Ba người núp bên trong quầy pha chế, nằm xuống sàn, hai tay ôm lấy đầu, cố gắng để cho cơ thể không bị dính đạn. Bàn ghế trong quán đã nát tương, rượu trên quầy lúc này đã vỡ hết, Dai nhìn mà xót hết cả ruột.
Amaryllis la lớn: “Ông có mười giấy để giải thích.”
Dai ngay lập tức nói với tốc độ nhanh nhất: “Tôi chỉ trộm hai cành hoa Manjusaka thôi mà.”
Amaryllis: “Ông ăn trộm sao?!”
Dai: “Tại tên chủ quán đó dám lừa tiền tôi, nên tôi chỉ là… Lấy lại vốn thôi mà.”
Bên ngoài đã ngừng xả súng vào căn nhà. Bọn chúng chuẩn bị đi vào lục soát.
Amaryllis vội nói:”Vậy chúng đâu rồi?”
Dai lấy từ không gian ra một cái túi, bên trong đựng một cành hoa Manjusaka đỏ rực.
Amaryllis:”Sao chỉ có một cành vậy.”
Dai nói lí nhí: “Một trong số chúng…. Nằm trong cơ thể của cậu rồi.”
Vậy là đó là thứ đã giúp cơ thể hắn hồi phục nhanh hơn sao. Amaryllis lúc này thật sự không biết nên tức giận hay vui vẻ nữa. Hắn theo thói quen vuốt nhẹ bông tai, lúc này mới nhớ mình không có đeo bông tai.
Amaryllis: “Ông mau kể lại tình huống lúc ông ở chợ quỷ đi.”
Dai nhanh chóng kể lại câu chuyện: “Lúc đó tôi đang ở khu chợ quỷ, dừng tại một sạp hàng để bán thêm mấy thứ vật phẩm. Tên đó định giá sai sản phẩm, mua lại với giá cực rẻ. Tôi thấy hơi nghi ngờ, liền chạy sang chỗ khác hỏi thử thì mới biết món hàng đó giá thành rất cao, do bề ngoài có chút đơn giản nên nhiều người hiểu sai giá trị của nó. Tôi chạy lại chỗ tên đó nói lại thì hắn ta cãi lại, không chịu đưa thêm tiền, còn kêu người đánh tôi. Tức quá nên ….. Tôi mới trộm thôi. Phải bù lỗ vốn chứ.”
Amaryllis: “Ông… sống hơn ngàn năm chỉ để làm cảnh thôi à?”
Dai: “Tôi chỉ giỏi việc truyền giáo thôi, ba cái buôn bán này ai mà biết đâu chứ.”
Amaryllis thở dài, nhắm mắt suy nghĩ một hồi rồi nói: “Được rồi, đi ra ngoài thôi.”
Dai ngạc nhiên: “Cứ thế mà ra ngoài sao?”
Amaryllis đứng dậy phủi quần áo: “Chẳng lẽ lại đợi bị túm cổ ra à.”
Dai đành nghe theo, đỡ cậu nhóc Dunkan đang thẫn thờ, hồn bay phách lạc ở bên cạnh, cùng Amaryllis đi ra ngoài. Nhìn cái túi có đựng cành hoa Manjusaka trên tay hắn, trong lòng không khỏi thắc mắc. Không biết tên đó tính làm cái gì đây.
Tên đứng ở vị trí đầu tiên ra lệnh ngừng bắn, chuẩn bị kêu người vào lục soát căn nhà, thì thấy người từ bên trong bước ra. Đi đầu là một thiếu niên chừng mười bốn mười lăm tuổi, ngũ quang vô cùng xinh đẹp nhưng vẫn chưa nảy nở, còn có chút non nớt. Tương lai sau này không biết nhan sắc đó sẽ còn trở nên rung động tới mức nào. Theo sau cậu còn có hai người, một thằng nhóc chừng mười tuổi cùng một tên bím, nhìn hắn có vẻ lớn tuổi nhất.
