Cuối cùng thì mình cũng có thời gian nghỉ ngơi rồi. Phải nói là khá lâu rồi nhỉ. Một tuần, hai tuần… chắc vậy? Cơ mà không quan trọng. Bây giờ quay trở lại và tiếp tục xây dựng thế giới của tôi.
Cái gì thế này!!!?
Một đống hỗn độn. Những mảnh ghép vương vãi khắp nơi và rồi trước mặt tôi là một đống khổng lồ với đường kính phải gấp vài trăm lần chiều cao của tôi. Rốt cuộc thì đã có điều gì xảy ra trong khi tôi vắng mặt ở đây vậy?
—Lần trước thì tôi mới chỉ làm xong được phần [Đất] và [Sakura]. Cũng mất kha khá thời gian vì trong thời gian đó tôi cứ mải suy nghĩ về việc làm thế nào cho nhanh với gọn nên mới thành ra thế.
Cơ mà trước hết mình cần phải dọn dẹp hết chỗ này đã!
Trước tiên là địa điểm chỗ của tôi trước. Miệng tôi bắt đầu gọi một dãy các tên gọi lần lượt tương ứng với vị trí của những mảnh ghép xung quanh tôi và đồng thời liên kết tới chúng bằng hình ảnh tưởng tượng trong đầu.
“Sakura!… 1…2…3…return…Go!”
Lần lượt từng mảnh ghép được gọi tên. Đễ cho dễ nhớ… tôi nghĩ không cần đặt tên gì cho nó dài dòng ngoài ra cụm từ đầu tiên thường là tên chung của những khối đó. Chỉ cần đọc nó ra thì tự động những khối liên quan khác sẽ được liên kết. Còn những con số đằng sau là tên của những phần tử của những mảnh ghép được gọi đó, thường chỉ đếm đến ba là đủ để gọi tất cả rồi.
Và thế là những mảnh ghép đó lần lượt di chuyển từ trong đống đổ nát đó trở về vị trí vốn có của nó. Tuy rằng hơi mất thời gian do số lượng mảnh ghép là khá nhiều. Vài phút sau tôi đã có thể nhìn thấy hình dạng của nó. Một cây anh đào cao cũng tầm chục mét.
HOÀN THÀNH!!!
Tiếp theo là [Đất], tôi không nghĩ là mình có thể xong được nó ngay.
“Đất!… 1…2…3…return… Go!”
Tương tự những mảnh ghép từ trong đống đổ nát ấy và từ những nơi xung quanh bắt đầu di chuyển lần lượt, lần lượt. Mọi thứ diễn ra một cách chóng mặt.
Nhưng tốc độ này vẫn còn chậm quá, đến 5 năm nữa vẫn chưa xong mất!!!
Tôi nghĩ mình sẽ ra ngoài và chờ nó hoàn thiện. Với thời gian không tương xứng giữa hai không-thời gian khác nhau này thì tôi nghĩ chắc ít nhất sẽ chỉ mất tầm 5 phút là xong phần [Đất].
— 5 phút trôi qua:
Một âm thanh quen thuộc vang lên. Tôi nhìn vào bên trong quả cầu hiện lên hình ảnh nhiệm vụ đã hoàn tất. Tôi kiểm tra lại một lần nữa.
Một khối cầu hoàn hảo làm bằng đất đá. Có vẻ như đã xong rồi!
“Quay lại thôi!”
Một lỗ hổng hiện lên từ hư không cho phép tôi đi vào trong nó. Ở bên trong, thời gian như vặn xoắn lại, nhưng với tôi thì lại chẳng cảm thấy gì. Và rồi tôi đáp xuống nền đất cứng, bằng phẳng. Chỗ này rất tối. Tôi không nhìn được gì. Nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh.
Mah… cũng phải thôi, làm gì có ánh sáng ở chỗ này chứ!
Một lát sau, cuối cùng thì những đốm sáng xanh mới bắt đầu xuất hiện. Chúng xuất hiện từ dưới mặt đất lên và tiếp tục lơ lửng ở đó. Thỉnh thoảng có những rung động nhẹ. Nhìn nó trông thật sống động. Nó thường xuất hiện trong những không gian tối không có ánh sáng hay khi bầu trời đã về đêm. Điều đó làm tôi nhớ tới hình ảnh những con đom đóm trong đêm hè trong những câu chuyện mà tôi đã đọc.
Thực sự thì tôi cũng đã từng thấy nó vài lần. Thực sự thì việc những đốm sáng xuất hiện vốn đã sẵn có từ khi thế giới này được tạo ra rồi. Nhớ lại trải nghiệm khi đó. Điều đó thật lãng mạn. Tuy chỉ là những đốm sáng nhỏ nhoi thôi, nhưng chỉ sự xuất hiện của nó đã khiến cho bầu không khí xung quanh lay chuyển, trở nên ấm áp hơn và sống động chừng nào.
