Cơn bão tuyết…
Một cơn bão xóa tan mọi thứ mà con người ta mất cả cuộc đời để tạo dựng nên. Một cơn bão đẩy những kẻ no đủ trở thành những con người sống nay chết mai. Một cơn bão biến nền văn minh nhân loại thu nhỏ lại chỉ còn một thành phố cô độc.
“Avalance.”
Nhiều năm tuyết đổ không ngừng bất kể cho hè hay xuân đã nhấn chìm các thành phố của loài người xuống hàng tấn lớp tuyết phủ dày. Cây cối không mọc được, mùa màng thất thoát, con người bị đẩy vào bờ tuyệt diệt.
Trong thời khắc đen tối nhất, loài người quyết định làm nên điều mà chẳng ai dám nghĩ tới. Họ bỏ lại nhà cửa, đất đai, thành phố của mình để tiến vào vùng đất rộng lớn chết chóc ở đường chân trời hòng tìm lấy sự sống mới, miền đất hứa trong sách kinh. Tuy nhiên điều đó chưa bao giờ là thứ dễ dàng. Cuộc vạn lý trường chinh đã cướp đi sinh mạng của hàng nghìn người trong suốt nhiều năm và hơn vạn người chết cóng, chết đói tại các thành phố bị nhấn chìm dưới tuyết.
Cho đến thời khắc đen tối nhất sắp phủ lên toàn nhân loại, ánh sáng cuối cùng đã le lói lên giữa màn đêm. Chiếc chén thánh của nữ thần…
“Ngọn lửa thiêng đã cứu rỗi tất cả chúng ta.”
Ngón tay của người phụ nữ chỉ thẳng lên tòa bạch ốc hoa lệ đang bừng cháy ngọn lửa nóng đỏ trên đỉnh tháp cao nhất của nó. Một ngọn lửa mà ngay cả ở giữa các con hẻm đầy tuyết xa tít của thành phố Frostown cũng có thể cảm nhận thấy hơi ấm. Và khác với cơn bão tuyết tai ương, ngọn lửa không có tên và nó chỉ được nhắc đến là ngọn lửa thánh của thần linh ban cho nhân loại.
Đó là những gì mà người ta biết về quá khứ của thế giới này, nguyên do vì sao nhân loại bị thu hẹp lại chỉ còn một thành phố và màn tuyết đổ không bao giờ ngừng.
Anartia kể. Búi tóc đuôi ngựa của cô lắc lư thả bước trên con phố tấp nập người giữa những khối nhà gạch ngói liền kề nhau. Người phụ nữ từ một trinh sát lành nghề nay liền hóa thành một hướng dẫn viên chuyên nghiệp.
Theo lời Anartia, thành phố Frostown có tuổi đời cũng tương đối thâm niên suốt từ thời cụ cố cô. Thành phố ban đầu là những lán trại bao quanh lấy ngọn lửa thiêng của những người theo chân đoàn thám hiểm của nhà thờ thánh. Dần dà tin tức lan truyền qua khắp thế giới tuyết thu hút vô số người thực hiện các cuộc hành trình dài để tìm đến nơi này. Từ đó dần dà lập thành làng mạc, thị trấn và cuối cùng là cả một thành phố rộng lớn.
Không giống như các thành phố khác của thế giới hiện đại mà Nam và Dũng sinh sống, tất cả nhà cửa, công trình ở Frostown đều được qui hoạch thành các vòng tròn đồng tâm hướng vào tháp bạch ốc rực cháy ngọn lửa thánh. Tổng cộng có bốn lớp vòng tròn như thế từ nhỏ đến lớn và bao quanh lớp cuối cùng là một vòng tròn tường thành kiên cố. Nhiều căn nhà vẫn đang được xây dựng ở lớp thứ tư.
Tuy nhiên chính vì các lớp vòng tròn như vậy, phân chia xã hội cũng rất rõ ràng. Cụ thể là những tòa nhà ở vòng trong cùng sẽ rất xa hoa với nhà gạch to lớn, còn những khu nhà ở vòng ngoài trông rất tạm bợ, thậm chí là kiểu lán trại, nhà tranh. Và tất nhiên càng ở gần ngọn lửa thì sẽ càng ấm.
Có điều ở Frostown các lớp vòng không được phân chia theo hệ thống quý tộc mà là phân chia theo ngành nghề theo thứ tự giáo sĩ, linh mục rồi các thương gia, lái buôn đến binh sĩ, lính lác và cuối cùng là các nông phu, công phu. Trong đó các lái buôn và phường thương gia là những con người được coi trọng nhất.
Lại nhắc đến nông phu và công phu. Bao quanh bên ngoài các tường thành là các đồn điền, trang trại lương thực trải dài khắp một vùng rộng lớn. Xa xa rặng núi là các khu mỏ đá tự nhiên luôn sáng đèn khai thác ngày đêm. Chính chúng là nguồn cung cấp tối thiết yếu cho cả Frostown.
