TÔI ĐÃ TRỞ VỀ QUÁ KHỨ?
Tôi bây giờ đang có cảm giác rất khó chịu,khó hiểu.Tại sao tôi lại trở về quá khứ được kia chứ.Cố định lại tinh thần,tôi đang cố gắng chấp nhận cái thự tại này.
Này kishimoto,cậu không nghe lời tôi hả?
Đi lên phòng giáo vụ nhanh!
Ông anh quát to hơn nữa,lấy tay hướng về phía cổ áo tôi mà kéo.Lúc này tôi đang rất bối rối,không biết phải làm gì cả.Tôi nghĩ vấn đề đầu tiên lúc này ,à đi theo ông anh,à không,thầy giáo mới đúng.Thế là tôi bị kéo tới phòng giáo vụ kèm theo tiếng cười của lũ nhóc học sinh đáng ghét.Đã 27 tuổi rồi mà còn bị lũ nhóc cười nhạo,coi không ra gì.Giận,nhưng cũng phải thôi tình huống đó thì tôi không có ý kiến gì cả.HAizzzzz.
Bước trên hành lang của trường,thoáng mùi bàn ghế,phấn viết.Hình ảnh của đám học sinh bị ông thầy chửi vì trốn tiết,hay nhìn qua cửa sổ là các học sinh đang học tiết thể dục.Thanh âm của trường học vang vọng khắp nơi,tới bây giờ tôi vẫn nửa tin nữa ngờ khi được làm lại thời học sinh của mình.
Vào đi em!
Thầy giáo thả cổ áo ra,bỗng nhiên cử chỉ của thầy nhẹ lại,không còn hung hăng như ở trên lớp nữa.Để ý ánh mắt của thầy,dường như thầy đang nhìn tôi với vẻ đáng thương.Tôi bước vào phòng một cách khó hiểu,ở trong này,khoan đây không phải phòng giáo vụ,tôi nhận ra nó khác với phòng giáo vụ trong kí ức tôi rất nhiều.Không phải là một phòng đầy giáo viên với bàn làm việc của họ.Mà là căn phòng nhỏ với 1 bàn làm việc,phía sau là một ông chú đang ngồi đang hai bàn tay với nhau nhìn tôi.
Phòng hiệu trưởng!
Vừa thấy tấm bảng nhỏ hình chữ nhật được đặt ở trên bàn cùng dòng chữ được in ở trên đó tôi mới nhận ra đây là phòng của hiệu trưởng trường AKAMANE (ngôi trường tôi theo hồi cấp ba)
Chào,em là Kai Kishimoto ở lớp 2 đúng không?
Ông chú nhìn tôi với vẻ nghiêm túc,hình như ông ta đang định nói về chuyện gì nghiêm trọng với tôi.
Vâng! Em là Kai Kishimoto lớp 2 đây ạ?
Thưa hiệu trưởng,em kishimoto hôm nay hơi bất thường,có thể là do chuyện gia đình của em ấy ảnh hưởng.
Đó là tiếng của thầy giáo,khi nghe những gì thầy nói tôi tự hỏi:”Tại sao có gia đình mình trong này?”.Bỗng nhiên cơn đau đầu bỗng nhiên kéo đến,tôi có cảm giác như mình quên thứ gì đó rất quan trọng.Cơn đau càng dữ dội hơn khi tôi cố nhớ lại,ôm đầu tôi dựa vào tường.
Kishimoto,em sao thế!
Hướng mắt nhìn về phía thầy hiệu trưởng và thầy giáo,hình ảnh trong mắt tôi mờ dần đi,cơn đau dữ dội hơn nữa.
AAAAAAAA!
Tôi hét lên trong đau đớn,giờ xung quanh chỉ toàn là màu đen.Tôi ngất đi.
Kai,ba xin lỗi.
Âm thanh vọng từ đâu đến,không phải bên ngoài mà là trong tâm trí tôi,đó chính là tiếng của ba tôi.Cảm giác bị trôi dạt trong không gian,tôi không thể mở mắt ra được,chỉ có thể cảm nhận thôi.
KÍ ỨC ĐÃ ĐƯỢC TẠM THỜI BỊ PHONG ẤN
Giật mình,mở mắt ra,nhìn xung quanh để nhận định tình hình.Nơi này không phải là phòng hiệu trưởng nữa mà là phòng y tế.Tôi đang nằm trên giường nghỉ.”Kí ức tạm thời được phong ấn có nghĩa là sao?”,”tại sao mình lại nghe được giọng của ba mình”.Tôi tự hỏi chính mình về những gì diễn ra trong giấc mơ,có lẽ nào kí ức của tôi về cha mình bị phong ấn rồi sao,tôi cố nhớ ra nhưng kì lạ,tôi không tài nào nhớ được khuôn mặt lẫn tên của ba mình.Tôi đang rất hoảng,tự hỏi những kí ức của gia đình và nhớ lại.Nhưng cũng thế,đến mẹ,người thân,những kí ức của tuổi thơ đã bốc hơi rồi.Không giám tin vào thực tại,bước xuống giường,chạy ra khỏi phòng y tế mộ câch gấp gáp như đang có ai đuổi theo vậy.