Và bây giờ nó bắt đầu xuất hiện nhiều hơn. Trải rộng ra và thắp sáng mặt đất. Lúc này tôi mới có thể nhìn thấy xung quanh. Nhìn ra xung quanh thì… một không gian rộng lớn. Lúc này tôi mới có thể cảm nhận nó rõ hơn khi mọi thứ phóng từ tầm mắt ra đến tận cùng chân trời, không có một vật cản gì cả. Tất cả chỉ đơn giản là một đường thẳng tắp rạch ngang phân chia trời và đất.
Nhưng mà bầu trời lúc này vẫn còn trống rỗng nhỉ!? Chỉ toàn là một màu đen đặc.
Phải rồi mình còn phải sắp xếp lại hai thứ nữa!
Tôi đi đến chỗ cây anh đào và chạm vào nó. Mặc dù trước đây tôi chưa từng chạm thử nó bất kể một lần. Nhưng cái cảm giác thực này đúng là không thể diễn tả được. Tôi quay mặt và tiến về phía trước bắt đầu chuẩn bị cho một câu lệnh dài khác.
“Đất… Delete up… radius… 9/10… Start… Sakura!!! Go!”
Mặt đất rung chuyển dữ dội. Từ vị trí câu hoa anh đào ấy, xuất hiện một rãnh nứt lớn, nó xuất hiện và lan ra rất nhanh theo đường thẳng tắp với tốc độ chóng mặt, chẳng mấy chốc nó đã quay trở lại chạm đến đầu bên kia của cây anh đào.
Một bên của rãnh nứt, đất đá lần lượt đổ xuống, tôi cũng không ngần ngại mà đi vào vùng đất ấy. Chẳng mấy chốc tất cả đất đá trên bề mặt đã sụt lún xuống sâu bên dưới và biến mất không để lại dấu vết. Tất cả những gì để lại chỉ là một bề mặt mới nhưng nó đã lún sâu xuống dưới tận hàng trăm ki-lô-mét.
Còn bản thân tôi? À đừng bận tâm về điều đó. Hiện tại thì tôi đang rơi tự do. Chắc mất tầm vài phút để đáp đất. Còn trong khi đó thì tôi tranh thủ thời gian để làm nốt công việc.
“Nước… Release… Go!”
Từ trong không trung xuất hiện một giọt nước sau đó nó to dần, rồi nó bao trọn lấy tôi, sau đó khối nước đó tiếp tục tăng trưởng cả về khối lượng lẫn thể tích.
Ngày một lớn dần hơn, ban đầu chỉ đủ thể tích để bao trọn lấy tôi, nhưng sau đó thì đã hơn gấp đôi. Mỗi giây trôi qua nó tiếp tục tăng trưởng lên gấp đôi. Và cứ như vậy, những con số tiếp theo đó mà tôi có thể liệt kê là gấp chục lần, gấp trăm lần, gấp nghìn lần, gấp chục nghìn lần, trăm nghìn lần, hàng triệu lần,… . Mọi thứ diễn ra rất nhanh chóng! Và trong vòng chưa đầy một phút sau đó, từ một giọt nước chỉ nhỏ trên đầu ngón tay đã tăng trưởng đến kích thước và khối lượng của một Trái Đất phiên bản nhỏ với đường kính hàng trăm ki-lô-mét. Nó đã nhanh chóng chạm đáy
Đuuuùng!!!
Một thứ âm thanh trầm vọng lên từ phía bên dưới. Và kèm theo đó là những dòng nước áp suất cao đẩy mạnh từ phía dưới lên do áp lực va chạm quá lớn. Mặt đất phía dưới ngay khi va chạm gần như đã bị cày xới cho san phẳng một lần nữa. Còn tôi thì bị một dòng nước áp suất cao đẩy mạnh lên trên.
Quả thật với áp lực này thì không một ai có thể chịu được. Chẳng mấy chốc mà nó đã đẩy tôi lên khỏi mặt nước.
Nhìn kìa! Nó đã bắt đầu hình thành đại dương rồi. Nước đã lan ra khắp mọi bề mặt bên dưới. Giờ đây có thể gọi nó là biển rồi. Nhưng mà vẫn chưa đủ. Hiện tại vị trí đặt cây anh đào ấy vẫn còn ở trên cao cách tôi một khoảng khá là xa. Độ sâu vẫn chưa đạt đủ đến phân nửa nữa. Nhưng mà với tình hình tăng trưởng đột biến của khối [Nước] đó chắc sẽ hoàn thành trong vòng vài phút nữa. Vì thế mà tôi quyết định bay lên để chờ kết quả.
Tôi ngoảnh lại nhìn chỗ mà mình rơi xuống vừa nãy. Cột nước đó đã biến mất nhưng thay vào đó là một xoáy nước khổng lồ, nó đang dần mở rộng phạm vi. Thật là một khung cảnh hùng vĩ mà! Có vẻ như với sự tăng trưởng đột biến của nó. Mà áp lực lên mọi điểm của đại dương đang ngày càng gia tăng nhỉ. Có lẽ điều đó sẽ giải thích cho việc ngày càng có nhiều cột nước khổng lồ nhô lên và những xoáy nước xuất hiện như vậy.
