Tôi loạng choạng bước vào nhà vệ sinh, gục đầu xuống nôn mửa. Cảm giác kinh tởm xâm lấn tâm trí tôi, khiến bốn bức tường xung quanh như nhem nhuốc màu máu, càng lúc càng chật hẹp, muốn dồn ép tôi đến ngột ngạt tức tưởi. Cái đầu nham nhở kia rơi xuống vẫn còn ám ảnh đầu óc tôi, mùi tanh tưởi kia quẩn quanh nồng nặc, trên người tôi vẫn còn những giọt bắn đang dần khô rồi in hằn lên đó. Tôi đưa bàn tay run rẩy vịn chặt lên bồn rửa mặt, cố hết sức để lấy lại nhịp thở bình thường. Điên rồi! Điên thật rồi!
Vài tiếng trước, tôi vẫn còn nghĩ đây chỉ là trò chơi. Vừa nghĩ, vừa hối hận, vừa sợ hãi. Lồng ngực đau thắt lại, gợi tôi nhớ tới một cảm giác quen thuộc tưởng chừng như đã bị vùi lấp dưới cái hố mang tên hoài niệm.
Tôi dựa vào bức tường sắt hoen ố, rồi ngồi sụp xuống, cố giữ đầu óc mình sáng suốt.
Đèn tắt. Xung quanh tối om, không còn cả chút chạng vạng của ánh đèn đường nay đã lùi xa khỏi con đường tàu. Những âm thanh hỗn loạn lùng bùng trong tâm trí tôi. Đám đông ngoài kia chắc chắn cũng đang rất rối bời. Tôi hít thở thật sâu rồi tự trấn an bản thân, rằng tất cả sẽ ổn thôi. Phải rồi, tất cả những gì nó muốn làm chỉ là muốn thu hút sự chú ý của tôi.
Nhưng có một điều chắc chắn, đó là có một kẻ sát nhân trên con tàu này. Những rốt cuộc vì sao hắn phải làm thế? Hơn nữa, tất cả những người khác đều nhận được cái tin nhắn đó chỉ riêng tôi là không.
“Ting.”
Tôi giật thót. Tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên cắt ngang những suy nghĩ rối bời. Sống lưng tôi lạnh buốt, cố bình tĩnh lấy điện thoại ra. Một cuộc gọi từ dãy số đó. Không phải là tin nhắn như trước nữa hay sao. Tôi bấm nghe:
“Alo?”
Sau vài giây im ắng đến căng thẳng, đầu dây bên kia vang lên tiếng nói, giọng trầm, sâu như một cái hố không đáy nhưng vẫn đủ vang như thể có người đứng đó mà nói vọng lên vậy. Nghe giống một người đàn ông trung niên chững chạc, phảng phất chút gì đó quen thuộc khiến tôi có chút ngờ ngợ:
“Đây chỉ là một cuộc ghi âm tin nhắn thôi. Hãy nghe cho kĩ vì nó sẽ không phát lại lần hai đâu.”
“Lời đầu tiên xin được chào mừng tất cả những anh hùng đã đến với chuyến tàu ngày hôm nay. Tất cả những sự kiện diễn ra trong chuyến tàu này đều có sự sắp đặt và tính toán của tôi. Tin tôi đi, rồi các bạn sẽ thấy thích nó thôi.”
Rốt cuộc thì hắn muốn gì ở chúng tôi? Tôi phải làm gì để thỏa mãn cái trò quái gở không biết bao giờ mới kết thúc này? Tôi nuốt khan, như nuốt từng câu từng chữ vang lên từ đầu dây bên kia, và nuốt xuống để đè nén mọi câu hỏi mà tôi muốn dành cho hắn.
“Cơ bản thì tôi sẽ giải thích nhiệm vụ của ngày hôm nay như sau: Sẽ có rất nhiều người chơi như các người đang nghe cuộc gọi trên chuyến tàu này. Các ngươi sẽ được đặt ở những toa tàu khác nhau. Nhiệm vụ chính lần này là tìm đến và gi*t lẫn nhau.”
Giết người? Một trò động trời như thế, qua giọng điệu kia lại trở nên nhẹ nhàng tới đáng sợ. Như thể đó chỉ là chuyện cỏn con vô hại. Tôi chợt rùng mình.
“Trò chơi sẽ kết thúc nếu chỉ còn một người sống sót. Khi chuyến tàu đến điểm dừng cuối cùng mà trò chơi chưa kết thúc sẽ có một bất ngờ thú vị.”
Nghĩa rằng đây là một cuộc chiến sinh tử, tôi sống thì người khác chết, mà tôi để người khác sống thì chính họ cũng sẽ đẩy tôi xuống mồ. Bản thân đột nhiên run lẩy bẩy, cố gắng dùng cả hai tay để đỡ lấy cái điện thoại.
“….”
Những lời nói nhẹ tựa như bông hồng cứ thế mà tràn vào màng nhĩ tôi. Tôi sững người như chết lặng đi.
Chẳng phải tôi không nghe được. Mà là không muốn nghe. Dừng lại đi đừng nói đến CHUYỆN ĐÓ NỮA! Hắn là ai? Và tìm đến tôi để làm cái gì?
“Ai cũng có quá khứ mà.”
Giọng điệu chậm rãi cứ thế trầm lại càng khiến cho tôi trở nên hoang mang. Chỉ một câu thôi, tôi đã hiểu rằng mình đã không thể qua mặt được hắn. Mọi thứ hắn vẫn nắm trong tay, còn tôi bây giờ chỉ có hai lựa chọn, hoặc làm theo, hoặc chết. Ngày này hóa ra lại tới sớm như vậy. Tôi cong khóe môi, cười khô khốc, đối mặt với tình cảnh trớ trêu thê thảm của mình.
