Amaryllis lúc này mới sực nhớ ra điều quan trọng: “Nhưng tại sao sư phụ cùng đồ đệ tôi lại biết vậy?”
Dai bỗng hơi chột dạ, gãi gãi cái đầu: “Thật ra… Là do tôi đưa bọn họ tới.”
Amaryllis bây giờ thật sự rất muốn bóp chết cái tên trước mặt này.
Dai nhìn vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống của hắn mà vội vã giải thích: “Khoan khoan, nghe tôi giải thích đã! Lúc đó khi tôi biết kế hoạch của lũ người đó, sợ cậu trong lúc phong ấn sẽ không kịp thời đối phó được nên kêu bọn họ đến trợ giúp. Nhưng ai ngờ bọn chúng lại ra tay trước, khi bọn tôi đến thì…”
Amaryllis thở dài, hắn đủ biết mọi chuyện sau đó diễn ra như thế nào: Sau khi họ thấy xác của hắn và mọi người thì chắc chắn sẽ đến chỗ lũ người đó hỏi tội. Nhưng mà lại không hề có bằng chứng, các gia tộc liên thủ với nhau, sau lưng có quốc vương cùng những người đứng đầu chóng lưng, việc xóa dấu vết càng dễ dàng. Dù có để lộ, bọn chúng cũng sẽ tìm cách lấp liếm cho qua chuyện. Tuy là sư phụ của hắn, nhưng ông ấy chỉ là một nhà lữ hành ngao du khắp nơi, đồ đệ hắn thì còn quá nhỏ, cả hai đều không có tiếng nói. Nếu như lên tiếng, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết dân chúng sẽ tin ai.
Đứa trẻ ba tuổi trong thành cũng biết rằng Nirvana chính là điểm tựa lớn nhất mà dân chúng có thể dựa vào, là những người có tiếng nói cao nhất. Bọn chúng biết nếu bêu xấu thanh danh của hắn và mọi người, dân chúng không những không tin mà thậm chí có thể nổi dậy để đòi lại công bằng bởi vì thanh danh của bọn hắn quá tốt. Thay vì đó, lũ người đó lại lợi dụng việc Entropy bị mất kiểm soát, dựng cho bọn hắn một bức tượng đài hùng vĩ trong lòng người dân: “Vì để bảo vệ mọi tất cả mọi người trên toàn lục địa, những Nirvana đã hy sinh thân mình để có thể phong ấn được Entropy, ngay cả thân xác cũng không còn.” Có khi còn lập di chúc giả, tạo ra những thứ thuận lợi cho bọn chúng. Đồ đệ cùng sư phụ hắn lúc đó chắc tức đến hộc máu, không tìm cơ hội trả thù mới là lạ.
Amaryllis: “Mà tại sao ông biết bọn tôi còn sống?”
Dai cười gượng: “Thật ra lúc làm lễ tang cho cậu, tôi tính thiêu mọi người rồi rải xuống biển. Nào ngờ, cơ thể mọi người xảy ra biến hoá, vết thương lành lại, cơ thể bắt đầu thu nhỏ. Lúc đó mới biết…. Haha!”
Thế là mình xém bị thiêu sống à? Bao nhiêu cảm kích trước đó của Amaryllis đã bay đi trong một nốt nhạc. Hắn có thể tưởng tượng cảnh lúc đó như thế nào: Tên giáo hoàng mặc đồ trắng vừa khóc vừa đọc kinh thánh siêu độ, sau đó tay cầm bó đuốc đỏ rực, hướng về giàn thiêu nói: “Mấy cậu đi mạnh giỏi nhé!”
Amaryllis cảm thấy thật sự đau đầu, day trán thật mạnh. Không ngờ mình xém chết lần hai. May mắn! May mắn!
“Mà sao ông lại không ở trong thần điện mà lại ở một nơi như này.” Amaryllis hướng mắt về Dai, tiếp tục nói nghi vấn của mình.
“Sau vụ việc đó, toàn bộ người làm việc liên quan đến các cậu đều bị đuổi đi. Nói rằng những Nirvana kế nhiệm sẽ không xài đồ mà người khác để lại, trong đó có tôi. Tôi cứ nghĩ ngoài hai người kia ra, không ai biết tôi đã từng đến chỗ phong ấn nên không sao. Ở trong thần điện, bí mật bồi bổ cho các cậu, dẫu sao tài nguyên ở đó cũng vô cùng phong phú. Nào ngờ lại bị đuổi đâu chứ.” Dan hồi tưởng lại ký ức đầy đau khổ của mình, không nhịn được mà chửi rủa một câu.
