – Cô công chúa chỉ tay về phía dòng người. – “Thấy cu cậu tóc bờm ngựa đó không? Xét tuổi thì cũng trạc mười sáu đó.”
Đó là một tên khổng lồ cao những hơn hai mét.
Nam câm nín trước chiều cao kinh khủng đó. Cậu từng nghe nhiều người chê trách về chiều cao của mình nhưng đó là so với con người chứ so với tộc tiên thì coi bộ là quá khập khiễng. Nam tự nhủ lòng như vậy nên cậu dễ dàng hạ được cơn giận xuống một chút.
Nhưng cậu cũng chẳng thèm nói chuyện thêm với bất kỳ ai cả. Thằng nhóc này có cái ương ngạnh của riêng nó. Và cậu không muốn trở thành chủ đề để bọn người tiên châm biếm. Thế là Nam vờ đi chậm lại so với đoàn tiên hòng tránh xa những gương mặt quen thuộc. Một kế hoạch nhỏ để giữ gìn cái sĩ diện hão của cậu.
Có điều…
“Oái!”
Trớ trêu thay, vờ đi chậm chưa được bao xa thì đến lúc cậu định tăng tốc quay lại nhịp độ bình thường thì tất thì bị một cục đá trên đường vướng vào chân kéo cậu đổ nhào xuống đất.
Mặt Nam đỏ ửng cả lên đến độ mà cậu không muốn đứng dậy một chút nào chỉ để giấu cái bản mặt dưới tuyết cho nguội bớt. Ấy vậy nhưng dường như đến cả như thế mà vẫn chẳng được yên.
“Muốn cái gì đây?” – Nam hằn hộc nói. Cậu ngửa mặt lên.
Mái tóc dài màu trắng bạc và gương mặt có nét mềm mỏng hơn các tiên tuyết khác. Hóa ra là một bé con đang chọt chọt vào mặt Nam nãy giờ cho đến khi cậu chịu ngẩng lên. Nó xòe lòng bàn tay ra trước cậu trai để lộ chút vụn bánh mỳ.
“Ăn… Ăn…” – Nó gắng nhại ngôn ngữ loài người.
Đôi chút bất ngờ khiến cu cậu bị đứng hình trong vài giây trước khi có thể mở miệng trả lời.
“Giữ mà ăn đi.”
Cậu đáp. Thằng bé ngoảnh mặt đi mà đứng dậy khỏi tuyết. Cậu cũng nhanh chân phóng đi mất. Có gì đó nảy lên trong Nam khiến cậu không muốn trưng ra gương mặt tồi tệ trước đứa trẻ.
Nam cứ vậy mà giữ khoảng cách với cả hai phía suốt cho đến hết cả ngày dài đầy căng thẳng.
May mắn cho hôm nay vì không có đợt bão tuyết nào như dự đoán. Nhờ vậy mà tốc độ di chuyển của họ tăng nhanh hơn dự kiến, chí ít thì rặng núi cao phía đông đã không còn trong tầm mắt.
Những túp lều sáng rực ánh đèn dầu cứ đến mỗi lúc mặt trời lặn là lại nhấp nhô như mấy ụ tuyết vàng trên cánh đồng trắng. Đó là theo cách Yuuca miêu tả, còn Nam thì lại thấy chúng như mấy cục pho mát thu hút lũ thú dữ.
Lại nhắc đến thú dữ, không biết có loài vật nào sống được giữa cái lạnh khắc nghiệt của thung lũng phía tây không?
“Có chứ.” – Yucca đáp điềm tĩnh. – “Là lũ sói tuyết Asena. Ta chưa gặp chúng bao giờ nhưng tương truyền chúng là chủng nửa tiên nửa sói sống ẩn mình trong các vùng đất hoang vu.”
“Nghe nguy hiểm quá thế mà sao trông cô bình tĩnh vậy chứ?”
“Thì bởi vì ta chưa gặp chúng bao giờ, và cả mấy trinh sát khác nữa. Thành ra chắc gì tụi nó có tồn tại đâu mà lo chứ.” – Yuuca khua tay nói. – “Ngoài nó ra thì chẳng còn loài thú nào sống được ở đây đâu. Cây còn không mọc được thì ai mà sống được chứ.”
Hiểu được tâm ý của Nam qua câu hỏi, cô công chúa nhe răng cười te toét, cô vờ nhích lại sát gần thằng bé với lời nói thủ thỉ.
“Ngươi sợ à?”
Nam giật mình đánh bật tay của Yucca đi. Thằng bé lạnh nhạt.
“Sợ cái gì chứ. Tôi chỉ muốn được ngủ yên giấc thôi.”
“Ngươi…!”
Định nổi trận lôi đình vì hành động thô lỗ của cậu trai, Yucca thở dài một hơi rồi quay mặt đi chỗ khác. Giọng cô nho nhỏ mà đủ nghe.
“Xin lỗi.”
“Hả?!” – Nam cau có.
“Cái cảm giác sáng nay của ngươi… Tuy ta hiểu lắm vậy mà lại làm trò với ngươi như thế. Cái cảm giác tự ti và tức tối đó.”
“Hả? Cô nói gì thế? Tôi làm gì mà cảm thấy thế?”
Cô công chúa quay lại với Nam, cô tiến gần sát đến ngay trước mặt cậu, “đây”, cô bảo. Tay chầm chậm vuốt mái tóc che đi con mắt bên kia đi.
Lòng ngực Nam chốc thắt chặt lại.
“Đây chính là thứ nhắc nhở rằng ta không phải con người cũng chẳng phải tiên tuyết mà là một thứ gì đó quái dị ở lưng chừng.” – Giọng cô ngày càng nhỏ dần. – “Và ngươi đoán được một kẻ khác biệt so với số còn lại thì sẽ như thế nào rồi.”
Con mắt phải đó của Yucca… trông thật kinh khủng! Ở đó chẳng có gì cả. Không có tròng trắng cũng chẳng có tròng đen, chỉ đơn giản là một khoảng không đen thẳm vô tận. Một con mắt không phải là mắt.
“À mà ta vẫn nhìn được bằng nó đấy nhé.”
Nam không biết nói gì trong tình huống này. Cậu không nghĩ bất kỳ ai cũng phải chịu cái gọi là bắt nạt như bản thân cậu cả. Nhất là với một công chúa, người mà lẽ ra quyền quý và rất được kính nể là đằng khác.
Thằng bé chẳng biết phải đáp như thế nào. Im lặng là giải pháp của cậu. Và cả Yucca cũng thế. Cô dường như không biết tiếp tục thế nào. Cả hai bỗng nhiên tự hình thành nên cảm giác kỳ quặc trong túp lều sáng đèn.
“À mà.” – Cô gái cất tiếng đổi chủ đề. – “Đứa bé hồi sáng quan tâm đến ngươi ấy, nhớ chứ, nó tên là Tau đó.”
“Tau? Tên gì nghe kỳ quá vậy.”
Nam hùa theo phá vỡ sự im lặng kỳ quặc.
“Này. Đừng có mà chê tên người khác như thế.”
Cô nàng nghiến răng vẻ bất đồng.
“Mà nếu ta không lầm thì hình như nó nhìn thấy ngươi bị té ngã nên định lại an ủi ngươi thì phải? Bởi vì cho đồ ăn là một trong những hành động khá tôn trọng đối với cả tiên tộc và con người đó.”
Dù chỉ một ít vụn bánh mỳ đó thôi á?
“Thế mà ngươi lại chẳng đáp lại lòng tốt của con bé mà còn lại từ chối thẳng thừng thế chứ. Không biết nó có thấy tổn thương không nữa?”
Thằng bé sực nhớ lại gương mặt ngơ ngác của đứa trẻ lúc đó. Vậy là nó thực sự bị sốc khi Nam từ chối nó vậy à?
“Nhưng mà đó là do nó tự tỏ ra tốt thôi. Trên đời thì đâu có mong mình tốt với người ta mà người ta tốt lại với mình hay gì chứ.”
“Hả?! Ngươi nói thế mà cũng nói được à, cái tên vô tâm này?”
“Vô tâm cái gì nào? Là tại con bé đó giúp tôi mà không có lý do chính đáng thì làm sao mà tôi chấp nhận được.” – Thằng bé nghiêng đầu. – “Giúp người mà không mang được chút lợi ích gì cho mình thì giúp làm gì.”
Bàn tay trắng nõn của người con gái tự vỗ bành bạch lên mặt mình than thở. Yucca phát nản trước lối suy nghĩ của Nam như thể là cô đã từng gặp kiểu như thế rất nhiều. Thậm chí cô còn bảo là “Ra là ngươi cũng dạng kiểu đó.” trước khi trả lời.
“Để ta đoán nhé. Tất cả những lời ngươi vừa nói đều phát xuất từ miệng của một kẻ ích kỷ, độc đoán chưa bao giờ giúp đỡ người khác. Có phải không?”
Nam nóng mặt định cất tiếng phản bác thì lời nói thứ hai của Yucca tức thì chặn đứng cậu.
“Thế nên chắc là chưa bao giờ biết cảm giác khi làm việc tốt là như thế nào rồi nhỉ?”
“Hả? Cảm giác khi làm việc tốt?” – Nam ngớ mặt. Cậu vờ giấu đi sau nụ cười khẩy. – “Không ngờ một người tự xưng là trinh sát dày dạn mà cũng nói ra cái điều trẻ con như thế.”