“Ngoài ra cũng còn có nghề trinh sát nữa.” – Anartia tiếp lời. – “Các trinh sát được xếp ngang hàng với binh lính. Họ là những nhà thám hiểm xông pha vào trong màn tuyết để thám thính tình hình của thế giới, cũng như cứu lấy và dẫn dắt những con người còn mắc kẹt ngoài kia.”
Cô nàng chợt đứng khựng lại. Đôi mắt nghía ngược về hai chàng trai đang lúi khúi theo sau.
“Nhân tiện… Hai cậu là người từ vùng nào đến vậy?”
Thằng Dũng liền nhanh nhảu.
“Dạ là…”
“Từ một thành phố bị bỏ hoang.” – Nam ngắt lời đứa bạn. – “Em giờ không rõ nó ở đâu nữa nhưng tụi em đã đi theo sao bắc suốt từ đó.”
Nói rồi Nam liếc mắt ra hiệu cho Dũng bảo thằng bé hãy giao cuộc trò chuyện ở đây cho nó.
“Vậy chắc tức là phía nam à? Tôi chưa nghe bảo ở đó có thành phố nào.”
Lời nói của nữ trinh sát tức thì làm Nam nghẹn ứ nước bọt ở cổ họng. Cậu vẫn giữ nét mặt bình thản.
“Mà tôi không nghĩ là bất khả thi. Các ghi chép và bản đồ xưa kia đều bị mất cả rồi nên tôi chỉ biết đến một số vùng do lời kể của người đi trước thôi.” – Cô quay đi. – “Có thể đức tư tế sẽ rất hứng thú được nghe chuyện của hai cậu đấy.”
Nam thầm thở phào.
“Này…” – Dũng nói khẽ. – “Sao mày lại không nói tụi mình đến từ thế giới khác chứ?”
“Nói rồi cho chết à?”
“Ý mày là sao?”
“Nãy giờ mày không nghe cổ kể à? Đứng đầu cái thành phố này là nhà thờ thánh đấy, mà mày biết là họ cực đoan thế nào rồi trong mấy cái tài liệu trung cổ ấy. Tao không muốn liều để tụi mình bị xem là dị giáo đâu.”
“Lại cái tính đa nghi nữa. Thật tình đó, Nam.”
Dũng chẳng buồn nói song nó cũng không tỏ ý phản đối Nam.
Vậy là tụi nó sẽ phải đi trình diện đức tư tế của nhà thờ thánh trước khi được phép ở lại thành phố. Không biết y là người như thế nào?
Ngoài lời kể của Anartia, Nam còn hoài nghi một chuyện vặt khác. Các tòa nhà càng sâu vào các vòng trong thì lại càng liền sát nhau vô tình tạo thành bức tường gạch dài ngoằng; phải hiếm lắm mới tìm được con hẻm từ vòng thứ hai trở đi.
Nhóm của Nam và Dũng phải băng qua tổng cộng hơn bốn cổng kiểm soát nội đô để có thể tiến đến tòa bạch ốc. Qua mỗi chốt chặn thì binh sĩ càng gắt gao hơn, may thay, tụi nhỏ đang đi cùng với Anartia, một người có uy tín dường như khá lớn.
“Chúng ta đến nơi rồi.”
Nữ trinh sát quay lại thông báo với đám trẻ sau khi họ băng qua cánh cổng gỗ cuối cùng.
Một tòa bạch ốc ư? Có lẽ đó không phải một danh từ phù hợp. Cái tòa kiến trúc hiện lên trước mắt Nam và Dũng giống với một tòa lâu đài uy nga hơn là một thánh đường bình thường. Một chút kiến thức tìm tòi được trên mạng lúc rảnh rỗi cho Nam biết, đây là kiến trúc gothic, ý cậu là hãy nhìn những ngọn tháp nhọn hoắt đặc trưng đó kìa.
Không khí ở khuôn viên đằng sau cánh cổng cuối cùng hoàn toàn khác hẳn so với bên ngoài kia. Cái cảm giác tấp nập, hối hả của cuộc sống hoàn toàn bị phủ lấp bởi nét uy nghiêm, mộ đạo. Thứ duy nhất rỉ bên tai đám trẻ không phải tiếng gió tuyết mà là những lời kinh chú thất thanh từ trong thánh đường.
Anartia đan tay đặt trước ngực hướng về phía nhà thờ. Đôi mắt cô nhắm hờ, đầu cúi thấp xuống.
“Đừng, Dũng.”
Nam vươn tay chặn lại cậu bạn ngay khi thằng bé định chạm vào Anartia.
“Mong cho Nữ Thần Lửa ban hơi ấm cho chúng con.” – Dường như cô ấy vừa cầu nguyện xong. – “Đi thôi nào. Đừng để đức tư tế phải đợi lâu.”