Vài phút sau tôi đã quay trở lại chỗ cây hoa anh đào đó. Và rồi, tôi nhìn thấy một cảnh tượng lạ lùng, rễ của nó đã lộ ra phân nửa, phân nửa còn lại thì vẫn cắm sâu vào đất.
Nhưng mặc dù vậy, nó vẫn không đổ xuống. Và điều đó làm cho tôi cảm thấy thích thú sau những biến cố như vậy.
Tự dưng trong đầu tôi chợt nảy ra một ý nghĩ nào đó nghe có vẻ rất hay và tôi đã cố tình để nó như vậy.
Một lúc sau, nước đã dâng đến sát mép mặt đất nơi mà tôi đang đứng. Và nó cũng ngừng dâng lên nữa. Quá trình tăng trưởng đã dừng lại.
Và giờ thì nhìn xem. Một cảnh tượng ngoạn mục trước mắt tôi. Một cây hoa anh đào nối liền giữa đất liền và đại dương!!!
Tiếp theo thì chỉ còn mỗi một thứ nữa thôi – Bầu trời. Và cũng là điều thứ hai mà tôi sẽ làm hôm nay
Hm… điều này nghe có vẻ rất khó. Bạn biết đấy, ban ngày thì không nói gì khi chỉ có mỗi ông “Mặt Trời”, nhưng ban đêm thì lại là một chuyện khác. Có hàng triệu, hàng tỉ ngôi sao trên đó, làm sao mà tôi có thể tạo hết được nó? Không thể! Trí tưởng tượng của tôi không hề phong phú đến như vậy!!!
Hm… chẳng lẽ lại không có gì vào ban đêm sao… như thế thì thật là buồn chán. Chí ít thì nên tạo một động lực gì đó
chứ. Một thứ gì đó sống động chẳng hạn.
… Một đốm ánh sáng vừa lướt qua tôi…
… Sống động ư?… Chính là nó – những đốm sáng ấy
… Nhưng mà nên làm thế nào để “nó” biến thành những vì sao đây!?
… Tôi lại suy nghĩ một hồi
… Có vẻ như chúng không hề có ý thức
… Chúng chỉ có thể hoạt động theo hai trạng thái cơ bản là [lên] và [xuống]
… Điều đó có liên quan gì không!!?
…
!!!!!!
…
Vậy sao không thử làm thế này đi! Ban ngày sẽ thiết lập hướng di chuyển của những đốm sáng đó là hướng lên trên, còn khi đêm đến thì ngược lại. Còn vấn đề màu sắc của đốm sáng thì không thành vấn đề. Khi vào ban ngày tôi sẽ để nó trong suốt như vậy sẽ không thể nhìn thấy nó. Khi đến đêm, tôi sẽ để nó lựa chọn một màu nhất định theo một trình tự ngẫu nhiên nào đó. Như thế thì đã có thể tạo nên một bầu trời đầy những vì sao lấp lánh tỏa sáng mọi sắc màu rồi!!!
Sau khi nghĩ như vậy! Tôi bắt tay vào việc thử!
“Spark… IF… time… when Sun rises… Move… up… IF… time… when Sun sets… Color… random… Move…down! Go!”
Sau khi niệm xong, tôi mở mắt ra nhìn lại
Hm!!! Có vẻ như nó không giống với tưởng tượng của mình lắm. Ngoài việc những đốm sáng ở gần đủ để nhìn thấy ra thì những đốm sáng ở tận tít trên kia chúng quá nhỏ để mà có thể nhìn thấy!!!
Vẫn là thứ bầu trời đen đặc lác đác những đốm ánh sáng yếu ớt đó. Tôi ngồi xuống trầm tư một lúc cân nhắc lại mọi thứ. Thứ duy nhất mà tôi có thể triệu gọi thoải mái ở đây là những đốm sáng đó. Dường như chúng xuất hiện ở khắp mọi nơi từ lúc tôi xuất hiện ở đây. Nhưng vì một lý do nào đó, chúng chỉ có thể xuất hiện trong những khoảng thời gian nhất định.
Liệu có cách nào để khiến những đốm sáng ngay cả khi ở xa mà vẫn có thể nhìn thấy không? Hay có cách nào để làm cho chúng sáng lên hơn nữa không? Tôi triệu gọi lấy một đốm sáng trong lòng bàn tay. Sau đó tôi cố thử tìm cách để nó sáng lên. Cho đến thời điểm hiện tại, những đốm sáng đó là thứ duy nhất mà tôi không tạo ra. Có thể nó vẫn bên trong mình vài thuộc tính nào đó mà tôi vẫn chưa biết ngoài hai trạng thái lên xuống cũng như màu sắc của nó.
Tôi gọi thử lấy một thuộc tính ngẫu nhiên.
“Spark… Light!” – Vẫn không có phản ứng.
(Mah… làm sao mà lại có chuyện trùng hợp dễ như vậy chứ!!!)