Em đi đâu vậy? Để cô kiểm tra lại tình trạng lại đã!
Gạt những lời của cô y tá đi,không cần quay đầu lại chạy phắn tới.Chạy xung quanh các lớp học tìm thầy giáo đã khéo tôi lên phòng của thầy hiệu trưởng.Một học sinh chạy xung quanh trong hành lang trong tiết học đã gây sự chú ý của các giáo viên.
Em kia,đứng lại! Không được chạy trên hành lang như thế!
Tiếng của phụ nữ thì phải,tôi vẫn không quay đầu,vẫn cắm mặt chạy đi.Trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất là tìm thầy giáo đã nhắc đêna gia đình mình.
Tôi đã bảo là đứng lại mà!
Lần này tôi quay mặt lại nhìn theo hướng phát ra âm thanh và rồi…
Ya!!!!
Tôi thấy một đôi giày bay vào mặt tôi
Bịch!!
Mặt úp xuống sàn,đau vãi ra,chống tay đứng dậy và trước mắt là một người phụ nữ xinh đẹp,làn da trắng,đôi môi quyến rũ,mái tóc vàng ngắn ngang vai.Tôi xém định quát người phụ nữ đó nhưng khi nhìn mặt thì rồi không nỡ đâu.Nghĩ sao lại đi quát vào mặt cô gái xinh đẹp ấy.Nhưng hình như tôi đã gặp ở đâu thì phải.Tôi cứ cảm giác rất quen thuộc khi nhìn vào cô ấy.Nhưng tôi bây giờ không nghĩ thêm được điều gì nữa.
Tôi đang vội, có gì thì tính sau!
Rồi quay mặt định chạy đi.Hiện tại việc tìm thầy là thiết yếu,tôi muốn xác thực chuyện gia đình hoàn cảnh của mình như thế nào.
Định chạy đấy !
Có gì đó cầm vai tôi,tôi không nhích nổi,cô ấy lại chặn tôi lại.Tôi bỏ tay cô ấy ra,quay mặt lại định nói:”Đang trong tiết mà sao cậu không học,đi vào lớp đi rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau”.Nhưng khi nhìn kĩ thì ý nghĩ trong đầu tôi tắt đi,cô ấy mặt bộ đồ thể dục của trường nhưng hình như khác với các nữ sinh mà tôi thấy,quan trọng là trước ngực của cô đeo một tấm thẻ.
Giáo viên thể dục!!
Đúng như vậy,đó là thẻ của giáo viên trường AKAMANE,tên là,tên là……….
MIKA NISHIKATA!!!!!!!!!
Tôi ngạc nghiên mà nói to…đây là tên của vợ mình mà,đúng không sai vào đâu được.Tôi nhìn tổng thể cả vóc dáng lẫn khuôn mặt,không sai ….đây là vợ yêu dấu của mình đây mà.
Em không biết tôi là giáo viên à!Tôi làm ở đây cũng được 2 năm rồi đó ! Mồ,mà sao em cứ nhìn chằm chằm như thế!
Nhìn dáng vẻ khi ngượng ngùnh của cô ấy,không nhầm vào đâu được đây là vợ tôi.
Vẫn còn nhìn à!
Em định tán tỉnh tôi sao?
Tôi không quan tâm những gì cô ấy nói,tiến sát tới chỗ vợ mà ôm cô ấy vào lòng.
Mika,của anh!
Và trong hoàn cảnh này,tôi đã quên mất một điều quan trọng,không tôi không quên vụ tìm thầy đâu.Mà là….
A,em bị..bị…làm sao thế! Bỏ cô ra ngay! Chát!!!
Dùng hai tay đẩy tôi ra,tát một cú rõ đau vào mặt tôi,mặt vợ tôi đỏ chín,hai tay tự ôm thân mình như thể tôi đang quấy rối cô ấy vậy.
Cô,cô là giáo viên còn em là học sinh đấy! Em suy nghĩ lại đi mối quan hệ của chúng ta là thế mà! Không thể đâu!
Từng câu của vợ đã làm tôi thức tỉnh.Phải rồi tôi đang làm một việc rất nghiêm trọng,tôi đang ở quá khứ và cô ấy và tôi lúc này chưa quen nhau.Ôi trời! Ủa,sao tôi vẫn cảm thấy kì lạ.Phải rồi,tại sao tôi không nhớ là vợ mình đã từng là giáo viên nhỉ.Đúng vậy tôi chưa bao giờ nhớ cô ấy từng là giáo viên cũng như tôi và vợ tôi quen nhau như thế nào.Không lẽ nào……Kí ức của tôi và vợ tôi đã bị phong ấn rồi ư.Tôi vẫn còn nhớ được vợ mình khi chúng tôi kết hôn đến khi tôi bắt đầu trở về quá khứ,tôi đều nhớ rõ.Hay là….tôi đang cố nghĩ trong đầu và nhận ra
MÌNH MẤT HẾT KÍ ỨC THỜI HỌC SINH RỒI!
————————–HẾT—————————