“Chiến đấu hết mình đi nhé. Tạm biệt.”
Hắn thấp giọng, nói một câu ngắn ngủi để đốc thúc những con rối trong trò chơi gay cấn mà mình tạo ra. À không, là một kịch bản, mà chính tôi đã vô tình tạo ra cho mình. Có lẽ người bên đầu dây chắc chắn đang rất hả hê, dù là để trả thù hay tìm trò tiêu khiển, tất cả đã không còn quan trọng nữa rồi, vì hắn đã thành công mỹ mãn.
“Nhưng tin vui là, ta sẽ trao cho mỗi người một ít ‘công cụ’ tùy vào lựa chọn của mỗi cá nhân ngày hôm qua.”
Tôi biết hắn đang nói đến mấy tứ hình dán ma quái ngày hôm qua. Chính chúng đã khiến tôi mê man trên sàn nhà rồi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không biết.
“Còn một đoạn hướng dẫn trên điện thoại nữa. Chúc vui vẻ.”
Điên thật. Cứ thế mà biến mất, để cho tôi một cơ hội phản ứng cũng không có. Tôi nhìn dòng tin nhắn đã hiện lên ngay trên màn hình trước mặt:
“Người chơi Trương Tuấn Kiệt. Tên năng lực: Phá huỷ kép. Khả năng: Phá huỷ một vật trước mắt. Vật có hình dạng vật lý tương tự cũng sẽ bị phá huỷ tương tự.”
Chẳng hiểu gì cả. Giải thích cụt ngủn.
“Vũ khí trao: một gói tăm tre. Mô tả trò chơi và nhiệm vụ: toàn bộ người chơi đều đã vượt qua nhiều nhiệm vụ sẽ được lên chuyến tàu này, mỗi người sẽ nhận được một năng lực khi trò chơi bắt đầu. Đừng quá bất ngờ nhưng rồi bạn sẽ quen với nó thôi. Đó chính là thứ mạnh nhất tôi có thể trao cho bạn để chiến thắng trò chơi này.”
Tôi dẹp bỏ mọi căng thẳng và hoang mang trong đầu để đọc kỹ từng câu từng chữ. Tôi vốn đã chấp nhận cuộc chơi, và giờ thì tôi biết ngồi đây run rẩy cũng không giúp tôi trở thành kẻ sống sót.
“Năng lực sử dụng dễ dàng muốn lúc nào cũng được.”
“Luôn phải để ý xung quanh vì ai cũng có thể gi*t bạn đấy. Dấu hiệu nhận biết người trong cuộc nằm ở phần cánh tay. Người chơi sẽ có kí hiệu như cái bạn.”
Kể cả không cảnh báo thì tôi đã mang con mắt và tâm trạng cảnh giác rồi, đến nước này làm sao có thể lơ là dù là dấu hiệu nhỏ nhất kia chứ.
“Hãy thật thông minh để ẩn mình như cái cách bạn đã làm trước đây. Nếu đã hiểu thì mời bạn về chỗ vì trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi.”
Tôi đọc đến dòng chữ cuối cùng của tin nhắn, hít một hơi thật sâu, tắt điện thoại, rồi nhoài người đứng dậy, trong khi đôi chân vẫn còn chút dư âm tê dại và bên tai vẫn đôi lúc lùng bùng những thanh âm hỗn tạp của đám đông dội lại. Dù tôi có vượt qua cửa ải này và trở thành người sống sót, chẳng có gì chắc chắn là tôi sẽ được buông tha, tình cảnh đã được an bài, thay vì rụt rè sợ hãi, tôi chọn cách chiến đấu đến cùng.
Trong túi quần tôi bỗng sột soạt, thò tay vào trong mới biết đó là một gói tăm tre. Tin nhắn ban nãy có nói về cái này, chẳng hiểu sao cho tôi cái này nữa. Tôi chăm chú nhìn kỹ vào nó, không có bất cứ gì đặc biệt cả. Đó chỉ là gói tăm tre bình thường thường thôi. Còn cái năng lực khó hiểu nữa. Tôi rút một cây ra, đặt ngang khẽ bẻ nó một cái.
“Cạch!”
Quả nhiên là không có gì xảy ra cả. Tôi đang làm cái trò hề gì ở đây vậy nhỉ?
Mông lung những câu hỏi khó hiểu ở trong đầu, điện thoại tôi lại rung lên thêm một tiếng chuông ngắn. Đó lại là tiếng tin nhắn của ai đó gửi cho tôi. Chẳng nghĩ ngợi gì thêm, tôi lập tức đọc những dòng chữ ở trên đó.
“Hướng dẫn sử dụng năng lực: Năng lực của bạn thuộc dạng khó dùng, độ chính xác thấp nhưng đổi lại nó đa dạng về vật sử dụng. Với bất cứ đồ vật nào cũng có thể xài nó được: Cái bút, que tăm,… Thậm chí là cả ngón tay của bạn. ”
Mọi thứ càng lúc càng khó hiểu. Chẳng hiểu sao tôi lại tin vào mấy cái năng lực trẻ con này cơ chứ. Nhưng… mọi thứ diễn ra trước mắt tôi, khó để có thể nói là không tin cho được. Tất cả những chuyện kỳ lạ đã xảy ra chắc chắn không có một lời giải thích hợp lý nếu không dùng đến hai từ ‘siêu nhiên’.
Muốn tin hay không thì cũng phải tận mắt mình kiểm chứng.