“Spark… Color” – Ánh sáng của đốm sáng ấy lại từ màu xanh hiện tại quay trở về một màu trắng thuần khiết.
“Spark… Highlight” – Vẫn không có phản ứng
“Spark… Shine” – Vẫn không phản ứng
“Spark… Starlight” – Vẫn chẳng thay đổi
“Spark… Halo” – Vẫn không có hiện tượng gì cả
–một tiếng sau:
“Spark… Luminous” – Chúng vẫn chỉ đơn giản là ở đó cứng đầu không chịu nghe lời.
Sau bao nhiêu lần thử. Tôi đang bắt đầu cảm thấy nản lòng.
“Chẳng lẽ những đốm sáng này ngay từ đầu chúng chẳng hề được thiết lập thuộc tính nào để trở nên sáng hơn sao!!!?” – Tôi thở dài trong khi nói vậy. Một sự bất lực dễ thấy trên khuôn mặt tôi lúc đó.
Nếu quả đúng là vậy thì tôi cảm thấy buồn thay cho thế giới này khi không được trải nghiệm cảm giác tràn ngập trong ánh sáng một cách đúng nghĩa. Nghĩ mà phải sống trong cảnh bầu trời đêm mà lại không được ngắm sao thế này thì thật là vô nghĩa. Chính vì thế mà tôi lại vắt óc ra mà nghĩ tiếp.
Nếu như giả sử như ngay từ đầu những đốm sáng này không tồn tại một thuộc tính nào như vậy.
(Có thể bạn lúc này đang nghĩ là tại sao không tạo ra một cái đi đúng chứ!? Uhm nghe đơn giản đó nhưng đó không phải là đồ của tôi! Chính vì thế mà tôi chỉ có thể dùng nó mà chẳng thể nào định nghĩa lại được nó cả. Nó đã ở thế giới này từ lúc ban đầu rồi)
Có lẽ tôi sẽ thử chuyển sang một hướng đi khác. Bây giờ chuyện làm cho nó trở nên sáng hơn coi như chuyện không thể rồi. Vậy thì còn cách nào để có thể khiến nó sáng hơn?
Tôi ngồi nghỉ lại ngay chỗ gốc cây anh đào mà ngắm nghía lại nó. Một bên là biển, và một bên là đất liền. Biển vẫn còn dậy sóng dữ dội. Nước lại rút xuống rồi một cơn sóng lớn đánh vào thành đất dựng đứng bên dưới lôi đi hàng tấn đất đá trôi dạt xuống dưới, điều kì lạ hơn là những khối đất đá ấy lại biến đi mất dấu vết và không hiểu từ đâu đến, chúng đã ở đó vị trí cũ của chúng.
Sẽ là thật là hoang đường nếu như đây là hiện thực!!! Nhưng tất cả đều thật dễ dàng để trả lời rằng đây không phải thế giới thực mà chỉ là một thế giới khác mà tôi bắt đầu dựng lên cho mình…
Không có ràng buộc, không có luật lệ, mọi thứ đều là sơ khai.
Đột nhiên một đốm sáng lại gần chỗ tôi đang ngồi. Tôi nghĩ rằng phản ứng đó thật lạ lùng vậy nên tôi đón lấy nó. Nó cứ ở yên vậy trên tay tôi. Tôi cũng không biết nên làm thế nào.
Hay là thử giao tiếp với nó xem sao…
Trong khi tôi đang nghĩ như vậy thì nó quay trở lại với trạng thái bình thường và từ từ bay đi. Tôi đuổi theo cố bắt lấy nó thì nó đã vụt xuyên qua người tôi và biến mất vào không trung…
Thật là một đốm ánh sáng kì lạ!!! – tôi nghĩ vậy.
Quay trở lại với việc kia, tôi nhận ra rằng việc cứ ngồi đây nghĩ ngợi cũng chả thu được kết quả gì. Vậy là tôi đứng lên và tiếp tục việc triệu hồi đốm sáng kia.
Lúc này bất chợt tôi mới nghĩ đến việc tại sao không thử với việc kết hợp những đốm sáng lại với nhau.
Như đang chết đuối mà lại vớ được cọc, tôi liền bắt tay vào thử luôn. Tôi bắt gọi thêm nhiều đốm sáng khác ở xung quanh tụ họp lại.
Đầu tiên, có một thứ mà tôi biết rằng nếu tập trung những đốm sáng lại gần nhau, thì chắc chắn rằng chúng sẽ sáng lên. Nhưng việc chúng sáng lên bao nhiêu lần thì điều đó tôi chưa biết.
“Spark… Coordinates…this… Go!”
Đúng thật là chúng đã sáng lên, nhưng bản thân những đốm ánh sáng riêng lẻ đó vẫn chẳng sáng hơn chút nào. Mặc dù vậy, thứ ánh sáng kia vẫn tiếp tục sáng mạnh mẽ lên một cách chầm chậm, từ từ. Tôi tự hỏi nếu cứ thế này thì đến bao giờ mới xong. Trong khi tôi đang cố tạo ra chỉ duy nhất một thứ đáng được gọi là sao trên bầu trời.
