Dunkan ngồi im phăng phắt, cậu nhóc ngồi thẳng lưng không nhúc nhích, hai tay báu chặt quần, mắt thỉnh thoảng liếc nhìn người đang ngồi ở đằng kia. Hắn nhàn nhã cắt miếng bánh bỏ vào miệng, trên người toát lên hơi thở của quý tộc.
Nhìn kỹ người đó thật sự rất xinh đẹp. Tóc xoăn đen bồng bền cóc chút hơi dài, làn da trắng nõn, do ít tiếp xúc với ánh sáng mặt trời nên có hơi xanh xao, dáng người thì nhỏ nhắn. Trang phục trên người có chút hơi lớn, làm cho cơ thể thoạt nhìn gầy yếu. Hắn yên ổn ngồi đó làm người ta nhầm tưởng hắn là búp bê chứ không phải là người.
” Nhóc đừng nhìn ta như thế nữa.”
Cậu nhóc hoàng hồn, nhận ra mình nãy giờ nhìn người ta chằm chằm, ngượng nghịu cuối mặt xíu, vành tai đỏ ửng. Hắn buồn cười nhìn cậu, lấy khăn đưa lên miệng lau nhẹ, hỏi:”Nhóc tên gì vậy?”
“Dạ thưa cậu, con tên Dunkan ạ!” Dunkan cứng ngắt trả lời.
“Đừng gọi ta là cậu chủ.” Amaryllis đưa tách là môi, uống một ngụm nhỏ.
“Vậy nên gọi cậu là gì ạ?”
“Ta là Amaryllis, hình dáng này của ta chắc cũng chẳng lớn hơn nhóc là bao, cứ gọi là anh đi.” Amaryllis nhìn cơ thể nhỏ bé của mình, trong lòng thở dài một tiếng.
“Vâng! Cậu Amaryllis.” Dunkan ngoan ngoãn gật đầu.
“…”. Thôi mặc kệ vậy.
Bầu không khí bất giác lại trở nên im lặng. Hai người không nói gì với nhau, cứ thế ngồi đến hết buổi trưa. Vừa mới tỉnh lại, Amaryllis vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cơ thể có chút mệt mỏi, nên hắn ngồi im lặng nhắm mắt dưỡng thần. Dunkan đối với một người xa lạ vừa mới xuất hiện, trong lòng có hàng vạn thắc mắc muốn hỏi người kia. Nhưng nhìn người đó có vẻ khá là mệt mỏi, nên cậu cũng im lặng cho để cho hắn nghỉ ngơi.
Trong lúc đó, Dan đang đến nhà các quý tộc nhỏ trong thành phố bán vật phẩm. Nói là vật phẩm thật ra là đá quý và trang sức. Y thường xuyên đi nhiều nơi để kiếm thêm dược liệu bồi bổ cơ thể cho những người nằm trong quan tài, việc mở quán bar chủ yếu là để thoả mãn ước mơ thôi nhưng không ngờ lại tốn kém quá!
Y thường sẽ đi vào ngày đầu tiên của tháng, mỗi lần đi thường thì ít nhất là ba ngày, nhiều nhất là một tuần. Mỗi lần đi kiếm dược liệu, y cũng sẽ tranh thủ kiếm thêm vài loại đá quý, hên thì được vài loại quý hiếm sẽ bán được giá cao, không thì cũng chỉ là những loại bình thường mà thôi.
Đến gần trưa, Dan từ bên trong một nhà quý đi ra, mặt đầy vui vẻ. Hôm nay hắn bán được khá nhiều, cuối cùng có thể trả nợ được rồi. Trên đường đi về, y khé qua một quán ăn gần đó, mua vài cái bánh cho cậu nhóc ở nhà. Thì lúc này, Dan để ý đến những người phụ nữ đang nói chuyện không xa.
“Mọi người biết gì không? Tôi nghe nói ở ma giới đang truy nã rất gắt gao một tên tội phạm đó.”
“Tôi có nghe rồi. Nghe nói là tên đó đã ăn trộm một thứ rất quý hiếm ở chợ quỷ. Tên bán hàng đó cũng không ngờ món đồ đó lại quý hiếm tới vậy.”
Truy nã sao? Chắc không phải như mình nghĩ đâu nhỉ. Dan tự trấn an bản thân, dóng tai lên nghe tiếp.
“Hắn ta ăn trộm thứ gì mà bị truy nã ghê thế?”
“Hắn chỉ trộm hai nhành hoa mà thôi.”
“Chỉ có hai nhành hoa thôi sao.” Một người ở đó ngạc nhiên.
“Nếu như vậy thì truy nã làm gì. Loại hoa hắn ăn trộm là loại hoa cực kỳ quý hiếm ở quỷ giới, một ngàn năm nở hoa được một lần. Nghe nói nói có thể làm cho cơ thể của một người bình thường trở nên mạnh hơn. Những người đứng đầu ma giới luôn tìm kiếm nó để có thể tăng cường sức mạnh cho bản thân. Bây giờ tự nhiên bị một tên không rõ lai lịch trộm mất hai nhành. Nghĩ sao không truy nã cho được.”