“Trẻ con à? Hừm? Không biết ai mới là trẻ con nhỉ khi mà ta hiểu được cảm giác đó còn ngươi thì không!”
“Cô…!” – Nam tức mình song cậu sực ngộ ra trong phút chốc. – “Mà khoan. Rõ ràng là cô đang dụ tôi phải không? Mấy cái trò khích tướng này thì tôi hơi bị quen đó.”
Yucca tắc lưỡi nghe rõ. Có vẻ như chiêu trò cô thực sự bị thằng Nam này phát giác. “Ngốc một tí không được à?”, cô nói khẽ.
Nhưng lại nói, Yucca là công chúa trinh sát, là người đã ẩn danh trong Frostown giữa hàng vạn người mà không ai phát hiện ra thì cô đâu có dễ gì để một thằng nhóc con vượt mặt được. Cô thừa sức đấu trí với cậu.
“Suy nghĩ như thế thì ngươi sẽ không bao giờ phân tích được hành động của người khác là như thế nào đâu.” – Cô cười nhe răng. – “Đúng đó. Ta đang biết ngươi nghĩ gì mà. Suốt từ khi bị ta ép buộc đi theo mình là ngươi luôn dò xét ta mãi mà không nghĩ ra được lý do của ta chứ gì? Bởi vì loại người cứ mãi nhìn vào mấy chuyện hiển nhiên trước mắt như ngươi thì chẳng bao giờ hiểu cả.”
Nam cay mày. Ra là cô để ý mình đến như vậy à? Đúng là trinh sát lành nghề tinh tê thật. Mà phải gọi là đáng sợ thì hơn. Nhưng kỳ thực là mình không hiểu cô ta được lợi gì khi mà ép mình đi cùng thế này cả. Hay có lẽ nào là cổ biết mình là người từ thế giới khác chăng? Nó ném cái cho đối phương cái nhìn sắc lẻm. Nhưng chắc không thể nào đâu. Không thì cổ sẽ không giữ được cái thái độ hiện tại.
“Thế thì không lẽ là lòng tốt thật.” – Yucca đá mi với thằng bé. – “Đó là điều mà ngươi định nói phải không?”
Mắt Nam mở to kinh ngạc. Coi bộ cậu đã bị cô ta đoán trúng được ý nghĩ.
“Chậc. Chậc. Ta đã bảo rồi. Ngươi mà không hiểu được cái cảm giác khi làm việc tốt là như thế nào thì mãi cũng không hiểu được lý do của ta đâu. Vậy nên thử mà kinh qua đi rồi ngươi sẽ tự ngộ ra nhé.”
Quả không hổ danh là trinh sát kinh nghiệm. Cô ta đánh trúng được yếu điểm của Nam là sự tò mò và cái cảm giác ghét sự mơ hồ của cậu. Nếu Nam không thể lý giải được thứ gì một cách lô-gíc thỏa đáng thì cậu sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Vậy thì chẳng lẽ Nam sẽ phải làm cái thứ gọi là “việc tốt” mà cậu ghét cay ghét đắng hay sao? Nghĩ đến thôi là cậu đã thấy rùng mình vì độ trẻ con, ấu trĩ của những kẻ bao hàm lấy thứ đó trong lối suy nghĩ của họ.
Nhưng chắc thử một lần sẽ không chết ai… đâu nhỉ?
Nhiều ngày dần trôi qua trên chuyến hành trình vạn dặm vượt qua thung lũng phía tây khắc nghiệt. Cứ mỗi một thước đất bước qua là nhiệt độ lại một lần giảm đi, gió càng mạnh bạo hơn và sự sống càng trở nên hiếm hoi hơn.
Thời gian di chuyển của đoàn người một ngày cũng giảm đi đáng kể. Thay vì đến khi mặt trời lặn thì người ta mới dừng chân thì nay cứ mỗi lần gió lốc ào tới, khi gió tuyết hình thành nên những con sóng đập đến từ tít xa tầm mắt, đoàn tiên đã phải chóng dựng lều cắm sâu xuống đất để chống đỡ. Chúng làm Nam nhớ tới những cảnh dựng lều chống chịu bão cát trong các phim phiêu lưu cũ của Hollywood, ngoại trừ ở nơi này thì thay cát bằng tuyết.
Và nếu chỉ có bão tuyết thôi thì có lẽ thung lũng phía tây sẽ chẳng xứng với cái tên mà người hành hương đặt cho nó “thung lũng chết chóc”. Nguy hiểm của họ nằm ẩn sâu trong tuyết trắng, nơi lũ sinh vật thích nghi với nhiệt độ lạnh giá của thung lũng để trở thành các thợ săn của cánh đồng trắng, lũ sói tuyết Asena.
Như Yucca đã nói đến khi trước, sói tuyết Asena là loài thú gần như duy nhất sinh sống ở vùng đất chết này nên bọn chúng sẽ vô cùng háu đói và nguy hiểm. Bất kỳ ai đi qua nơi này đều dễ dàng trở thành con mồi trong mắt chúng. Và tất nhiên, chúng sẽ sẵn sàng săn được mồi mặc cho có nguy hiểm đến như thế nào.
Chính vì vậy mà không chỉ phải đối phó với gió tuyết, đoàn tiên còn phải lập nên các đội hộ vệ để thay phiên nhau tuần tra mỗi khi cả đoàn dừng chân hoặc liên tục bao quanh lấy đoàn. Dẫn đầu của họ chính là Yucca.
Và hôm nay là phiên của cô và Nam trong chuyến tuần tra về đêm hiện tại.
“Thật tình chứ! Ta chán lũ sói này lắm đó. Bọn chúng vừa dữ vừa dai. Mà ghét nhất là chúng cứ lần mò xung quanh và chẳng biết khi nào sẽ tấn công hết. Thế là lúc nào cũng phải cảnh giác hết cả, mệt chết được.”
Công chúa Yucca vừa ráng đi trên tuyết dày vừa cầm cây đuốc lửa sáng rực. Hai con dao vác bên hông cô luôn sẵn sàng được tuốt vỏ bất kỳ lúc nào một khi có tiếng động lạ hay cái bóng con sói xuất hiện. Tuy là than thở nhưng đôi tai và cặp mắt cô vẫn luôn hoạt động với công suất tối đa.
Nhưng dù vậy…
“Nè. Cô có thể ngừng than thở đi được không chứ? Đi với cô suốt từ nãy giờ rồi mà chắc cũng phải than hơn chục lần rồi đó. Công chúa trinh sát hay công chúa than thở vậy?” – Nam càm ràm.
“Xem ai đang nói kìa. Thế có ai bắt ngươi đi với ta đâu mà lại tự nhiên xung phong bảo muốn đi cùng thế?”
“Tại vì tôi muốn thế thôi. Được không?”
Nói ra thì có lẽ không hợp lý lắm nhưng Nam nhận thấy là thà ở gần với Yucca thì sẽ an toàn hơn là ở lại túp lều một mình. Lỡ như bọn sói tấn công vào thì ở bên cô trinh sát lành nghề này thì có khi cô sẽ lại cứu cậu kịp lúc. Vả lại, chỉ có nhận nhiệm vụ này thì Nam mới được phép cầm vũ khí trên tay. Ít ra vậy thì cậu có thể tự bảo vệ bản thân nữa.
“Vậy à? Thế mà ta cứ tưởng là ngươi đang muốn làm việc tốt nữa chứ?” – Cô nàng ngã nghiêng nói.
“Tôi đã bảo khi ấy là để giúp tôi hiểu được suy nghĩ của cô thôi và tôi đã hiểu được phần nào rồi đó.”
“Nhưng chắc ngươi không hiểu được hoàn toàn đâu, phải không?”
“Đó là tương đối thôi. Tôi tự hiểu theo kiểu của riêng mình.”
Hai người này coi bộ chẳng bao giờ nói được chuyện gì mà hợp ý được nhau cả. Dù cho cả mấy ngày nhìn mặt nhau suốt mà cũng chẳng ưa được nhau.
Cơ mà đó chỉ là bề nổi của lời nói thôi. Thú thật thì Nam cũng đã cố gắng hiểu lấy quan điểm của Yucca về lòng tốt rồi. Quả thật cô ta nói đúng về cách nghĩ ban đầu của Nam, nếu cậu cứ theo lối suy nghĩ đó thì chẳng có gì trên đời là tốt cả và chính điều đó khiến Nam bị mờ mắt trước hành động của mọi người xung quanh đi. Tuy vậy, còn quá sớm để cậu chịu thừa nhận điều đó.
“À mà Nam này. Ngươi mấy nay hình như không có đi với bé Tau nữa thì phải?”
Yucca quay đầu hỏi thằng bé.
“Ừm. Thì từ khi tham gia đội hộ vệ của cô thì mỗi sáng tôi phải đi tuần vòng ngoài chung với cô mà. Đâu có thời gian mà sáp lại gần nó chứ.” – Mặt Nam bỗng có chút tươi tắn. – “Mà thì tôi cũng có ngó ngó một chút thì thấy nó xôm tụ được với tụi nhỏ khác rồi nên chắc không cần tôi nữa.”
“Thế à? Ngươi cũng quan tâm con bé quá nhỉ.” – Yucca cười khe khẽ.
“Mà sao tự nhiên lại hỏi chuyện đó chứ? Có liên quan gì lúc này đâu.”