Tôi lại tiếp tục chuyển sang phương án khác. Có một điều mà tôi thắc mắc rằng có nhất thiết cần phải nhồi nhét nhiều đến thế trong một cấu trúc nhỏ nhắn như những đốm sáng đó không?
Cảm giác nó như rất chật chội vậy! Chật chội đến nỗi không thứ gì có thể thoát khỏi nó vậy. Tôi bắt đầu nghĩ đến việc sẽ tách nó ra thành từng đơn vị nhỏ rồi liên kết với nhau. Điều này làm tôi liên tưởng đến những cấu trúc hình ba chiều mà tôi đã từng học.
Đơn giản nhất là hình lập phương. Tôi lấy ra tám đốm sáng nhỏ rồi lần lượt đặt nó vào từng đỉnh một.
“Cube… Initialize… Go!” – Vừa nhẩm tôi vừa tưởng tượng ra hình ảnh một khối lập phương trong tâm trí.
Các đốm ánh sáng sau khi đã được đặt vào sẵn vào các đỉnh cố định của hình lập phương sau khi được tôi nhẩm. Khối lập phương sau đó phát sáng mạnh. Nhưng có vẻ như không phát sáng mạnh như tôi kỳ vọng. Nếu đem so sánh với cái kia thì cái này vẫn còn cách một khoảng khá xa về mặt độ sáng. Nhưng dường như tôi có để ý rằng hình như các đốm sáng đã sáng hơn trước một chút thì phải!! Điều đó tôi không nghĩ là mình nhầm. Có lẽ tôi đang đi đúng đường…
Hm… nếu đã vậy thì thử chuyển sang cấu trúc nhiều đỉnh hơn thử xem sao!!!
Và tôi lượt gọi từng hình một từ hình lập phương cho đến thập nhị diện. Mọi thứ đều không khả quan cho lắm cho đến khi tôi thử với khối nhị thập diện đều.
Ánh sáng mà nó tỏa ra thực sự vượt quá so với kỳ vọng của tôi. Thậm chí sáng gập nhiều lần là đằng khác. Lúc này tôi mới để ý rằng dường như những hình mà mình từng thử từ nãy đến giờ đều có mặt từ bốn cạnh trở lên và tôi vẫn chưa hề tính đến những hình mặt có ba cạnh.
Phải chăng cũng bởi vì thế! Và tôi bắt đầu lại! Tôi bắt đầu tưởng tượng ra một hình tam giác và vẽ nó ra không trung. Lần lượt từng đốm sáng được tôi nhẩm đọc được gắn vào các đỉnh của tam giác.
…
Oh!! Đúng thật là những đốm sáng riêng lẻ đã sáng rõ hơn trước hẳn và sáng hơn cả lúc mà tôi gọi hình lập phương đầu tiên! Vậy là vấn đề đã được giải quyết!
Cảm thấy hưng phấn khi thu được kết quả, lúc này tôi bắt đầu tưởng tượng ra vô vàn những hình tam giác liền kề nhau kết thành một mạng lưới tam giác đều.
“Triangle Network… Initialize… Go!!!”
Một bức tường sáng chói được tạo nên chỉ bởi hàng trăm những đốm sáng liên kết lại. Nhưng đã sáng rực cả một vùng đất rộng lớn. Từng đốm sáng riêng lẻ mỗi khi tôi thêm vào cấu trúc đó một đốm sáng nữa thì chúng lại sáng hơn gấp nhiều lần. Độ sáng cứ thế mà tăng lên theo cấp số nhân. Độ sáng của nó lúc này tôi chắc chắn rằng nó sáng hơn gấp trăm lần, thậm chí gấp nghìn lần so với ánh sáng từ những đốm sáng tụ tập đơn lẻ kia.(Có lẽ lúc này tôi mới ngộ ra giá trị câu tục ngữ “một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao”)
Cũng vì thế mà tôi đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Sau khi đã thêm đủ số lượng đốm sáng cần thiết. Tôi vặn xoắn nó lại từ một mảng phẳng lì thành một thứ trông giống hình cầu và thả nó lên không trung. Và những chuyện sau đó không còn khó khăn với tôi nữa.
Và để nhanh hơn, tôi đã tự tạo cho mình một câu lệnh riêng cho việc này và mọi thứ vẫn tiếp tục diễn ra tự động ngay cả khi tôi không đụng tay vào.
Chính vì thế mà tôi quyết định nghỉ ngơi cho đợt tiếp theo. Và cứ thế dựa vào gốc cây anh đào đi ngủ một giấc.
–Vài tiếng sau: (Mah… hẳn là phải xong rồi!!)
Tôi mở mắt ra…
Một cảnh tượng đẹp nên thơ ập vào mắt tôi. Trên trời là hàng vạn vì sao tỏa sáng đủ những sắc màu khác nhau, và dưới đất cũng vậy! Những đốm sáng giờ đây tràn đầy màu sắc khác nhau khiến tôi không thể rời mắt khỏi chúng. Chúng tràn ngập trên bầu trời lẫn mặt đất.