Hai đứa nhỏ khẽ gật đầu rồi từ tốn đi theo. Giữa chốn tôn nghiêm, tụi nó không dám loi nhoi.
Cuối cùng đã đến thời khắc gặp được người mà đi đâu trong thành phố cũng nhắc danh, đức tư tế của Frostown.
Người đàn ông trong chiếc áo trắng toát phủ kín cả người cùng chiếc mũ hình vương miện tiệp màu đội cao trên đầu. Chỉ riêng tấm lưng ông mà tụi nhỏ nhìn thấy đã đủ cho chúng cảm nhận được khí thái ngất trời của y.
Phía trước ông là bức tượng người phụ nữ dang rộng đôi tay cùng tấm vải lụa rủ trên vai bà. Chắc hẳn đó là vị thần của họ, Nữ Thần Lửa, nếu Nam không lầm.
“Thưa đức tư tế, tôi đưa họ đến rồi ạ. Những người dân mà tôi tìm được trên đường trở về từ cuộc trinh sát ở phía nam.”
“Những người sống sót vào thời điểm này sao? Thật hiếm thấy.” – Giọng nói y trầm rãi sâu lắng, tuy có chút khó nghe.
Vị tư tế từ tốn xoay người lại với những vị khách phương xa, để lộ diện mạo lạ kỳ của mình.
Mặt nạ?
Cả Nam và Dũng đều cùng có chung suy nghĩ.
Một chiếc mặt nạ màu trắng toát hiện diện trên gương mặt của vị tư tế. Một điều lạ kỳ khác nữa là tay chân ông đều được phủ kín trong vải trắng.
Vị tư tế dễ dàng nhận thấy vẻ ngạc nhiên trong đôi mắt của các chàng trai trẻ, ông khẽ cười đằng sau chiếc mặt nạ sứ.
“Thật cáo lỗi vì một tư tế mà lại mang bộ dạng quái dị thế này. Hi vọng nó sẽ không làm cản trở đến cuộc nói chuyện của chúng ta.”
“V-Vâng.” – Dũng đáp. Lời nói của nó run run.
Coi bộ đến cả thằng Dũng mà còn thấy sợ thì người đàn ông này rất đáng gờm chứ chẳng đùa.
“Ta chắc rằng Anartia đã nói với các con rồi nhưng cũng xin được tự giới thiệu làm một lần cho phải đạo.” – Người đàn ông tiến đến ngay trước đám trẻ. – “Ta là Danius, Đức tư tế của nhà thờ thánh, người cai quản của thành phố Frostown.”
“Dũng ạ! Con tên là Dũng.” – Cậu chàng buột miệng phản xạ. Đầu cậu cúi thấp xuống. – “Còn đây là Nam, bạn con.”
“Dũng và Nam à? Mấy cái tên này lạ thật đấy. Các con đến từ vùng đất xa xôi nào chăng?”
Anartia đáp.
“Họ bảo là đến từ một thành phố ở phương nam ạ.”
“Phương nam à? Đúng thực sự rất trùng hợp đấy. Những con người hiếm gặp đến từ vùng đất hiếm thấy.”
Đó là một lời nói đùa của ông ta chăng? Thế thì nó sẽ khá thất bại vì chẳng ai nhếch được mép chứ đừng bảo cười.
Muốn có thể vào được sinh sống tại thành phố thì bất kỳ ai cũng phải làm một ít thủ tục với nhà thờ. Thông thường những việc này sẽ được giao cho các linh mục khác giải quyết nhưng dạo gần đây do số lượng chỗ còn trống ở thành phố không nhiều nên đức tư tế phải tự mình xem xét.
“Nhưng chúng ta phải xem xét điều gì?” – Nam cất tiếng hỏi. Cậu thể hiện sự tự nhiên của mình khác hẳn với đứa bạn đang lộ rõ sự khúm núm.
Anartia cau mày. – “Sự trong sạch của các cậu.”
“Trong sạch?”
“Có vẻ Anartia vẫn chưa giải thích cho các con về điều này sao? Có phải không, Anartia?”
Được vị tư tế nhắc tên, Anartia quay sang cúi đầu với ông. “Vâng”, cô đáp lễ phép.
“Thế thì không trách được các chàng trai thắc mắc rồi. Muốn người khác thuận theo ý mình thì trước tiên phải thuyết phục họ, đó là nguyên tắc của nhà thờ chúng ta, Anartia ạ.”
Nói rồi ông quay sang hai chàng trai.
“Tuyết quỷ. Ta tin rằng hai cậu đã gặp chúng một lần rồi và nếu ta không lầm, hai cậu còn suýt mất mạng bởi chúng nếu không nhờ có Anartia đây.”
“Tuyết quỷ? Ý ông là cái thứ có làn da xám xịt và đôi tai nhọn đó à?”
