“Hì hục. Hì hục.”
Hơi thở liên hồi tuôn ra từ lòng phổi Nam không dứt. Khói trắng phủ kín cả gương mặt đầy mồ hôi. Nam đang chạy. Đôi chân cậu thoăn thoắt trên cánh đồng tuyết chợt phanh lại thành một đường kéo dài. Cánh tay cậu kéo căng sợi dây cung cùng cặp mắt hướng thẳng.
Vèo.
Đuôi tên lông vũ lướt khỏi ngón tay lạnh ngắt của cu cậu bay thẳng tắp như viên đạn ghim vào hồng tâm của tấm bảng mục tiêu cách xa hơn chục mét.
“Trúng điểm 7!”
Nữ trinh sát kiêm giám khảo của cuộc kiểm tra thét lên thông báo. Cánh tay cô tiếp tục phất lên lá cờ đỏ.
“Tiếp theo, Dũng!”
“Vâng!”
Thằng to con trong bộ đôi quất cương phóng con thằn lằn vượt tốc. Cánh tay lực lưỡng của nó xoáy ngọn giáo dài ngoằn xuyên thủng từng hình nhân gỗ dễ như trở bàn tay. Nó kết thúc bằng một đòn xoay giáo trảm bay đầu hình nộm.
“9 điểm!”
“Ngon!” – Thằng nhóc mừng rỡ thành tiếng.
“Bài kiểm tra kết thúc.” – Anartia thông báo. – “Cả hai nghỉ ngơi một phút rồi tập trung lại đây.”
Thành quả của một tháng luyện tập gian khổ cuối cùng cũng đã đến hồi quyết định. Quyết định của cô giáo Anartia sẽ có ý nghĩa không nhỏ đối với bọn trẻ này.
Suốt một tháng qua, không ngày nào mà Anartia tha cho lũ trẻ này dù có là thứ bảy hay chủ nhật. Ngày đầu tiên là ngày duy nhất mà tụi nó được luyện tập mỗi buổi sáng, các ngày còn lại thì hết 8 tiếng trong ngày là tụi nó phải bò trườn trên sân luyện tập. Bù lại là bữa trưa của Nam và Dũng được Anartia bao trọn… tất nhiên là gói gọn trong vài mẩu bánh mì.
Qua một tháng, hai đứa trẻ cũng dần dà quen thân hơn với Anartia. Bọn nó biết được một chút về tính cách và các câu chuyện xung quanh cuộc đời cô.
Như Anartia vốn là một đứa trẻ mồ côi được nhà thờ nhận nuôi trong đoàn người du mục tìm đến Frostown năm xưa. Như các đứa trẻ khác trong lứa, nhà thờ thánh đã huấn luyện họ trở thành các chiến binh của Frostown và trong số đó, cô đã lựa chọn trở thành một trinh sát; lý do thì cô không nói và chắc sẽ không bao giờ nói. Vì được dạy dỗ bởi giáo hội nên cô vô cùng mộ đạo và kỷ luật, thậm chí tụi nhỏ gần như chẳng bao giờ nhìn thấy cô bộc lộ bất kì cảm xúc nào ngoài vẻ gắt gỏng và nghiêm khắc.
Và chính cái nghiêm khắc đó khiến tụi nhỏ càng trở nên lo sợ hơn về kết quả sắp tới.
“Được rồi. Hai đứa, lại đây đi!”
Thời khắc quyết định đã đến.
“Dũng!”
“Vâng!” – Giọng cậu thanh thót.
Anartia liếc nhìn lên thẳng bé đang đứng thẳng thóm như một người quân nhân thực thụ. – “Đỗ rồi.”
Tiếng thở phào tuôn ra từ cuống họng Dũng.
“Tiếp theo… Nam!”
Cậu trai bước lên nhưng không đáp. Cặp mắt cậu đau đáu vào tờ giấy trên tay Anartia.
Nữ trinh sát nhìn cậu một hồi ngắn rồi quay xuống tờ giấy, giọng cô bằng bằng.
“Cưỡi ngựa… rớt. Cận chiến… rớt. Thể lực… rớt…”
Thằng nhỏ vẫn bình tĩnh.
“Dùng cung… rớt.” – Anartia ngước nhìn Nam. – “Thứ duy nhất cậu không rớt là kỹ thuật dùng cung, nhưng lực bắn lại quá yếu nên tên chẳng bay được xa như yêu cầu nên chung quy là rớt.”
Nuốt nghẹn lấy nước bọt, Nam vẫn gắng trưng ra vẻ bình tĩnh của mình. Tay cậu đặt sau hông bấu vào nhau.
“Chờ đã ạ! Vậy tức là Nam rớt sao chị?” – Dũng chen ngang.
“Xét về lý là như thế.”
“Sao lại thế chứ! Nó đã cố gắng lắm rồi mà. Nguyên tháng trước nó còn chẳng cầm nỗi cây cung nữa mà giờ đã bắn vèo vèo rồi. Thế là đã tiến bộ lắm mà.”
“Cậu Dũng.” – Cô liếc mắt. – “Có tiến bộ hay không chẳng quan trọng. Cái cần thiết ở đây là thực lực của cậu ta đạt đủ yêu cầu của công việc này. Không phải chỉ để bảo vệ tính mạng cậu ta mà còn với đồng đội nữa. Hãy suy nghĩ về điều đó đi.”
“Nhưng mà…!”
“Thôi được rồi.” – Nam lên tiếng chặn đứng đứa bạn. – “Nếu chị trinh sát đã nói vậy rồi thì không nên cãi làm gì nữa.”
“Nếu vậy thì tụi mình…”
Dũng tái mặt khe khẽ nói.
“Đúng là phải cần đạt được tiêu chuẩn thì mới được phép ra chiến trường.” – Nam nói với Dũng, cậu cố tình nâng giọng cao lên để nữ trinh sát cũng nghe thấy. – “Nhưng mà có những thứ dù có muốn cũng không thể tái tạo lại chính xác để đánh giá bằng mấy bài kiểm tra được. Ví dụ như một trường hợp thực tế để sử dụng nhiều hơn là kỹ năng chiến đấu chẳng hạn.”
“Nam. Ý cậu là sao?”
Chị bảo rằng công việc của chúng ta là đi trinh sát phải không? Tức là cần vận dụng nhiều hơn là tay chân chứ không thể đơn thuần là chiến đấu.” – Cậu cười khì. – “Vậy nên một bài kiểm tra quyết định nên là một bài thực tế thay vì chỉ học đại khái như cả tháng qua rồi kiểm tra lại được.”
Nữ trinh sát xoa tay lên cằm vẻ mặt đầy hoài nghi.
“Tôi chưa từng nghe nói có ai sử dụng phương pháp này cả. Vả lại, nếu ra bên ngoài kia thì e rằng cậu sẽ không sống nổi.”
“Thế nếu em chết hoặc chẳng giúp ích được gì thì xem như bài kiểm tra thất bại và em sẽ chịu chấp nhận số phận của mình. Còn ngược lại thì chị sẽ có được một trinh sát đủ năng lực, một tài sản có giá trị hơn bất kỳ người nông phu nào.”
Lời giải thích của Nam khiến Anartia bộc lộ chút do dự. Suy nghĩ nơi cô đang có chút mâu thuẫn.
Anartia luôn là người đặt nặng lợi ích của Frostown và nhà thờ lên trên cả. Việc có thêm một trinh sát thực thụ sẽ rất có lợi cho nhà thờ hơn một chức phận nông phu.
“Tôi không biết cậu thực sự bị gì trong đầu nhưng chẳng ai muốn vứt bỏ mạng sống mình như thế cả.”
Nam không trả lời. Cậu chỉ trưng ta bộ mặt tự tin.
Trông vào cặp mắt quyết tâm kia, đó là thứ mà chẳng đâu ở thế giới tuyết này có thể tìm ra, cả Dũng và Nam. Anartia không hiểu nổi.