Cảm giác như mình đã chạm đến các vì sao vậy. Tôi vẫn tiếp tục đứng ở đó mà chiêm ngưỡng bầu trời như khi nhìn những thành quả mà mình tốn công làm bấy lâu nay vậy!
…
Mah… cũng đến lúc tạo cho thế giới này một [Mặt Trời] cho riêng nó thôi!
Nói là Mặt Trời vậy thôi, nhưng tôi không thể tạo ra một Mặt Trời thật được vì lượng mảnh ghép còn lại sau khi ghép [Đất] với [Sakura] cũng chẳng còn lại bao nhiêu cộng với phần mảnh ghép sau khi giải phóng phần đất đai để mở rộng biển thì chắc tôi chỉ có thể tạo một Mặt Trời cỡ đường kính vài trăm ki-lô-mét thôi.
Phần tiếp theo đó là quyết định quỹ đạo của nó. Phần này có phần hơi rắc rối. So với Mặt Trời nguyên mẫu thì Mặt Trời này nhỏ hơn Trái Đất rất nhiều vì vậy nó sẽ chỉ như một vệ tinh của Trái Đất. Tiếp theo là bán kính quỹ đạo. Tôi muốn chắc chắn rằng ánh sáng của nó sẽ đủ để có thể chiếu sáng mặt đất.
Không biết ở quỹ đạo của Mặt Trăng thì có ổn không nhỉ!?
Mah không thử thì làm sao biết được.
Tôi hạ mình xuống lấy đà chuẩn bị cho cú nhảy của mình. Một lát sau đất đá văng tứ tung, một vụ nổ âm thanh chói tai kèm theo đó là những làn sóng xung kích. Từ phía trên vụ nổ, tôi bay ra với một vận tốc nhanh không tưởng, đủ để có thể phá bỏ mọi rào cản trọng lực của hành tinh này. Chỉ trong mấy chốc tầm mắt của tôi đã bao trọn cả hành tinh.
Xa dần…
Xa dần…
Tôi liên tục lấy đà để gia tăng tốc độ của mình. Mới đầu tôi mới chỉ nhìn được một phần của hành tinh, chúng nhỏ dần, nhỏ dần một cách chậm chạp cho đến khi kích thước của nó đã chỉ nhỏ bằng một viên bi.
Sau khi đã cảm thấy đủ xa rồi tôi bắt đầu công việc. Miệng tôi lại mấp máy một thứ gì đó và rồi từ đế chân xuất hiện một mặt phẳng rộng chừng 1 mét vuông. Tôi lấy nó làm bàn đạp mà đẩy mình sang ngang với một vận tốc tương tự.
Chờ cho đến khi đã vào quỹ đạo ổn định.
Tôi bắt đầu niệm.
“Sun… 1…2…3… Coordinates… this! Go!”
Như đã làm với [Đất] từng mảnh ghép một dời khỏi vị trí hiện tại của nó đến vị trí mới nơi mà tôi đang ở. Chúng lao đến, tụ lại thành hình. Tôi di chuyển ra xa hơn nữa. Dần dần lượng mảnh ghép chuyển đến bắt đầu tăng lên. Tôi nghĩ mình cũng nên ra bên ngoài đợi trong này hoàn thành việc ghép lại [Mặt Trời] đã. Mặc dù nó nhỏ hơn hành tinh này nhiều nhưng vẫn phải mất một khoảng thời gian khá dài để mà xong.
…
“HOÀN THÀNH!”
Đã xong rồi à!
Tôi nhìn vào dòng thông báo bên trong quả cầu. Tôi mở một lỗ hổng khác để chui vào trong đó. Để xem nào, cũng khá là to đấy! Đối với tôi mà nói! Nhưng nhìn thế nào đi nữa thì đây vẫn chỉ là một khối cầu đá, chẳng giống Mặt Trời một chút nào cả. Nó không hề phát sáng như tôi tưởng.
Liệu có vấn đề gì sao?
…
Sau khi kiểm tra lại thì tôi mới phát hiện một điều mà đáng ra phải nhớ. Việc tôi xóa [Đất] mà vẫn chưa xóa hẳn hoàn toàn dữ liệu trong đó nên những tàn dư của nó vẫn còn trong bộ nhớ. Do đó, khi tôi gọi lại nó vẫn nghĩ rằng mình là [Đất] nên mới thành ra như thế này.
Mình thật là bất cẩn mà!
Không biết còn cách nào để có thể sửa chữa nó lại mà không phải mất thời gian tháo ra sắp lại không!? Đáng tiếc là việc xóa bộ nhớ của chúng sẽ cần phải tháo ra từng cái một thì mới có thể. Và điều đó thực sự cần phải làm thủ công và rất mất thời gian.
Liệu có cách nào làm nhanh hơn không?