“Quả là một cuộc đời đầy đau thương.” Amaryllis cảm thán một câu.
Amaryllis: “Thế một ngàn năm qua cậu đã làm gì?”
Dai làm ra vẻ mặt đầy bí ẩn:”… Có những thứ chúng ta không nên biết quá nhiều đâu.”
Tên này làm gì phạm pháp rồi à? Amaryllis bắt đầu suy đoán đủ thứ ở trong đầu. Tên này tuy nói là giáo hoàng, nhưng tính cách hắn thuộc kiểu chơi liều ăn nhiều, thích làm theo ý của bản thân, toàn đi tìm đường chết. Hắn ta sống được tới bây giờ mà không bị ai tới trả thù cũng là kỳ tích.
“Ngài Dai, con đã dọn dẹp xong rồi.” Dunkan ôm hai ba cái túi bự chạy xuống nhà, hướng về phía Dai mà gọi thật lớn.
“Tốt lắm!” Dan khen ngợi cậu nhóc một tiếng, rồi nói với Amaryllis: “Bây giờ tôi sẽ thu toàn bộ không gian dưới tầng hầm vào không gian riêng của mình, sẽ tốn khá nhiều thời gian. Nếu có biến cố gì xảy ra, hy vọng cậu có thể cầm chừng được một lúc.”
Amaryllis gật đầu, mỉm cười đáp: “Cứ giao cho tôi!”
Dai gật đầu, y đi vào phòng ngủ của mình, mở cửa lối vào của tầng hầm rồi đi xuống. Y ngồi xếp bàn giữa cánh đồng hoa Snowdrop, bắt đầu khai triển trận pháp thu về không gian của mình. Cánh đồng hoa Snowdrop này là một không gian cấp cao, trăm năm trước Dan đã hữu duyên mà gặp được. Nơi này có khả năng bồi bổ cơ thể, khôi phục lại sức khoẻ cùng nguồn Dual bên trong người. Lúc đó y đã nhanh chóng thu nó về không gian của mình, tuy khá là khó khăn nhưng ít nhất có thể giúp cho bọn họ khôi phục được chừng nào. Mà Dai không biết được rằng, vì nguyên do đó mà y đã vô tình đắc tội với một người vô cùng nguy hiểm.
Việc khai triển pháp trận tốn khá nhiều thời gian, phải đến tối mới hoàn thành. Trong lúc đó, Amaryllis ngồi ở quầy rượu, kiểm tra Dual mình. Hắn nhắm mắt lại, bước vào bên trong thần thức, nói rõ hơn thì nó chính là không gian bên trong Dual. Bên trong thần thức không có gì cả, toàn bộ đều là màu đen, chỉ xuất hiện mười con bướm nhỏ cỡ lòng bàn tay của trẻ em bay xung quanh hắn. Mỗi con bướm đều ánh lên sắc đỏ, làm chúng trở nên có chút ma mị. Một trong số chúng chỉ có một nửa đôi cánh, bên còn lại như tan biến vào hư vố, mập mờ không rõ.
Amaryllis đưa bàn tay lên, con bướm đó bay có chút không vững đậu lên đầu ngón tay của hắn. Đây chính tình trạng Dual của hắn bây giờ. Nhỏ bé, yếu ớt, thậm chí có thể biến mất bất cứ lúc nào. Nhưng lúc này con bướm trên tay Amaryllis xuất hiện điểm khác thường. Nửa đôi cánh bị mất của nó bắt đầu lành lại, đôi cánh trở nên hoàn chỉnh, con bướm đập cánh thử vài lần rồi bay đến những con bướm khác. Bọn chúng không biết làm gì mà tụ lại vào nhau, phút chốc trong đám bướm liền xuất hiện thêm mười mấy con bướm bộ phận không hoàn chỉnh. Lúc này Amaryllis liền nhận ra, sức mạnh của hắn đang bắt đầu dần hồi phục với tốc độ nhanh hơn, tuy rằng không là gì so với sức mạnh trước kia.