“Hai cậu gặp tôi lúc bảy giờ sáng mai tại cổng nam. Không được phép đến muộn.” – Người phụ nữ đôi mươi xếp tờ giấy kết quả lại bỏ vào túi áo khoác rồi quay đi.
“Vâng!” – Dũng nhanh nhảu.
Nam gật đầu đồng tình.
Chẳng ai biết được lý do vì sao cho sự tự tin này của Nam nhưng chắc chắn cậu đang có sẵn một kế hoạch hẳn hoi. Nam là con người không bao giờ hành động một cách ngẫu hứng. Đó là điểm lợi và cũng là điểm khuyết ở thằng bé này.
Nhưng cũng như chính cậu bảo mọi thứ lúc còn an toàn đều là tương đối. Liệu khi ra thực địa đương đầu với nguy hiểm thì cậu có còn giữ được nụ cười đó?
Ngay sáng hôm sau, Nam và Dũng quyết định đến trước giờ hẹn tận hơn 15 phút để thể hiện khí thế và sự tôn trọng. Cả hai đứa mặc sẵn hai bộ áo được nhà thờ thánh phân phát thay vì áo khoác riêng của tụi nó. Bộ áo trắng có huy hiệu lửa cùng thập tự màu đỏ nhạt đâm xuyên này coi bộ rất phù hợp cho những cuộc du hành ngoài thế giới tuyết.
Không quá lâu để tiếng vang của tháp chuông nhà thờ vang lên báo hiệu một ngày làm việc mới bắt đầu. Men theo dòng người đông đúc đổ ra từ khắp thành phố về phía các cánh cổng là nữ trinh sát. Cô ẩn thân hoàn hảo đến độ khi chạm tay vào vai Nam còn khiến thằng bé suýt rớt trái tim ra ngoài.
“Đến giờ rồi.” – Cô cất tiếng lạnh lùng trước thằng nhỏ vừa ngã nát mông xuống đất. – “Hôm nay phải đi đường xa lắm.”
Khoác trên cơ thể nữ giới mỏng manh của Anartia vẫn là bộ áo choàng sáng màu kỳ trước. Có điều Nam lần này chú ý thấy huy hiệu tương tự của nhà thờ được may trước ngực áo cô nổi bật hơn.
“Tụi mình hôm nay đi đâu vậy chị?”
Thằng Dũng lẽo đẽo theo sau hỏi nhỏ. Bà chị đang dẫn tụi nó ra chuồng ngựa ngoài thành phố.
“Về phía tây có một thành phố tên là Glasgu. Một số du mục du hành đi ngang qua có kể về một thành phố lớn bị bỏ hoang và trên bản đồ của thế giới cũ cũng có nhắc đến nó.” – Bước đi của chị ta vội vã. – “Từ Frostown đến đó không phải gần. Khẩn trương lên!”
Phương tiện di chuyển của chuyến đi sẽ là hai con rồng đất hay “Dinus” là tên gọi của người vùng này gọi chúng. Những con thú cưỡi này là loài bò sát khổng lồ trông khá giống với lũ khủng long mà Nam và Dũng được học trong sách giáo khoa. Điểm khác biệt là chúng chịu lạnh rất tốt và lại rất khỏe nữa. Một con Dinus trưởng thành có thể chạy mấy ngày liền không ngơi nghỉ.
“Giáo, cung, kiếm, tên… còn thiếu gì nữa không?” – Anartia hỏi.
“Dạ không ạ.”
“Không thiếu.”
“Được rồi. Chuẩn bị khởi hành thôi.” – Cô gái thoắt cái đã phóng lên yên dinus một cách dễ dàng. – “Hai đứa đi cùng một con thì cẩn thận cái đầu của nó. Không là bị ngã về phía sau.”
Thằng Dũng là người đỗ bài kiểm tra cưỡi dinus ở điểm số cao nhất nên tất nhiên nó sẽ là người được điều khiển con mãnh thú này. Nam ngồi sau yên với chiếc cung vắt trên vai, thằng bé sẽ đảm nhiệm vai trò giữ gìn đống vũ khí trên yên dinus.
“Hyaa!”
Tiếng quất roi cũng là hiệu lệnh cho cuộc đua phi chính thức bắt đầu.
Đôi chân to tướng của dinus bất thình lình phóng nhanh. Mỗi một bước chân nó đặt xuống là đã đi được gần chục mét. Lũ bò sát này đôi khi bị tưởng nhầm là đang bay trên mặt đất.
“Ối. Cảm giác cứ như là đang được chạy xe phân khối lớn ấy.” – Dũng khoái chí quất cương liên hồi. – “Tầm cỡ này chắc phải được hơn 150 khối phỏng?”
“Tao đâu có chạy xe đâu sao mà biết? Mà bộ mày từng phóng ở cái tốc độ bàn thờ đó rồi à? Với lại, mày mới là học sinh cấp ba đó!”
“Ờ thì cái hồi mùa dịch đường vắng quá nên tao thử ấy mà.”
Nam thở dài trong khi tay vẫn ôm chặt hông thằng bạn.
“Không ngờ tao có thằng bạn tệ nạn thế này đấy.”
Tốc độ chóng mặt của lũ dinus thường kéo theo một điều tai hại là nó sẽ vô tình biến màn tuyết trở thành thứ vũ khí của thiên nhiên nhắm vào các mạo hiểm giả. Từng đợt tuyết rơi cứ đập xối xả vào họ như những cơn mưa đá cứng ngắc. Đó là lý do mà các trinh sát luôn quấn kín mặt trong lúc di chuyển hệt như những người Ba Tư ngoài sa mạc.
Cánh đồng tuyết tiếp tục trải dài không điểm dừng trên con đường phía trước của nhóm người. Nửa ngày nhanh chóng trôi qua trên lưng con bò sát mà vẫn chưa thấy cái bóng của bất kì thành phố nào.
Tụi thằng Nam đã ê hết cả mông.
“Hyaa!”
Dũng quất cương cho con dinus dừng chân sau khi trông thấy tín hiệu tay của nữ trinh sát. Cô vừa nhảy xuống khỏi yên, tay cầm tấm bản đồ da.
“Có chuyện gì sao?” – Nam chồm người xuống hỏi.
“Theo như tấm bản đồ thì lẽ ra chúng ta đã đến nơi rồi. Nhưng đến giờ một viên gạch còn chẳng thấy ở đâu cả.”
“Đưa em xem thử đi.”
Nam thả người xuống cạnh Anartia. Cậu giúp giữ lại tấm bản đồ trước ngọn gió thổi mạnh bạo sẵn đưa mắt quan sát lấy nó.
Điểm đánh dấu màu đỏ này hẳn chính là Glasglu mà cô ta nói. Còn chỗ khoanh tròn phía đông là Frostown nhỉ. Nó nằm giáp với biển ư? Nam nói thủ thỉ trong đầu. Thế thì tụi mình đã bỏ nửa ngày để đi từ đó đến đây. Tuyết rất dày nên có khi nào là bị chệch hướng rồi không?
“Chị bảo tuyết đã đổ từ thời rất lâu rồi phải không?”
“Ừm. Từ suốt cả trăm năm trước rồi. Mà có chuyện gì chứ?” – Anartia thắc mắc.
Nam xoa cằm nhìn vào tấm bản đồ ngẫm nghĩ rồi cậu liếc nhìn lấy xung quanh, láo liêng lên trời xuống đất. Cậu cởi bao tay da ra áp sâu xuống mặt tuyết mặc cho cơn lạnh làm nó xanh cả mặt.
“Cậu làm cái gì thế hả?”
Nữ trinh sát kinh ngạc. Cô không hiểu chàng trai đang giở trò quái lạ gì.
“Chờ… chút…”
Bàn tay trần lạnh ngắt của Nam chợt trở nên buốt giá kinh khủng khi chạm xuống bề mặt nhẵn trụi dưới độn tuyết.
“Đây rồi!” – Cậu mừng rỡ.