…
Đúng rồi! Không biết những đốm sáng ấy có thể giúp ích được gì không nhỉ? Và ngoài ra mình cũng không muốn Mặt Trời lại trở thành một tiểu hành tinh đá như thế này đâu!
Vậy thì tôi chợt nghĩ đến một cách.
“Sun… Hydrogenation! Go!”
Ngay lập tức [Đất] đã chuyển thể thành thể khí. Như một vụ nổ, làn khí đó nhanh chóng lấp đầy những không gian trống xung quanh và lan ra ngoài với tốc độ nhanh dần. Có lẽ do trọng lực lúc này vẫn chưa đủ để giữ nó lại chăng?
Đã vậy thì…
“Gravity to Sun… up! Go!”
Sau khi niệm xong, mãi một lúc sau tôi dần thấy dấu hiện tốc độ lan ra của “tinh vân” kia dần chậm lại.
Uhm… có vẻ như sự mất mát khối lượng đã giảm đi.
Giờ thì tôi cần một thứ tác động nữa. Một thứ gì đó không hề nóng, nhưng lại rất sáng. Đúng! Là những đốm sáng đó, thứ nằm ngoài quy luật vật lý. Ngoài ra tôi cần chúng cũng phải sáng trong mọi điều kiện hoàn cảnh nữa. Và tôi lại bắt đầu tạo ra những đốm sáng ấy.
Tương tự với những vì sao kia, nhưng lần này tôi chuẩn bị với lượng đốm sáng nhiều hơn rất nhiều
“Triangle Network… Initialize… Go!”
“Spark…Coordinates…this… While… true… Initialize… and… Existence… forever! Go!”
Trên tay tôi hiện tại là một đốm sáng, và sau đó càng nhiều những đốm sáng từ mọi nơi ngẫu nhiên trong không gian xuất hiện và chỉ bay thẳng về một hướng như thể nó đã xác định được đích đến cho chuyến hành trình của mình ngay từ đầu. Càng ngày càng nhiều đốm sáng tập trung trên mạng lưới. Rất nhiều những màu sắc khác nhau. Có lẽ bởi vậy mà trong mắt tôi, nó đã trở thành một ánh sáng màu trắng thuần khiết.
Quá trình vẫn cứ tiếp tục, những đốm sáng từ khắp nơi xuất hiện và tụ tập về khiến nó đã sáng nay lại tỏa sáng hơn nữa. Ánh sáng của nó đã bắt đầu lan rộng. Hiện tại thì tôi không còn nhìn thấy được bất cứ thứ gì nữa. Tất cả chỉ còn là một màu trắng.
Không biết sáng như vậy thì đã đủ chưa nhỉ? Tôi vặn xoắn lại mạng lưới đó lại thành hình cầu rồi lấy đà di chuyển về phía [Mặt Trời] kia. Ở trong trung tâm của khối cầu khí đó, tôi đặt [Triangle Network] của mình vào đúng vị trí sau đó rời khỏi đó.
Hm… Một khối cầu sáng, có vẻ như mình đã nghĩ đúng khi chọn khí Hydro vì nó có thể tán xạ ánh sáng tốt. Từ bên ngoài nhìn vào, tôi có thể thấy một khối cầu sáng lóa màu trắng. Có lẽ tôi nên quay trở lại chỗ hành tinh để xem. Mặt phẳng dưới chân trong phút chốc tan biến, và tôi rơi trở lại xuống hành tinh. Tôi hiện tại cũng không biết là mình đang rơi trong không gian với vận tốc là bao nhiều nữa. Nhưng hình như nó quá chậm thì phải. Tôi nhìn vào hình ảnh nhỏ của hành tinh mà tôi tạo nên phía trước vẫn chưa to lên tí nào. Thấy vậy tôi liền tăng tốc độ của mình bằng cách liên tục lấy các mặt phẳng hiện lên dưới chân làm bàn đạp.
…
—Vài phút sau:
Hình ảnh của hành tinh lúc này đã to hơn rất nhiều trong mắt tôi, có vẻ như sắp tiếp đất rồi. Và những gì xảy ra sau đó nó giống như bạn liên tục dùng kính hiển vi phóng to vào một vị trí trên ảnh vậy!
Độ cao lúc này là 10,000 mét
… 5,000 mét…
… 1,000 mét…
… 500 mét…
…100 mét…
…50 mét…
ĐOOOÀNG!!!
Lại là một màn đất cát bay túi bụi sau khi tiếp đất. Và sau đó thì [Đất] đã tự động hồi phục lại những chỗ bị nứt như chưa hề có vụ va chạm nào xảy ra cả. Tôi lúc này mới bắt đầu nhìn lên trời.
Hm… quả nhiên thế này vẫn chưa thể gọi là ban ngày được! Mặt Trời vẫn còn quá bé… hầu như phải nhìn kĩ thì tôi mới thấy nó.
Có lẽ mình nên nghỉ một lúc vậy.
Sau khi nghĩ như vậy tôi liền dịch chuyển đến chỗ [Sakura] dựa lưng vào nó ngủ một lúc vậy.