“Đương nhiên là có liên quan thì mới nói rồi. Nãy ta có gặp con bé lúc xuống xem chỗ lều ở giữa đoàn. Nó bảo ta là đợi ngày mai không có ca tuần thì nó có chuyện muốn gặp tụi mình đó.”
“Gặp tụi mình?”
“Ừm. Gặp tụi mình. Hình như là nó có thứ gì đó muốn cho ngươi đó.”
“Thứ gì cơ?”
“Ai biết. Đợi tới lúc đó đi á.”
“Thật tình mà… Cô có thể đừng làm tôi…!”
Bất thình lình tai Nam run run như vừa bắt được tiếng động trong không gian. Tiếng hú của chó sói. Cây cung trong tay Nam tức thì đưa ngang ngực với mũi tên kéo căng hướng về phía màn tuyết trắng xóa.
“Có tiếng chó sói! Tôi vừa nghe thấy!” – Mặt Nam nghiêm trọng vả cả mồ hôi. – “Nó phát ra từ đằng kia.”
Công chúa Yucca vẫn điềm nhiên. Con dao vẫn chưa hề rời khỏi cái vỏ vắt trên hông cô và ngọn lửa cũng chẳng hề dao động để rơi một tàn tro nào. Yucca thở ra khói trắng trước khi cất lời bình tĩnh.
“Ngươi nghe được tiếng hú xa vậy thì cũng hay thật đó, giữa trời gió thế này. Nhưng mà bớt lo đi vì nó ở xa lắm, với lại, chỉ có duy nhất một tiếng thì hẳn là mấy con đi thám sát thôi.” – Cổ nghía mắt về phía tiếng tru tiếp tục ngân dài. – “Sói sẽ không tấn công một mình mà thường sẽ kéo đàn theo. Nếu là như thế thì chắc chắn sẽ không im lặng được như thế này đâu.”
“Vậy là an toàn à?” – Nam hỏi. Vẻ mặt bớt căng thẳng đi.
“Không đâu. Chỉ là chưa phải giờ thôi. Có thể là đêm mai. Hoặc muộn hơn nữa. Ta không dám chắc lắm.”
“Đêm mai á?” – Nam ấp ớ. – “Cô bảo đêm mai là bọn nó sẽ tấn công mà sao lại tỏ ra bình tĩnh vậy được chứ?”
“Thì không phải giờ có rối lên cũng chẳng được gì. Có điều là sau khi trở về thì có lẽ chúng ta sẽ phải có một buổi họp với hội hộ vệ rồi.”
Gương mặt của Yucca nhan nhản là thế nhưng những lời cô nói ra đều có cân nặng bên trong. Cô thực sự nghiêm túc về việc có thể lũ sói sẽ tấn công trong nay mai. Họ cần có một phương án đối phó sớm.
Thế là thay vì tiếp tục cuộc tuần tra thêm vài tiếng đồng hồ trong vô ích, hai người quyết định trở về với đoàn tiên để tập hợp lại hội hộ vệ liền tức khắc. Một buổi họp dã chiến được phát tín hiệu bằng mấy thanh sắc gõ keng keng vào nhau vang vọng từ đầu đoàn đến cuối đoàn kêu gọi tất cả tập trung lại trong một túp lều lớn ở giữa đoàn. Những tiếng nói to nhỏ kéo dài dưới ánh đèn lửa phập phừng suốt cả đêm dài.
Họ bàn về một kế hoạch chiến đấu với lũ sói. Số lượng e rằng cũng phải gần trăm con nên họ sẽ phải có số quân tương đương. Song ngặt nỗi tổng hết số trai làng và mấy lão niên còn đủ sức chiến đấu thì chỉ khoảng tầm hai chục mạng. Vũ khí thì cũng chỉ có cung tên là chủ yếu và vài cây kiếm cùn rỉ sét, giáp cũng chẳng có nổi một bộ. Hầu hết quân sĩ cùng trang bị, đặc biệt trong đó là các cuồng binh, đều đã bị mất trong cuộc tấn công ở Glasgu và tất cả mọi người ở đây đều chỉ là thường dân.
Đó là chưa kể đến địa thế nơi này là đồng trống bị bao bọc xung quanh bởi tuyết trắng thì khó lòng mà phòng thủ hết mọi phía với quân số ít ỏi như vậy được.
Một trường hợp rất khó khăn. Tỷ lệ bọn họ có thể sống sót trước cuộc tấn công của bầy sói là không cao, thậm chí là rất thấp.
Công chúa Yucca vốn đã để tâm đến vấn đề này ngay từ khi đặt chân vào thung lũng phía tây và bắt đầu chuyến hành trình vạn dặm. Hơn ai hết, cô thường xuyên phải di chuyển qua nơi này nên hiểu rất rõ tập tính của bầy sói cũng như cách thức tấn công của bọn chúng. Song trong những lần đó, đoàn tiên của cô đều được trang bị rất đầy đủ chứ không phải một cuộc tháo chạy như hiện tại. Thế nên sẽ khó lòng cho Yucca áp dụng lại các kinh nghiệm khi trước của mình.
Các tiên dần trở nên lo lắng dưới bầu không khí im lặng đầy căng thẳng phủ lên căn lều kín. Tất cả lúc nào cũng đều chăm chú vào đôi môi của Yucca và những lời cô nói.
“Chỉ với hai mươi người, tính thêm cả nhóm của ta thì cũng chẳng đủ để phòng thủ được. Cả nới rộng khoảng cách giữa hai mươi người thì sẽ càng tạo ra nhiều lỗ trống và lũ sói sẽ xuyên vào được bên trong.”
Một chàng tiên cao ráo trong vòng tròn người ngồi đối mặt vào nhau vươn tay cất tiếng.
“Nhưng nếu một hai con thì có sao đâu ạ, thưa công chúa?”
“Cậu vừa nói gì?”
Chốc con mắt của cô công chúa luôn cười đùa thản nhiên bỗng trở nên sắc lẹm, đáng sợ. Cái nhìn mà cô ném cho chàng tiên kia khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng lạnh cả sống lưng.
“Cậu đang nói rằng chúng ta có thể bỏ mặc một vài con sói lẻn vào để rồi gây hại thậm chí là gi*t chết người trong làng à?” – Giọng nói của Yucca ngày càng lớn lộ rõ sự nóng nảy trong cô. – “Cậu cho rằng xác suất mà cha mẹ cậu, anh em cậu hay bạn bè cậu không nằm trong số các nạn nhân là thấp lắm nhỉ? Cậu chắc không lo cho các người làng khác đâu phải không? Cậu…!”
Lời mắng nhiếc của Yucca làm cho chàng trai kia tái xanh cả mặt mày. Không ai ở trong căn lều này có thể đoán được nàng công chúa tươi tắn, hòa nhã lại có thể trở nên đáng sợ như thế. Nhưng may thay cho kẻ kia, cô đã bị can lại trước khi những lời cay độc hơn có thể tuôn khỏi khóe môi. Tất cả đều nhờ vào cái giọng nói thắc mắc của Nam.
“Nè. Có chuyện gì mà tự nhiên sao cô to tiếng lên thế? Mặc dù là tôi không hiểu mấy người nói gì nhưng mà chẳng phải đây là cuộc họp à? Mà họp thì ai cũng phải có ý kiến. Sao mà cô lại nổi đóa lên?”
Chẳng biết là Nam có cảm nhận được tình hình nghiêm trọng của vấn đề qua đôi mắt sắc lẹm của Yucca hay không? Hoặc là do không hiểu được tiếng tiên mà cậu lại bình tĩnh đến như thế.
“Thay vì nhìn tôi bằng cặp mắt đó rồi giận cá chém thớt thì giải thích đi. Nãy giờ chẳng ai dịch gì cho tôi cả.”
Một lời nói ngây dại không có ẩn ý gì vậy mà lại làm cho Yucca bị cứng họng. Chẳng lẽ bây giờ cô lại phải giải thích cho cậu biết là bản thân người tiên cũng vô tâm và ấu trĩ như con người như ý kiến của gã tiên kia? Thế thì thà rằng cô đành chọn nguôi giận đi và trở lại vấn đề chính của cuộc họp hòng đánh lạc hướng thằng bé.
“Không có gì. Lát nữa khi xong hết rồi ta sẽ nói lại với ngươi sau.”
“Ờ.”
Thằng bé gật gù. Nó ngồi lại xuống chiếc ghế thấp hơn mặt bằng.
Coi bộ chàng tiên kia sẽ phải nợ Nam một lời cảm ơn rồi, dù bản thân y cũng không hiểu Nam và Yucca nói chuyện gì.
“Vậy là chắc hẳn công chúa có phương án gì phải không ạ?” – Ông cụ ngồi sát góc lều cất tiếng.
“Ta có nhưng không dám chắc vào nó lắm nên muốn lắng nghe suy nghĩ của tất cả mọi người ở đây.”
“Vậy thì công chúa không cần phải bận tâm đâu. Tất cả sinh mạng của chúng tôi ở đây đều nằm trong tay người cả, vả lại, chúng tôi cũng chỉ là hạng thường dân nên không có cao kiến gì đâu.”
“Thế thì chỉ còn cách đó thôi à?” – Công chúa nói nhỏ trong miệng rồi ngước mặt lên với hội tiên. – “Thế ta sẽ nói trước một điều. Tất cả kế hoạch này đều sẽ dựa hết vào niềm tin của mọi người vì ta sẽ không có một cơ sở hay tiền lệ nào thành công cả. Dù vậy, tất cả sẽ theo ta chứ?”