Rồi Nam đứng bật dậy chỉ tay xuống cái lỗ tuyết mà cậu vừa tạo ra bằng cách tay đỏ ngắt của mình, bảo lớn.
“Dùng kiếm của chị đâm xuống nó đi.”
“Hả?!”
“Mau lên đi! Trước khi tuyết đổ lấp đi mất! Đó là manh mối duy nhất của mình đó!”
Hành động quái lạ của một thằng nhóc không có thực lực làm trinh sát có thể thuyết phục được Anartia tin lời cậu không?
“Chết tiệt thật!” – Nam nhăn mặt quay sang Dũng. – “Đưa tao cây giáo đi!”
Anartia hoàn toàn chẳng hiểu dưới cái lỗ đó là gì và vì sao Nam lại vội vã đến thế. Nhưng cô có một niềm tin và một chút liều lĩnh muốn đặt cược thử. Dù gì nếu tiếp tục loay hoay ở đây cũng chẳng thể tìm ra được cái thành phố kia.
“Tránh ra đi nào!”
Nữ trinh sát nhét tấm bản đồ vào túi áo, tay chộp lấy cây giáo vắt trên yên con dinus của Dũng rồi nhắm đâm thẳng một đường thẳng tắp xuống cái lỗ tuyết đang dần bị lấp đi.
Rắc!
“Cảm giác này…”
Anartia cảm nhận được gì đó. Bất thình lình cô rút giáo quất mạnh vào con dinus của Dũng làm nó cong đít phóng đi, cùng lúc đó, cô lao đến ôm lấy Nam lộn nhào một vòng trên tuyết.
Ầm!
Mặt tuyết nhanh chóng nứt ra trước khi đổ sập xuống lớp băng vỡ nát bên dưới bắn nước tung tóe lên. Bụi tuyết sau đó tan dần để lộ một cái ao nhỏ chẳng biết từ đâu xuất hiện.
“Đúng như mình nghĩ!” – Nam khoái chí ngồi dậy khỏi vòng tay nữ trinh sát. Thằng quỷ ráng nghía mắt chứng kiến thành quả. – “Chúng ta đang đứng ở trên Glasgu đó!”
“Cái gì cơ? Ở trên Glasgu?”
Nam chỉ vào túi áo của nữ trinh sát.
“Chị xem trong tấm bản đồ đi. Ở điểm đánh dấu đỏ có một con sông chạy ngang. Dựa theo chị bảo thì mấy tấm bản đồ này là có từ trước thời Avalance gì đó thì chắc chắn đã rất lâu rồi. Đủ lâu để tuyết phủ lấy đi cả mấy con sông băng.” – Nam phồng mũi. – “Thế thì nếu xác định được có con sông ở đây thì chúng ta chắc chắn sẽ đang ở Glasgu hoặc tệ nhất là ở gần nó. Có phải không?”
Suy nghĩ thông minh của cậu chàng làm nữ trinh sát bất ngờ.
Tất cả những gì thằng bé nói đều rất hợp lý. Đối với các nhà du ngoạn thì ngoài sao bắc là thứ định hướng thì men theo các con sông cũng là một cách rất tốt. Đặc biệt con sông này chỉ cắt ngang tuyến đường phía tây tại một vị trí là đỉnh đồi Glasgu thành ra nếu bọn họ đi theo một đường duy nhất suốt từ Frostown thì chắc chắn sẽ gặp con sông ở đúng tại nơi họ cần đến.
“Vậy nếu đây là Glasgu thì các tòa nhà của nó…”
“Đang ở dưới lòng tuyết. Chúng bị chôn lấp xuống bên dưới.”
“Oái!”
Bất ngờ có tiếng hét lên từ xa. Là của thằng Dũng!
Con dinus chở nó trên yên vừa bị vấp phải thứ gì đó rồi đổ nhào xuống đất. Thằng bé bực tức, nó lấy chân sút vào cục đá đã làm nó vấp ngã nhưng dè đâu lại tự làm đau mình thêm.
“Ui da!”
Thứ đó không phải cục đá bình thường mà là gạch ngói của khối kiến trúc bị chôn vùi. Xui rủi, hoặc là may mắn thay, cú đá của Dũng đủ mạnh để đá văng miếng gạch đi để lộ cái hố dưới tuyết.
Thành phố bị mất dần lộ diện đúng như Nam đã nói.
Cả bọn tập hợp xung quanh cái hố dựng thành một túp lều trắng bao bọc lại. Bên trong, Anartia rút một tờ giấy mực đen ra đặt trên đất, cô bảo bọn trẻ quay mặt đi và bịt kín tai lại. Anartia đan hai tay đặt trước ngực nhâm nhẩm lời chú kinh.
Tức thì tờ giấy mực bỗng sáng rực lên màu đỏ lửa, nó không hề cháy mà chỉ phát sáng lên như vậy. Nữ trinh sát liền ném tờ giấy xuống dưới cái hố.
“10… 20… 30… 50 mét!” – Cô nhẩm nhỏ đến khi tờ giấy sáng rực chạm mặt đáy. – “Sâu đến những 50 mét thì cái này là… chúng ta đang ở trên đỉnh của một tòa tháp.”
“Ẹc. Sâu thế.” – Nam rụt rè.
“Sâu như vậy chứng tỏ là dưới đó sẽ được bảo quản kĩ hơn. Càng nhiều cơ hội tìm ra cổ vật hay bất kỳ thứ gì còn nguyên vẹn dưới đó.”
Nữ trinh sát giải thích. Cô cầm lấy sợi dây thừng dài ngoằn buộc vào chân hai con dinus bên ngoài rồi ném thẳng xuống cái hố sâu.
“Hai đứa đã học qua bài trượt dây rồi phải không? Giờ là lúc ứng dụng như mong muốn rồi đấy.”
Là người dẫn đầu, Anartia cầm lấy sợi dây thừng bằng đôi găng tay da dày trước khi trượt cái vèo xuống tận đáy sâu. Tiếp đó đến lượt Dũng cũng làm theo tương tự một cách dễ dàng.
Mấy người này bộ không thấy nóng do ma sát hay sao chứ? Tận 50 mét lận đấy. Nam run run. Với lại không có cọc giữ dây gì hết mà cột vào chân hai con bò sát ngoài kia á? Có hơi điên rồ quá không vậy!
“Này!” – Tiếng của thằng Dũng gào lên qua cái hố. – “Xuống đi nào! Tao tới nơi rồi!”
Nam không đáp. Cậu đứng liếc xuống hố và cái bóng hai người nam nữ đứng giữa ánh sáng hắt hiu. Trong tâm trí Nam không cảm thấy sự chắc chắn gì ở đây cả. Cứ cho là cậu xuống được bên dưới đó rồi mà lỡ lũ dinus được cột dây bỏ chạy đi hay túp lều bị gió thổi bay rồi tuyết đổ xuống thì sao? Cái hố sẽ ngay tắp lự trở thành nhà ngục vĩnh hằng chôn sống cả bọn. Một nữ trinh sát lành nghề như Anartia làm sao có thể mạo hiểm vậy được?
Chính những dòng suy nghĩ làm thằng bé chùn bước. Bản thân Nam không thích bị dồn vào đường cùng chút nào nhưng hiện tại cậu không có nhiều lựa chọn.
“Quỷ tha ma bắt đi mà!”
Ánh sáng từ mảnh giấy dần sáng rực hơn nữa dưới lời niệm chú của Anartia tiết lộ hình dáng của lòng tháp mà cả nhóm vừa đặt chân vào.
Một cái thư viện cổ song lại còn rất mới.
Hãy nhìn các hàng sách dài ôm trọn lấy bốn góc phòng kia, chúng tuy đã có tuổi mà hiện trạng vẫn được bảo quản rất tốt. Chắc hẳn là nhờ có nhiệt độ lạnh giá của bầu trời tuyết phía trên chăng?
Tuy nhiên, không chỉ có sách vở hay nội thất vẫn còn được giữ toàn vẹn ở đây mà còn nhiều hơn cả như vậy nữa.