“Tìm một thứ có hình dạng vật lý gần giống với thứ bạn muốn phá huỷ. Dóng thẳng hàng với nó. Dùng mắt đo xem đã thẳng hay chưa rồi dùng lực bóp méo hình dạng của thứ trên tay bạn lập tức, thứ bạn muốn phá huỷ sẽ thay đổi theo hình dạng của thứ trên tay bạn. Tuy nhiên năng lực này có tính tương đối nên khả năng thất bại là rất cao.”
Thay vì cố thử hiểu cái tin nhắn đó chi bằng thử thêm một lần nữa xem sao. Tôi lấy ra một cây tăm nữa trên tay. Rồi làm theo đúng theo những gì trong chỉ dẫn.
Đột nhiên, cái tay nắm cửa của phòng vệ sinh bỗng bị bóp méo. Hình dạng của nó y như chiếc tăm tre trên tay tôi vậy. Quả nhiêu là có thể sao? Tôi giật cây tăm làm đôi, lập tức cánh tay nắm cửa cũng gãy làm đôi rơi xuống đất. Chuyện quái gì thế này?
Trong thoáng chốc giật mình, như vậy là đủ rồi nhỉ. Chẳng có lý do gì để tôi không tin vào cái trò chơi quái quỷ này nữa rồi. Trong tiếng thở dài ngao ngán, tôi cố gắng lấy lại cái sự bình tĩnh vốn có mà tiếp tục cái nhiệm vụ điên rồ mà hắn ta đề ra. Đoạn tin nhắn vẫn còn một chút nữa.
“Năng lực của bạn sẽ xuyên qua những thứ không cùng hình dạng với thứ bạn vừa bẻ, nên hãy nhắm đến vùng xương sống của đối thủ.”
Thực sự thứ này được ta ra để bắt tôi phải gi*t người hay sao? Hoang mang, có lẽ đó là từ thích hợp nhất để diễn ra cảm xúc tôi lúc này.
Không thể nào, không thể nào tôi lại dùng cái năng lực chết tiệt này để gi*t người cả. Hai từ ‘gi*t người’ cũng là quá đủ để tôi cảm thấy khiếp sợ rồi.
Nhưng tôi cũng đã bị cuốn vào nó rồi, không thể nào thoát ra được chỉ đành chấp thuận mọi điều kiện của trò chơi, nếu không tôi lại phải … chết.
Tôi giấu nó gọn gàng trong túi quần như một vật phòng thân, rồi điềm nhiên quay lại vị trí ngồi của mình. Nhưng lúc đó tôi mới chợt nhận ra. Cửa không mở được. Chết thật, tay nắm cửa gãy mất rồi, làm sao bây giờ?
Nhận ra mình vừa làm một phen chơi ngu. Tôi cố gắng hết sức để thoát ra. Liên tục, tôi lấy vai huých mạnh rồi bắt đầu la hét tìm kiếm người giúp đỡ.
Không ai nghe thấy tôi cả. Tệ thật đấy, mặc dù đã tìm mọi cách, nhưng rốt cuộc cánh cửa chẳng hề nhúc nhích. Tôi chợt nảy ra ý tưởng không được hay cho lắm. Bẻ gãy cái cửa chết tiệt này. Nhưng tôi cũng ngay lập tức dập tắt cái ý định đó vì đơn giản thôi, nó quá lộ liễu. Với cả que tăm này không trùng hình dạng với nó nữa.
Tôi chán nản ngồi bệt xuống đất thêm một lần nữa. Hình ảnh cái xác chết, máu me tung toé lại một lần nữa hiện về trong tâm trí chẳng thể nào xoá đi được. Mọi thứ xảy đến quá nhanh khiến bản thân tôi còn chưa kịp hiểu bất cứ thứ gì cả. Cứ thế cứ thế, tôi bị dẫn dắt đến một trò chơi sinh tử chết tiệt mà bản thân không hề muốn tham gia. Những hiện tượng siêu nhiên lạ thường cứ thế xảy đến, thứ mà chỉ có trẻ con cho rằng nó tồn tại.
Đầu óc chợt trở nên rối bời hơn bao giờ hết. Nhưng may mắn trong lúc đó bản thân cũng hiểu được mình cần phải làm gì.
Ngay lúc này, một tiếng mở cửa từ bên ngoài vang lên. Cánh cửa dần hé ra, nhưng khi người đó thấy tôi ở trong lại vội vàng khép cửa lại.
“Xin lỗi.”
“À không tôi xong rồi. Cứ thoải mái đi.”
Tôi vội vàng can ngăn lại trước khi cánh cửa đó sập vào lần nữa. Bản thân thầm cảm thấy may mắn khi cuối cùng thì cũng có người giúp mình.
“À tay nắm ở bị hỏng rồi nên đừng đóng hẳn cửa vào.”
Tôi bước ra bên ngoài, không quên nhắc nhở người phụ nữ đang tỏ ra sợ hãi đó.
Trở lại toa của mình, tình hình vẫn không khác trước. Đám đông trong toa vẫn vây kín xung quanh cái xác, nói những lời bàn tán xôn xao rồi đắp cho cậu thanh niên xấu số một cái chăn, sau đó từ từ bảo nhau bình tĩnh. Những tiếng ồn dội lại từ những toa trên và toa dưới, chắc chắn đã có chuyện không lành xảy ra rải rác trên chuyến tàu. Tôi thấy chân mình tê dại, có lẽ cảm giác sắp phải thực sự vấy máu để giữ lấy mạng sống khiến tôi muốn chùn bước, lồng ngực nặng nề, đè nén lên từng hơi thở.