Dược liệu mà Dai kiếm về được tuy rằng bồi dưỡng cơ thể khá tốt, nhưng nó chỉ có tác dụng đối với những người có thực lực hạng trung. Càng trở nên mạnh hơn, dược liệu có thể bồi dưỡng cho cơ thể sẽ ngày càng quý hơn. Thậm chí cơ thể chỉ tiếp nhận loại dược liệu phù hợp với nó nhất, còn những loại khác, tuy rằng cũng có thể hấp thụ nhưng cũng chỉ là như muối bỏ biển mà thôi, không có tác dụng gì nhiều. Có lẽ trong đống dược liệu mà Dan kiếm, đã có thứ phù hợp với cơ thể của hắn. Amaryllis mở mắt, thoát khỏi thần thức, lát nữa sẽ hỏi Dai về loại dược liệu đó sau.
Mặt trời đã lặn xuống rặn núi phía xa, căn phòng trở nên có chút tối tắm, Dunkan nhanh chóng mở đèn trong phòng lên. Vì là quán bar nên ánh đèn có màu vàng cam, mang theo chút ấm áp. Amaryllis nhìn đèn trên trần nhà, không khỏi có chút tò mò. Một ngàn năm trước, nếu nhà ai có người sử dụng được pháp thuật thì sẽ tự tạo ra ánh sáng, rồi bỏ vào một cái bình thủy tinh để giữ không bị biến mất quá nhanh. Còn nếu không có sẽ sử dụng đèn dầu để thắp sáng trong nhà. Không biết cái thứ treo trên trần nhà kia là cái gì vậy nhỉ, nhìn ko giống sử dụng pháp thuật lắm.
Amaryllis:”Nhóc à, cái này là gì thế?”
Dunkan nhìn Amaryllis chỉ vào bóng đèn ở trên trần nhà, mặt đầy hứng thú.
“L… là bóng đèn điện thưa cậu.” Dunkan nhìn Amaryllis bằng ánh mắt đầy thương cảm. Hoá ra cậu ấy sức khỏe không tốt, mà còn bị ngốc nữa. Hèn gì ngài Dai nhốt cậu ấy trong phòng, cậu ấy mà ra ngoài chắc sẽ bị lừa bán đi mất. Não cậu nhóc bắt đầu tưởng tượng linh tinh, bay lắc ở một nơi xa xăm nào đó.
“Đèn điện sao? Hay quá nhỉ.” Amaryllis trong lòng đầy hứng thú với thứ mới lạ này muốn được nghiên cứu kỹ càng hơn. Mặc kệ cậu nhóc đang tự chìm vào thế giới riêng của mình.
Bỗng ngay lập tức, Amaryllis liền cảm nhận sự hiện hữu cách đây khá xa, là một đội quân của ma tộc đang ở bên trong thứ gì đó rất kỳ lạ bay trên không trung, đi với tốc độ rất nhanh. Bọn chúng nhanh chóng vượt qua tường thành ở bên ngoài, có vẻ như đích đến của chúng là ở đây.
“Tắt đèn đi!”
Dunkan thấy Amaryllis nói vậy tay liền nhanh chóng tắt đi, căn phòng nhanh chóng chìm vào bóng tối. Thấy cậu nhóc định nói hỏi đó, hắn đưa tay lên miệng, ra dấu hiệu im lặng. Vài phút sau ở bên ngoài phát ra tiếng bước chân của hàng chục người, bọn chúng bắt đầu bao vây toàn bộ căn nhà, trên nóc nhà cũng không ngoại lệ.
Trong phòng lúc này chỉ le lói ánh sáng từ bên ngoài phảng phất vào khung cửa sổ, trên sàn nhà hiện lên bóng của hàng chục người đang đứng bên ngoài. Dunkan mặt đầy hoảng sợ, vội vàng che miệng, rón rén chạy qua bên cạnh Amaryllis.
Tại sao ma tộc lại ở đây cơ chứ!
Ở bên ngoài, dân chúng hoảng sợ bỏ chạy vào nhà, không dám bước ra ngoài, chỉ dám mở he hé màn cửa sổ mà nhìn tình hình ở bên ngoài.
Má ơi! Tại sao đội quân của ma tộc lại xuất hiện ở đây?! Lại còn mang theo tàu chiến nữa!