“Tuyết quỷ là một chủng loài hiếu chiến tồn tại sâu trong màn tuyết kể từ khi đại họa Avalance giáng lên thế giới này.” – Vị tư tế ôn tồn. – “Sở hữu đôi tai dài, làn da xám tro và đôi mắt đỏ ngầu, chúng là cơn ác mộng đối với bất kỳ con người nào lang thang bên ngoài cánh đồng tuyết. Và đôi lúc là của cả những người dân tại Frostown này.”
“Nhưng điều đó thì có liên quan gì…?”
Anartia tắc lưỡi ra hiệu cho Nam đừng nên chen ngang lời của vị tư tế. Cô khó chịu ra mặt.
“Tuổi trẻ thiếu kiên nhẫn thật nhỉ. Nhưng mong con hãy chịu đựng với ta một chút đã.” – Chủ nhân của thành phố Frostown cười. – “Ta chắc cả đứa trong tâm đều coi thường tuyết quỷ không thực sự là một mối nguy vì chúng chỉ như bọn thú vật vô tri vô giác tấn công con người thôi phải không? Nhưng sự thật là chúng nguy hiểm hơn như thế rất nhiều. Chúng là một loài có trí tuệ và văn minh không thua gì chúng ta cả.”
Làm sao chứ? Cái con quỷ chỉ biết lao vào một cách điên dại như chúng thì văn minh gì? Giỏi lắm thì mình chỉ thấy tụi nó biết dùng cung tên thôi mà. Nam ngẫm. Cậu đau đáu vào đức tư tế đang thả bước vòng quanh. Cặp mắt của ông ta đằng sau chiếc mặt nạ dường như đang dò xét từng cử chỉ nơi Nam và Dũng.
“Song thứ nguy hiểm nhất không phải bản thân bọn chúng mà là những thứ do bọn chúng tạo ra…” – Ông ngắt lời trong giây ngắn. – “Những đứa con lai mang dòng máu bẩn.”
Vị tư tế quay lưng tiến về phía bức tượng nữ thần, ông vừa đi vừa nói.
“Những đứa con lai của tuyết quỷ tuy có nhân dạng hoàn toàn giống với con người nhưng tuyệt đối trung thành với loài quỷ của chúng. Chúng là những sát thủ, những kẻ lừa đảo và đáng sợ hơn cả là lũ truyền giáo thứ phép thuật bẩn thỉu của tuyết quỷ.”
Ngọn lửa đỏ rực chợt sáng lên trên lòng bàn tay người đàn ông trong chiếc mặt nạ.
“Chúng luôn cố gắng làm ô uế phép thánh của chúng ta.”
Ông bất thình lình áp bàn tay lửa đó vào giữa lòng ngực Nam ngay khi cậu lơ là cảnh giác. Trái tim cậu vỗ mạnh một khắc vì hơi nóng rát da. Chàng trai giật mình ngã ngửa ra sau. Mặt xanh ngắt.
“Ngọn lửa rất sạch. “Không có máu bẩn trong chàng trai này.” – Vị tư tế nghiêng đầu nhìn nữ trinh sát. – “Nếu ta không lầm thì ở rìa thành phố vẫn còn nhà trống phải không?”
“Vâng. Một số nhà còn đang xây nhưng tạm đã ở được rồi ạ.”
Vậy là thủ tục đã hoàn thiện. Coi bộ đơn giản hơn Nam nghĩ, mặc dù có hơi bất ngờ chút. Cậu đang ngồi xoa xoa cái ngực mình nãy giờ.
“Còn con nữa.”
Dũng hăng hái. Cậu còn ưỡng ngực ra mời vị tư tế kiểm tra cho mình.
Thật ra là đâu cần chứ. Ai chả biết mày là con người.
Ngọn lửa trên tay vị tư tế lại rực cháy. Đương nhiên thằng Dũng cũng dễ dàng vượt qua bài kiểm tra không mấy khó khăn gì.
Có điều đã có chút gì đó bất thường. Nam có thể nhận thấy trong sự im lặng ngắt quãng của vị tư tế, song ông ta không hề thể hiện ra rõ ràng. Duy chỉ để ngỏ một câu trước khi lũ nhỏ rời khỏi căn phòng.
“Dũng có phải không? Dường như con rất được nữ thần ưu ái đấy.”
Cốc cốc
Tiếng cửa gõ.
Cốc cốc.
Vẫn là thứ âm thanh giòn giã liên hồi.
Cốc cốc…
“Dũng… Mở cửa đi kìa.”
“Mày mở đi.”
Những tiếng đùn đẩy nhau của lũ trẻ. Tụi nó đang quấn mình trong tấm chăn vải ấm cúng giữa căn phòng gỗ tăm tối phủ kín rèm màn.
Cốc cốc.
“Vâng. Ra ngay đây.”
Lết dậy từ chiếc giường gỗ cùng đôi mắt thâm quầng, Dũng ngái ngủ quấn mình trong chiếc chăn vặn tay nắm cửa.