Nhưng có lẽ còn một thứ gì đó làm cho mọi người xung quanh đó hoang mang. Ai đó cũng ôm chặt chiếc điện thoại của mình với vẻ mặt hoảng hốt.
Phải chăng hắn ta đã gửi thêm một tin nhắn cho tất cả người ở đây mà không gửi cho tôi. Lập tức bằng sự hiếu kỳ của mình, tôi liền lại gần, gặng hỏi một người đàn ông ở gần đó.
“Cho cháu hỏi có chuyện gì vậy ạ?”
“Điện thoại của tất cả những người ở đây vẫn còn sóng nhưng chẳng thể nào liên lạc được với bên ngoài”
Mặc dù vẻ mặt vẫn còn hết sức hoảng hốt nhưng người đàn ông đó cũng không ngại trả lời tôi.
Điều đáng ngại ở đây là, không thể liên lạc được với bên ngoài sao? Tôi lấy làm lạ, lập tức rút điện thoại từ bên trong người ra, tự mình kiểm chứng. Sở dĩ vì rõ ràng ban nãy vừa có người có thể gọi và nhắn tin cho mình mà, sao lại như thế được?
Nhưng tất cả đều hiện ra trước mắt, quả nhiên những gì tôi nghe thấy đều là thật. Dù sóng vẫn rất khỏe nhưng mọi đường truyền ra bên ngoài đều bị chặn đứng toàn bộ.
Mọi chuyện tệ hơn nhiều rồi đấy. Hắn ta ngắt mọi liên lạc với bên ngoài, cảnh sát cũng không thể liên lạc được. Tức là chuyến tàu này hoàn toàn bị cô lập. Rốt cuộc kẻ đứng sau đang toan tính điều gì? Quyền kiểm soát chuyến tàu này sao? Đúng là chẳng thể nào hiểu nổi những chuyện đang xảy ra ở đây.
“Mọi người về lại vị trí ổn định chỗ ngồi đi ạ. Tôi sẽ liên hệ với phía bên trên.”
Nhân viên toa tàu sau khi kiểm tra tình hình, cũng bắt đầu trấn an nhau những người xung quanh ngồi tại vị trí của mình, rồi cầm lấy bộ đàm nói chuyện với ai đó với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Tôi cũng muốn hóng hớt xem anh ấy đang nói gì nhưng tiếc là chẳng nghe thấy gì cả.
Có lẽ bây giờ chẳng ai muốn nhìn vào xác chết, bản thân lại muốn kiếm chứng thêm một lần nữa. Tôi nhìn lên cái xác của thanh niên xấu số đó, lặng lẽ rút một cây tăm trong túi quần ra. Để thẳng vào cánh tay, tôi khẽ bẻ nhẹ cái. Cánh tay của cậu thanh niên đó lập tức lệch sang một bên.
Quả nhiên là có thể. Năng lực này thực sự quá nguy hiểm! Nó có thể tác dụng lên cả những xương khớp, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể người.
Tôi lẳng đi giả vờ như không biết gì cả. Bản thân cũng đã hiểu rõ năng lực của mình, giờ đây tôi phải sử dụng nó thật hợp lý mới được.
Đang định đi kiểm tra các toa khác thì cánh cửa đột nhiên đóng sầm trước mặt tôi, ngoảnh lại cũng thấy cửa dưới vừa khép chặt. Chưa kịp thắc mắc có chuyện gì thì tiếng chuông thông báo từ mọi thiết bị di động của các hành khách đồng loạt vang lên, và lần này thì không ngoại trừ tôi.
Vẫn là số máy quen thuộc với đoạn tin nhắn:
“Thời gian nghẹt thở. Tất cả các toa sẽ bị cô lập với nhau. Người nào ở toa người đó. Lưu ý nếu cố ý mở cửa ra sẽ bị giật điện chết ngay lập tức. Không được thử dù chỉ một lần.”
Việc cô lập tất cả các toa lại với nhau rốt cuộc nhằm mục đích gì?
Loa thông báo vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ ngổn ngang của tôi.
“Khẩn cấp. Ở toa đầu tiên. Trưởng tàu đã chết rồi!”
Điên rồi. Mỗi một toa tàu sẽ đều có người chết để cảnh báo. Trưởng tàu chết cũng giống như lạc trong rừng sâu, không phương hướng, càng lúc càng mò mẫm tuyệt vọng. Trong khi đó, tàu vẫn chạy, các toa đều bị cô lập bằng những cánh cửa đóng chặt. Tôi biết rõ, hắn không phải người bình thường, thậm chí còn sẵn sàng chấp nhận trò chơi, nhưng thực tế đã chỉ cho tôi thấy, mọi thứ khốc liệt hơn suy nghĩ của bản thân tôi rất nhiều. Nhưng tôi không biết phải làm gì lúc này để ngăn cuộc thảm sát đang mỗi lúc một khủng khiếp. Những suy tính chồng chất loạn xạ như sợi chỉ rối, càng tìm cách gỡ thì càng xoắn tít vào nhau. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bản thân sai lầm tới vậy. Ngay từ đầu khi dấn thân vào những trò quái đản kia đã là một lối đi vào đường chết chóc không thể quay đầu.
Đột nhiên ánh đèn tắt, rồi lại bật. Ngay sau đó là những tiếng hét ầm ĩ vang lên từ toa tàu bên cạnh. Ai cũng hiểu rằng chuyện chẳng lành đã xảy ra. Chắc chắn là đã có người chết, và dù cho có cố tìm cách thì chúng tôi cũng không thể cản nổi kẻ sát nhân có khả năng hành động trong chớp mắt như thế được.