Amaryllis mỉm cười nhìn tên đứng đầu, nói: “Có vẻ như đã có chút hiểu lầm gì đó ở đây rồi, chúng tôi đâu có làm gì phạm pháp đâu nhỉ.”
Hắn ta cười khinh một tiếng: “Bớt giả vờ đi, đừng tưởng bọn ta không biết các ngươi đã làm gì.”
Amaryllis: “Tôi thật không biết bọn ta đã làm gì mà ma giới phải điều động một cả tiểu đội đến đây.”
Hắn ta nghiến răng, giọng không kiên nhẫn: “Chẳng phải các ngươi đã ăn trộm hai cành hoa Manjusaka hay sao. Đã phạm tội mà còn ngang nhiên như thế. Nên nói các ngươi quá ngu ngốc hay quá dũng cảm đây.”
Amaryllis: “Tôi đã nói rồi, đã có sự hiểu lầm ở đây. Ngài… À không biết tôi có thể biết quý danh của ngài đây không?”
“Ta là Jethro ” Hắn ta ngẩn cao đầu nói tên của mình.
Amaryllis: “Vậy ngài Jethro , tôi có thể khẳng định rằng hai cành hoa đó, bọn tôi đã mua nó chứ không hề ăn trộm.”
Mua sao? Jethro nhíu mày nhìn Amaryllis, vẻ mặt không tin tưởng..
Dai nhìn Amaryllis với ánh mắt kinh dị. Y đã mua nó lúc nào cơ chứ?
Amaryllis: “Đúng vậy! Hay nói đúng hơn chính là bồi thường thiệt hại mà thôi.”
Jethro nhìn Amaryllis thật sâu, khẳng định cậu ta không hề nói dối. Lúc này mới lên tiếng: “Nói rõ xem nào.”
Amaryllis: “Trong luật lệ của bất kỳ quốc gia nào cũng đều đề cập đến việc trao đổi mua bán hàng hoá. Có một điều được ghi như thế này: Người bán phải xác định được đúng giá trị phẩm hàng hóa, nếu trường hợp người bán không xác định được giá trị sản phẩm thì trong vòng một tháng, hoặc là có bên thứ ba xác định được giá trị sản phẩm hoặc là người mua có thể định giá sản phẩm nhưng không hơn hoặc kém giá trị thật 100 Veili với món đồ có giá trị vừa và thấp, 1000 Veili với món đồ có giá trị cao. Nếu không sẽ phải bồi thường gấp ba lần, thậm chí là có thể đi tù. Mà…”
Jethro: “Mà?”
Amaryllis: “Mà tên chủ quầy đó đã định giá sai sản phẩm của bọn tôi, thấp hơn giá thành gấp năm lần. Bọn tôi có bên thứ ba định giá sản phẩm, tên đó phải trả cho bọn tôi đúng số tiền nhưng hắn ta lại không chịu, thậm chí là kêu người đánh. Vậy chẳng phải là bọn tôi là bên bị thiệt hay sao? Hai cành hoa Manjusaka chính là phí bồi thường đấy.”
Á đù! Còn có cái này nữa sao? Dai không ngừng xoắn xuýt trong lòng, sao y không biết có cái luật đó vậy?
Jethro: ” Không có bằng chứng làm sao ta tin ngươi được đây?”
Amaryllis nhún vai: “Tất nhiên là sẽ có rồi. Dai! Có giấy tờ nào về việc mua bán đó không?”
“Có…Có giấy!” Thấy Amaryllis hỏi mình, Dan nhanh chóng thoát ra khỏi tình trạng mông lung, lấy trong túi áo một cái biên lai nhăn nhúm đưa cho Amaryllis. Hên y có mang theo.
Amaryllis: “Chừng này đủ làm bằng chứng rồi nhỉ.”
Jethro nhìn tờ giấy, trầm ngâm không nói gì, nhưng bên trong lại đang vô cùng khó chịu. Cái tên đó chủ quầy đó, hắn ta dám nói dối sao?! Quả thật trong điều luật có ghi rõ về điều này, vậy là hai cành hoa kia chẳng phải đã thuộc sở hữu bọn họ luôn rồi hay sao. Chết tiệt!