“Có chuyện gì vậy…?”
Đón chào cậu đầu sáng là người phụ nữ quen thuộc với gương mặt lạnh hơn cả màn tuyết trắng. Hôm nay cô mặc bộ váy quân phục màu đen vàng với những đường nét hoa văn đầy tinh xảo.
“Giờ là sáu giờ sáng rồi. Tôi đến nhắc các cậu là chúng ta sẽ có cuộc luyện tập lúc bảy giờ sáng.”
“Luyện tập gì cơ…?” – Dũng ngáp.
“Có vẻ cậu vẫn còn chưa tỉnh ngủ.” – Anartia lắc đầu. – “Cậu và bạn của mình nên chuẩn bị sẵn sàng đi. Chúng ta gặp mặt ở sân luyện tập ở vòng tròn thứ ba. Đừng đến muộn.”
Nữ trinh sát kết thúc bằng lời chào đầu sáng rồi quay đi. Phong thái của cô vẫn đầy nghiêm túc như mọi thường.
“Luyện tập… Luyện tập…”
Khép lại cánh cửa lạnh lẽo, Dũng vẫn còn gắng mày mò trong cái não cá vàng. Hai chữ luyện tập có một cái gì đó rất quen thuộc.
“Luyện tập…” – Dần dà sự tỉnh táo trở lại sau cơn ngủ ngái li bì. – “Đúng rồi! Luyện tập!”
“Nam!”, cậu chàng thét lên với đôi tay nắm vào tấm chăn kéo đứa bạn lao khỏi giường.
“Nhanh lên! Tao với mày sắp muộn rồi kìa!”
“Muộn gì chứ?”
“Muộn luyện tập chứ còn gì? Mày không nhớ tối qua à? Nhanh lên không lại bị người ta ghét thì thua luôn đó.”
Thế tối qua đã có chuyện gì? Cũng như Dũng, Nam đã suýt quên mất vì cơn mệt mỏi mà hai đứa trẻ lần đầu tiên phải trải qua trong đời.
Hôm qua sau khi trở về từ thánh đường trung tâm, Nam và Dũng được Anartia dẫn đến một căn nhà gỗ ở rìa thành phố ngay cạnh một công trường lớn đang không ngớt tiếng đinh đóng, búa vỗ. Đó sẽ là mái nhà mới của họ, Anartia bảo.
Lần đầu tiên bọn nhỏ có một căn nhà của riêng mình.
Tuy nhiên, trái ngược với mọi vẻ hân hoan của Dũng, Nam lại mãi đặt tâm trí suy ngẫm về một vấn đề khác.
Trên thế giới này có phép thuật. Thế thì chắc chắn sẽ có một cách nào đó đưa bọn mình trở lại được thế giới cũ. Nam nghĩ. Nhưng trực tiếp tìm hiểu về nhà thờ sẽ không khôn ngoan. Như thế chắc chắn sẽ khiến bọn họ nghi ngờ về tụi mình, chưa kể là chỉ có các thầy dòng mới được phép học về phép thánh. Vậy thì còn cách nào khác?
“Mày làm cái gì mà mặt căng như sắp vào hang cọp thế?”
Dũng vỗ mạnh vào vai đứa bạn.
“Thằng quỷ này. Mày có thể nào mà thông minh lên một chút được không hả? Mày tưởng giờ là được an toàn rồi hay sao chứ? Bộ không tính đến việc về lại thế giới của mình à?” – Nam nhăn mặt.
“Ồ! Giờ mày nói thì tao mới sực nhớ ra đó. Tùm lum chuyện hết nên trong đầu tao chỉ muốn tìm được một nơi nghỉ ngơi thôi.”
Nam thở dài. Thằng bé đặt mông lên chiếc giường mà cậu không quên thông báo sẽ chiếm dụng trước tiên và đẩy thằng bạn lực điền nằm trên sàn gỗ với tấm nệm mỏng. Nam giải thích lại những điều trong tâm tư cậu cho Dũng nghe.
“Nhưng mà giờ tao lại chẳng biết cách nào để tìm ra cái thứ phép thuật đó cả.”
“Xùy. Tưởng gì chứ! Không tìm được ở đây thì đi kiếm ở chỗ khác thôi.”
“Mày nói cái gì…!”
Cậu nam sinh nhỏ con chợt khựng lại. Hình như vừa có gì đó nảy lên trong đầu Nam. Phải rồi. Tìm kiếm bên ngoài thành phố.
“Dũng. Hồi đầu mày là người nghe rõ nhất những gì bà chị trinh sát nói về cái nghề của bả ấy phải không?”