Cả đoàn tiên bao quanh căn lều đứng bật dậy. Mọi người hướng mặt vào cô công chúa ở trung tâm, đầu cúi gập xuống với lời hô.
“Vâng! Chúng tôi nguyện theo người đến cuối cùng!”
Ưỡng ngực hào hứng trước niềm tin của các tiên dưới trướng, công chúa Yucca đứng dậy, tay đặt lên bàn, miệng hít một hơi cho lời nói dõng dạc phát xuất.
“Chờ đã nào!”
Lại một lần nữa Nam chen ngang.
“Cô gọi tôi tham gia vào cái buổi họp này nhưng chẳng chịu dịch hay giải thích gì hết là sao thế?”
Lần thứ hai Nam chặn họng Yucca và điều đó khiến cô cực kỳ xấu hổ trước những người xung quanh. Nếu lần đầu tiên là thằng bé làm tan đi cơn giận dữ thì lần này lại làm mất đi vẻ quả quyết. Lỡ mà có một lần nữa… mà chắc có lẽ không còn lần nữa đâu vì Yucca đang nắm cổ áo của Nam nhấc bổng lên rồi.
“Ngươi muốn biết lắm nhỉ? Thế thì vểnh tai lên mà nghe cho bằng hết nhé, tên con người chết tiệt!”
Trớ trêu thay, tất cả những lời nói của Yucca với âm lượng khủng khiếp phát ra từ cuống họng cô sớm làm lỗ tai Nam lùng bùng và nó đủ khiến thằng nhỏ loáng choáng ra cả người đi. Đủ để cuộc họp trải qua trước khi cậu kịp hoàn hồn trở lại.
Thế rồi buổi sáng ngày tiếp theo sớm đến sau một đêm dài tĩnh lặng.
Buổi sáng nay, đoàn tiên dường như yên ắng hơn mọi thường. Tuy mặt trời đã ló dạng từ đằng đông, các túp lều vẫn giữ y nguyên hình dạng của chúng, không một bóng người rời khỏi nơi trú ngụ của mình. Thậm chí lửa trại vẫn còn chưa ngắt tàn lửa để bốc ngọn khói lên cao giữa trời.
Mọi thứ đều im lặng. Quá im lặng. Tiếng động duy nhất mà tai người có thể nghe được là tiếng gió rú đầu sáng và tiếng bước chân trên tuyết. Không phải bước chân người hay tiên, âm thanh giòn giã mà thoăn thoắt. Đó là tiếng chân của loài sói.
Nhưng nó không đến từ xung quanh khu lều trại. Thứ âm thanh nhỏ, rất nhỏ phát ra từ một khu đồng trống về phía nam, gần với rặng núi chạy dài. Mặc dù cho nhóm du hành đã đi chệch hướng xuống phía tây nam rất nhiều so với đường đi ban đầu của họ nhưng vẫn không quá gần với dãy núi được.
Thế thì tức là tiếng bước chân của lũ sói sẽ không phải do dân làng nghe được. Thế thì còn ai khác?
Cánh đồng tuyết buổi sáng nay đang xảy ra một hiện tượng lạ. Cứ mỗi khi có cơn gió tuyết rầm vang là cánh đồng tuyết lại xuất hiện con sóng nhè nhẹ nhấp nhô chuyển động trải dài khắp cả một vùng rộng lớn. Chúng di chuyển rất chậm, rất nhẹ đến không phát ra bất kỳ một âm thanh nào dẫu là tiếng xào xạc của tuyết.
Những cơn sóng đó không tự nhiên. Chúng di chuyển ngược chiều gió và luôn hướng cái tiếng bước chân sói nho nhỏ.
Con sói biết mình đánh hơi được gì đó nhưng dù có nhìn đông nhìn tây, nó cũng không thể nhìn thấy được mối hoài nghi của mình. Nhưng nó cũng chẳng dám lần mò, đánh hơi thêm nữa. Vì nó chỉ có một mình. Thế là thay vì tru lên một tiếng cảnh báo, con sói nhát cấy im lặng phóng chạy đi.
“Áp sát tai vào mặt đất mà nghe hướng nó chạy…”
Lời thủ thỉ nhỏ trên cánh đồng tuyết vắng lặng.
Tiếng bước chân của con sói nhỏ dần, nhỏ dần cho đến khi thứ âm thanh lộc cộc của đất đá rung lên trong màng nhĩ của đôi tai dài trắng xám.
“Nghe thấy rồi…”
Bất thình lình có một cánh tay của con người vươn lên khỏi mặt tuyết. Như một hiệu lệnh, cả một làn sóng người chầm chậm nhô lên khỏi lớp tuyết dày trắng xóa. Tất cả đều phủ trên lưng lớp lông trắng bám đầy tuyết. Coi bộ đó là chiến thuật ngụy trang hòng theo dõi bầy sói của hội hộ vệ và bàn tay ra hiệu kia không ai hết chính là Yucca. Nam ở ngay bên cạnh cô.
Tuy có thể thoát khỏi mặt tuyết lạnh lẽo, cả nhóm chừng hai chục người vẫn phải duy trì từng bước đi chậm rãi lấy giáo tuyết che đậy đi tiếng động phát ra.
Cùng lúc đó, tên người tiên có lỗ tai dài nhất, thính nhất dẫn đầu đoàn. Y có trí nhớ rất rõ về phương hướng đã xác định được âm thanh ban nãy, điều mà rõ ràng con người không thể nào làm được dù cho có thính giác tốt đến đâu. Đây cũng có thể là lý do vì sao mà tiên không bị lệch hướng quá nhiều trên chuyến hành trình dù họ đang đi trên một đồng tuyết không có bất kỳ thứ gì làm mốc phương hướng và một bầu trời mờ ảo bởi tuyết rơi che lấp đi hết các vì sao.
Chầm chậm trên từng bước chân, dần dà, màu đen của rặng núi hiện lên đằng sau bức màn trắng xóa. Một miệng hang bé tẹo chỉ vừa cỡ người bò xuất hiện ngay trên bề mặt rặng núi. Có vẻ họ đã đi rất đúng hướng.
Yucca thì thầm cho hội hộ vệ truyền tai nhau.
“Dàn hàng ra bao quanh lấy cửa hang. Tất cả rút cung ra sẵn đợi hiệu lệnh của ta.”
Cô không quên truyền đạt lại cho Nam. Thằng bé ở Glasgu đã phần nào chứng tỏ được năng lực dùng cung của mình nên Yucca khá tin tưởng giao cho cậu thứ vũ khí hiếm hoi còn lại trong đoàn.
Tuân theo mệnh lệnh, tất cả nhóm người tản thành nửa vòng tròn bao vậy lấy ba hướng phía trước cửa hang. Một tiên cầm bó rơm khô được đốt cháy bởi lửa của Yucca nhanh nhảu đặt ngay phía trước hang hướng phần cháy vào trong.
“Tất cả kéo sẵn dây cung!” – Lần này Yucca to tiếng không còn phải lặng thinh nữa như cố tính muốn đánh thức lũ sói. – “Chờ đến khi cái hang ngập khói thì lũ bọn chúng sẽ tự ào ra thôi.”
“Vâng!” – Mọi người đồng thanh.
“Nè.” – Nam chốc khe khẽ hỏi nhỏ Yucca ngay bên cạnh mình. – “Tôi biết không nên nói cái này nhưng mà cô có biết cái hang đó sâu với rộng bao nhiêu không mà lại dùng khói để kéo tụi sói ra. Lỡ mà cái hang này thông vào chỗ khác nữa thì công cốc rồi.”
“Hừm. Ngươi cũng suy nghĩ được xa vậy à? Nhưng mà chớ lo đi.” – Cô gái cười tự tin. – “Rơm đó không phải loại bình thường mà ngươi nghĩ đâu. Đó là loại tỏa ra hơi cay khi đốt mà trinh sát bọn ta thường dùng để lùa địch ra khỏi chỗ trốn. Một khi hít phải thì sẽ bị cay đến độ phải tìm được thoát ra bên ngoài ngay lập tức.”
Nói rồi cô cầm cung lên hướng phía trước mặt với mũi tên kéo căng.
“Vả lại, lũ sói sẽ còn kém thông minh để tìm ra một lối thoát khác đấy.”
Ấy rồi chừng một phút trôi qua, bó rơm đã cháy gần hết tỏa ra khói đen mù mịt cả cửa hang. Vẫn chưa có con sói nào xuất hiện. Một chút hoài nghi sớm hiện lên gương mặt của một vài người tuy rằng dây cung của họ vẫn kéo rất căng. Trong số đó, Nam là người có nhiều nghi hoặc nhất.
“Vững tay nào.”
Nước bọt nuốt nghẹn ứ ở cổ vài người. Mồ hôi dần chảy xuống trên trán, trên người và cả trên đôi tay cầm vũ khí dẫu cho thời tiết có lạnh giá thế nào. Sự tập trung cao độ trong thời gian dài đang bào sức những thành viên của hội hộ vệ.
Nhiều người bắt đầu run tay.
Yucca, bằng một cách nào đó, vẫn bình tĩnh và giữ y nguyên sự tự tin trên mặt. Con mắt cô giữ nguyên trên đường thẳng với mũi tên trên dây cung không hề chệch đi một ly. Đó là còn chưa kể cô phải kéo tên bằng tay trái, thay vì tay thuận, bởi do con mắt phải đã bị che kín bởi tóc mái rủ xuống.