Đột ngột Dũng rít một hơi mạnh, tay cầm mũi thương thủ thế chĩa thẳng vào trong bóng tối đằng xa. Nam liền lao ra phía sau cậu bạn với mũi tên mới kịp rút ra khỏi bao đựng.
“Cái gì vậy?” – Cậu hỏi nhỏ.
“Tao không biết nhưng tao nghe thấy tiếng gì đó kỳ lắm ở phía đó. Nghe cứ như là tiếng thở vậy.”
Nó nghe cả được cái tiếng nhỏ vậy sao? Nam liếc nhìn Dũng băn khoăn, cây tên đã được kéo căng trên dây cung.
Anartia lại bình thản đặt tay lên ngọn giáo của Dũng ra hiệu cho cậu hạ vũ khí xuống. Đồng thời cô cầm lấy mảnh giấy phát sáng soi về phía tụi nhỏ đang e sợ.
“Chỉ là lũ chuột thôi.”
Có vẻ việc bị đặt vào môi trường nguy hiểm đã phần nào khiến cu cậu có chút đa nghi như Nam.
Hay có thực sự là như vậy?
Dũng gãi đầu cười với cô giáo nhưng ánh mắt nó đầy thất vọng. Thằng quỷ hình như thực sự mong thứ nó vừa nghe được là một mối nguy hiểm thực sự hơn là một con chuột nhắt bình thường.
“Mấy đứa nên nhân cơ hội học lấy khả năng phân biệt tiếng động đi. Trong nhiều trường hợp, nhạy cảm với mọi thứ xung quanh có thể tạo ra sơ hở cho kẻ địch lợi dụng đấy.”
“Vâng ạ.” – Dũng đáp. – “Nhưng mà kẻ địch ở đây là…”
“Tất nhiên là tuyết quỷ rồi.” – Anartia quay mặt lại với tụi nhỏ. – “Các cậu không nhớ đức tư tế đã nói gì khi trước à? Tuyết quỷ thông minh hơn các cậu nghĩ rất nhiều. Hệt như chúng ta, chúng cũng có các trinh sát và quân đội thiện chiến thành ra việc có thể chạm mặt lấy chúng ở những nơi thế này thực sự không hiếm đâu.”
Tuyết quỷ có khả năng xuất hiện ở dưới này ư?
Nam nuốt nước bọt cái ực nghe rõ mồn một. Cậu giữ nguyên mũi tên trên cung trong thế thủ mà không hề bỏ lại vào bao. Ấy vậy mà thằng Dũng lại tỏ vẻ hứng thú. Âu cũng vì cậu chàng vừa bỏ ra cả tháng luyện tập thì rất muốn được chứng minh thành quả của mình thế nào chứ.
Nhưng dù gì thì gì, tốt nhất vẫn là không nên chạm mặt chúng nó. Nhiệm vụ của một trinh sát chưa bao giờ ưu tiên chiến đấu cả.
Cái tòa tháp càng tiến vào sâu thì càng rộng lớn và kho tàng văn sách thì càng mở rộng thêm. Tất cả đều ở điều kiện tốt.
“Chúng ta không định mở cuốn sách nào ra cả sao?”
Nam nói lên sự thắc mắc của mình khi thấy nữ trinh sát vẫn tiếp tục đi thẳng dù cho đôi mắt cô liên tục dò xét từng kệ sách một.
“Không phải nhiệm vụ của chúng ta.” – Anartia lạnh nhạt trả lời. – “Những quyển sách ở đây e rằng có nhiều quyển liên quan đến nhà thờ thánh và chỉ riêng họ được phép đọc chúng. Nếu tự ý mở ra thì sẽ phạm vào thánh điều. Vậy nên nhiệm vụ của chúng ta hôm nay là khám phá và đảm bảo an toàn nơi này trước. Sau đó nhà thờ sẽ cử đoàn học giả đến khai quật.”
Ra đó là cách hoạt động của nhà thờ thánh. Họ kiểm soát gắt gao hơn cả Nam nghĩ, đặc biệt là với người dưới trướng họ như Anartia.
“Mà tao nghĩ chị Anartia nói đúng đó.” – Dũng chen lời. – “Tụi mình biết gì mà đọc đâu chứ. Vả lại, đến ngôn ngữ của thế giới này mà tụi mình còn…!”
“E hèm!”
“À! Các thuật ngữ của nhà thờ chứ. Người ngoài tụi mình sao mà biết.”
“Vậy thì sau khi trở về, các cậu nên có một khóa học đi. Không hiểu được thánh ngữ thì không đọc được sách kinh đâu. Thế chẳng khác gì những kẻ vô đạo cả.”
“Dạ vâng!” – Cả hai đứa đồng thanh.
Vậy đúng thật đây là thứ mà lũ người ở Frostown muốn che giấu. Tức là giả thuyết của mình đã đúng. Nam nghĩ bụng, cậu thầm ném cho Anartia cái lườm. Giờ chỉ cần tìm cách cho bả đánh đỗ nữa là mình có thể tự do hành động rồi.
Ánh sáng của tấm giấy da màu nhiệm soi sáng ra một hành lang đằng sau chiếc cổng lớn. Cả con đường tăm tối, trống rãi và lạnh lẽo như đang dẫn vào trong cõi âm ti. Nơi này dường như không chỉ có mỗi tòa tháp mà là cả một khu phức hợp, trông cứ như là… một trường đại học chăng?
Tất cả tuy bị chôn vùi dưới tuyết nhưng cấu trúc đặc biệt của khối kiến trúc ngăn cản các lớp tuyết dày phía trên có thể xâm nhập vào, bảo vệ được hoàn toàn mọi thứ ở bên trong.
Băng qua dãy hành lang dài ngoằng, nhóm Anartia và lũ trẻ tìm đến được một đại sảnh rộng lớn của tòa nhà thứ hai đối diện với tòa tháp. Không có một chút ánh sáng nào ngoài tấm giấy da khiến nơi âm u này trở nên rộng lớn đến khủng khiếp. Cả bọn dù có đi mãi mà vẫn chẳng thể tìm thấy được điểm kết thúc ở đâu.
Tò mò một chút, Nam dừng lại trên đường đi của mình, thằng bé nghía mắt vào sáp nến cháy dở bên trên cái mặt bàn gỗ.
“Nè. Sao mình không thắp sáng mấy cái này lên đi?”
“Nhưng dùng cái gì cơ chứ? Tao đâu có mang theo hột quẹt hay diêm đâu.” – Dũng than thở.
Nam xoa cằm một giây ngắn.
“Mà đúng thật là không có cách gì cả. Này là sáp nến chứ không phải dầu hỏa nên chẳng thể kiếm cách đánh lửa được dễ lắm.”
Thế là thằng bé quyết định từ bỏ suy nghĩ của mình, song cậu vẫn bộc bạch rằng sẽ thật tốt nếu ở đây có đèn dầu hay gì đó. Hành động của Nam vô tình khiến gương mặt vô cảm của Anartia có chút gì đó khan khác, cô liếc nhìn cậu dò xét.
Song nữ trinh sát sớm tìm thấy một vấn đề khác phải lo. Bước chân của cô vừa đạp trúng một thứ gì đó dưới đất.
“Tàn tro ư?” – Cô tự hỏi. – “Đây là tro giấy.”
“Chị đang làm gì vậy?” – Dũng cất tiếng hỏi khi thấy cô giáo của mình cứ đang loay hoay dưới đất.
Đôi mắt Anartia trợn trắng sau khi phủi hết đi lớp tro dưới mặt đất. Một vòng tròn phép thuật dần hiện ra, cháy đen hằn dưới mặt gỗ. Trái tim và hơi thở của nữ trinh sát tức thì thắt lại, đôi tai thính của cô bắt được âm thanh mà cô đã luôn bỏ lơ suốt nãy giờ.
“Cẩn thận…!”