“Ờ. Lúc đó mày toàn là ngó nhìn khắp nơi nên chắc không nghe gì rồi. Để tao thuật lại cho nhé.” – Dũng tự tin khi được dịp tỏ vẻ với thằng bạn. – “Chị Anartia nói cái nghề trinh sát của chị chủ yếu là thực hiện các cuộc viễn chinh đi tìm các vùng đất hay thành phố bị mất hòng tìm kiếm lương thực, con người sống sót và các cổ vật của thế giới cũ.”
“Đúng rồi! Đúng rồi! Cổ vật của thế giới cũ.” – Nam giải thích. – “Mày nghĩ xem mọi thứ mà các trinh sát tìm được đều đưa về cho nhà thờ thánh quản lý cả. Điều có nghĩa là họ tin rằng trong số chúng chứa đựng bí mật hoặc phép thánh mà họ không muốn người ngoài động tay vào. Thế thì tụi mình hẳn có cơ may tìm hiểu được gì từ chúng đấy.”
Đó là lý do dẫn đến buổi luyện tập sáng sớm nay. Tụi nó đã dành buổi tối qua để năn nỉ nữ trinh sát thu nhận bọn nhỏ làm một trinh sát như chị ta. Và dù có muốn hay không, đây là kế hoạch duy nhất mà Nam có thể nghĩ đến lúc này và cậu cũng phải gắng tạm bỏ đi cái tính đa nghi đến thụ động một chút để lựa chọn con đường này.
Nhưng rồi Nam cũng sẽ sớm cảm thấy hối hận.
Tuy chỉ mới là ngày đầu tiên của cuộc luyện tập, vốn chỉ là một chút khởi động thông thường để kiểm tra thể lực của hai đứa nhỏ, Nam đã tỏ ra yếu kém hơn hẳn đứa bạn của mình. Thằng nhỏ không thể chạy nhanh qua vài phút trong tuyết, nhịp thở không thể duy trì ổn định và cơ bắp lại quá yếu ớt. Vũ khí duy nhất cậu dùng được là con dao ngắn, chứ từ đoản kiếm trở lên thì Nam chẳng vung nổi được vài phát.
Cậu chàng nằm thở thoi thóp như người sắp chết chỉ sau vài giờ luyện tập.
Ngược lại, thằng Dũng quả đúng thật với cái thân hình to lớn của nó. Sức nó bền, tay nó mạnh thậm chí Anartia còn phải cho rằng nó hơn hẳn bất kỳ tên tân binh nào trong quân đội Frostown. Thứ duy nhất mà cu cậu còn thiếu là kỹ thuật và sự khéo léo. Bất ngờ thay, Nam lại thể hiện phần đó tốt hơn.
“Phù. Chết mất đi thôi chứ.” – Nam than ròng lên. Cậu nằm xả lai trên tuyết hướng mắt lên ánh mặt trời hắt hiu.
“Bỏ cuộc đi rồi mọi thứ sẽ dễ chịu hơn.” – Anartia khum người nhìn xuống cậu trai. – “Với sức của cậu thì các đồn điền rất cần đến đấy.”
“Không không.” – Nam lắc đầu đứng bật dậy. – “Tôi vẫn khỏe mà.”
Nói là thế chứ không quá khó để nhận thấy đôi chân Nam đang run lên cầm cập vì chẳng còn đủ sức trụ vững nữa. Thằng nhỏ đã phải luyện võ, luyện kiếm và luyện thể lực suốt cả mấy giờ đồng hồ mà. Đối với một đứa chỉ toàn ru rú trong nhà như Nam thì thế này chẳng khác gì địa ngục. Cái bánh mì bỏ bụng khi sáng chắc đã tiêu tan hết cả.
May thay, ngày đầu tiên của cuộc luyện tập không kéo dài lâu. Buổi tập kết thúc bằng một lời mời của cô giáo Anartia. Cô rủ tụi nó đi dùng bữa trưa.
“Đi liền chứ!” – Dũng nhanh nhảu. Và cậu cũng thẳng thắn. – “Nhưng mà tụi em không có tiền ạ.”
Thực phẩm mà tụi nhỏ dùng trong nửa ngày qua là do nhà thờ phân phát cho từ trước chứ Dũng và Nam không có làm công việc gì để đào ra tiền cả.
Lại nói chuyện nghề nghiệp. Ở Frostown này, người ta được tự do chọn nghề phù hợp với mình, mặc dù là chẳng có bao nhiêu. Không ai cấm cản một kẻ đang làm nông phu mà muốn trở thành thương gia cả. Tất cả chỉ việc vượt qua một bài kiểm tra mức độ phù hợp. Việc chọn lấy nghề trinh sát của thằng Nam coi ra lại là nhất tiễn diệt song điêu khi mà tụi nó vừa có cơ hội tìm được đường về nhà mà vừa kiếm được tiền tiêu sài. Nhưng đó là khi tụi nó vượt qua được những kỳ luyện tập đang sắp vượt quá tầm tay này đã.