Tin nhắn lại đến một lần nữa, đồng loạt gửi cho cả toa tàu:
“Trong thời gian nghẹt thở. Mỗi lần đèn tắt, toa tàu được đánh số cuối cùng sẽ có người chết. Toa tàu không có người còn sống sẽ không được tính.”
Những gương mặt hoang mang trên toa tàu dường như muốn nói rằng mọi lời trấn an bây giờ là vô ích, mấy con người vài phút trước vẫn còn nói với nhau một câu “bình tĩnh” giờ đây không cất được dù là một tiếng kêu thét. Ai cũng sợ hãi, rồi trở nên đề phòng. Rằng liệu người tiếp theo ra đi có phải mình? Rằng liệu người đang đứng ngay bên cạnh mình có phải kẻ sẽ ra tay?
Tôi thông cảm cho tâm trạng đó, vì đoạn tin nhắn vừa rồi đều quy về kết quả: Họ chuẩn bị chết. Người ở toa cuối cùng sẽ chết? Nhưng cửa thì lại đóng? Chẳng khác nào không cho họ bất cứ một cơ hội nào để sống cả.
Đèn tắt, rồi lại bật. Chuyện gì đến rồi cũng phải đến. Người phụ nữ trung niên mặc váy dài ban nãy còn đứng trước mặt tôi bày ra hàng loạt giả thiết giờ đây đã ngã xuống sàn, máu chảy lênh láng. Tôi đứng gần cửa cuối toa 14 nhất nên có thể nhìn rõ ràng những chuyện ở toa số 15 – toa tàu cuối cùng.
Và ngay sau đó thôi, mọi người cũng đã nhìn thấy cái xác kia. Những gương mặt biến sắc thu gọn trong tầm mắt tôi, dù đã được ngăn cách bởi hai cánh cửa nhưng những tiếng hét vẫn vang lại. Giữa lúc đang đứng nhìn thì tôi bị cả đám đông hiếu kỳ xô đẩy, họ chen nhau xuống hóng chuyện, ép sát bản thân vào tường vào tường. Tôi cố cúi xuống để thoát thân, nhưng đám người đó còn chẳng để ý tới. Người phụ nữ trung niên nhìn thấy tôi lọt thỏm ở dưới liền gặng hỏi:
“Làm gì mà chui dưới đó vậy cậu bé?”
“À không ạ.”
Khó khăn lắm mới thoát ra được, tôi chỉ biết ngại ngần mò lên chiếc ghế bên cạnh để tìm chỗ ngồi, rồi mới kịp đặt mình vào đó. Bà đã ân cần, phủi quần áo cho tôi.
Trong đôi mắt đen láy của người bà lão hiện lên một vẻ sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh không hề hoảng loạn. Sự điềm tĩnh này càng làm cho tôi phải nhìn bà bằng một ánh mắt khâm phục.
Không những vậy, bà lão đó còn lấy ra một túi trứng luộc sẵn rồi đưa cho tôi.
“Này, bà cho.”
“Dạ cháu cảm ơn.”
Trong giờ khắc sinh tử đang đến gần, thử hỏi có ai sẵn sàng ngồi ăn ung dung mà ăn uống chứ. Dẫu vậy tôi không thể từ chối cái lời mời đó. Tôi nhẹ nhận lấy quả trứng luộc bên bàn tay đã chai sạn đó. Chợt nhận ra cơn đói cồn cào trong dạ dày do mới oẹ ra hết.
Nhìn lên khuôn mặt phúc hậu của đôi vợ chồng trung niên, không hiểu sao tôi lại cảm thấy an tâm đi phần nào.
Tôi cầm nắm quả trứng trên tay đến khi những hơi nóng cuối cùng cũng dần dần tan biến đi mất trong cái lạnh băng của thời tiết. Ấy vậy, khi bóc nó ra, thưởng thức những miếng đầu tiên thì cái hơi ấm nhỏ nhen vẫn lan toả trong miệng tôi.
Dẫu chỉ là hai người xa lạ chẳng hề quen biết, nhưng hai ông bà đối xử với tôi như một đứa cháu ruột thịt.
“Này uống miếng nước đi cháu. Thế nào, có ngon không?”
“Ngon. Ngon lắm bà ạ.”
“Ha ha. Thanh niên trai tráng chịu khó ăn cho khoẻ.”
Nụ cười sảng khoái đó vẫn không thể làm cho cái bầu không khí ngột ngạt này khá hơn. Không khí ở đây vẫn không vơi đi chút hỗn loạn nào cả, dù cho những đám người đã bớt hiếu kỳ và chuyển sang chấp nhận sự thật. Trước đây tôi từng nghe đến một thứ gọi là “hội chứng ếch luộc”, cho rằng một con ếch sẽ từ từ chết trong nồi nếu như nhiệt độ nước tăng dần, không quá gấp gáp, khi ấy con ếch sẽ không nhận ra sự đổi thay đột ngột nên sẽ không nhảy vọt ra khỏi nồi. Từ đây mà nhận ra, nếu con người ta dần đắm chìm trong vùng an toàn, không dám vượt lên để thay đổi thì sớm muộn gì cũng tự hại bản thân. Và tình cảnh trên con tàu này cũng thế, sự chết chóc càng lúc càng khốc liệt dần, khiến từng cá thể trong đám đông chỉ biết chấp nhận nó, đến lúc thực sự nhìn thấy người chết trước mặt mới yếu ớt phản kháng lại bằng những tiếng la hét vô nghĩa, hoặc là cầu khẩn cho người tiếp theo bỏ mạng không phải mình. Những đâu ai đoán trước được, vì cái chết làm gì có số thứ tự. Và những người được giao nhiệm vụ như tôi đây, buộc phải làm gì đó để cứu lấy mình.