Đậu xanh rau má!!! Chết thật rồi!!! Chết chắc rồi!!!
Dan vội vã quay người, cầm bánh chạy đi thật nhanh, mặc kệ người bán hàng đang hò hét kêu y trả tiền. Y thầm tính toán trong đầu, phải nhanh chóng đi trong đêm nay, lũ người ở quỷ giới chắc cũng đã tìm được danh tính của y rồi.
Dan dùng hết tốc lực chạy thật nhanh về nhà, xông vào cửa la lớn:
“Dunkan! Ta về rồi đây, mau chóng…”
“Ngài Dan à!”
Vừa nghe tiếng ở ngoài cửa, Dunkan liền chạy nhào ra ngoài, ôm chầm lấy Dan.
“Có chuyện gì sao?”
Dunkan thả Dan ra, nhìn cậu nhóc miệng cứ úp úp mở mở, tay quơ quơ chỉ vào nhà bếp, nói không nên lời. Dunkan không biết nên lựa lời làm sao nữa, chẳng lẽ lại nói người mà ngài nhốt lâu nay đi ra ngoài rồi, giờ đang ngồi trong phòng bếp đợi ngài về sao?!
Dan nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của cậu nhóc, lòng tràn ngập nghi vấn mà bước vào.
Giây phút nhìn thấy người ngồi trong phòng bếp, Dan không biết nên diễn tả cảm xúc này sao nữa. Cảm giác mọi thứ y làm đã được đền đáp xứng đáng. Y cứ đứng ngây người ra đó, mắt nhìn chằm chằm người đó. Hắn lúc này mở mắt, nhìn y rồi khẽ cười một tiếng.
Amaryllis: “Lâu lắm rồi nhỉ, giáo hoàng thân mến.”
Dan cười một tiếng: “Cái tên này! Ngủ lâu quá đó.”
Hai cứ thế nhìn nhau rồi cùng cười thật lớn. Tốt quá! Thật tốt quá đi! Chỉ cần tên đó tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rồi. Dan tràn đầy vui vẻ nghĩ.
Amaryllis đi đến ôm chằm lấy người bạn của mình, khẽ nói: “Ông đã vất vả nhiều rồi.”
Dan ôm chằm lại hắn: “Có gì vất vả đâu chứ. Đều xứng đáng cả.”
Amaryllis: “À mà tôi nghĩ ông nên giải thích cho cậu nhóc đi thì hơn đấy.”
Dan nghe vậy mới sực nhớ, nhìn cậu nhóc đang đứng dựa sát vào tường như muốn hoà mình vào đó. Dunkan thấy ông chủ nhìn mình, liền rời xa bức tường, ho nhẹ một tiếng rồi nói.
“Hai người tình cảm thật sâu đậm. Nhưng mà ông chủ à có thích người ta đi chăng nữa cũng đừng nhốt lại chứ. Như thế không đúng đâu.”
Thằng nhóc này đang nghĩ cái quái gì ở trong đầu vậy? Hình như có gì đó hơi bị hiểu lầm ở đây thì phải.
Dan tạm thời vẫn chưa giải thích rõ cho cậu nhóc, chỉ nói Amaryllis và hắn chỉ là bạn mà thôi không có gì khác. Nhưng có vẻ thằng nhóc có vẻ không tin thì phải. Chỉ gật đầu cho có lệ, gương mặt như muốn nói: Con hiểu mà, ngài không cần giải thích đâu. Lúc này y mới nhớ tới chuyện quan trọng hơn, vội vã nói Dunkan:
“À đúng rồi! Nhóc mau chóng thu dọn hết đồ đạc trong nhà mau lên! Tối nay chúng ta sẽ đi khỏi đây. Đừng thắc mắc gì hết, nhanh chân lên!”
Dunkan tính hỏi ông chủ tại sao, nhưng nghe thấy ngài ấy nói vậy cũng không hỏi gì nữa, nhanh chóng vào nhà thu dọn.
“Có chuyện gì rồi sao?” Amaryllis thấy tình hình có vẻ không ổn, liền lên tiếng hỏi Dan.
“Chuyện này tôi sẽ giải thích sau, chúng ta phải thu dọn đồ đạc trước. Tôi sẽ giải thích sơ tình hình bây giờ cho cậu trước.” Dan vừa nói vừa vào phòng ngủ, cuốn gói hết đồ đạc của mình.
Amaryllis gật đầu đi theo Dan, nhanh chóng hỏi Dan y mà mình luôn thắc mắc nãy giờ: “À tại sao bọn tôi vẫn còn sống?”
Dan: “Thật ra mấy cậu đã rơi vào trạng thái ngủ sâu thì đúng hơn.”
Amaryllis: “Vậy bọn tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
Dan: “Cũng được một ngàn năm rồi.”
Amaryllis ngạc nhiên: “Một ngàn năm?” Hắn nghĩ chắc chỉ mấy trăm năm thôi, nào ngờ đã một ngàn năm trôi qua. Tuy đối với bọn họ một ngàn năm cũng không quá dài, nhưng cũng đủ để thay đổi mọi thứ.