“Hmm…”
Nữ trinh sát tỏ ra một chút đắn đo sau lời đáp của Dũng. Cô đưa tay lấy chiếc ví vải của mình ra đong đếm.
“Nếu không được thì thôi, Dũng.” – Nam thở thoi thóp.
“Không.” – Anartia ngẩng mặt lên. – “Đủ rồi! Đi đi nào.”
“Hoan hô.”
Dũng nhảy cẫng lên mừng rỡ, kéo vực thằng bạn dậy rồi kéo theo sau nữ trinh sát Anartia.
Ở Frostown hầu hết người ta đều dùng bữa ngay tại chỗ làm việc hay gặm nhanh những ổ bánh mì được phân phát hằng ngày, hoặc là nếu cao sang lắm thì họ sẽ mua sắm chút thực phẩm ở khu chợ trời trước khi mang về nhà nấu nướng. Họ không có đủ cao sang để phí tiền của vào quán xá. Vậy nên các quán xá ở Frostown dù có mở nhưng vẫn rất ít khách và được nhà thờ thánh đặc cách cho làm cơ sở giải trí như một lý do để chúng hoạt động.
Quán Hồng Hoa là quán ăn duy nhất mở ở phía tây thành phố và thực khách của nó cũng lẻ tẻ vài người quen, trong đó đương nhiên có Anartia. Nó nằm không quá xa so với bãi luyện tập.
Leng keng.
“Xin chào quý khách.” – Giọng mời gọi thanh thoát của người chủ quán tức thì cất lên ngay khi tiếng chuông treo cửa vừa rung. – “Anartia đấy à? Và…”
“Hai cư dân mới của thành phố.” – Nữ trinh sát đáp.
“Ồ. Xin chào nhé.”
“Chào cô ạ!”, Dũng lễ phép đáp lại người phụ nữ lớn tuổi còn Nam thì chỉ gật đầu cái nhẹ.
Nhìn vào cái thực đơn của quán, tụi nhỏ được Anartia cho hai lựa chọn: một là ăn trưa, hai là dùng nước, không có cả hai. Nước và thức ăn đều quý hiếm ở thế giới này.
Đây cũng là lần đầu tụi nó được tiếp xúc với ngôn ngữ của thế giới này một cách trực diện. Tuy họ nói cùng thứ ngôn ngữ với Nam và Dũng, chữ viết của họ lại hoàn toàn khác hẳn khiến hai đứa nhỏ chẳng thể đọc hiểu được.
“Các quý khách dùng gì nào?”
Anartia là khách quen nên cô biết rõ mình nên dùng gì. Một ly sữa bò là lựa chọn của cô.
“Cũng sữa bò luôn.” – Nam láu táu.
“Thế thì cháu ăn thịt bò ạ.”
Tức khắc mọi ánh mắt đều đổ dồn vào thằng Dũng cứ như nó vừa nói một điều khủng khiếp lắm vậy.
“C-Cháu bé có nói thật không đó?”
“Dạ có gì sao?”
“Cô chỉ muốn biết chắc là cháu có dùng món đó không thôi vì giá rất cao đấy.” – Bà ấy chỉ tay vào cái thực đơn trên tay Dũng. – “Tận 50 xu đó.”
Nam cũng giật mình. Cậu ghé vào tai Dũng.
“Ê. Tao nhớ lúc lấy đồ ăn của mấy người bên nhà thờ phát thì họ bảo một xu mua được cả chục ổ như vậy á.”
Nghe xong Dũng liền xanh mặt khua tay múa chân. Cậu ngay tức khắc chọn đại một thứ gì đó thật rẻ trên thực đơn tầm cỡ vài xu lẻ. Nữ trinh sát nhờ thế mà suýt bị một phen hú vía. Tiếng thở phào khe khẽ chạm vào đôi tai thính của Nam, cậu thầm cười trong lòng.
Cơ mà tưởng chừng mấy món rẻ nhất tiệm này mà lại ngon hơn bội phần mấy ổ bánh mì của nhà thờ. Chưa bao giờ Nam được uống ly sữa bò ngon đến như vậy. Béo ngậy đến độ khiến cậu chừng nửa ly mà đã ợ hơi. Chưa kể là dinh dưỡng đủ khiến Nam như vừa được hồi sinh lại vậy.
Riêng Dũng, món ăn một xu của cu cậu không được may mắn vậy. Chúng vẫn là mấy ổ bánh mì khô queo.
“Thế mục đích thực sự của các cậu khi lựa chọn làm trinh sát là gì?”
Anartia cất tiếng nói phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ngay khi cô hoàn thành bữa trưa của mình.
“Dạ là để…”
“Mục đích thực sự.” – Anartia ngắt lời Dũng.
Người phụ nữ này thực sự đáng gờm.
Chậc. Bài muốn kiếm sống mà mình dùng đêm qua coi bộ không thuyết phục được bả rồi. Nam nghiến răng. Phiền phức.