Jethro nhanh chóng ấn máy liên lạc bên tai, liên lạc với đội trưởng của mình, kể lại hết tình hình.
“Đội trưởng à, chúng ta phải làm sao đây?”
“Đàm phán với bọn họ, mua lại đi, chúng ta bắt buộc phải có được nó.”
“Vâng!”
Vừa ngắt máy, gã tức giận đập bàn thật mạnh, cái bàn phút chốc trở nên nát vụn. Gã không ngờ lại có vụ việc như thế này xảy ra. Gã được phép xả súng vì bọn chúng là tội phạm, có quyền được sử dụng vũ khí nóng. Nhưng hiện giờ thì lại khác, không thể tùy tiện được, nếu nổ súng tiểu đội của gã cũng sẽ bị phán là gi*t người vô tội, dù có là ma tộc đi chăng nữa, tự tiện gi*t người chính là đại tội. Lúc này chỉ có thể đàm phán thôi.
“Có vẻ như chúng ta đã hiểu lầm các ngươi rồi. Thay mặt đội trưởng, ta gửi lời xin lỗi đến các người.”Jethro cuối người nói.
Amaryllis im lặng không đáp lại, trong lòng có chút khinh bỉ. Nói là xin lỗi nhưng giọng điệu chả thành khẩn chút nào cả, cứ như kiểu: Bọn ta xin lỗi là phúc đức của các ngươi rồi. Thật là kiêu ngạo.
Jethro: “Bông hoa này bọn ta sẽ mua lại nó. Các ngươi cứ ra giá đi.”
Amaryllis: “Humm, mắc lắm đấy, ngài có mưa nổi không đây?”
Jethro: “Không cần lo về điều đó.”
Amaryllis: “Vậy thì một triệu Veili. Ngài thấy thế nào?”
Jethro gào lên: “Một triệu á? Ngươi điên sao?!” Số tiền đó đủ để mua một kho vũ khí hạng trung đấy.
Amaryllis: “Chả phải ngài nói không cần quan tâm đến giá cả hay sao?”
Má nó! Jethro chửi thầm trong bụng
Amaryllis:” Đâu có cao lắm đâu. Ngài xem, bọn tôi vừa lỗ vốn chỉ lấy được có hai cành hoa, hai cành hoa này giá thị trường cũng là tám trăm ngàn Veili rồi. Nhưng các ngài cũng đã phá quán của bọn tôi rồi còn gì. Ây dà! Thiệt hại cũng phải lên đến mấy trăm ngàn lận đó.” Hắn vừa nói vừa nhìn căn nhà đã bị bắn nát bét, lắc đầu cảm thán.
Jethro nghiến chặt răng, kiềm chế sự phẫn nộ: “Được thôi.”
Amaryllis cười hì hì nói ngài làm ăn thật là rõ ràng quá đi, rồi đưa cái túi có đựng hai cành hoa cho hắn ta.
Jethro nhận được cái túi, sau khi xác nhận xong liền lấy ra một cái thẻ màu xanh, nói:
Jethro: “Đưa thẻ của ngươi ra đây.”
Thẻ? Thẻ gì cơ? Amaryllis lúc này thật sự có hơi bối rối, hiện giờ có quá nhiều kiến thức mà hắn vẫn chưa rõ. Hắn thật sự không thích cái cảm giác cái gì cũng biết này. Cảm giác thật sự rất khó chịu. Phải nhờ vào tên giáo hoàng kia thôi.
Hắn quay sang nhìn cái tên đang đứng như trời trồng, huých nhẹ vào tay y một cái:
Amaryllis: “Dai, lên đi!”
Dai: “Hả? À à”
Thấy Amaryllis gọi mình, y nhanh chóng hoàn hồn lại, đi tới chỗ Jethro đưa ra một cái thẻ. Hai cái thẻ chạm nhau kêu một tiếng ‘tít’, con số trên thẻ cũng thay đổi.
Jethro: “Không còn việc gì, ta xin phép rời đi trước.”