Anartia tức thì ngồi bật dậy chỉ trông thấy một cây gậy lớn liền lao sượt qua tấm vải đội đầu của cô.
“Grr!”
Thứ vũ khí lao qua Anartia đập vào tấm thân thịt rắn chắc của một thực thể nào đó trong bóng đêm đẩy nó bay ngược về phía sau. Tiếng ngã đổ của bàn ghế vang lên.
“Chị Anartia!” – Dũng hét to. – “Coi chừng phía trước!”
Người vừa tung đòn quật giáo đó chính là Dũng. Bằng một cách nào đó, nó đã hành động nhanh hơn cả sự dày dạn của nữ trinh sát.
Tiếng thở hì hục của thứ sinh vật trong bóng đêm một lần nữa tiếp cận, cùng theo đó là bàn ghế bị đẩy dạt ra trên đường chạy của nó. Đồng thời, một ánh sáng dần xuất hiện từ phía sinh vật bóng đêm.
“Nằm xuống!” – Anartia cảnh báo.
Ngay tức thì ánh sáng trong bàn tay gầy gò kia rực lên như quả cầu lửa bay băng băng như viên đạn pháo vào đám người.
Nữ trinh sát hụp người xuống đất cùng lũ trẻ sau lời hiệu lệnh. Cô đặt tay vào chuôi kiếm tuốt trần trong chớp mắt cắt một đường dài lên bả vai con sinh vật tai nhọn.
Tiếng rú thất kinh hồn vía của nó liền bao trọn lấy không gian, thậm chí khiến nhóm người phải bịt tai nhức nhối. Nhân lấy cơ hội, con quái cũng liền phóng chạy đi mất vào bóng tối sâu thẳm.
“Đuổi theo nó nào!”
Dũng cao hứng. Song thằng bé sớm bị chặn lại với nữ trinh sát.
“Đuổi theo nó lúc này sẽ rất nguy hiểm, nhất là ở trong bóng tối nữa. Tuy rằng tuyết quỷ không phải loài nhìn quá tốt được trong màn đêm nhưng giác quan của chúng vẫn hơn con người nhiều.”
“Chúng là… tuyết quỷ sao?” – Dũng chốc ngỡ ngàng rồi đột dưng càng khoái chí hơn nữa. – “Nãy em đánh nó bay được cả một đoạn luôn đó. Thế tức là em đã mạnh hơn rất nhiều rồi nhỉ.”
“Mà… So với lúc mấy cậu bị đuổi dí bởi chúng và giờ đổi ngược lại thì đúng là đã có tiến bộ rồi.” – Anartia nhìn vào vẻ vui vẻ của Dũng mà muốn bật cười dù điều đó sẽ hơi trái với tính cách của cô.
Ấy vậy mà chỉ một giây ngắn sau, gương mặt Anartia đã biến sắc, cô đặt tay vào chuôi kiếm suýt tung ngay một đòn chém theo phản xạ.
“Nam! Cậu làm gì vậy hả?!”
Cu Nam đột dưng tiến sát đến bên cạnh hai người với cây nến cháy trên tay. Cậu ngơ ngác không hiểu mình đã làm điều gì để cô giáo ném cho mình cặp mắt trừng đáng sợ như thế.
“Ngọn lửa đó?! Từ đâu có thế hả?!” – Anartia to tiếng.
“Nó…” – Nam hơi ấp ớ trước vẻ tức giận của người phụ nữ. – “Nãy lúc ngọn lửa lao qua thì đã làm sáng ngọn nến…!”
Chưa kịp để cho chàng trai kịp dứt lời. Người phụ nữ hùng hổ chộp lấy cây nến trên tay Nam vứt xuống đất. Cô rút kiếm chém một đường cắt đứt cây nến và cả ngọn lửa đang cháy rực.
“Chị làm cái gì…!”
“Tuyệt đối không được động vào những thứ này! Ngọn lửa của tuyết quỷ tạo ra là ngọn lửa dơ bẩn, dị giáo. Không được phép sử dụng hay để nó tồn tại!”
“Nhưng mà nó có thể là nguồn sáng của chúng ta…!”
Một lần nữa Nam bị nữ trinh sát cắt lời. Cô rút hai tấm giấy da bên trong túi áo ra rồi niệm phép ngay trước mặt hai chàng trai mà chẳng cần giấu giếm gì như khi trước. Rồi Anartia vứt hai tờ giấy da cho Nam và Dũng.
“Muốn ánh sáng thì hãy dùng cái này.” – Anartia bảo. – “Ánh sáng của nữ thần lửa mới là thứ chúng ta được phép sử dụng. Đây là điều tuyệt đối phải chấp hành khi trở thành một trinh sát.”
Chưa bao giờ Nam trông thấy một cảm xúc thái quá nào phát xuất từ Anartia cho đến thời điểm này. Cứ như là cô căm ghét cái thứ được gọi là tà phép này ghê gớm lắm vậy.
Đây không phải thời điểm để Nam bộc lộ cái tính ương ngạnh của mình và thằng bé hiểu rõ điều đó.
Với hai tấm giấy da phép, Nam và Dũng giờ đây như có được trong tay hai cái đèn pin của riêng mình vậy. Cả hai đứa đếu quấn nó lên trán cho tiện hành động khi có bất trắc xảy ra, tuy như thế sẽ làm giảm bề mặt phát sáng đi.
Trong cùng lúc với nhóm người quyết định tiến sâu vào bên trong bóng tối dựa theo vết máu nhỏ giọt để lại sau nhát chém, một sự kiện khác đang chuyển biến. Nhóm Anartia không hề hay biết đến tình hình ở bên ngoài như thế nào và khoảng thời gian họ đã bỏ ra lần mò bên dưới nơi này. Điều duy nhất đủ để khiến họ để tâm là tiếng va chạm của thứ gì đó đổ ào xuống ở phía tòa tháp sau lưng. Dẫu vậy, nhóm người không thể dành thêm thời gian quay lại kiểm tra được nữa, đặc biệt là Dũng luôn cố gắng thôi thúc cả bọn đi tiếp.
Tuy nhiên càng tiến vào sâu hơn thì vết máu dần nhạt đi và trớ trêu thay khi nó hoàn toàn dứt mất, cả nhóm lại tìm thấy họ đứng trước một ngã ba đường được tạo nên từ hai hành lang trái và phải.
“Hmm. Đi đường nào bây giờ đây?”
Dũng gác tay gãi cằm, đôi chân cậu nhịp nhịp chẳng yên.
“Mày biết đi được đường nào không, Nam?”
“Chắc là…!”
Nam tính nói gì đó nhưng bỗng cậu bị chen ngang bởi nữ trinh sát.
“Chia nhau ra đi. Như thế sẽ dễ dàng hơn. Nếu có chuyện gì thì có thể thông báo ngay và mỗi bên đổi hướng hỗ trợ nhau.”
“Nghe cũng hay quá chứ ạ.” – Dũng khoái chí. – “Như thế thì đỡ phải suy nghĩ gì nhiều cho mệt đầu. Giờ em chỉ muốn mau chóng tìm được tụi quỷ thôi.”
Từ lúc nào mà thằng Dũng trở nên hiếu chiến như thế nhỉ? Nam gần như không ngờ thằng bạn cậu có tâm trạng được như thế vào lúc này.
“Mà cũng được lắm.” – Nam đành đồng tình với Anartia. – “Thế tao đi chung với mày.”
“Không!” – Bất thình linh nữ trinh sát can gián. – “Dũng, cậu đi một mình đi. Còn Nam đi cùng với tôi.”
“Vậy tức là sao chứ?”
Cậu trai nhỏ con giật mình.
“Dũng có đủ kỹ năng để tự bảo vệ chính bản thân mình nhưng e là vẫn chưa đủ để gánh thêm một người nữa. Vậy nên đi một mình sẽ an toàn hơn.” – Chị ta liếc nhìn Nam. – “Còn cậu đi với tôi.”