Bất chợt mặt đất vang lên tiếng bước chân vang vọng từ trong hang động. Không chỉ một mà rất nhiều bước chân cộng hưởng với nhau tạo thành âm thanh rền vang lấn át cả gió tuyết.
Lũ sói đang đến. Chúng hướng thẳng về phía bên ngoài này.
“Sẵn sàng!” – Yucca ra hiệu lệnh.
Grrrrr!
Năm, sáu con sói trắng cao bằng nửa người trưởng thành xuyên ra khỏi màn khói. Cặp mắt chúng đỏ hoe vì khói cay, mồm xì nước vãi trắng nhỏ từng hạt xuống mặt tuyết. Tiếng sủa, tiếng tru của hàng chục con làm run tay bất kỳ chiến binh nào, chứ đừng nói những thường dân chân yếu tay mềm.
“Không được nhả tên cho đến khi ta ra lệnh.”
Công chúa Yucca cất tiếng cảnh báo. Sự bình tĩnh chưa biến mất khỏi gương mặt cô một phút giây nào.
“Cái gì chứ?” – Một tiên phản bác. – “Bọn chúng đang ở ngay trước mặt chúng ta rồi mà, công chúa. Chẳng lẽ đợi chúng lao đến hay sao?”
“Im lặng và tập trung vào!” – Cô nóng nảy.
Tất cả đều đang run cầm cập vì sợ hãi, kể cả Nam. “Này”, thằng bé cố lên tiếng nhưng dường như cô gái chẳng hề quan tâm một chút nào. Không ai hiểu được lý do vì sao mà cô vẫn chưa ra lệnh tấn công.
Grrrr!
Một tiếng tru cuối cùng, tất cả bầy sói phóng ra từ cửa hang tỏa ra lao thẳng vào vòng tròn bao quanh chúng. Mở đường máu để thoát khỏi đây là cơ hội sống còn cho bầy sói con còn bị mắc kẹt bên trong cái hang ngập khói.
“Giữ vững!”
Khi một con thú bị đẩy đến chân tường, dù có là con thỏ cũng sẵn sàng chống trả. Ai cũng biết điều đó. Và bởi vì vậy nên họ mới sợ hãi.
“Chừng nào nữa chứ?!” – Nam thốt lên. – “Chúng chỉ còn cách mình chưa đầy mấy mét nữa đó!”
“Gần hơn nữa. Phải gần hơn một chút nữa.”
Yucca nói khẽ với Nam, người đang dần mất bình tĩnh nhất. Không phải nói vậy là những kẻ khác đều tỉnh táo nhưng tiên là loài rất tuân thủ mệnh lệnh của bề trên nên chí ít, họ sẽ không phản lệnh của công chúa Yucca.
“Điên rồ thật. Tôi không có liều vậy đâu!”
Tánh khí vốn bất đồng, thằng bé quyết định không đặt sinh mạng của mình vào tay Yuuca nữa, dù cho cô có dày dạn kinh nghiệm thế nào. Thế là cậu liền thả dây cung kéo căng nhắm vào con sói trắng cách khoảng hơn năm mét.
“Nam!”
Đã quá muộn! Mũi tên bay khỏi cây cung gỗ liền lao thẳng tắp như viên đạn bắn ghim vào cổ họng con sói trắng hùng hổ. Máu đỏ chưa kịp ứa ra khỏi cổ là con sói đã ngã chỏng vó, trườn dài trên đất đến khi chạm vào cổ chân Nam. Nó chết liền tức khắc.
Tất cả bỗng chốc dừng lại trong khoảnh khắc. Cả lũ sói lẫn hội hộ vệ. Mọi người đều chĩa con mắt vào Nam và con sói nằm chết dưới đất.
Yucca nổi trận lôi đình trên gương mặt, tiếng chửi rủa sắp tuôn khỏi miệng cô. Nhưng may thay, hoặc là xui rủi thay, cô đã bị chen ngang với tiếng tru vang vọng của con sói trắng đầu đàn. Thứ âm thanh điếng tai biến cả một bầy sói càng trở nên hung hãn và điên dại hơn.
Có vẻ rằng việc Yucca ngăn chặn hội hộ vệ khai tên là có gì đó liên quan đến lý do này. Nhưng giờ kế hoạch đó đã đổ vỡ vì Nam, song cô cũng chẳng có thì giờ mà trách cớ ai vào lúc này.
“Tất cả! Khai tiễn!” – Yucca hét lớn ra hiệu. Một hiệu lệnh mà ai nấy cũng đều chờ đợi.
Loạt tên vèo bay đâm thủng vào da thịt của bầy sói trắng lập tức gi*t chết nhiều con.
“Loạt thứ hai!” – Yucca giục các chiến binh của mình. – “Khai tiễn!”
Một trận tên nữa phóng tới, tuy rất đứt quãng và không được đồng loạt như ban nãy nữa.
Nhiều con trong bầy sói đổ xuống đất trên đường chạy nhưng chúng cũng hóa thành bàn đạp cho những con khác phóng lên. Cả đàn chúng vẫn không chút nao núng.
Khoảng cách chỉ còn dưới một mét. Hàm răng nanh lắm nước dãi đang sắp cận kề cổ của nhóm người tiên.
“Hàng cung thủ lùi lại! Hàng cận chiến đổi chỗ!”
“Vâng!”
Tuân theo hiệu lệnh của công chúa chiến binh, hàng cung thủ người tiên tức tốc nhảy về sau. Đổi chỗ cho họ, hàng người với kiếm sắt trên tay tung ngay những đòn chém, đòn đâm vào ngay lũ thú vật đang vồ tới.
Trông như phim vậy. Nam nghĩ. Bỗng chốc thằng bé bị kéo ngã nhào xuống đất trong khi cậu chẳng biết trời trăng gì. Chỉ thấy mỗi cái bụng con sói vừa bay ngang qua trước mặt.
“Không muốn bỏ mạng thì cẩn thận một chút đi!”
Yucca tay rút cặp song dao vắt bên hông lao sang cắt hai đường ngọt lẻm vào cổ con thú, gi*t nó ngay lập tức.
Ấy vậy mà để đáp lại ơn cứu mạng của Yucca, chỉ vì cô tỏ ra giận dữ, thằng bé như chẳng còn chịu nổi được nữa mà rút tên khỏi bao đựng bên hông mà đặt lên sợi cung kéo căng hướng thẳng về phía ân nhân Mũi tên tức thì vuột khỏi ngón tay Nam không để cô gái kia kịp tỏ ra một chút bàng hoàng nào.
Phập! Mũi tên đâm xuyên vào ngay cằm đối phương, đủ mạnh để cả phần sắt nhọn lỗ rõ ra khỏi phần thịt da. Con sói trắng ngã nhào xuống đất tử vong.
“N-Ngươi…”
Yucca có hơi lắp bắp nhìn vào con sói chết mới định vồ lấy mình từ phía sau. Cô sớm trở lại vẻ nóng nảy.
“Mau lui về sau đi! Chỗ này không dành cho ngươi đâu!”
Tuy Nam chẳng thích gì kiểu nói của Yucca vì cậu chẳng biết rằng cô đang xem thường mình hay là đang muốn tốt cho mình nhưng được thoát khỏi tiền tuyến cũng không phải điều gì quá tệ. Nam biết ưu tiên mạng sống trên chút bứt rứt nhất thời.
Số lượng của bầy sói nhiều hơn dự kiến lên đến hẳn gần trăm con trong cái hang bé tẹo đó. Chiến thuật vây hãm bọn chúng ban đầu tỏ ra khá thành công nhưng càng kéo dài thì lại càng lộ rõ bế tắc. Họ sớm chuyển sang chiến thuật kết hợp giữa cung thủ và các chiến binh cận chiến để hỗ trợ lấy lẫn nhau. Vì sói có tập tính hay lao đến vồ lấy con mồi rồi mới đè xuống cắn cổ nên các cung thủ vẫn kịp thời gian cứu nguy cho đồng đội.
Mỗi riêng Yucca thì chẳng cần mấy sự giúp đỡ đó. Đôi song dao trên tay cô di chuyển điêu luyện như cánh tay nối dài cắt xuyên qua lớp da dày của bọn sói tuyết đơn giản như chém đứt chiếc lá rụng mùa thu. Bộ pháp của cô nhẹ nhàng, thanh thoát, mỗi bước đặt xuống nhấc lên hệt như con thiên nga nhảy múa trên hồ nước ngọt. Không một bộ vuốt, không một cái răng nanh nào của lũ sói có thể chạm vào được cô. Mọi thứ chạm vào Yucca đều bị cắt phăng.
Nhưng dẫu vậy, một mình Yucca cũng không thể bao quát hết được tất cả và bọn sói biết rõ điều đó. Sự thông minh của bầy sói Asena không giống với sói bình thường. Chúng có một con sói đầu đàn và một bộ não chỉ huy không thua kém con người ở một mức độ nhất định.
Có thể Yucca không nhận ra nhưng cô đang bị bao vây bởi lũ sói ngày càng đông. Chúng sẵn sàng lao vào nữ chiến binh chỉ để tạo thành những đụn xác bó chặt cô. Mặt khác, một đàn khác cùng con sói chỉ huy tức tốc phóng tới tấn công lấy hậu phương của hội hộ vệ ở nơi mỏng nhất hòng tạo đường máu. Một chiến thuật đơn giản và dễ dự đoán nhưng nó là thứ mà cô gái không ngờ tới ở loài vật có trí tuệ không cao này.