Các bánh răng trong đầu thằng Nam bắt đầu rung chuyển. Bộ máy cơ mang tên trí óc đang đẩy mạnh hết công suất hòng tìm ra một giải pháp hữu hiệu để thuyết phục được nữ trinh sát mà không làm lộ ra mục đích thực sự của tụi nhỏ.
Chàng trai nhíu mày. Giọt mồ hôi chảy dài bên cằm.
Thằng bé vẫn chưa có được câu trả lời trước cặp mắt đau đáu đầy dò xét của người phụ nữ.
Có cái gì lý do gì không chứ? Cả bọn chỉ mới gặp bà này nên mình không có đủ thông tin để hiểu rõ suy nghĩ của bả được.
“Phiêu lưu ạ!”
Bất thình lình thằng Dũng cất lời đáp cắt ngang mọi dòng suy nghĩ và sự dò xét của đôi bên.
“Tụi em chọn cái nghề này là để phiêu lưu ạ!”
Lời cậu ta nói mang một vẻ gì đó chân thành đến lạ, cứ như thằng bé chẳng hề đặt một chút suy nghĩ biến tấu gì vào đó.
Thằng ngu này. Mày nói cái gì vậy hả?
Nam liền đánh tín hiệu mắt bằng cái liếc giận dữ.
“Hả? Vậy không được à? Thế mà tao tưởng hay lắm chứ. Ý là mình có thể vừa đi ngao du khắp nơi mà vừa có thể tìm kế sinh nhai nè. Và quan trọng là giúp ích được cho người khác nữa. Hồi ở thế giới…!”
Tức thì cu cậu nhỏ con lao lên thằng to con cố vươn tay bịt mồm nó lại. “Thằng ngu này!”
“Xin lỗi, tao quên…” – Dũng nói khẽ.
Thấy nguy quá, thằng Nam đành nương theo dòng chảy mà bỏ thêm mấy câu chữa lửa.
“Tại vì nghe thấy ngớ ngẩn với ảo tưởng quá nên tụi em không dám nói ra từ trước. Lần nào cũng bị mấy đứa bạn trêu chọc.”
Tiêu chắc rồi. Nam tuyệt vọng. Cậu ráng nghía mắt về phía Anartia ngồi đối diện. Nhìn cái mặt của bả kìa. Phen này khó mà giữ mạng chứ đừng nói là về được nhà nữa.
“Phiêu lưu… Phiêu lưu à?” – Anartia nhẩm nho nhỏ rồi lớn dần. – “Tôi không nghĩ phiêu lưu là ngớ ngẩn đâu.”
“Hả? – Cả hai đứa trơ mắt quay sang cô gái.
Má cô gái đột nhiên ửng đỏ lên cứ như tụi nhỏ vừa nói trúng tim đen của cô vậy. Rồi Anartia đứng bật dậy khỏi bàn lao thẳng ra cửa quán.
“Ngày mai tiếp tục lúc bảy giờ sáng. Đừng đến muộn.”
“V-Vâng…” – Hai đứa trẻ ấp ớ.
Tụi nó không hiểu nổi vừa có chuyện gì xảy ra với cô giáo nhưng có vẻ cô ta vẫn bảo tụi nó tiếp tục luyện tập tức là đã chấp nhận lời giải thích này rồi. Đúng thật nằm ngoài cả những dự đoán của Nam.
Và còn một việc nữa nằm ngoài dự đoán đó nữa… là tiền ăn quán. Anartia đã quên bỏ lại tiền báo hại tụi trẻ bị vạ lây một trận than trách bóc mẻ của bà chủ về nữ trinh sát suốt gần cả giờ đồng hồ.
Ẹc! Tưởng bả nghiêm túc sao chứ ăn quỵt tiền ghê thế.
Mang vẻ mặt trù ụ vì bị vạ lây, Nam và Dũng thả bước trên con đường gạch đầy tuyết trên con phố giữa hai dãy nhà. Khung cảnh vắng lặng, đìu hiu ở nơi này vẫn chưa quen với hai cậu trai từ thế giới khác. Chúng nó cứ có cảm giác man mác buồn.
Trong mắt người dân xứ này liệu còn gì ngoài một tương lai mù mịt chỉ biết sinh tồn qua ngày?
Dũng cảm thấy ngột ngạt. Còn Nam… Nam hiểu thấu cái cảm giác mất phương hướng đó hơn cả song cậu lại chẳng cảm nhận được một chút đồng cảm nào. Mục tiêu duy nhất trong đầu thằng bé là trở lại được thế giới cũ và chỉ có như thế.
Khác với những người dân tối mù ở đây, chúng nó còn có động lực và tương lai phía trước. Chắc chắn chúng nó sẽ không để mình trở thành con người bị hoàn cảnh chi phối… chăng?
Và rồi ngày chính thức đầu tiên của đám trẻ ở Frostown trôi qua.