Hắn ta quay lưng dẫn theo tất cả binh lính đi lên tàu. Binh lính đi theo từng hàng nối đuôi theo sau, nhanh chóng đi lên tàu. Chiếc tàu chiến cứ thế rời đi trong màn đêm.
Dai nhìn theo hướng tàu chiến mà thẫn thờ. Mọi việc từ đầu đến giờ chỉ diễn ra trong vòng nửa tiếng đồng hồ, tuy tận mắt chứng kiến nhưng y không thể nào mà tin được. Y đứng bên cạnh Amaryllis, nhìn hắn đổi đen thay trắng mặt không đổi sắc, y trợn mắt muốn lòi ra luôn. Từ một tên ăn trộm trở thành kẻ bị hại, không bị bắt đi mà còn được bồi thường nữa chứ. Một triệu Veili lận đó nha!
Dai nhìn Amaryllis, giọng đầy hâm mộ: “Trời ơi! Cậu hồi nãy đỉnh quá đi mất! Chỉ nói mấy lời mà có thể xử lý mọi chuyện êm xuôi như thế. Đúng là Nirvana có khác. Mà cái luật đó là sao vậy?”
Amaryllis cười một tiếng không nói, điều luật đó là do bọn hắn đề xướng ra mà. Không ngờ vẫn còn giữ lại.
Dai: “Mà cũng tiếc quá đi. Cành hoa Manjusaka đó khó tìm lắm đấy. Sau này biết kiếm ở đâu.”
Amaryllis: “À, cái đó thì đây.”
Hắn lôi trong không gian của mình ra một cái túi y chang cái hồi nãy. Từ từ mở túi, lấy ra một cành hoa Manjusaka trước sự ngỡ ngàng của Dai.
Amaryllis: “Bất ngờ chưa!”
Dai há hốc mồm, giọng có chút run run: “Thế.. Thế hồi nãy, cậu đưa cái gì cho hắn ta?”
Amaryllis nở nụ cười hóm hỉnh: “Đồ giả đấy.”
Dai: “Đồ giả á!?”
Amaryllis vừa cất cành hoa vào túi vừa nói: “Hồi trước tôi từng một lần hái được hoa Manjusaka, nhưng nó lại màu trắng, chỉ có tác dụng tăng cường sức khỏe, không thể đột phá sức mạnh. Tôi có hái một chút lỡ sau này sử dụng đến. Nào ngờ lại giúp ích được như thế này. Tôi phủ lên đó một lớp bụi ma pháp màu đỏ, thành ra nhìn chúng giống y hệt với cành hoa kia.”
Dai nghe vậy, liền hoảng sợ: “Lỡ hắn ta nhận ra thì sao? Vả lại chẳng phải nếu phát hiện chúng ta sẽ phải bồi thường gấp ba đó.”
Amaryllis vẫn bình thản nói: “Tôi biết chứ.”
Dai: “Hả?!”
Khoé môi Amaryllis cong lên, gương mặt hắn lúc này toát lên vẻ tà mị: ” Không phải đã nói rồi sao? Hai cành hoa đó là chúng ta lấy để bù phí tổn thất, nhưng liệu những kẻ tầm thường như chúng ta liệu có biết được đó có phải là hàng thật hay không? Với lại, trong luật đã nói rồi: Trong. Vòng . Một . Tháng.”
Amaryllis tới vỗ vãi Dai: “Vậy nên chuồn lẹ thôi.”
Ôi mẹ ơi! Dai than thầm một tiếng, lúc này y mới hiểu ra. Trong lòng tự thắp cho mình vài hàng nến, cứ tưởng là giải quyết xong rồi nhưng không! Mọi việc thậm chí còn rắc rối hơn. Bọn hắn đã tự đào hố chôn mình luôn rồi. Cái hố này hơi bị sâu đó!
Dai tinh thần sụp đổ, quỳ xuống cái rụp, giọng thều thào: “Sau này phải làm sao đây?”