“Chết rồi!”
Yucca không thể leo ra khỏi tấn xác của lũ sói đè lên nhau. Chỉ có thể cố gắng leo lên khỏi đống xác để ra hiệu, cô gái gào lên bằng hết sức mình.
“Tất cả cung thủ dồn lên phía bắc đối diện miệng hang. Bắn tự do vào bất kỳ con nào lao đến. Đừng để chúng phá vòng vây!”
“Vâng!” – Cả đoàn đáp đồng thanh.
Nhưng lũ sói asena nhanh hơn nhận thức của các tiên làng rất nhiều. Đến khi họ kịp kéo căng mũi tên thì một vài con đã vồ đến.
“Ahhh!”
Tiếng hét thất thanh của gã tiên đứng bên cạnh Nam bị một con cào vào cổ họng, máu hắn phún lên mặt thằng bé đang chưa kịp biết trời đất là gì.
Nam như muốn ngã đổ về phía sau khi con sói quay sang nhìn cậu với gương mặt khát máu. Nhưng thằng nhỏ cố nuốt lấy nỗi sợ vào người mà cố gắng đứng vững trên đôi chân, bàn tay cậu rút một mũi tên từ bao đựng ra cầm bên hông run run.
Con sói nhìn Nam với nước dãi chảy trên mồm. Mặt con vật nhăn nhó.
Grrrr!
Tiếng gầm tuôn ra từ cuống họng con vật. Nó bỗng quay người đi rồi lao thẳng về phía đồng tuyết đằng sau chiến trường, chẳng hề đá động gì đến thằng bé nữa.
Vậy là nó đã tha mạng cho Nam chăng?
Thằng bé liếc nhìn theo con thú đang chạy một mực trên cánh đồng tuyết hướng về phía bắc.
Chẳng phải hướng đó là về khu lều trại sao? Cậu sực nhớ.
Rồi thằng bé quay mắt lại với cuộc hỗn chiến căng thẳng đang diễn ra đằng sau lưng. Yuuca đến giờ vẫn chưa thể thoát khỏi cuộc bao vây của lũ sói, còn các tiên khác thì đang chật vật để cố giữ mạng sống hơn là bảo vệ lẫn nhau khi mà hàng cung thủ nay cũng không còn an toàn.
Có gì đó nảy lên trong đầu Nam.
Cứ cái đà này thì… Nam nghĩ trong đầu với gương mặt nhăn nhó lưỡng lự. Bàn tay cậu siết chặt lại, con mắt một lần nữa dõi theo con sói chạy tự do kia.
“Tôi…” – Thoạt lắp bắp rồi tay cậu chỉ về phía con sói đằng xa. – “Có con sói xuyên qua đường hàng phòng vệ nên tôi đuổi theo nó đây!”
Chẳng cần biết các tiên có hiểu được tiếng người không nhưng Nam vẫn cất bước phóng chạy về phía con sói kia.
Những màn luyện tập suốt cả một tháng trời ròng rã với Anartia ở Frostown cộng thêm từng là thành viên của đội việt dã hồi ở trung học cơ sở đã cho Nam ít nhiều sự tự tin của mình trong cuộc đua với con sói trắng. Tuy là đôi chân cậu không được dài vì cái tướng tá thấp bé, không được cao ráo như bạn đồng lứa, nhưng đổi lại nhờ vậy mà thằng bé có được linh hoạt trên tuyết bởi cơ thể khá nhẹ cân. Bước chạy của Nam trên tuyết vô cùng nhẹ nhàng, chẳng đủ để làm lún chân cậu xuống nửa ly, nên cu cậu có thể dễ dàng dồn lực tăng tốc mà không sợ bị tuyết lún kéo ngã.
Suốt quãng đường ngắn, Nam cứ rất hay quay đầu nhìn về phía sau. Và lần ngoảnh mặt lại chót cuối sau hơn năm phút chạy ròng rã, Nam nhận thấy chiến trường đã hoàn toàn mất hút khỏi tầm mắt và cũng không có bất kỳ ai đuổi theo sau lưng. Một nụ cười bỗng khẽ nở trên môi thằng nhóc.
Cậu nhớ lại chuyện đêm qua ở buổi họp.
“Vậy tôi có một ý tưởng này.” – Nam đứng dậy khỏi chiếc ghế. – “Thay vì đợi đàn sói tấn công thì chúng ta sao không tấn công tụi nó trước đi. Như thế thì sẽ có thể bao vây lại chúng rồi tiêu diệt gọn, sẵn còn hỗ trợ được cho nhau nữa vì có chừng này người mà dàn trận ra thì lỏng lẻo lắm.”
Làm như vậy thì tất cả bọn họ sẽ tấn công hết vào hang sói còn mình chỉ việc chơi liều thả một con đi rồi đuổi theo thôi. Thế là sẽ chẳng ai đủ thời gian hay quan tâm mà chú ý tới mình nữa.
Thằng bé nói thầm trong miệng.
Có mình hay không thì mấy người này cũng tự giải quyết được nên chẳng lo gì.
Đinh ninh như thế, Nam lấy cung mắc bên vai cầm chắc trên tay cùng mũi tên sắc lẻm rút ra từ bao đựng. Dây cung trên tay cậu kéo căng hướng về phía con sói tuyết. Bài tập vừa chạy vừa bắn tên coi bộ đã đên lúc ứng dụng.
Phụp! Mũi tên bay một đường vòng cung vào ngay vị trí của con sói từ trên không.
Grrrr!
Con vật gầm lên. Cặp mắt quái ác của nó đánh về phía sau vào thẳng Nam đang đuổi theo sau lưng. Hàm răng nó nhe ra đầy dãi. Nhưng rồi con sói lại quay đầu trở về cuộc đua của nó, chạy băng qua mũi tên vừa cắm xuống tuyết ngay trước mặt.
Đó là một phát bắn hụt khá suýt soát.
Nam tiếp tục kéo đến mũi tên thứ hai, kỳ này, thằng bé có giảm tốc độ lại để giữ cho tầm ngắm bớt dao động. Lần này cậu tin mũi tên sẽ bay chuẩn xác. Bảy điểm của Anartia chấm không phải cho vui đâu!
Phụp! Mũi tên của Nam lại một lần nữa ghim xuống mặt tuyết ngay cạnh con sói. Song lần này không phải lỗi ở cu cậu mà là chính con sói đã lách người tránh né. Đôi tai vểnh lên của nó có thể nghe được tiếng xé gió của mũi tên lao xuống từ trên cao.
“Chết tiệt!” – Nam rủa thành tiếng. – “Nếu nó né được như thế thì chắc chắn mình không dễ dàng bắn trúng được nữa rồi.” – Thằng bé nhìn xuống bao tên vắt bên hông. – “Với lại chỉ còn có chưa đến mười mũi nữa.”
Nhưng Nam cũng quan sát thấy một điều rằng mỗi khi cậu bắn tên thì con sói lại di chuyển chậm đi ít nhiều. Nếu như vậy thì Nam có thể vừa giữ nguyên tốc độ của mình mà vừa bắn loạn vài mũi hòng làm chậm con sói cho cậu thu hẹp khoảng cách.
“Nếu không thể gi*t được nó ở đây thì cứ dụ nó về khu lều trại thì sẽ có người ra giúp mình thôi. Đảm bảo sẽ diệt được một con cỏn con này mà.”
Hoặc đó là những gì Nam suy tính.
“Có sói đến! Có sói đến!” – Thằng bé gào lên cảnh báo cho những người ở khu lều trại.
Lạ thay, không có một lời đáp nào phát lại. Dù rằng họ có hiểu hay không thì khi nghe tiếng la thất thanh của Nam, người ta cũng sẽ có ít nhiều phản ứng, đằng này, mọi thứ im thin thít.
“Chuyện quái gì đang diễn ra vậy chứ?”
Trái tim Nam đập thình thịch khi cậu bước chân xuống giữa khu lều tập trung ngổn ngang. Con sói trắng đã xông thẳng vào bên trong các túp lều và hoàn toàn mất hút không dấu vết. Ở đây không có một người nào cả.
Sự tĩnh lặng bao trùm lấy không gian trắng xóa.
Phải rồi. Tất nhiên cô ta không đời nào mà không tính đến chuyện có sói xổng khỏi vòng vây kia nên chắc hẳn đã bảo bọn họ âm thầm chuyển đi một chỗ khác mà để lại đống lều trống không này. Nam nhăn mặt tự trách. Ban nãy mình đã nghi rồi mà không ngờ cổ đúng là loại người tiền trảm hậu tấu. Làm cái gì cũng chẳng hề giải thích trước gì cả.
Nỗi sợ dần dậy lên trong Nam. Khi mà kế hoạch lợi dụng lấy dân làng giúp đỡ mình của cậu đã phá sản, Nam tìm thấy mình đơn độc giữa hiểm nguy rình rập.
Con sói chạy hoang đang ẩn nấp giữa những túp lều, nó có thể lao ra tấn công Nam ngay vào lúc thằng bé ít phòng bị nhất. Nam không thể nào cứ giữ mãi sự tập trung của mình, chắc chắn cậu sẽ kiệt sức, vậy nên Nam chỉ còn nước tiêu diệt đi con thú hoang kia thì mới mong sống sót được.