“Em nghĩ là mình không có vấn đề gì đâu…” – Thằng to con sớm dừng lại khi trông vào đôi mắt quả quyết nơi Anartia. – “Mà em cũng nghĩ là chị đúng đấy. Cứ như vậy đi.”
Rồi thằng nhỏ ghé vào tai Nam.
“Anh hùng lên đi. Cơ hội của mày để thể hiện với chỉ đó.”
Luôn tuân theo lời chỉ dẫn của người đi trước là tố chất cần có ở mọi công việc. Vậy nên Nam phải đành chấp nhận lấy yêu cầu của nữ trinh sát. Cô phái Dũng đi về phía tay phải và cô cùng Nam sẽ men theo hành lang bên trái. Nếu có chuyện gì thì đôi bên phải lập tức báo hiệu cho nhau ngay.
Nam không quên liếc mắt nhìn vào nữ trinh sát trước khi bước theo người phụ nữ. Cả hai gõ bước lộc cộc trên hành lang tối im thin thít cho đến khi có tiếng người nói phá tan sự im lặng.
Đó chính là nữ trinh sát Anartia. Cô chợt dừng chân trên đường đi.
“Có lẽ đến đây là được rồi nhỉ?”
Bỗng chốc cô xoay người tuốt nhanh thanh kiếm ra lao về phía Nam với bàn tay vung đòn chộp nhắm vào cổ áo chàng trai.
Tức thì có tiếng dây cước kéo dài ngân lên liền sau đó.
Cặp mắt Anartia chói lên bởi vật kim loại nhọn hoắc phản chiếu trên nhãn tròng màu xanh của cô. Một mũi tên lông vũ đang được kéo căng hướng vào mặt nữ trinh sát.
Nam dường như đã nhanh tay được hơn cô giáo của mình vào thời khắc này. Cậu đã luôn giữ sẵn mũi tên trên cung từ suốt nãy giờ.
“Chị đang muốn làm gì vậy?” – Nam lạnh lùng hỏi. – “Chẳng phải chị bảo không bao giờ được chĩa mũi kiếm vào đồng loại sao?”
“Không phải với một kẻ dị giáo!”
Nói rồi Anartia bất ngờ lách người khỏi hướng mũi tên, tay cô vung kiếm nhắm cây cung của Nam. Đường kiếm cong di chuyển dễ dàng không bị hành lang hẹp vướng bận một chút nào. Chốc đã cắt đôi cánh cung gỗ của chàng trai.
Cậu học sinh nhỏ con ngã phịch xuống đất. Thằng bé tính ngồi bật dậy nhưng mũi kiếm đã sớm tìm đến nó chỉ cách vài ly.
“C-Chị nói vậy là có ý gì chứ?”
“Không phải giả vờ! Ta vốn đã hoài nghi từ trước. Như việc ngươi không thể đọc được chữ viết và không biết một chút gì về nhà thờ mặc cho nó đã tồn tại và phổ biến cả mấy thế kỷ từ trước Avalance rồi. Không lý nào mà các ngươi không biết được cả.”
Chết tiệt! Mình cũng đã sợ bả nghi ngờ mấy cái đó nhưng ai ngờ là thật chứ! Nam siết chặt tay trách.
“Và trên hết là ngươi còn dám chạm vào ngọn lửa của lũ tuyết quỷ nữa. Thứ ô uế như thế!” – Anartia trừng mắt quả quyết. – “Chỉ có lũ con người được nuôi dưỡng để lợi dụng bởi bọn chúng mới vậy thôi!”
Nói ra lời khẳng định của mình, Anartia nâng kiếm lên thiên đỉnh sẵn sàng bổ một đòn xuống kẻ xấu số.
“Khoan! Không phải đâu! Nghe em nói này! Là tại em không phải người của thế giới này nên không biết mấy cái đó chứ không…!”
Nam sợ hãi phản xạ nâng tay che chắn lại đòn kiếm của nữ trinh sát. Một hành động vô ích trước lúc lâm nguy.
“Haaa!” – Cậu trai thét lên.
Có điều…
Ủa? Sao chẳng đau gì cả thế? Rõ ràng có thứ chạm vào tay mình mà. Chậm rãi mở đôi mắt, cậu học sinh phát hiện thanh kiếm đã dừng lại trước đôi tay mình.
Anartia thu kiếm lại, mặt cô thất vọng.
“Nghe bảo cách này sẽ làm người ta chịu khai thật những gì giấu giếm mà nó lại nói cái gì vậy chứ?”
“Hả?” – Nam ngớ mặt.
“Không phải người của thế giới này… là cái gì?”
Cậu trai đa nghi bỗng trở nên ngốc nghếch khi nó chẳng hề dự tính sẽ bị Anartia dụng đến chiêu rẻ tiền này cả. Suốt bao nhiêu lần dặn dò Dũng, ai mà ngờ chính thằng Nam thông minh lại để lộ ra bí mật mà tụi nhỏ muốn giấu kín.
“Không…” – Nó gắng bạo biện.
“Nhưng mà như thế thì lại giải thích được một số chuyện và không hẳn là chuyện vô lý.”
Không phải là chuyện vô lý ư? Tức là cô ta biết gì đó.
Nam đánh liều hỏi thẳng.
Cô ta ném cho cậu chàng ánh nhìn dò xét một hồi ngắn khiến Nam suýt vã mồ hôi hột với nước bọt nghẹn ứ trong cổ họng trước khi chịu cất lời.
“Theo ghi chép về thời sơ khai của nhà thờ có nhắc đến một vị thánh nhân được nữ thần triệu gọi từ thế giới khác để giúp gầy dựng nền văn minh cho nhân loại và đánh đuổi các thế lực tà ma. Dòng dõi các đức tư tế đều mang trong mình dòng máu của thánh nhân này.” – Anartia thuật lại. – “Về sau khi đã hoàn thành được sứ mệnh, tương truyền rằng vị thánh nhân đã quay trở lại thế giới của mình.”
“Quay trở lại thế giới ư?” – Nam buột miệng thành lời. Cậu ngước nhìn Anartia vẻ khẩn khiết. – “Vậy là thực sự có cách rời khỏi thế giới này sao?”
Xét trên cách Nam phản ứng thì Anartia không còn nghi ngờ gì nữa về xuất thân của thằng bé. Ánh mắt cô càng đăm chiêu hơn.
“Tôi không biết. Đó là chuyện chỉ được ghi chép trong truyền thuyết thôi.” – Cô đáp. – “Nhưng có thể là đức tư tế thành Frostown sẽ biết gì đó. Lẽ ra cậu nên nói với ngài ấy từ trước là được rồi.”
Lời Anartia nói bóc trần sự ngu ngốc ở cái tính đa nghi của Nam. Nhưng dù vậy, Nam cứ có cảm giác rằng cậu không thể tin tưởng được vị tư tế mặt nạ kia. Ông ta cứ phát ra cái khí thái khiến cậu e dè.
Nhưng đó là chuyện để cho một lúc khác, chí ít là khi cả bọn hoàn thành được nhiệm vụ và rời khỏi nơi này cái đã.
Nam tạm chấp thuận lời gợi ý của Anartia, cậu nhìn cô rồi bảo.
“Vậy là chị đã biết được mục đích và sự thật của em rồi đấy. Giờ tụi mình có thể quay lại con đường chính được chưa?”
Anartia nhướn mày ngạc nhiên. – “Sao cậu biết?”
“Cái vết máu ban nãy của con quỷ để lại. Nó có một độ nghiêng sang phải nhất định nên rõ ràng là đã đánh hướng rẽ vào đó. Chị chọn đi ngã rẽ này vì biết nó sẽ đủ an toàn để chị có thể truy vấn em.” – Nam kết thúc bằng câu hỏi tu từ. – “Có phải không?”
Lời giải đáp của Nam chính là một cảnh báo cho Anartia rằng đừng hòng có thể lừa nó một phút giây nào vì nó luôn cảnh giác mọi hành động và lời nói của cô. Một mối họa cho Frostown, cô lo sợ, nếu không sớm để vị tư tế biết được thân phận của cậu nhóc này.