Đèn tắt, thêm một người chết nữa. Người phụ nữ ban nãy còn chắp tay khấn vái thần linh với hi vọng mong manh rằng đức tin sẽ giúp mình sống sót, nay cũng đã lăn ra sàn, ngập ngụa trong vũng máu. Nếu cứ thế này thì sớm muộn gì toa của tôi cũng sẽ trở thành vũng lầy của sự diệt vong, cửa bị đóng chặt nhưng không ai dám liều mạng ra mở cửa, thế nên không ai có thể thoát thân.
Không gian đột nhiên lặng tờ, chỉ còn nghe tiếng xình xịch của bánh xe lướt trên những đoạn đường ray. Tôi chống tay vào thành cửa sổ, nhẹ nhàng liếc nhìn lên bầu trời đêm nay. Những tán cây được che phủ bởi bóng tối nhẹ nhàng vút qua tầm nhìn của tôi. Trời không sao, trăng thì mù mờ khuất sau những đám mây u ám. Gió đông luồn qua khe cửa nhỏ khẽ xoa dịu khuôn mặt tôi. Dẫu cho khung cửa con tàu có cũ kỹ và lỗi thời thì nó cũng mang đến chút mát lạnh để kiềm lại những bức bối trong đầu óc tôi.
Vào đúng cái khoảnh khắc mà tôi cảm thấy yên bình nhất thì tiếng chuông điện thoại đồng loạt vang lên. Lại có cái gì nữa chuẩn bị đến nữa rồi. Tôi nhanh chóng mở máy lên xem:
“Thời gian thoải mái. Cổng giữa các toa nối liền nhau sẽ được mở ra. Mọi người có thể thoải mái qua lại các toa. Thời điểm chỉ diễn ra trong một phút nên hãy nhanh chóng lên.”
“Nhanh chóng”, hoặc sẽ giúp tôi trốn thoát khỏi cuộc tàn sát man rợ và kéo dài thời gian trước khi bị gi*t chết, hoặc sẽ vùi tôi trong biển người xô bồ hỗn loạn để rồi mất mạng theo một cách thê thảm hơn. Nhưng ít ra vẫn còn có hy vọng, tôi đã đoán trước được rằng hắn sẽ không kết thúc cuộc vui bằng một tình cảnh tù túng và nhàm chán đến mức đóng kín mọi cánh cửa. Mở cổng ra sẽ giúp hắn nhìn rõ thế nào là tình cảnh vật vã khốn khổ của những kẻ sống chết cũng phải thoát thân, mà theo như những gì tôi biết, đó chính là niềm vui man rợ mà hắn muốn, y như cách để tôi phải vấy máu để giữ lấy cái mạng vậy.
Ngay lập tức, cánh cổng ngay cạnh tôi cũng đột ngột mở ra. Lúc này, một người đàn ông đột ngột chạy qua. Hắn ta lao nhanh, nhanh đến mức nhảy qua cái xác đang nằm dưới mà chẳng hề hay biết, băng qua toa tàu của tôi rồi đến toa tiếp theo. Những người khác cũng nhận ra đây là cơ hội của mình nên đồng loạt chạy theo. Rồi trong cùng một thời điểm, toàn bộ những người còn sống sót ở toa số 15 nháo nhào xô đẩy nhau để đến toa của tôi.
Khi người cuối cùng của toa 15 đặt chân lên toa 14. Một tiếng động lớn vang lên, Chỉ đến khi ngoảnh đầu về phía tiếng động đó phát ra, tôi mới thấy được. Cái toa tàu chết chóc chỉ toàn xác chết đó đã tách khỏi đoàn tàu rồi. Nhưng chẳng mấy ai để tâm đến nó, họ chỉ như con thiêu thân đang cố gắng lao lên phía trước mà chẳng thèm để ý phía sau. Nó từ từ dần dần bị bỏ lại, chạy khỏi tầm mắt tôi một cách chậm chạp, từ tốn.
Những người ở toa 14 thấy vậy cũng nhanh chóng tiếp nhận tình hình, rồi thi nhau trèo lên ghế, bám víu người này, đẩy ngã người kia để chạy lên phía trước. Và điều không thể tránh khỏi đã xảy ra: cửa thông đến toa số 13 cũng bị tắc nghẹt. Ai cũng muốn mình lên trước, chẳng ai chịu nhường ai. Tất nhiên rồi, dâng cho người khác mạng sống để mình chết chìm trong vũng máu, nhân loại làm gì có ai mà tinh thần cao thượng đến kì quái như vậy kia chứ. Già trẻ lớn bé, không ai muốn mình là người cuối, chỉ là họ chẳng thể nhận ra, làm thế thì quá trình thoát thân sẽ càng chậm lại, và người chết vẫn chết, người sống cũng chẳng được bao lâu.
Tôi thở dài, nhưng không còn cách nào khác nên đành phải nhập cuộc bằng tấm thân nhỏ bé này, nhẹ nhàng bước trèo qua ghế. Lúc này tôi chợt để ý, đằng sau đám đông là hình bóng hai người phụ nữ chậm chạp bị bỏ lại, ngập chìm trong cái hỗn loạn của cuộc chiến sinh tử khốc liệt. Những người phụ nữ đi trước cũng chẳng khấm khá hơn, họ cũng bị đè vào thành ghế bởi những gã đàn ông to cao. Đến giờ tôi mới thấm thía cái sự thật rằng, sinh ra đã yếu đuối về thể chất quả thực là một điều thiệt thòi.