Amaryllis: “Đừng quỳ ở đó nữa, mau đi thôi, chẳng phải hồi nãy ông kêu dọn đồ đi sao.
“Cậu Amaryllis!”
Amaryllis cúi đầu, nhìn Dunkan đang kéo áo của mình. Cậu nhóc ngập ngừng một chút rồi hỏi hắn:
“Tại sao chúng ta không nói thật cho bọn họ biết ạ?”
Amaryllis mỉm cười xoa đầu cậu nhóc: “Nhóc biết truyện gì sẽ xảy ra nếu bọn chúng biết có một cành hoa Manjusaka bên trong người ta không.”
Dunkan im lặng không lên tiếng, một cảm giác không lành dâng lên trong lòng. Cậu không dám nhìn vào mắt của người đó, bản năng mách bảo, nếu nhìn vào đôi mắt đó, cậu sẽ phải hối hận.
Tay Amaryllis rời khỏi đầu cậu nhóc, bàn tay nhẹ nhàng chuyển xuống chiếc cổ mảnh khảnh kia, vuốt nhẹ vài cái. Cả người Dunkan vì sợ hãi mà run lên.
“Bọn chúng sẽ làm như thế này..”. Tay hắn ngay lập tức liền siết chặt lại một chút, nở nụ cười đầy nguy hiểm
“Có khi nhóc sẽ chẳng bao giờ thấy mặt ta nữa đâu.”
Dunkan có chút thở không thông, miệng há ra cố gắn lấy không khí, đôi mắt chỉ còn lại sự hỗn loạn. Cậu muốn thoát ra khỏi bàn tay đó, nhưng nó như chiếc vòng kiềng sắt siết chặt cổ của cậu.
“Amaryllis, đừng đùa nữa, cậu làm thằng nhóc sợ rồi kìa.” Dai tới vỗ vai Amaryllis một cái, cắt đứt tình cảnh hiện giờ.
“Hahaha! Ta đùa thôi mà, đừng sợ như thế chứ.” Hắn thả tay mình ra, cười to mấy tiếng. Sau đó quay lưng bước đi, vẻ mặt đầy bình tĩnh, giống như nãy giờ chưa hề có gì xảy ra vậy.
Amaryllis hướng ánh mắt về phía Dai:”Cậu dự tính sẽ đi đâu?”
Dai gãi đầu:”….Không biết nữa, ban nãy tại vội quá nên không dự tính trước.”
Amaryllis: “Vậy đi tới Scio, tôi muốn tìm hiểu về một vài thứ.”
Dai: “Được thôi!”
Dai nhìn thấy Dunkan vẫn đứng yên không nhút nhít, biết cậu nhóc đã bị dọa sợ, y tới ngồi xuống trước mặt cậu, nhéo cái má trắng nõn:
“Đừng sợ, hắn lâu lâu như vậy đó. Khi nào cũng tỏ vẻ nguy hiểm, tính kế người ta, mồm khi nào cũng kêu tôi không quan tâm tới bất cứ cái gì. Nhưng mà …”
Y cười nhẹ một tiếng, vẻ mặt hoài niệm, nhớ về những ngày trước:
“Hắn lại là người chân thành hơn bất cứ ai.”
Dunkan nghe Dan nói như thế mới gật đầu liên tục, âm thầm dẹp đi sự hoảng sợ trong lòng, cười thật tươi với Dai để ngài ấy không phải lo nữa.
Thấy cậu nhóc cười với mình, y mới an tâm. Thằng nhóc còn quá nhỏ, vẫn chưa hiểu hết mọi chuyện trên đời. Đối với những chuyện sắp tới, y không chắc mình có thể mãi bảo vệ cậu nhóc được hay không.
“Này! Đừng nói chuyện nữa, mau đi thôi.” Amaryllis đứng ở xa la lớn, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
“Bọn tôi tới ngay đây.”
Dai đáp lại, dắt tay cậu nhóc bước thật nhanh đến chỗ Amaryllis. Ba người bước đi cùng nhau, phút chốc thân ảnh của bọn họ hoà vào màn đêm tĩnh lặng.