Trên tàu chiến, tại vị trí trung tâm, một người mặc quân phục đen chỉnh tề, cặp sừng trên đầu cùng đồng tử dựng thẳng, thể hiện gã chính là người của ma giới. Lúc này gã nhìn lên màn hình đang hiện hình ảnh của một căn nhà, căn nhà tối đen không thấy rõ bên trong.
“Thưa đội trưởng, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chờ lệnh của ngài.” Người đứng bên cạnh gã báo cáo, chờ hiệu lệnh.
” Bắt đầu đi.”
“Đã rõ.” Hắn ta chào nghi thức quân đội, rồi nhanh chóng rời đi.
Gã nhìn màn hình trước mặt, trong đầu đầy suy nghĩ. Đây là một nhiệm vụ tốc chiến, phải hoàn thành nhanh nhất có thể. Nếu là vì một tên trộm thôi thì không nhất thiết phải điều động cả một tiểu đội như thế. Nhưng thứ mà hắn trộm được lại là thứ mà bất kỳ những người đứng đầu ở ma giới đều muốn có được. Chỉ cần nhành hoa đó, chủ nhân gã có thể chữa lành được vết thương, thậm chí khiến cho pháp thuật của ngài ấy mạnh hơn nữa.
Có thể nói đây cuộc chiến tranh giành giữa các phe phái ai bắt được tên trộm trước tiên sẽ có được hai nhành hoa đó, từ đó mà có thể đột phá được sức mạnh của mạnh của bản thân, trở thành kẻ mạnh nhất ma giới. Gã không ngờ rằng mình lại có thể tới đầu tiên, quả là một cơ hội tuyệt vời. Gã không cho phép bất cứ sai sót nào xảy ra .
Ở bên dưới, binh lính tách ra hai bên, nhường đường cho một người vừa bước xuống tàu. Người ban nãy đứng bên cạnh tên đội trưởng đi từng bước, xuyên qua dãy hàng ngũ, đứng ở vị trí trên cùng, cất giọng la thật lớn:
“Ngươi đã bị bọn ta bao vây, nhanh chóng bước ra bên ngoài trước khi bọn ta nổ súng.”
Trong nhà, Amaryllis nghe thế liền nhíu mày lại. Dunkan bên cạnh hoảng sợ đến muốn khóc, cậu nhóc đứng sát bên cạnh Amaryllis, tay níu chặt vạt áo của hắn.
Amaryllis vỗ vãi an ủi cậu nhóc, hắn lúc này không hiểu rốt cục tại sao cả đám người ma giới lại tới đây. Rốt cục tên giáo hoàng kia đã làm cái gì rồi?!
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền xuất hiện. Dan từ trong phòng ngủ chạy ra, vội vã nói:”Tôi xong rồi. Chúng ta mau chóng đi…”
“Đi gì nữa mà đi. Nhìn bên ngoài kìa” Amaryllis liền ngắt lời Dan, tay chỉ ra bên ngoài.
Dan vừa nhìn ra bên ngoài, mặt mày cứ thế mà biến hóa đủ kiểu hệt như tắc kè hoa. Y thật sự không dám nhìn mặt Amaryllis, không cần nhìn cũng biết mặt y đang có biểu cảm gì.
Amaryllis giọng không cảm xúc:” Tôi nghĩ ông nợ tôi một lời giải thích đấy.”
Bên ngoài, tên đó vẫn tiếp tục lên tiếng: “Nếu như ngươi cương quyết không chịu ra ngoài, chúng tôi buộc phải nổ súng.”
Hắn ta dơ tay lên ra hiệu, binh lính bắt đầu đưa súng về phía căn nhà, tay để hờ trên cò súng, chỉ cần có lệnh, bọn họ sẽ nổ súng ngay lập tức.
“Tôi sẽ đếm đến ba. Ngươi nhanh chóng bước ra đi!”
“Một!”
Dan: “Chết tiệt!”
“Hai!”
Amaryllis: “Mau nằm xuống!”
“Ba!”
Đoànnnnnn!
Hắn ta hất nhẹ ngón tay xuống, binh lính thấy hiệu lệnh ngay lập tức xả súng liên tục vào căn nhà kia. Khẩu súng được sử dụng bằng cách đưa ma thuật vào bên trong, nén chúng thành những viên đạn năng lượng có sức công phá cực lớn. Hàng trăm viên đạn cứ thế mà xả ra liên tục, tiếng xả súng phát ra không ngừng dội thẳng vào căn nhà đó.