Dan: “Vả lại, thánh chiến sắp xảy ra rồi.” Y nghiêm mặt nói.
“Lý do?” Lông mày nhíu lại, Amaryllis nhanh chóng hỏi vào trọng tâm.
Dan: “Cái này tôi cũng không chắc. Nhưng mà cái chết của cậu lại là một trong những nguyên nhân. Tên đồ đệ nhà cậu biết hết cả rồi, thằng nhóc lợi dụng trận thánh chiến để báo thù cho cậu đấy.”
Amaryllis có chút nghi hoặc: “Nó bào thù cho tôi sao? Mà khoan đã làm sao nó biết được? Đừng nói ngay cả sư phụ tôi….”
Dan: “Ngài ấy cũng biết rồi.”
Một câu nói của Dan làm Amaryllis muốn điêu đứng. Hắn thật sự không hy vọng sư phụ sẽ biết đâu. Chắc chắn ông ấy sẽ rất tức giận cho mà xem. Chết khó coi như thế cơ mà!
Amaryllis gào lên: “Sao ông không liên lạc với bọn họ nói tôi vẫn còn sống.”
Dan: “Tôi không thể liên lạc với bọn họ được!” Giọng nói đầy oan uổng. “Bọn họ ẩn nấu nơi thâm sơn đâu đó tôi còn không biết, nói chi là liên lạc.” Suốt một ngàn năm nay y luôn tìm cách liên lạc với những người đó nhưng ngay cả vết tích nhỏ nhất cũng không có, bọn họ như biến mất khỏi thế giới này vậy.
Dan: “Giờ chỉ có cậu mới liên lạc với bọn họ được thôi.”
Amaryllis day trán: “…. Tôi không thể, ông biết mà.” Một lỗ ngay bụng, một lỗ ngay trán, còn sống được chính là quá may mắn, làm sao mà liên lạc được.
Dan mới sực nhớ ra, mặt mày liền ủ rũ: “Tôi quên mất, Dual của cậu bị tiêu hao rất nhiều, không thể nào mà làm ngay được.” Sợ ngay cả phép cơ bản nhất cậu ấy cũng không thể khai triển được.
Amaryllis: “Dual? Nó là gì?”
Có kiến thức mà cậu ta không biết. Cơ hội thể hiện đây rồi!
Dan hùng hổ giải thích, hận không thể nói hết tất cả mọi thứ mình biết ra: ” Nó được xem như là nguồn gốc cơ bản nhất của ma thuật bên trong mỗi người. Nói cho dễ hiểu hơn thì nó giống như “trái tim” thứ hai bên trong cơ thể vậy. Nếu trái tim vận chuyển máu và oxi đi khắp cơ thể, thì Dual vận chuyển năng lượng ma thuật đi khắp cơ thể. Từ đó ta có thể sử dụng ma thuật theo ý muốn, tùy vào mỗi người mà thuộc tính của Dual sẽ hoàn toàn khác nhau…”
Amaryllis: “À ra cái này, vậy thì tôi đã biết về nó rồi.” Hắn không nhìn sắc mặt của người nào kia, bình tĩnh mà lên tiếng.
“Hả?! Tại sao cậu lại biết?” Giọng Dan khựng lại, cứng ngắt quay đầu nhìn hắn. Sự hiểu biết của thế giới về Dual chỉ mới xuất vào 700 năm trước. Lúc đó, Amaryllis còn đang ngủ, làm sao hắn biết được chứ
Amaryllis: “Một người trong nhóm từng tìm hiểu, nên biết thôi.” Vào thời điểm đó, ai cũng nghĩ rằng ma thuật chính là được thần thánh ban tặng, chỉ có những người được chọn mới có được. Nhưng thật chất ai cũng có cả, mỗi người mang trong mình nguồn năng lượng Dual. Khả năng khác nhau, thực lực lẫn sức mạnh cũng sẽ hoàn toàn khác nhau.
Dan im lặng xoay người, lặng lẽ thu dọn đồ đạc, trong lòng thì khóc gần chết. Hiếm lắm mới có cơ hội này! Cứ tưởng sẽ được thể hiện trước mặt tên đó một lần chứ.
Dan: “Vì cơ thể cậu bị thương quá nặng, cho nên toàn bộ Dual của cậu đã bị tiêu hao gần hết để chữa lành vết thương cho cậu. Cơ thể bị nhỏ để phù hợp với lượng Dual còn sót lại bên trong cơ , đến khi nào hồi phục lại hoàn toàn, cơ thể cậu sẽ trở về lại như cũ. Tôi cố gắng bồi đắp cơ thể của các cậu bằng các loại thảo dược nhưng chỉ giống như muối bỏ biển, hoàn toàn không khá lên được. Cậu tỉnh lại được là thật đúng là may mắn”
Amaryllis nhìn cơ thể nhỏ bé của mình, có thể hiểu tại sao lại như vậy. Hình dạng này thật sự ….. Hắn không thích chút nào. Quá yếu đuối. Nhưng nếu không nhờ có tên giáo hoàng đó, ngay cả việc đứng ở đây còn không có được. Thật sự là quá má may mắn