Song trước khi có thể suy nghĩ gì thêm được, những tiếng thét dồn dập của chàng trai trẻ tuổi từ phía ngược lại trên hành lang bắt đầu vang vọng. Kèm theo đó là tiếng kim loại va chạm và xác thịt uỳnh uỳnh trên đất.
Biết ngay có chuyện chẳng lành, Anartia lẫn Nam gác lại câu chuyện của họ mà nhanh chân phóng về phía ánh sáng hắt hiu đằng lưng. Bóng hình của lũ quỷ dần xuất hiện từ xa.
“Nhào vào đây nào!”
Dũng gầm lên tiếng gào hùng hổ, cánh tay lực điền của nó nổi gân thúc mũi giáo vào ổ bụng con quỷ. Tuy vậy, lực tay của thằng bé vẫn chưa đủ mạnh để xuyên thủng qua lớp giáp lưới mà chỉ làm con quỷ ngã nhào xuống đất.
Khác với con quỷ cỏn con ban nãy, con quỷ này cứng cáp hơn, cao lớn hơn và hung hăng hơn rất nhiều. Thay vì dùng lửa phép như ban nãy, con quỷ tai dài lại sử dụng đến bộ móng từ cánh tay dài ngoằng của nó, hệt như con mà lũ trẻ đã đụng độ lúc ở cánh đồng tuyết.
“Chết tiệt! Một con Berserker ư?!” – Anartia vừa chạy vừa thét lên.
“Berserker?”
“Chủng cuồng sĩ của tuyết quỷ. Chúng là quân tiên phong có khả năng cận chiến và thể lực rất mạnh. Lũ này chỉ thường xuất hiện ngoài cánh đồng tuyết thôi vì chúng sẽ không đủ khéo léo để mò vào mấy chỗ thế này.” – Nữ trinh sát lo lắng. – “Như vậy chứng tỏ bọn chúng ở đây rất đông.”
Phi nhanh như tên bắn, Anartia rút sẵn thanh kiếm cong khỏi vỏ sẵn sàng cho một cú chém nhắm vào cái cổ dài của con quỷ kia. Với cô, đó là điểm duy nhất có thể tiêu diệt chúng trong một đòn.
“Hyaa!”
Chàng thiếu niên cao to phản xạ nhảy giật người về phía sau trước cái móng vuốt phản công của con quỷ. Không gian chật hẹp của hành lang không cho phép cậu trai vung đòn chém bằng lưỡi giáo, thay vào đó, cậu tin vào những cú thúc uy lực của bản thân. Mũi giáo nhọn có tiếp điểm rất nhỏ nên khó có thể đâm vào cái cổ của con quỷ nên Dũng tiếp tục nhắm vào tấm thân to lớn của cậu rồi liền tức thì tung một đòn thần tốc.
Ngược lại, con quỷ cuồng loạn cũng quyết định ra đòn kết liễu với con mồi khi trông thấy đồng đội của thằng bé đang đến gần. Nó thu tay lại sẵn sàng đâm đến chàng trai.
“Dũng!” – Nam thét lên.
Dòng máu phụt ra trám đen màu gạch trên mặt đất. Ngay sau đó, cả cái xác to lớn ngã ào xuống bất động. Một lỗ thủng hiện diện trên tấm ngực xuyên nát trái tim đỏ máu.
Trận chiến đã kết thúc mà không đến lượt những kẻ ngoài cuộc có thể tham gia vào.
“Dũng!”
Nam thét lên một lần nữa. Cậu phóng lại bên cạnh đứa bạn.
“Nam!” – Dũng quay lại trả lời với gương mặt tươi tắn. – “Xem tao hạ được một con rồi nè. Hồi xưa gặp nó thì sợ chết chứ giờ được chị Anartia luyện tập cho thì mình mạnh ra hẳn.”
Cậu liếc mắt sang nữ trinh sát vừa chạy đến. – “Đúng là cô giáo có khác mà. Chị biết rõ em đủ sức đấu với nó nên mới cho em đi một mình đúng không?”
Anartia không thể cho cậu chàng biết mục đích thực sự nên chỉ đáp qua loa. Thay vào đó, cô chuyển hướng vào nỗi lo về con Berserker nằm chết trên đất và mối nguy hiểm phía trước. Cô bảo rằng hành lang này e rằng sẽ dẫn đến một ổ địch trực chờ, và tệ hơn nữa, đó có thể là một tiền đồn trinh sát.
“Phải sẵn sàng tiêu diệt bất cứ kẻ nào tiếp cận. Chỉ một giây lơ là thôi sẽ phải trả giá bằng mạng sống.” – Nữ trinh sát dặn dò. – “Đi sát vào nhau nào.”
Vì họ đã để sổng nhóc quỷ con đi và vẫn chưa thể tìm được nó, nhiều khả năng là nó đã quay lại hang ổ rồi cảnh báo về sự xâm nhập của nhóm người. Chắc chắn sẽ có mai phục.
Những tiếng thì thầm to nhỏ bằng thứ ngôn ngữ quái lạ lớn dần qua từng bước chân đi. Đoạn kết của hàng lang đã gần ngay trước mắt.
Bất thình lình có ánh sáng lóe lên vào mắt nhóm người.
Một quả cầu. Hai quả cầu. Rồi ba, bốn đến tận năm, sáu cái hiện lên. Những quả cầu đỏ lửa. Chúng đồng loạt bay đến như cơn mưa ánh sáng ồ ạt phút chốc thiêu rực cả lối thoát của con đường hẹp.
Ngọn lửa cháy bỏng soi sáng để lộ hình dáng của những kẻ tấn công. Không ai ngoài lũ tuyết quỷ với đôi tai dài và làn da xám xịt tuy có chút khan khác rằng lũ chúng nó ăn mặc trông có vẻ văn minh hơn bọn cuồng sĩ Berserker.
Cả bọn sớm hò reo trước màn phục kích ngoạn mục. Đặc biệt là khi chúng nó trông thấy cái xác đen cháy khét ngã quỵ ra khỏi ngọn lửa.
Lẽ nào nhóm người đã bị thủ tiêu trước khi họ kịp đối phó với chiến thuật của bọn tuyết quỷ chăng?
Một phút giây tĩnh lặng trôi qua, ngọn lửa yếu dần đi.
Chỉ đợi có thời khắc đó.
Một đường kiếm mạnh mẽ, thoăn thoắt cắt phăng đi tàn lửa. Nhóm người lộ diện với ngọn sáng chói trên trán làm hoa mắt đi bọn tuyết quỷ đang dần trở nên lơ là. Bọn họ xông ra hùng hổ như cỗ xe công thành với kiếm và giáo nhanh chóng xử gọn hai, ba tên địch ngáng đường. Những mũi tên sắc lẻm từ cây cung gỗ của chàng trai trẻ phăng phăng đâm xuyên vào bàn tay phát lửa nơi bọn tuyết quỷ.
“Được rồi! Tản ra!”
Dũng và Anartia dẫn đầu, theo sau là Nam, vượt qua hàng phòng thủ xông thẳng vào bên trong đồn điền trinh sát.
Chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh tỏ ra hiệu quả nhất định.
Mấy người này đúng là còn ghê hơn cả quái vật mà. Chưa gì mà đã đánh sâu thế rồi. Nam chạy đuổi bằng những bước chậm chạp, cặp mắt đau đáu vào cặp đôi đang hùng hổ vung kiếm vung giáo liên hồi. Nhưng mà nghĩ lại thì mấy cái kế hoạch này là do mình bày ra nên chắc cũng được bả tính điểm cho nhỉ.
“Gr…”
Nam bỗng giật mình bởi thứ gì đó mới bấu vào chân cậu. Một bàn tay nhỏ xíu khác hẳn với mấy con quỷ to lớn kia.
“Thứ này…!”
Cặp mắt cậu mở to kinh hoàng.
