Tôi ôm chặt cô bé vào trong lòng, cố gắng dùng cả thân mình bảo vệ em khỏi một cú tiếp đất trực tiếp.
Lưng tôi đập thẳng xuống đường đá, rồi quán tính cứ thế khiến tôi lăn đi. Đầu óc mù mịt, cái tê buốt đến rách bợt cả da thịt khiến tôi rùng mình. Trước khi cơn mê man ập tới, tôi nghiến chặt răng để cố tỉnh táo nhưng không thành. Mặt đất lạnh lẽo, khô khốc, mùi máu và cảm giác tê dại khắp người khiến đầu óc váng vất.
Tôi nhìn cô nhóc nằm gọn trong vòng tay mình, chỉ kịp thở phào.
Bên tai tôi, tiếng xình xịch của con tàu nhỏ dần rồi vụt mất. Tôi cố hé mi mắt nặng trĩu chỉ kịp bắt lấy cái bóng nhạt nhòa của nó lẩn khuất về phía xa tít tắp. Đầu óc tôi lúc này như có ngàn nhát búa nện thẳng vào dây thần kinh, ra sức nhấn chìm tôi vào màn đêm đen đặc. Sau những giờ khắc choáng váng, run rẩy, ý thức tôi chấp nhận lịm tắt trong vô vọng.
Tốt quá rồi. Lần này tôi có thể bảo vệ được cậu rồi!