Đây là một rủi ro mà thằng bé không hề tính đến.
Nó đâu rồi?
Bước đi chầm chậm, mũi trên tên tay Nam run rẩy. Cậu chỉ còn lại ba mũi trong bao vốn dự định sẽ tiêu diệt được con sói đủ trong tầm ấy.
Bất thình lình, túp lều màu rêu cạnh tay trái thằng bé phát tiêng rộn rạo.
Bên đây à!
Một mũi tên tức thì bắn thẳng xuyên nát túp lều vải mỏng.
Không có gì ở đó cả! Túp lều trống không.
Vậy thì tiếng động đó phát ra ban nãy là cái gì? Gió thổi chăng? Nam không biết. Cậu càng run hơn. Một mũi tên nữa được rút đặt vào cung kéo căng. Đôi tai Nam vểnh lên cố nghe ngóng lấy từng âm thanh dù là nhỏ nhất.
Phụp!
Tên lại rời khỏi dây cung. Lần này lại là một lỗ thủng trên túp lều thứ hai và cũng không hề trúng bất kỳ mục tiêu nào.
Nam chỉ còn lại hai mũi cuối cùng.
Bình tĩnh. Bình tĩnh nào! Không được bắn loạn nữa.
Tự trấn an mình là thế, bàn tay Nam vẫn quá run để có thể giữ vững dây cung đang bị kéo căng hết sức. Cậu mà có lỡ tay thả tên chỉ vì tiếng gió riu riu bên tay cũng chẳng có gì là lạ.
Và đó cũng là những gì con sói chờ đợi.
Grrr! Một tiếng gầm kinh hãi phát lên. Con sói đột ngột xông ra từ phía sau lưng thằng bé, ngay tại chỗ túp lều rách mà cậu vừa băng qua.
Mày đây rồi! Nam gắng tỏ ra ngạo mạn. Cậu chĩa liền cung vào con sói rồi thả ngay tên mà chẳng hề nghĩ ngợi gì nhiều về khoảng cách giữa cả hai. Thế là con sói quái quỷ dễ dàng né lấy thứ vũ khí phòng vệ duy nhất và cuối cùng của thằng nhóc.
Con sói vồ tới, hàm răng nanh nhọn hoắt của nó há to ngoạm đến thằng bé.
“Ahhh!”
Nam thét lên trong sợ hãi. Thằng bé phản xạ vươn cây cung gỗ lên chắn vào miệng con thú dữ khiến nó không thể ngoạm xuống đầu con mồi.
Nhưng chắc chắn nhiêu đó không thể nào cản được sức ngoạm của con thú to hơn nửa thân người trưởng thành, Nam sẽ cần phải một cách nào khác để thoát khỏi tình cảnh này. Song vấn đề là trong cái đầu của thằng bé đang trống rỗng và bị lấp đầy bởi nỗi sợ hãi. E là cậu khó mà có thể suy nghĩ được gì ngoài cố gắng sống sót.
Cây cung gỗ dần xuất hiện các vết nứt.
Tay Nam run cầm cập không ngừng. Từng khớp cơ của cậu đang dần bỏ cuộc, sự mỏi mệt xâm chiếm lấy trí não Nam. Nam không còn kiểm soát được nhịp thở nữa. Cậu quằn quại trong tuyệt vọng.
Tại sao mình lại rơi vào tình cảnh này chứ? Mình sẽ phải chết sao? Thằng bé cắn răng. Gương mặt nhăn nhó như muốn phát khóc. Đừng mà! Làm ơn đi, ông trời ơi, đừng để con chết mà!
Thế nhưng Nam vốn không được ưu ái bởi thế giới cũ thì ở cái nơi xa lạ này, cậu cũng bị định mệnh chơi đùa. Rắc! Từng vết nứt trên cây cung gỗ bung tróc rồi tức thì gãy đôi trong miệng con sói tuyết.
“Ahhhh!”
Tiếng gào điên cuồng của thằng bé khi răng nanh ghim vào cánh tay không kịp rút ra khỏi miệng con sói. Cảm giác khủng khiếp mà cậu chưa từng trải qua trong đời. Cái nỗi đau kinh khủng và sự nhức nhối như cướp đi mọi xúc cảm của Nam. Cả người cậu tê dại trong khoảnh khắc và cùng với đó là mọi sức lực.
Nam đã hoàn toàn cứng đờ cả người. Người cậu lạnh ngắt. Lạnh hơn cả tuyết rơi từ bầu trời xám. Phản chiều trên con ngươi Nam, con sói mở hàm răng ra một lần nữa, chuẩn bị kết liễu con mồi.
Ai đó… cứu với… Dũng… Yucca…
Một kẻ không tin vào bất kỳ ai giờ đây lại cầu mong được người khác cứu. Nếu đây là một câu truyện bi hài thì Nam chính là một nhân vật trớ trêu nhất.
Nhưng Nam nên nhận ra rằng không ai mà cậu nghĩ đến lúc này có thể cứu lấy mình. Một người thì chẳng biết sống chết ra sao, còn một người thì vừa bị thằng quỷ thẳng thừng bỏ rơi để chạy trốn chiến trận. Nếu bảo đây là cách để cậu nhận lấy những gì mình đã gieo thì cũng chẳng sai. Vì Nam chưa từng tốt với ai bao giờ…
Nhưng liệu có đúng như thế?
Cái miệng con sói dần cận kề. Hàm răng sắt nhọn đầy nước dãi của nó in hằn dấu răng trên cổ thằng bé. Con sói dường như đang muốn thưởng thức khoảnh khắc này khi con mồi của nó đã bỏ cuộc. Nó muốn có thể gi*t chết Nam chậm rãi.
Nhưng thật tiếc cho nó vì cơ thể Nam đã quá tê dại để có thể cảm nhận được gì nữa. Nó có cắn sâu hơn, máu có ứa ra trên da cổ thằng bé thì Nam cũng chẳng cảm nhận được gì hơn. Khuôn mặt đứa nhỏ đã chết điếng đi rồi.
Đâm chán, con sói quyết định kết liễu luôn con mồi. Cái mặt nó nhăn lại, vòm miệng chuẩn bị siết chặt lại để cái răng nanh xiên vào sâu trong cổ Nam.
Bóc!
Một viên sỏi bỗng từ đầu bay va vào đầu con sói. Và không chỉ một mà liên tục hai, ba viên tiếp theo cứ mỗi lần con sói định cắn sâu hơn.
“Chạy… Chạy…!”
Tiếng người lắp bắp không trọn vẹn từ một chất giọng quen thuộc.
Tau… Nam gắng liếc mắt sang bên.
Đúng vậy! Đó chính là Tau. Đứa trẻ mà Nam đã kết thân được trong mấy ngày trên chuyến hành trình vượt thung lũng phía tây.
“Chạy!” – Con nhóc thét lên, tay ném một viên thật mạnh đến con sói.
Viên sỏi lần này để lại vết trầy trên mặt con sói cuối cùng đã làm nó tức tiên lên. Con thú quyết định nhả cổ thằng bé yếu ớt dưới chân để quay sang con nhóc tiên đang quấy rầy bữa ăn của nó.
Grrrr! Con thú gầm lên rồi liền cất bước phóng về phía Tau.
“Chạy…!” – Nó thốt lên lần chót với Nam trước khi quay lưng bỏ chạy, dẫn theo con sói đuổi theo.
Thằng nhóc đến từ thế giới khác đã được cứu thoát chết trong gang tấc.
Ho khụ khụ với nhịp thở loạn và trái tim đập thình thịch, Nam lật người sang bên, cố mửa ra mật xanh mật vàng đang bị dồn nén lên cổ họng cậu vì nỗi sợ khiếp đảm. Cả cơ thể cậu run rẩy cả, thậm chí tê dại đến mức mà cánh tay chảy máu cũng chẳng còn thấy đau mấy nữa.
Thằng bé gắng ngồi dậy với chút sức lực còn lại. Tâm trí cậu vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, mọi thứ đều rất nhạt nhòa trong mắt cậu, đôi tai thì chỉ lùng bùng nghe được tiếng gió thổi.
Song vẫn có một âm thanh xuyên qua được cái màng nhĩ của Nam trong thời khắc khủng hoảng nhất. Tiếng thét của Tau. Con sói đang sắp bắt kịp được cô bé. Trong chớp mắt, Nam định cất bước chạy về phía cô bé kia như một phản xạ nhưng đôi chân cậu chợt cứng đờ đi, và chính điều đó mang đến cho Nam một suy nghĩ khác.
Cậu có nên chạy đi giúp Tau khi mà mình suýt nữa vừa bị ăn thịt không? Nam quay đầu về phía mấy túp lều. Nếu cậu nấp vào đó thì có thể sẽ thoát được con sói kia mà đợi cho nhóm Yucca trở lại không?
Sự lưỡng lự bao trùm lấy Nam. Mồ hôi lạnh chảy trên má thằng bé, tim cậu đập mạnh.
Tau… Thế rồi cậu quyết định. Là do con Tau tự nhiên muốn giúp mình thôi chứ có ai nhờ đâu chứ. Trên đời đâu thể mong người ta tốt lại với mình. Tự nhiên liều mạng vì người khác như thế…
Nam xoay gót, bước chân cậu bắt đầu lết trên tuyết. Cậu gắng bịt đôi tai lại trước những tiếng la hét của con nhỏ.