Nam đứng dậy hấp tấp rút ngay mũi tên ra khỏi bao đưa vào ngọn lửa còn cháy dưới đất của tuyết quỷ. Cậu hướng cung lên cụm đèn nến ở trên đỉnh trần rồi khai thẳng tên hỏa vào đó thắp sáng cả một vùng không gian tăm tối.
Những túp lều, lán trại dần hiện ra. Ở đó không phải tiền đồn. Nó là một ngôi làng. Một ngôi làng của tuyết quỷ.
Đàn ông, phụ nữ, trẻ con nằm la liệt trên đất qua từng bước tiến của nhóm trinh sát. Và cả con quỷ con mà bọn họ gặp khi trước cũng ở đó. Nó bấu víu vào chân Nam bằng chút sức lực cuối cùng, ném cho cậu cái nhìn trừng trừng trước khi gục đầu với đôi mắt mở toang.
Nữ trinh sát dừng tay ngước lên nến lửa trên cao cùng mũi tên đang ghim lên trần mái.
“Thằng quái quỷ! Tôi đã bảo là cậu không được…!”
Mặt cô bỗng biến sắc.
“Nam! Coi chừng!”
Thân xác chết trân của Nam chợt bị một bàn tay nhẹ ôm lấy cùng lưỡi dao nhọn hoắc ánh kề cận cổ họng cậu.
“Mau dừng lại! Tất cả chúng bây! Bằng không ta gi*t thằng nhóc này ngay lập tức!”
Chất giọng thanh thoát của nữ giới vang lên ngay bên tai Nam dõng dạc. Âm vang của nó lan tỏa khắp không gian kín.
“Nam!”
Dũng quay lưng sau khi nghe thấy giọng nói kia. Cậu hoảng hốt cất bước định lao tới cứu bạn thì lập tức bị cô giáo cản lại.
Cái cảm giác gì thế này? Bàn tay và cái cơ thể này đâu phải của tuyết quỷ. Thế tại sao?
“Đứa con lai dị giáo!” – Anartia cau mày.
Con lai ư? Tức là đứa con giữa tuyết quỷ và con người. Nhưng mà…
Bàn tay của kẻ thần bí run run trên cổ Nam. Thằng bé cảm nhận được sự tức giận từ tiếng ngấu nghiến của hàm răng.
Chốc giọng nói của kẻ đó một lần nữa cất vang, ngoại trừ lần này, đó là thứ ngôn ngữ mà Nam không thể hiểu được. Nam chỉ đoán rằng nó là một hiệu lệnh gì đó cho lũ tuyết quỷ đang co cụm trong góc kẹt bỏ chạy về phía hắn.
“Đi!” – Kẻ kia nói nhỏ vào tai Nam rồi kéo cậu theo ả.
Dũng tức tối thấy đứa bạn bị kéo lê như con hình nhân nhưng cậu chẳng thể làm được gì hơn, mọi hành động lúc này đều quá nguy hiểm.
“…”
Kẻ lạ mặt tiếp tục thủ thỉ bằng thứ ngôn ngữ tuyết quỷ với lũ đồng loại phía sau mang đến vẻ rạng rỡ cho bọn chúng. Rồi ả quay mặt về phía nhóm trinh sát.
“Ta biết tỏng tên này rất quan trọng với bọn bây nên đừng hòng giở trò gì cả. Lũ trinh sát chúng bây hôm nay sẽ không tàn sát thêm được một sinh linh tiên tuyết nào nữa!”
Tiên tuyết? Là tên của chúng ư?
“Ta đang rất muốn ăn tươi nuốt sống bọn bây đây nhưng như thế thì sẽ tiếp tục có đổ máu nữa, cả ở người dân của ta lẫn các ngươi.” – Kẻ này nhếch mép. – “Ta chắc chắn ngươi không hề muốn đánh mất hai đứa học trò này đâu phải không, trinh sát Anartia?”
Quả nhiên đúng thật như vị tư tế e sợ, con lai dị giáo quả thật đã xâm nhập được vào Frostown, thậm chí chúng biết rõ nhất cử nhất động của phe con người.
Anartia không đáp mà chỉ nghiến răng tức tối.
Nhận rõ được phản ứng của đối phương, kẻ kia tiếp lời.
“Lập một thỏa thuận đi. Nếu muốn giữ mạng của thằng nhóc này thì hãy đứng yên đó mà để cho bọn ta rời khỏi đây, khi đã an toàn, ta sẽ thả thằng nhóc này ra.”
“Có điên mới tin lời tiên tuyết chúng bây!”
“Thế thì…”
Con dao bén cứa vào da Nam ứa máu. Người cậu tức thì co giật lại vì nỗi sợ.
“Đừng!” – Dũng sợ hãi. – “Chị Anartia, ả ta làm thật đó!”
“Anartia, thằng nhỏ đó coi bộ sáng suốt hơn ngươi đấy.”
Nam chốc nghe được tiếng thủ thỉ, “Chấp nhận đi.”, của kẻ này liền sau đó.
Mọi thứ chợt chìm vào im lặng trong vài giây ngắn cho đến khi bị phá vỡ đi bởi tiếng tắc lưỡi nơi bờ môi Anartia. Không còn đường nào khác cả, nữ trinh sát buộc phải chấp nhận đề nghị của kẻ lạ mặt.
Với cái gật đầu của Anartia, ngay tức khắc, một lối đi ẩn được lũ người tiên tuyết khai mở dẫn lên trên mặt đất. Cả đoàn hơn chục mạng cả già trẻ lớn bé đua nhau thoát ra khỏi cái hố chôn được tạo ra bởi các trinh sát con người. Kẻ lạ mặt cũng từ tốn đi theo dòng người, ả không quên kéo theo cả con tin của mình.
“Được rồi! Ta…!”
Chốc lên được mặt đất, kẻ lạ mặt dè đâu lại thực sự tôn trọng lời thỏa thuận hơn bất kỳ ai suy nghĩ. Ả suýt buông tay khỏi người Nam nếu không vì một trường hợp quái lạ xảy ra.
Trong phút chốc, đúng hơn là ngắn hơn cả một nháy mắt, Anartia bằng thứ phép thánh nào đó đã tiếp cận ngay hai người phía trên, chỉ còn cách khoảng chừng vài bậc thang nữa. Lưỡi kiếm cong của cô vung một đường vòng cung vào ngay kẻ kia và cả Nam trên đường đi.
“Chết tiệt!”
Kẻ kia chửi rủa. Ả vứt Nam sang bên để vội đánh chặn.
“Biết tỏng ngươi sẽ làm trò này mà!”
Không ước chừng được sức mạnh sẵn có của một đứa con lai tuyết quỷ là như thế nào, cả đòn công của Anartia bị chặn lại bởi chỉ một con dao dùng để kề cổ Nam ban nãy. Với bàn tay còn lại tự do, ả lạ mặt – với mái tóc đỏ hồng vừa bung ra khỏi lớp vải che – liền niệm thứ phép ma quái của ả tạo thành một quả cầu lửa sáng rực.
“Cút đi, lũ con người bội ước!”
Khác với quả cầu của lũ tuyết quỷ bình thường, thứ phép thuật này của ả tóc đỏ bộc phá thành một vụ nổ kinh hoàng kéo sụp cả tầng đất tuyết cùng cái cầu thang bí mật. Bị bất ngờ trước đòn tấn công của địch, Anartia đành bó tay mà chịu rơi cùng đống đất đá xuống lại bên dưới khối kiến trúc bị chôn vùi dưới lòng đất, hoàn toàn mất đi cơ hội giành lấy con tin của cô.
Xui rủi thay, vụ nổ không chỉ phá nát tầng đất mà còn tạo nên chấn động kinh khủng lên bộ não mỏng manh của Nam, đánh gục thằng bé trong phút chốc.
Thứ duy nhất còn sót lại trong ký ức Nam là tiếng gọi thất thanh của đứa bạn trước khi tất cả chìm vào bóng tối cùng cực.