Mải suy nghĩ mà không để ý một số người đã lên được đến toa 12, tôi đành cố tăng tốc để kịp thời trốn chạy. Đúng là quá chậm thật! Bây giờ thì nơi đây sẽ thành toa cuối cùng. Liệu tôi có phải chết không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì, dù sao tôi vẫn là một người chơi được giao nhiệm vụ hẳn hoi, sao hắn có thể để mình chết dễ dàng thế được?
Trong lúc hì hục chạy, tôi nghe những người đằng trước truyền tai nhau về tình cảnh xô đẩy đang diễn ra trong toa tàu, tôi vẫn cố xoay sở trong đám đông, mỗi lúc một sợ hãi và khẩn trương. Không khí như đặc quánh lại, ngột ngạt bức bối, bằng mọi cách giam cầm chúng tôi trong cái hỗn loạn này. Máu tanh bốc lên hòa với mùi mồ hôi xộc thẳng vào mũi, mỗi bước chân đều dính dớp những vết đỏ, ghê rợn cảm nhận những xác người bên dưới gót giày mà vẫn phải dặn lòng đi qua, chẳng dám liếc xuống một cái. Tất cả những điều kinh tởm ấy chèn ép đầu óc tôi, chen chúc trong từng hơi thở.
Tôi đành chọn cho mình một chiếc ghế ngay gần đó để ngồi xuống, cố gắng trấn an bản thân, mặc do tiếng ồn ào xôn xao của người lớn, tiếng khóc thét của trẻ con. Người thì tranh nhau một góc ghế, người thì bám rễ hẳn ở ngay cổng ngoài, viễn cảnh ấy làm tôi nghĩ tới nơi mép vực, ai ai cũng cố bám chắc lấy sợi dây cứu mạng mong manh bằng cái bàn tay run rẩy đầy máu tanh và mồ hôi túa ra theo từng giây phút.
Tiếng tàu hỏa rền vang giữa cái im ắng của đám đông. Thời khắc thanh trừng lại đến. Tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị tâm lý để trông thấy cảnh mình hoặc một ai đó, sẽ đột ngột bỏ mạng vì lưỡi dao của tử thần.
Nhưng lạ thay. Đèn bật. Giờ khắc ấy qua đi mà không một ai phải chết.
Tuyệt nhiên không một ai cả. Tôi sững sờ, đứng hẳn dậy để nhìn toàn cảnh con tàu, hoàn toàn tỉnh táo để quan sát tất cả. Vẫn là đám đông ồn ào, xa xa sau lớp người vẫn còn mấy đứa trẻ y hệt như cũ. Mùi máu tanh vẫn lởn vởn, nhưng chỉ là những vệt đã khô trên từng vạt áo. Rõ ràng tôi là người bước sang toa này cuối cùng, nhưng nếu toa này mà không có ai chết thì chứng tỏ vẫn còn có người ở toa đằng sau nữa. Khoan đã, hình như toa 14 vẫn chưa bị tách ra. Tôi bước chậm, nhìn về phía cánh cổng…
Một gương mặt già phúc hậu vật vờ bên cánh tay yếu ớt của người phụ nữ trung niên. Gương mặt ấy đã cứng đờ, miệng còn hé ra như vẫn muốn trăng trối điều gì. Chân tôi như tê dại, như muốn chôn chặt xuống, để rồi hình ảnh trước mặt chợt in hằn vào sâu thẳm tâm trí. Tôi nhanh chóng hiểu ra, rằng chính bà ấy đã hy sinh để những người kia được sống.
Bà ấy đã chết đi trong cuộc thanh trừng khốc liệt, trong cuộc chạy đua nhẫn tâm của đám người chúng tôi, nơi đó không có một ánh mắt ngoảnh lại, một ý nghĩ mảy may xem còn có ai vẫn còn ở đằng sau. Tôi cũng không khác những con người kia, cũng chỉ biết cắm cổ bước đi, trong đầu chỉ mong sao mình không phải kẻ xấu số. Tôi như dán chặt mắt vào từng nếp nhăn trên đôi bàn tay cụ, từng chút một bơ phờ nơi mái tóc xõa nay đã nhuốm một màu máu đỏ. Bê bết. Loang lổ.
Một cảm giác thân quen chợt dậy lên trong lòng tôi, đột ngột xộc thẳng vào lồng ngực, khiến nó quặn thắt nhói đau. Tôi không hiểu là gì, chỉ biết nó rất đỗi quen thuộc.
Đèn điện tắt, đoàn tàu trở nên tối tăm, và rồi thời khắc không ai chào đón cũng đã đến.
Tôi chưa kịp vươn mình ra cứu lấy người ông lão đáng thương thì lưỡi dao tử thần đã kết liễu ông ấy. Nếu như trong thoáng chốc, tôi nhớ đến sự hiện diện kia… Nếu như vào cái khoảnh khắc ấy, tôi kịp thời chạy đến…
Hóa ra trên đời này vẫn còn những sự hy sinh tưởng chừng như đã hóa xa lạ, tưởng chừng như đã lặn hẳn vào cái hố sâu của sự ham sống và ích kỷ. Tôi sững sờ, cố gắng tiếp nhận tất cả những điều vừa diễn ra, kéo mình ra khỏi những nghĩ suy mơ hồ vô định. Mắt tôi ươn ướt, sống mũi cay cay, không biết từ bao giờ đầu óc lại trở nên tê dại thế này.
Vô tình những hình ảnh đó cứ hiện về trong tâm trí bé nhỏ của tôi. Hình ảnh đôi vợ chồng già tần tảo, với ánh mặt lương thiện đó. Tại sao, tại sao vậy?