Nhưng mà…
Bỗng Nam cảm thấy có gì đó khó chịu lắm. Một nỗi thôi thúc từ trong thâm tâm cậu. Nam không biết đó là gì, cậu không giải thích được, nhưng cứ nhìn về phía Tau đằng xa là lòng cậu lại rộn ràng.
Nhưng Nam không tìm được lý do để mình làm vậy. Cậu tuyệt nhiên không muốn làm bất kỳ điều gì vì người khác.
“Ahh!”
Tiếng la yếu ớt của cô bé từ đằng xa khiến lòng ngực Nam thắt chặt lại. Cả người cậu run rẩy.
C-Con sói đã bắt được con bé rồi sao?
Cặp mắt sợ hãi của Nam quay ngược láo liên cố tìm lấy một chỗ nấp song không có gì là chắc chắn cho cậu thoát được cái mũi đánh hơi của con sói cả. Và cũng chẳng có một dấu hiệu nào là sẽ có ai quay lại đây nữa.
Thế rồi Nam nhìn thấy mũi tên đang ghim trên nền tuyết từ phát bắn hụt ban nãy. Nước bọt nghẹn ứ ở cổ họng, cậu đinh ninh gì đó trong đầu rồi đánh mắt về phía Tau.
Tau… con bé đó… Nếu mình gi*t được con sói thì sẽ vừa cứu được mình… mà cũng vừa cứu được Tau nữa. Nam rút mũi tên lên khỏi mặt đất với đôi chân lấy đà. Thế rồi còn vứt được cái cảm giác khó chịu này nữa.
Nam chạy thật nhanh. Nhanh đến độ mà khung cảnh xung quanh nhòe đi trong mắt cậu. Thứ cậu tập trung lúc này là tiếng hét lên của Tau vì vừa bị con sói ngoạm vai. Nhưng e là dù với tốc độ này, Nam cũng khó mà chạy kịp. Tau không được như Nam, nó là con nít, nó sẽ không đủ sức để chống trả với con sói to lớn.
Ấy nhưng do dự không còn nằm trong từ điển của Nam vào thời khắc này. Dồn hết can đảm vào đôi tay và đôi chân, Nam ném bản thân lên không trung phía trên con sói háu đói, mặc cho con thú có phản ứng kịp hay không.
“Cái thứ chết tiệt!” – Cậu rủa.
Mũi tên trên tay Nam lao xuống bằng tất cả sức lực đâm thủng vào làn da con vật. Nó gầm gừ rên lên, gắng vùng vẫy cho thằng bé ngã khỏi lưng. Nhưng Nam không phải hạng đùa. Cậu sẵn sàng chơi tới cùng với con sói chết tiệt.
Một nhát đâm không đủ thì hai nhát. Hai nhát đâm không đủ thì ba nhát. Cứ thế mà cậu liên tục đâm lên đâm xuống cho đến khi cái mũi tên cùn lưỡi, cho đến khi máu ướt đỏ làn da trắng của con vật thì cậu mới dừng lại. Tất cả để cứu lấy Tau. Tất cả để đảm bảo rằng con sói không thể nào cướp đi được lý do liều mạng của cậu.
Và rốt cuộc, tự nhiên không thể thắng được con người. Con sói đã chịu khuất phục trước quyết tâm của Nam, nó cuối cùng đã phải chịu le lưỡi nằm chết trên nền tuyết.
Nam đã chiến thắng. Nhưng có thật là thế?
“Tau!”
Con sói đã chết nhưng điều đó không có nghĩa là Tau an toàn. Máu chảy ròng rã từ vai con bé. Làn da xám của nó đang trắng bệch đi. Tau đang chết dần do mất máu.
“Anh trai…” – Tiếng nói bập bẹ của con bé người tiên.
“Không!”
Ôm con bé vào lòng, Nam run hết cả người trước sự lạnh giá của nó.
“Cố lên đi, bé con. Anh đưa em trở lại với mọi người rồi họ sẽ chữa cho em mà. Cố gắng vì anh đi, Tau.” – Cu cậu chẳng biết con bé hiểu được bao nhiêu nhưng thằng bé vẫn cứ nói. – “Cố gắng lên đi.”
Bế Tau trên người, Nam chạy. Máu của cô bé ướt hết tấm áo choàng của thằng bé làm gió tuyết thổi lạnh hết cả người.
Song e rằng định mệnh không có hào phóng với Nam một chút nào. Bằng một cách nào đó, ba, bốn con sói trắng chẳng biết từ đầu xuất hiện, có lẽ là sau tiếng tru cuối cùng của con sói kia trước lúc chết.
Bọn này… không lẽ là bọn họ để xổng chúng ư? Hay là… Một nỗi sợ nảy lên trong Nam. Bọn họ bị chết cả rồi?
Không. Không có gì chắc chắn cả.
Dù vậy, chưa phải nghĩ xa thế, nguy hiểm trước mắt mới là thứ thằng bé phải lo.
Nhưng rồi Nam nhận thấy rằng lũ sói này hình như nhỏ hơn con sói to lớn ban nãy, và bọn chúng cũng không hề đủ khôn để bao vây lối thoát của hai đứa mà lại tản ra xung quanh. Nếu có một cơ may, Nam có thể tẩu thoát qua lối sơ hở khi bọn sói vồ tới từ các phía.
Song điều đó có nghĩa là cậu cần phải bỏ Tau lại vì chắc chắn cậu không thể vừa bế lấy con bé mà vừa uyển chuyển như vậy được.
Một quyết định khó khăn.
Bàn tay Nam ôm chặt lấy Tau hơn. Coi bộ cậu đã rất quyết tâm vào thời điểm này rồi. Bước chân cậu đạp xuống tuyết lấy đà.
Được ăn ngã về không vậy.
Hít một hơi thật sâu. Nam đã sẵn sàng.
“Chạy đi, Nam!”
Chốc một chất giọng thân quen lọt vào lỗ tai thằng bé từ đồi tuyết ngay bên mạn. Người con gái trong tấm áo choàng nâu xám và mái tóc trắng che mắt lao thẳng vào người con sói trắng ngay trước mặt Nam.
“Yucca!
“Mau đi đi! Mọi người đã rút về khu lều trại rồi. Mau đưa Tau trở về đó đi!” – Vừa nói cô gái vừa cho một dao vào cổ con sói tuyết. – “Ở đây cứ để ta lo được rồi!”
Cùng lúc đó, thêm một bầy gần mười con xuất hiện từ phía bên mạn, nơi Yucca vừa nhảy xuống ban nãy.
“Ừm!” – Nam đáp mạnh mẽ.
Bước chân của cậu cất chạy, ôm trên tay đứa nhỏ ân nhân và cũng là niềm tin của cậu vào một thế giới quan mới đang mở rộng với Nam. Lần đầu tiên… Lần đầu tiên trong đời, cậu đang làm được một điều tốt. Cậu đang cứu người thay vì làm hại họ.
Tin tưởng ở cô gái bọc hậu phía sau mình, Nam không hề ngoảnh đầu lại một phút giây nào mà cứ chạy đi.
“Cố gắng lên nào, Tau!”
Ngọn gió tuyết thổi ngược chẳng là gì với Nam. Những viên sỏi dưới chân chẳng thể quật ngã thằng bé. Lòng ngực thoi thóp khó thở bởi cơn lạnh buốt giá của thung lũng phía tây cũng không thể kéo gục thằng bé. Tau trên cánh tay ứa máu của cậu vững trãi, hơi thở của cô bé yếu ớt nhưng vẫn đủ mạnh để Nam cảm nhận được sự sống còn bám víu lại thế giới này.
Nam chạy xuyên qua cánh đồng tuyết trên ngọn gió lạnh buốt giá làm nứt vỡ da thịt. Băng băng về phía trước như mũi tên của người tiên không gì có thể ngăn cản.
Nam chạy trên từng viên sỏi đau điếng cào xé đôi bốt da cũ mòn ướt đẫm máu trên đôi chân bé nhỏ.
Nam chạy với trái tim vỗ thình thịch chất chứa niềm tin và hi vọng.
Và rồi hiện lên trên ánh mắt sáng của hi vọng, khu lều trại dần ló dạng sáng như ánh mặt trời hừng đông. Ở đó, những vị tiên đang chờ đón cậu. Họ chờ đón một vị anh hùng.
Nam đã cứu được Tau. Thực sự đã cứu người.
Nhờ vào nỗ lực của Nam, con bé đã được trị liệu kịp thời và giữ được mạng sống.
“Cảm… ơn…” là những lời nói đứt vỡ của Tau dành cho chàng trai con người đã cứu lấy nó, dù rằng việc làm đó cũng chẳng ngoài gì vì bản thân Nam.
Nhưng…
“Dẫu cho có là lý do thế nào, lòng tốt vẫn mãi sẽ là lòng tốt. Tau vẫn được cứu sống và đó là điều quan trọng nhất. Có phải không?”
Yucca nép mình vào bên túp lều với thân thể rách rưới, dơ bẩn mà miệng vẫn cười tươi vui vẻ.
Vẫn còn chưa kịp định hình lại nhịp thở, Nam chỉ có thể gật gù với cô gái trước khi đổ xuống ngay cạnh Tau. Miệng cậu mấp mớ.
“Có lẽ là… như vậy thật.”