…
—Vài tiếng sau:
Mở mắt ra, lập tức những ánh sáng chói lòa tấn công thẳng vào mắt tôi, mãi đến mấy phút sau, tôi mới có thể quen với việc nhìn trong điều kiện ánh sáng này.
“Oh!!! Mặt Trời kia rồi! Thế này mới gọi là ban ngày chứ!”
Cơ mà tôi cảm thấy cứ thiêu thiếu một thứ gì đó. Một thứ gì đó rất quan trọng!
…
…
Ah đúng rồi… Sao mình lại có thể quên nó ngay lúc này chứ!
“Không khí… Không có nó thì làm sao có một bầu trời XANH được đây!!!”
Nhưng mà hết nguyên liệu rồi! Có nên lấy thêm nó không? Tôi đang phân vân mình có nên ra không gian bên ngoài để lấy thêm những mảnh ghép không. Cơ mà đến nước này rồi thì phải làm thôi! Dù sao thì cũng sắp xong rồi.
Tôi dịch chuyển ra ngoài hành tinh với một khoảng cách không gần nhưng cũng không quá xa.
“Có lẽ mình sẽ đánh dấu chỗ này trước vậy…”
Và sau đó tôi bắt đầu niệm chú lần nữa:
“This… marked… Go!” – Vậy là chỗ này đã được đánh dấu
Sau đó thì tôi mở lỗ hổng ra không gian bên ngoài. Tại đây, cũng là một không thời gian biệt lập khác. Nơi đây được lấp đầy bởi các mảnh ghép. Có thể một trong số đó đến từ những kí ức của tôi. Chúng chẳng có đặc điểm gì để nhận dạng cả, cũng chẳng có gì đặc biệt.
Tại vị trí nơi mà tôi đi ra, lỗ hổng đó biến mất, thay vào đó là một quả cầu. Bên trong nó, tôi vẫn có thể nhìn thấy được toàn cảnh của hành tinh.
“Hm… có vẻ như nó đã nối đúng điểm mà mình chỉ điểm rồi nhỉ!”
“Vậy thì bắt đầu thu thập nguyên liệu thôi!”
“Black Holes… Go!”
Quả cầu đó dần dần chuyển sang màu đen. Bắt đầu cảm thấy những mảnh ghép đang dần dần tiến về phía hố đen đó. Tôi cũng bắt đầu di chuyển ra xa hơn để chiêm ngưỡng toàn cảnh. Những đám hỗn độn xung quanh dường như đang bị kéo dãn bởi lực hấp dẫn của nó tạo thành những cái tua xoắn lại. Không-thời gian như bị nén chặt nên chắc có lẽ sẽ ổn đối với những mảnh ghép đó thôi.
Nghĩ như vậy, tôi thả trôi mình theo dòng lũ những mảnh ghép đó. Chỉ trong khoảnh khắc khi đi vào hố đen đó, tâm trí tôi có hơi choáng váng một tý với lượng thông tin lũ lượt tràn vào đầu và lại đi ra. Sau cùng thì tôi vẫn ổn ở đầu bên kia. Mặc dù không nhớ rõ lắm trải nghiệm khi đi qua lỗ đen đó. Để xem nào. Có vẻ như tôi đã bị thổi bay đi cách khá xa cái điểm mà tôi đánh dấu cơ mà giờ thì nó đã trở thành lỗ trắng nơi phun trào vật chất mạnh mẽ rồi mà nhỉ.
Sau vài tiếng, cảm thấy như đã đủ. Tôi quyết định ngừng thu thập.
“Black Holes… Stop!”
Quá trình phun trào đã ngừng hẳn.
Thôi thì thực hiện nốt việc của mình thôi!
“Air… 1…2…3… Go!”
Sau khi kết thúc, ngay lập tức những mảnh ghép ấy hóa thành những khối khí lớn, những đám khí gần nhau hình thành nên những đám khí lớn hơn và rồi cùng tôi rơi xuống bề mặt hành tinh đó. Tính ra thì lượng khí này đủ để bao bọc hành tinh với độ dày hàng trăm ki-lô-mét rồi.
Tất nhiên, sau khi va chạm thì không tránh khỏi những tàn tích để lại, ngoài việc đất đá bị thổi tung đi hết, những trận sóng thần cao hàng ki-lô-mét cộng với những trận cuồng phong với tốc độ gió còn vượt qua gấp nhiều lần tốc độ âm thanh thì chả còn chuyện nào để bàn nữa.
Mah… sau một thời gian thì chúng sẽ lắng xuống thôi. Cơ mà tôi để ý lại thì cái cây anh đào nó vẫn ở đấy! Chưa bị đốn ngã bởi những gì tôi nhắc tới!
Điều đó đối với tôi mà nói… nó thật thần kì
Quả là cây anh đào yêu quý của tôi có khác!
Mah… vậy là cuối cùng cũng xong rồi!
Sau tất cả mọi chuyện tôi lại quay trở về tựa lưng vào gốc cây anh đào mà ngủ lúc nào cũng chẳng biết!