Dẫu biết rõ căn nguyên rồi nhưng tôi vẫn không ngừng oán trách một cách vô nghĩa.
Tôi cắn chặt môi, hai bàn tay liên tục cào cấu vào thành ghế gỗ.
“Cạch!”
Giờ thì cái tiếng động lớn đó vang lên rồi. Hình bóng người đó cũng dần theo toa tàu đau xót mà càng ngày càng xa dần, mờ dần trong ánh mắt tôi.
Bỗng nhiên, những tiếng nói xôn xao văng vẳng bên tai tôi:
“Ôi may quá. Không một ai chết cả. Thứ đó đã dừng lại rồi sao?”
“Chắc là tên sát thủ đó sợ rồi. Chẳng dám ra tay nữa.”
Tôi vẽ ra một nụ cười ngờ nghệch, méo mó phản chiếu lại qua tấm gương mờ đục gần cánh cổng. Họ vẫn không hề nhận ra sự hi sinh của những người đã nằm lại đằng sau, còn tôi thì, cho dù có nhận ra cũng không thể vãn hồi một cuộc thanh trừng khốc liệt. Những hơi thở phào nhẹ nhõm, những câu an ủi nghe sao êm ái đến nao lòng. Tôi gục đầu vào thành ghế, bịt tai lại, chẳng rõ là mình đang trốn chạy khỏi cái gì: sự sợ hãi, hay thứ tình người đã sớm nguột nhạt? Lồng ngực quặn thắt, tôi thu mình vào một góc, chỉ còn nghe tiếng xình xịch của tàu xe, tiếng bánh lăn trên đường ray mòn mỏi, và thi thoảng là tiếng gió lao xao len qua khe cửa cũ mèm.
Ngốc! Cái chết đó thật sự ngốc nghếch quá! Vô nghĩa quá! Sự hy sinh đó sẽ chẳng ai nhớ đến đâu, chẳng ai biết đến đâu. Thật sự ngốc nghếch mà. Thật sự mà! Trong đầu tôi cứ liên tục lảm nhảm tới những điều vô nghĩa, để rồi tự bản thân mình quên đi những điều có ý nghĩa thực sự!
“Này cậu. Không sao nữa rồi. Đừng lo nữa.”
Một bàn tay nhè nhẹ đặt trên tay tôi. Theo phản xạ, tôi giật mình hất ra, rồi gạt đi những giọt nước mắt đã rỉ ra dù cho bản thân vốn định kìm nén.
“Này. Cầm lấy đi. Cậu sợ lắm phải không? Không sao nữa rồi.”
Tôi ngước lên nhìn hình dáng trước mặt, một cô gái gần trạc tuổi tôi, với tiếng nói thanh thoát, pha chút an ủi cảm thông, khóe môi vẽ một đường cong mềm mại, nhỏ giọng với tôi rồi ghé lại gần mỗi khi nói chuyện. Từng cử chỉ đều rất mực nhẹ nhàng, thích hợp với ngoại hình dễ nhìn bên ngoài. Cô gái ấy khoác trên mình một chiếc áo dày, đôi bàn tay đeo chiếc găng hình con thỏ, chầm chậm đưa cho tôi một cái khăn. Tôi cố tỏ ra lịch sự mà từ từ đẩy đôi bàn tay đó lại.
“Không cần đâu.”
Tôi dựa vào bờ tường phẳng lạnh, mặc kệ những gì đang diễn ra trước mắt. Thế nhưng cô gái đó vẫn cố nắm lấy bàn tay tôi, đến mức tôi có muốn cũng không đành dứt ra nữa. Hơi ấm từ đôi găng chợt xua đi sự lạnh giá trên bàn tay cứng đờ của tôi, giống như được hơ trên ngọn than hồng âm ỉ trong tiết trời đầu đông. Ấm thì ấm thật, nhưng những lời dỗ dành ngọt nhạt kia thì tôi cũng không cần, vì tôi biết không yếu đuối đến mức đó.
“Này này ăn kẹo không? Lúc nãy tôi có mua được chút ít.”
Mặc cho vẻ lạnh nhạt vẫn treo trên gương mặt chán chường của tôi, cô gái ấy vẫn hồn nhiên bắt chuyện, như thể biết chắc rằng tôi sẽ có lúc phải mở lòng mình vậy. Tôi thò tay ra, nhận lấy chiếc kẹo mút, rồi từ từ duỗi chân, không còn muốn thu mình như đứa trẻ to xác đang vật vờ lạc lõng.
“Cảm ơn.” Dù gì thì cũng nên có một câu xã giao, thay vì cứ thế biến mình thành một kẻ thô lỗ.
Đáp lại tôi là một nụ cười rạng rỡ như muốn xua tan đi cái vẻ lạnh nhạt đó của chính tôi vậy.
***
Đằng sau cái nụ cười của cô gái đó, có lẽ chàng trai đó chẳng thể nhận ra. Cuộc gặp gỡ này không hề ngẫu nhiên mà không có sự sắp đặt.
Tôi nở một nụ cười đắc ý, cuộc chơi mới chỉ thực sự hấp dẫn bắt đầu từ đây.
Cậu thanh niên đó không hề biết quá khứ của cô gái kia đã gi*t bao nhiêu người. Nếu quá chìm đắm trong cái tình bạn nụ cười đó. Sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ là người loại đầu tiên.
Tôi nhâm nhi cốc cà phê mới pha, lặng lẽ ngắm nhìn những quân cờ trong trò chơi do chính mình tạo ra.